Mọi người ai cũng đều không có nghĩ đến vị tướng lãnh trẻ tuổi này sẽ đưa ra cái thỉnh cầu như vậy.
Mọi người nhìn trên khuôn mặt hắn tràn đầy anh tuấn, trong ánh mắt kia hoàn toàn là kiên nghị, không hẹn mà cùng trầm mặc xuống dưới.
Lúc này, vị tướng lãnh trẻ tuổi này hai mắt gấp gáp mà nhìn Vĩnh Gia Đế, từ tận đáy lòng tràn ra ý chờ mong không ngụy trang được.
Nếu là ngày xưa, có thể được Vĩnh Gia Đế tứ hôn cùng Trường Thọ trưởng công chúa, tự nhiên là một việc vô cùng vinh quang.
Nhưng hiện tại, trong kinh thành, gia đình nào có uy tín, danh dự, nhà ai không phải tìm mọi cách mà hạ thấp cảm giác tồn tại của nhi tử nhà mình, miễn cho bị Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu chú ý tới liền đem Trường Thọ trưởng công chúa chỉ hôn cho bọn hắn? Đừng nói đến lúc đó cái gì tốt cũng chưa thấy được, ngược lại là tự mình chọc phải một ổ kiến lửa.
Mọi người thật sự không thể lý giải được Lam Thừa Vũ vì sao sẽ tự mình chủ động thỉnh chỉ ôm lấy một cọc hôn sự phiền toái như vậy.
Một ít nhân gia đương trường xem Lam gia không vừa mắt liền lộ ra thần sắc khinh thường.
Lam gia này lại nói tiếp cũng là lúc mới chân chính quật khởi sau thời kỳ tiên đế.
Nếu không phải có tiên đế thiên vị cùng tín nhiệm, nếu Lam gia không có vài tướng lãnh cực kỳ kiệt xuất, thì Lam gia cũng không thể đi đến tình trạng hôm nay.
Hiện giờ, phụ tử Lam gia lập được công lao bực này, cố tình đã sắp được phong hào, tân đế cũng sẽ không giống tiên đế đối với Lam gia rộng rãi như vậy.
Rốt cuộc mọi người cũng đều biết tân đế cũng không thích tiên đế, nghĩ tới đó, tân đế đối với mẫu tộc tiên đế tuyệt sẽ không có chuyện yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Cho nên, phụ tử Lam gia lúc này đây lập đại công lao như vậy, chưa chắc là cái chuyện gì tốt.
Nói vậy An Quốc Công cũng là suy xét đến điểm này nên mới có thể không cần Vĩnh Gia Đế ban thưởng, lại ý bảo nhi tử nhà mình hướng Vĩnh Gia Đế thỉnh chỉ tứ hôn đi? Một khi Lam Thừa Vũ thành hôn với Trưởng công chúa, trở thành muội phu của Vĩnh Gia Đế, Vĩnh Gia Đế mặc dù là xem đến phân lượng của muội muội nhà mình cũng sẽ không động thủ đối với Lam gia.
Hơn nữa, Trường Thọ trưởng công chúa hiện giờ tánh mạng bị đe dọa, gấp đãi cần có người vi nàng xung hỉ, Lam Thừa Vũ cưới nàng, Lam gia đối với Trưởng công chúa, đối Vĩnh Gia Đế chính là có ân.
Tưởng tượng như vậy, mọi người liền đối với việc Lam Thừa Vũ cầu ban hôn cùng Trường Thọ trưởng công chúa cũng không có gì kinh ngạc.
Chính bọn họ xu lợi tị hại, đem ích lợi gia tộc đặt ở địa vị bên trên, suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên cho rằng Lam gia cũng là như vậy.
Dù sao thì bọn họ là tuyệt đối sẽ không tin tưởng Lam Thừa Vũ xuất phát từ cảm tình mới quyết định cầu xin ban hôn với Trường Thọ trưởng công chúa.
Thế tử Tần quốc công phủ mím môi, nhìn các quý tộc chung quanh tự cho mình là hiểu thấu đáo nội tình, trong mắt hiện lên một tia trào phúng quang mang.
Đều là một đám ngu xuẩn!
Nếu hắn không có bị tính kế cùng Bình Ninh quận chúa đính hôn, hắn chắc chắn sẽ chủ động cầu xin ban hôn cùng Trường Thọ trưởng công chúa, cho dù là vì Trường Thọ trưởng công chúa xung hỉ cũng được.
Dù sao thì điều hắn muốn hướng đến vốn không phải là bản thân Trường Thọ trưởng công chúa, mà là thánh quyến trên người Trường Thọ trưởng công chúa.
Nếu là bệnh tình của Trường Thọ trưởng công chúa chuyển biến tốt đẹp, hắn tự nhiên là hoàn toàn xứng đáng là một vị công thần.
Còn nếu là Trường Thọ trưởng công chúa bất hạnh đi về cõi tiên, chẳng sợ Trường Thọ trưởng công chúa chưa qua cửa, hắn cũng nguyện ý vì Trường Thọ trưởng công chúa giữ đạo hiếu ba năm.
Trường Thọ trưởng công chúa là bào muội duy nhất của Vĩnh Gia Đế, là thân khuê nữ duy nhất của Hứa thái hậu, phân lượng của nàng trong lòng hai vị nhân gia chính là có sức ảnh hưởng lớn.
Chỉ cần hắn có thể có tư cách bày tỏ lập trường lễ ngộ đối đãi Trường Thọ trưởng công chúa thì sợ gì Vĩnh Gia Đế không đối với Tần gia nhìn với con mắt khác? Còn nếu như Trưởng công chúa đi rồi, Tần gia còn có thể thông qua việc mỗi năm hiến tế Trưởng công chúa, khiến cho Vĩnh Gia Đế đối với muội muội hoài niệm tới tình cảm này, do đó liền đối với Tần gia sinh ra hảo cảm.
Đáng tiếc chính là những thế gia này đối với việc xung hỉ chính là tránh còn không kịp, đều là ếch ngồi đáy giếng ngu xuẩn, chỉ có thấy xung hỉ đen đủi, lại không thấy được một khi đã có thể nghênh thú được Trường Thọ trưởng công chúa liền có thể cấp cho gia tộc mang đến lợi ích thật lớn a.
Thế tử Tần quốc công phủ ánh mắt lành lạnh mà nhìn Lam Thừa Vũ.
Thế mà lại tiện nghi cho tên tiểu tử này!
Lam Thừa Vũ không phải không có cảm giác được các loại ánh mắt hoài tâm tư ở chung quanh, nhưng hắn lại làm như không thấy.
Chung quanh mọi người đến tột cùng là nghĩ như thế nào, cùng hắn một chút quan hệ đều không có, những người này bỏ lỡ Bảo Lạc chính là tổn thất cho bọn họ.
Chỉ có hắn mới biết nàng có bao nhiêu tốt đẹp.
Kỳ thật, một khi đổi lại loại góc độ tới nhìn, không chừng hắn còn hẳn là nên cảm tạ bọn họ, nếu không có bọn họ không có ánh mắt, không chừng ở thời điểm hắn còn chưa có trở về, Bảo Lạc đã bị Hứa thái hậu lòng nóng như lửa đốt mà hứa hôn cho người khác.
- "Ngươi quả thực muốn cưới muội muội trẫm?"
Thanh âm Vĩnh Gia Đế trở nên nghiêm túc lên, không còn biểu tình ấm áp như mới vừa rồi nữa.
Biểu tình trên khuôn mặt của hắn làm cho người khác nhìn không ra ý tưởng chân thật trong lòng hắn.
- "Vâng, thần cùng Trưởng công chúa từ nhỏ đã quen biết, tâm duyệt Trưởng công chúa.
Nếu có thể được Trưởng công chúa làm vợ, thần chắc chắn toàn tâm toàn ý đối đãi với Trưởng công chúa, chung thân không nhiễm nhị sắc, nguyện một đời một kiếp vì nàng."
- "Ngươi có biết ngươi đến tột cùng là đang nói cái gì không? Trường Thọ trưởng công chúa bệnh tật ốm yếu, không chừng ngày nào đó liền sẽ phát sinh bất trắc.
Đến lúc đó, ngươi còn có thể nói ra chung thân không nhiễm nhị sắc, một đời một kiếp vì nàng sao?"
Mọi người nghe xong đều không khỏi vì Lam Thừa Vũ nhéo một phen mồ hôi lạnh.
Muốn đi lối tắt để được Vĩnh Gia Đế tín nhiệm cùng hảo cảm quả nhiên không phải dễ dàng như vậy.
Nhìn một cái, vị Võ An Hầu này không phải mua dây tự buộc mình hay sao?
Vô luận là hắn trả lời như thế nào đều sẽ xuất hiện vấn đề.
Hắn nếu là thuận miệng hứa hẹn cùng Vĩnh Gia Đế, đáp ứng chung thân không nhiễm nhị sắc, như vậy hắn rất có thể liền tuyệt hậu.
Không nói đến thân thể Trường Thọ trưởng công chúa như vậy thì có thể sống đến khi nào.
Mặc dù nàng được ông trời che chở, có thể vẫn luôn sống sót, mọi người cũng không cho rằng nàng có thể sinh hài tử cho Lam Thừa Vũ.
Nếu là Lam Thừa Vũ không tiếp được lời nói của Vĩnh Gia Đế, vậy càng có vấn đề.
Mới vừa rồi chính là hắn đáp ứng Vĩnh Gia Đế trước rằng hắn không nạp thiếp, hắn nếu là muốn phủ nhận thì chính là tội khi quân.
Không những không chiếm được tín nhiệm cùng tán thưởng của Vĩnh Gia Đế, còn sẽ bị Vĩnh Gia Đế chán ghét.
Vĩnh Gia Đế chặt chẽ mà nhìn chằm chằm vào hai mắt Lam Thừa Vũ, tựa hồ ở trước mặt hắn, chân thật tìm kiếm tâm ý trong đôi mắt hắn.
Lam Thừa Vũ không né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt Vĩnh Gia Đế, thanh âm thong thả lại trầm ổn hữu lực nói:
- "Thần chắc chắn toàn tâm toàn ý đối đãi Trưởng công chúa, chung thân không nhiễm nhị sắc.
Sinh ly tử biệt không thể thay đổi ý chí của thần."
- "Được, nhớ kỹ những lời nói hôm nay của ngươi.
Trẫm liền đem trẫm muội muội phó thác cho ngươi."
Tại một khắc này, trong mắt Vĩnh Gia Đế rốt cuộc lộ ra ánh mắt ôn hòa, quang mang.
Cũng là thẳng đến giờ khắc này, hắn mới chân chính tán thành người trước mặt.
Từ trước tuy rằng biết muội muội nhà mình trong lòng có hảo cảm đối với Lam Thừa Vũ, cũng biết rõ phẩm tính của Lam Thừa Vũ, nhưng đối với ý định có muốn đem muội muội phó thác cho Lam Thừa Vũ hay không, trong lòng Vĩnh Gia Đế vẫn là có chút do dự.
Bất quá trước mắt tình hình Bảo Lạc đều như vậy, Lam Thừa Vũ còn có thể đủ kiên định mà nói ra muốn nghênh thú nàng, một đời một kiếp chỉ có nàng.
Như vậy, thành ý này của hắn cũng không có gì để bắt bẻ hết.
Lúc này, có người đến bên tai Vĩnh Gia Đế nói cái gì đó.
Vĩnh Gia Đế hai mắt hơi hơi sáng ngời, cũng bất chấp mọi người chung quanh, lập tức nói với Lam Thừa Vũ:
- "Bảo Lạc tỉnh, ngươi tiến cung theo trẫm đi xem Bảo Lạc, thuận tiện đem tin tức tốt Đại Hạ ta đại chiến toàn thắng nói cho Bảo Lạc, Bảo Lạc chính là vẫn luôn nhớ thương chuyện này nữa đấy."
- "Đúng vậy."
Lam Thừa Vũ nghe vậy, cũng lộ ra một mặt mỉm cười.
Mọi người nhìn Vĩnh Gia Đế cùng Lam Thừa Vũ nghênh ngang rời đi, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng Thượng cùng Võ An Hầu..
Này liền đi rồi? Bọn họ lúc này mới phát hiện bọn họ tồn tại ở trong lòng Vĩnh Gia Đế nguyên lai là cái dạng địa vị này.
Người nhanh nhạy liền ý thức được Vĩnh Gia Đế chỉ sợ là đối với việc bọn họ lúc trước tìm đủ mọi cách đùn đẩy việc xung hỉ, liền cảm thấy bất mãn.
Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu có lựa chọn con nối dõi nhà bọn họ vì Trường Thọ trưởng công chúa xung hỉ hay không, tạm thời chưa nói, ấy thế mà bọn họ cứ như vậy mà ghét bỏ Trường Thọ trưởng công chúa, tất nhiên là đã chọc giận Vĩnh Gia Đế.
Cho nên, Vĩnh Gia Đế mới không nhẹ không nặng mà cho bọn hắn cái cảnh cáo như vậy.
Mọi người nhìn nhau cười khổ.
Chỉ sợ, kế tiếp bọn họ muốn suy xét lại là như thế nào làm Vĩnh Gia Đế nguôi giận a..
Mọi người nhìn trên khuôn mặt hắn tràn đầy anh tuấn, trong ánh mắt kia hoàn toàn là kiên nghị, không hẹn mà cùng trầm mặc xuống dưới.
Lúc này, vị tướng lãnh trẻ tuổi này hai mắt gấp gáp mà nhìn Vĩnh Gia Đế, từ tận đáy lòng tràn ra ý chờ mong không ngụy trang được.
Nếu là ngày xưa, có thể được Vĩnh Gia Đế tứ hôn cùng Trường Thọ trưởng công chúa, tự nhiên là một việc vô cùng vinh quang.
Nhưng hiện tại, trong kinh thành, gia đình nào có uy tín, danh dự, nhà ai không phải tìm mọi cách mà hạ thấp cảm giác tồn tại của nhi tử nhà mình, miễn cho bị Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu chú ý tới liền đem Trường Thọ trưởng công chúa chỉ hôn cho bọn hắn? Đừng nói đến lúc đó cái gì tốt cũng chưa thấy được, ngược lại là tự mình chọc phải một ổ kiến lửa.
Mọi người thật sự không thể lý giải được Lam Thừa Vũ vì sao sẽ tự mình chủ động thỉnh chỉ ôm lấy một cọc hôn sự phiền toái như vậy.
Một ít nhân gia đương trường xem Lam gia không vừa mắt liền lộ ra thần sắc khinh thường.
Lam gia này lại nói tiếp cũng là lúc mới chân chính quật khởi sau thời kỳ tiên đế.
Nếu không phải có tiên đế thiên vị cùng tín nhiệm, nếu Lam gia không có vài tướng lãnh cực kỳ kiệt xuất, thì Lam gia cũng không thể đi đến tình trạng hôm nay.
Hiện giờ, phụ tử Lam gia lập được công lao bực này, cố tình đã sắp được phong hào, tân đế cũng sẽ không giống tiên đế đối với Lam gia rộng rãi như vậy.
Rốt cuộc mọi người cũng đều biết tân đế cũng không thích tiên đế, nghĩ tới đó, tân đế đối với mẫu tộc tiên đế tuyệt sẽ không có chuyện yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Cho nên, phụ tử Lam gia lúc này đây lập đại công lao như vậy, chưa chắc là cái chuyện gì tốt.
Nói vậy An Quốc Công cũng là suy xét đến điểm này nên mới có thể không cần Vĩnh Gia Đế ban thưởng, lại ý bảo nhi tử nhà mình hướng Vĩnh Gia Đế thỉnh chỉ tứ hôn đi? Một khi Lam Thừa Vũ thành hôn với Trưởng công chúa, trở thành muội phu của Vĩnh Gia Đế, Vĩnh Gia Đế mặc dù là xem đến phân lượng của muội muội nhà mình cũng sẽ không động thủ đối với Lam gia.
Hơn nữa, Trường Thọ trưởng công chúa hiện giờ tánh mạng bị đe dọa, gấp đãi cần có người vi nàng xung hỉ, Lam Thừa Vũ cưới nàng, Lam gia đối với Trưởng công chúa, đối Vĩnh Gia Đế chính là có ân.
Tưởng tượng như vậy, mọi người liền đối với việc Lam Thừa Vũ cầu ban hôn cùng Trường Thọ trưởng công chúa cũng không có gì kinh ngạc.
Chính bọn họ xu lợi tị hại, đem ích lợi gia tộc đặt ở địa vị bên trên, suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên cho rằng Lam gia cũng là như vậy.
Dù sao thì bọn họ là tuyệt đối sẽ không tin tưởng Lam Thừa Vũ xuất phát từ cảm tình mới quyết định cầu xin ban hôn với Trường Thọ trưởng công chúa.
Thế tử Tần quốc công phủ mím môi, nhìn các quý tộc chung quanh tự cho mình là hiểu thấu đáo nội tình, trong mắt hiện lên một tia trào phúng quang mang.
Đều là một đám ngu xuẩn!
Nếu hắn không có bị tính kế cùng Bình Ninh quận chúa đính hôn, hắn chắc chắn sẽ chủ động cầu xin ban hôn cùng Trường Thọ trưởng công chúa, cho dù là vì Trường Thọ trưởng công chúa xung hỉ cũng được.
Dù sao thì điều hắn muốn hướng đến vốn không phải là bản thân Trường Thọ trưởng công chúa, mà là thánh quyến trên người Trường Thọ trưởng công chúa.
Nếu là bệnh tình của Trường Thọ trưởng công chúa chuyển biến tốt đẹp, hắn tự nhiên là hoàn toàn xứng đáng là một vị công thần.
Còn nếu là Trường Thọ trưởng công chúa bất hạnh đi về cõi tiên, chẳng sợ Trường Thọ trưởng công chúa chưa qua cửa, hắn cũng nguyện ý vì Trường Thọ trưởng công chúa giữ đạo hiếu ba năm.
Trường Thọ trưởng công chúa là bào muội duy nhất của Vĩnh Gia Đế, là thân khuê nữ duy nhất của Hứa thái hậu, phân lượng của nàng trong lòng hai vị nhân gia chính là có sức ảnh hưởng lớn.
Chỉ cần hắn có thể có tư cách bày tỏ lập trường lễ ngộ đối đãi Trường Thọ trưởng công chúa thì sợ gì Vĩnh Gia Đế không đối với Tần gia nhìn với con mắt khác? Còn nếu như Trưởng công chúa đi rồi, Tần gia còn có thể thông qua việc mỗi năm hiến tế Trưởng công chúa, khiến cho Vĩnh Gia Đế đối với muội muội hoài niệm tới tình cảm này, do đó liền đối với Tần gia sinh ra hảo cảm.
Đáng tiếc chính là những thế gia này đối với việc xung hỉ chính là tránh còn không kịp, đều là ếch ngồi đáy giếng ngu xuẩn, chỉ có thấy xung hỉ đen đủi, lại không thấy được một khi đã có thể nghênh thú được Trường Thọ trưởng công chúa liền có thể cấp cho gia tộc mang đến lợi ích thật lớn a.
Thế tử Tần quốc công phủ ánh mắt lành lạnh mà nhìn Lam Thừa Vũ.
Thế mà lại tiện nghi cho tên tiểu tử này!
Lam Thừa Vũ không phải không có cảm giác được các loại ánh mắt hoài tâm tư ở chung quanh, nhưng hắn lại làm như không thấy.
Chung quanh mọi người đến tột cùng là nghĩ như thế nào, cùng hắn một chút quan hệ đều không có, những người này bỏ lỡ Bảo Lạc chính là tổn thất cho bọn họ.
Chỉ có hắn mới biết nàng có bao nhiêu tốt đẹp.
Kỳ thật, một khi đổi lại loại góc độ tới nhìn, không chừng hắn còn hẳn là nên cảm tạ bọn họ, nếu không có bọn họ không có ánh mắt, không chừng ở thời điểm hắn còn chưa có trở về, Bảo Lạc đã bị Hứa thái hậu lòng nóng như lửa đốt mà hứa hôn cho người khác.
- "Ngươi quả thực muốn cưới muội muội trẫm?"
Thanh âm Vĩnh Gia Đế trở nên nghiêm túc lên, không còn biểu tình ấm áp như mới vừa rồi nữa.
Biểu tình trên khuôn mặt của hắn làm cho người khác nhìn không ra ý tưởng chân thật trong lòng hắn.
- "Vâng, thần cùng Trưởng công chúa từ nhỏ đã quen biết, tâm duyệt Trưởng công chúa.
Nếu có thể được Trưởng công chúa làm vợ, thần chắc chắn toàn tâm toàn ý đối đãi với Trưởng công chúa, chung thân không nhiễm nhị sắc, nguyện một đời một kiếp vì nàng."
- "Ngươi có biết ngươi đến tột cùng là đang nói cái gì không? Trường Thọ trưởng công chúa bệnh tật ốm yếu, không chừng ngày nào đó liền sẽ phát sinh bất trắc.
Đến lúc đó, ngươi còn có thể nói ra chung thân không nhiễm nhị sắc, một đời một kiếp vì nàng sao?"
Mọi người nghe xong đều không khỏi vì Lam Thừa Vũ nhéo một phen mồ hôi lạnh.
Muốn đi lối tắt để được Vĩnh Gia Đế tín nhiệm cùng hảo cảm quả nhiên không phải dễ dàng như vậy.
Nhìn một cái, vị Võ An Hầu này không phải mua dây tự buộc mình hay sao?
Vô luận là hắn trả lời như thế nào đều sẽ xuất hiện vấn đề.
Hắn nếu là thuận miệng hứa hẹn cùng Vĩnh Gia Đế, đáp ứng chung thân không nhiễm nhị sắc, như vậy hắn rất có thể liền tuyệt hậu.
Không nói đến thân thể Trường Thọ trưởng công chúa như vậy thì có thể sống đến khi nào.
Mặc dù nàng được ông trời che chở, có thể vẫn luôn sống sót, mọi người cũng không cho rằng nàng có thể sinh hài tử cho Lam Thừa Vũ.
Nếu là Lam Thừa Vũ không tiếp được lời nói của Vĩnh Gia Đế, vậy càng có vấn đề.
Mới vừa rồi chính là hắn đáp ứng Vĩnh Gia Đế trước rằng hắn không nạp thiếp, hắn nếu là muốn phủ nhận thì chính là tội khi quân.
Không những không chiếm được tín nhiệm cùng tán thưởng của Vĩnh Gia Đế, còn sẽ bị Vĩnh Gia Đế chán ghét.
Vĩnh Gia Đế chặt chẽ mà nhìn chằm chằm vào hai mắt Lam Thừa Vũ, tựa hồ ở trước mặt hắn, chân thật tìm kiếm tâm ý trong đôi mắt hắn.
Lam Thừa Vũ không né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt Vĩnh Gia Đế, thanh âm thong thả lại trầm ổn hữu lực nói:
- "Thần chắc chắn toàn tâm toàn ý đối đãi Trưởng công chúa, chung thân không nhiễm nhị sắc.
Sinh ly tử biệt không thể thay đổi ý chí của thần."
- "Được, nhớ kỹ những lời nói hôm nay của ngươi.
Trẫm liền đem trẫm muội muội phó thác cho ngươi."
Tại một khắc này, trong mắt Vĩnh Gia Đế rốt cuộc lộ ra ánh mắt ôn hòa, quang mang.
Cũng là thẳng đến giờ khắc này, hắn mới chân chính tán thành người trước mặt.
Từ trước tuy rằng biết muội muội nhà mình trong lòng có hảo cảm đối với Lam Thừa Vũ, cũng biết rõ phẩm tính của Lam Thừa Vũ, nhưng đối với ý định có muốn đem muội muội phó thác cho Lam Thừa Vũ hay không, trong lòng Vĩnh Gia Đế vẫn là có chút do dự.
Bất quá trước mắt tình hình Bảo Lạc đều như vậy, Lam Thừa Vũ còn có thể đủ kiên định mà nói ra muốn nghênh thú nàng, một đời một kiếp chỉ có nàng.
Như vậy, thành ý này của hắn cũng không có gì để bắt bẻ hết.
Lúc này, có người đến bên tai Vĩnh Gia Đế nói cái gì đó.
Vĩnh Gia Đế hai mắt hơi hơi sáng ngời, cũng bất chấp mọi người chung quanh, lập tức nói với Lam Thừa Vũ:
- "Bảo Lạc tỉnh, ngươi tiến cung theo trẫm đi xem Bảo Lạc, thuận tiện đem tin tức tốt Đại Hạ ta đại chiến toàn thắng nói cho Bảo Lạc, Bảo Lạc chính là vẫn luôn nhớ thương chuyện này nữa đấy."
- "Đúng vậy."
Lam Thừa Vũ nghe vậy, cũng lộ ra một mặt mỉm cười.
Mọi người nhìn Vĩnh Gia Đế cùng Lam Thừa Vũ nghênh ngang rời đi, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng Thượng cùng Võ An Hầu..
Này liền đi rồi? Bọn họ lúc này mới phát hiện bọn họ tồn tại ở trong lòng Vĩnh Gia Đế nguyên lai là cái dạng địa vị này.
Người nhanh nhạy liền ý thức được Vĩnh Gia Đế chỉ sợ là đối với việc bọn họ lúc trước tìm đủ mọi cách đùn đẩy việc xung hỉ, liền cảm thấy bất mãn.
Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu có lựa chọn con nối dõi nhà bọn họ vì Trường Thọ trưởng công chúa xung hỉ hay không, tạm thời chưa nói, ấy thế mà bọn họ cứ như vậy mà ghét bỏ Trường Thọ trưởng công chúa, tất nhiên là đã chọc giận Vĩnh Gia Đế.
Cho nên, Vĩnh Gia Đế mới không nhẹ không nặng mà cho bọn hắn cái cảnh cáo như vậy.
Mọi người nhìn nhau cười khổ.
Chỉ sợ, kế tiếp bọn họ muốn suy xét lại là như thế nào làm Vĩnh Gia Đế nguôi giận a..
Danh sách chương