- "Ta biết, nương nương sợ là sẽ cảm thấy ta nhiều chuyện.
Nhưng nương nương cẩn thận ngẫm lại, Trường Thọ trưởng công chúa mắt thấy liền không được, hiện giờ có cái biện pháp như vậy, so với những cái khác đều không quan trọng bằng.
Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh."
Phó thái phu nhân hạ giọng cùng Phó hoàng hậu nói:
- "Nếu là Trường Thọ trưởng công chúa cuối cùng chịu không nổi mà đi, chúng ta cũng coi như là tận lực, Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng cũng sẽ nhớ tới một mảnh chi tâm chân thành của nương nương đối với Trường Thọ trưởng công chúa.
Vạn nhất Trường Thọ trưởng công chúa phúc lớn mạng lớn, cuối cùng sống khỏe mạnh, nương nương ngày sau liền có thể sống tốt."
- "Nương nương hiện giờ trong bụng đã có hài nhi, nếu là lại cứu được Trường Thọ trưởng công chúa thì với công lao ấy, ngài liền có thể hoàn toàn ngồi yên ổn ở vị trí Hoàng hậu.
Ngày sau, cho dù là bên trong hậu cung lại có thêm tân nhân, ngài cũng không cần lo lắng có người dao động địa vị của ngài.
Nếu như Trường Thọ trưởng công chúa gả cho Hà gia biểu đệ ngươi, tự nhiên sẽ một lòng hướng về nương nương.
Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương đối với Trường Thọ trưởng công chúa sủng ái nhất, có Trưởng công chúa tương trợ, nương nương ngày sau liền có thể kê cao gối mà ngủ."
Phó hoàng hậu nghe vậy, không tỏ ý kiến nói:
- "Nghe vậy, tổ mẫu thật là toàn tâm toàn ý vì bổn cung mà tính toán đấy."
- "Nương nương nói đùa, nương nương là cháu gái ta, là nữ nhi Phó gia sinh ra, ta không vì nương nương tính toán thì còn có thể vì ai tính toán đây? Tuy nói nương nương đối với người trong nhà sợ là có chút hiểu lầm, nhưng chúng ta rốt cuộc cũng là người có chung dòng máu, không còn có ai sẽ so với chúng ta quan tâm nương nương hơn a."
- "Tổ mẫu bàn tính chuyện này tuy rằng rất tốt, nhưng đây không phải chuyện mà ngài muốn là được.
Thứ nhất, ngài nguyền rủa hoàng muội, đây là trọng tội.
Thứ hai, Hoàng Thượng cùng mẫu hậu cũng không có chút ý tứ nào về phương diện này, ngài lại bao biện làm thay xen vào chuyện nhà người khác, cái này gọi là đi quá giới hạn.
Thứ ba, biểu đệ Hà gia luận xuất thân không coi là hiển quý, luận về tài học chỉ là một kẻ gà mờ, cũng chỉ có một khuôn mặt còn coi là nhìn được một chút, nhân vật như vậy như thế nào có thể xứng đôi hoàng muội? Tổ mẫu muốn để bổn cung hướng mẫu hậu cùng Hoàng thượng tiến cử biểu đệ làm phò mã của hoàng muội, chỉ sợ không phải là muốn giúp bổn cung, mà là muốn hại bổn cung đi!"
Phó thái phu nhân che lại ngực mình, làm như bị một phen lời nói của Phó hoàng hậu làm cho tức giận đến không nhẹ.
Phó phu nhân khuôn mặt mang một chút u sầu, tiến lên, một tay đỡ Phó thái phu nhân, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Phó thái phu nhân, trong ánh mắt nhìn về phía Phó hoàng hậu tràn đầy ý không tán đồng:
- "Nương nương, thái phu nhân cũng là một lòng vì ngài mà suy nghĩ, ngài sao lại có thể nói với nàng như vậy? Người nói vậy chính là làm lão nhân gia thương tâm a."
Phó hoàng hậu lạnh lùng mà nhìn Phó phu nhân:
- "Thái phu nhân có con cái quan tâm, chỉ có bổn cung là người cha không thương mẹ không yêu, thân sinh mẫu thân chưa bao giờ từng nghĩ làm như thế nào để giúp bổn cung, chỉ biết giúp đỡ người khác tới hại bổn cung."
Phó phu nhân bị lời nói này của Phó hoàng hậu làm cho sửng sốt, nàng tuy rằng là giúp Thái phu nhân nói chuyện, nhưng cũng là đang giúp Phó hoàng hậu a, như thế nào liền trở thành kẻ giúp đỡ người khác tới hố nàng đâu? Đây rõ ràng chính là vu khống nàng, Phó hoàng hậu vì sao lại nói mâu thuẫn như vậy?
Thấy Phó phu nhân một bộ dáng không rõ nội tình, Phó hoàng hậu lắc lắc đầu.
Ở Phó gia, Phó thái phu nhân bất quá là cái lão tổ tông khôn khéo nhất, tính toán sở lự, tất nhiên là lợi ích của gia tộc cùng lợi ích của bản thân nàng là không thoát được quan hệ.
Phó phu nhân lại là cái người hồ đồ, dễ dàng bị người khác lợi dụng, biến nàng trở thành báng súng để sử dụng, cố tình còn không tự biết mình bị người khác bán mà còn hớn hở thay người ta đếm tiền.
Phó phu nhân cho rằng nàng ở trước mặt Phó thái phu nhân chính là một người con dâu tốt, lại nghĩ ở trước mặt Phó hoàng hậu là một mẫu thân tốt.
Mỗi khi làm thương tổn tới Phó hoàng hậu, nàng luôn bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ.
Điều này làm cho Phó hoàng hậu đã thất vọng lại càng thêm bất đắc dĩ.
Bình tĩnh mà xem xét, Phó phu nhân không phải là một người xấu, luận về trình độ tâm hắc, nàng so ra còn kém xa với Phó thái phu nhân.
Nhưng cho đến bây giờ, Phó hoàng hậu đối với Phó phu nhân mà nói cũng thật sự là không còn lời nào để nói.
Phó phu nhân làm nàng thương tổn, chẳng lẽ Phó hoàng hậu bị đối xử bất công như vậy, bị chính mẫu thân của mình cô phụ, nhất định phải cười an ủi người đã làm thương tổn nàng hay sao?
Trình độ đó, ở trong lòng Phó hoàng hậu, Phó phu nhân so với Phó thái phu nhân càng là người nàng chán ghét hơn.
Rốt cuộc thì Phó hoàng hậu ngay từ đầu liền đối với Phó thái phu nhân có khoảng cách, nhưng đối với Phó phu nhân, nàng đã từng không hề phòng vệ.
- "Thỉnh Thái phu nhân cùng phu nhân đừng ở đây tự cho mình là thông minh, đem người khác trở thành kẻ ngốc mà sai khiến.
Không nói đến Hoàng Thượng cùng mẫu hậu có cho hoàng muội xung hỉ hay không, mặc dù là bọn họ thật sự muốn tìm một người cùng hoàng muội xung hỉ thì cũng không phải tùy tiện a miêu a cẩu nào đều cũng có thể tới xem náo nhiệt."
Phó hoàng hậu nói đoạn, một chút cũng không có lưu lại mặt mũi cho Phó thái phu nhân cùng Phó phu nhân.
Nàng thậm chí không hề xưng hô hai người là "Tổ mẫu" cùng "Mẫu thân".
Sau một phen nói cho hết những lời này, nàng không cho hai người kia có cơ hội phản bác, liền hạ lệnh với thuộc hạ nói:
- "Bổn cung mệt mỏi, tiễn khách."
- "Thái phu nhân, phu nhân, mời theo bọn nô tỳ đi."
Hai gã cung tì một người đỡ Phó thái phu nhân, một người đỡ Phó phu nhân, nửa cưỡng bách mà dẫn dắt hai người đi ra ngoài.
Trước khi đi, Phó thái phu nhân còn quay đầu lại nhìn Phó hoàng hậu liếc mắt một cái, biểu tình lãnh ý kia trên mặt nàng làm cho Lan Chi không khỏi rùng mình.
- "Nương nương, ngài phải cẩn thận Thái phu nhân a.
Ngài hôm nay làm như vậy chính là xé rách mặt của Thái phu nhân, Thái phu nhân chỉ sợ sẽ ghi hận trong lòng.."
Trước kia Phó hoàng hậu cùng Phó thái phu nhân tuy rằng cũng thường xuyên tan rã trong không vui, nhưng cũng không có giống như hôm nay xé rách da mặt của nhau.
- "Thái phu nhân đương nhiên sẽ ghi hận trong lòng.
Nếu là có thể, bổn cung cũng không nghĩ cùng nàng xé rách da mặt.
Nhưng đối với người như vậy, những lời nói hàm hồ là vô dụng, cần thiết để cho nàng nhớ mãnh dược."
Còn có một chút, Phó hoàng hậu không có nói.
Trước đó vài lần, khi Phó thái phu nhân vào cung, nhiều ít còn cố kỵ thân phận cùng mặt mũi.
Nhưng lần này, đầu tiên là có ý đồ để cho Phó Thập cô nương vào cung, sau lại mưu tính để cho cháu ngoại ruột thịt của mình đến tranh thủ chút địa vị.
Hai việc này, một sự kiện so với một sự kiện khác đúng là không biết xấu hổ.
Nếu Phó thái phu nhân đều không màng đến mặt mũi chính mình, Phó hoàng hậu cần gì phải vì nàng mà lưu lại mặt mũi?
- "Lời này của Thái phu nhân nếu là để cho Thái Hậu nương nương hoặc là Hoàng Thượng biết thì chắc chắn sẽ giận tím mặt."
Lan Chi lo lắng sốt ruột nói:
- "Cũng không biết có thể hay không liên lụy đến nương nương."
Hiện tại sức khỏe của Bảo Lạc khỏe đối với Thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế mà nói chính là một điều cấm kỵ.
Nếu là ai dám nói Bảo Lạc không tốt, Vĩnh Gia Đế chắc chắn sẽ khiến cho người nọ biết cái gì gọi là thiên tử giận giữ, ngay cả Hứa thái hậu xưa nay ôn hòa, nữ nhân đôn hậu cũng bởi vì có người dám can đảm nói những điều không tốt về Bảo Lạc chính là sẽ hung hăng phát tác xử lý vài người.
Phó hoàng hậu nghĩ nghĩ nói:
- "Việc Thái phu nhân cùng phu nhân tới gặp bổn cung cũng không phải cái gì bí mật.
Tai vách mạch rừng, chuyện này, Hoàng Thượng cùng mẫu hậu sợ là sớm hay muộn rồi cùng sẽ biết.
Tránh trường hợp đến lúc đó làm Hoàng Thượng cùng mẫu hậu hoài nghi bổn cung cùng người nhà họ Phó có mưu đồ bí mật, chi bằng bổn cung tự mình hướng Hoàng Thượng cùng mẫu hậu thỉnh tội."
- "Nương nương, ngài cũng quá khổ.."
Lan Chi thở dài:
- "Chuyện này rõ ràng không phải là ngài sai, ngài lại không thể không hướng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương nhận tội.
Từ trước đến bây giờ, người nhà họ Phó cũng chỉ biết không ngừng mà kéo chân ngài về phía sau, trước là nghĩ cách từ trên người ngài kiếm được chỗ tốt, ở trong căn nhà kia căn bản chưa từng có người chân chính quan tâm đến tình cảnh của ngài..
Nếu là ngài có thể chân chính cùng bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt thì tốt rồi.."
- "Nha đầu ngốc, điều đó là không có khả năng làm được.
Chỉ cần bổn cung một ngày là nữ nhi Phó gia, chẳng sợ chó dù có xa cách Phó gia như thế nào thì cũng trước sau không có khả năng chân chính cùng bọn họ phủi sạch quan hệ, trừ phi bổn cung bị người Phó gia trừ tộc.
Nhưng nếu là thật sự có một ngày như vậy, lại có ai có thể tiếp thu một nữ tử làm Hoàng hậu bị trừ tộc đâu?"
Phó hoàng hậu sâu kín địa đạo.
Lan Chi cắn môi dưới, rốt cuộc không nói chuyện nữa.
Hiển nhiên, vấn đề này không riêng gì Phó hoàng hậu không tìm ra biện pháp tốt, đối với nàng mà nói, cũng đồng dạng là không có biện pháp.
Phó hoàng hậu làm việc hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau Hứa thái hậu liền biết chuyện này từ đầu đến cuối.
Một cái kẻ lưu thế gia tử bất nhập dám mơ ước nữ nhi bảo bối chính mình, liền đem Hứa thái hậu cấp cho tức giận đến không nhẹ, nghĩ đến Phó hoàng hậu cũng không có sắc mặt tốt.
Phó hoàng hậu lại là thần sắc bình tĩnh, vô luận Hứa thái hậu nói cái gì, nàng đều chỉ chịu tội, cũng không phản bác.
Hứa thái hậu đã phát một trận hỏa, thấy nàng như vậy cũng cảm thấy không thú vị, liền vẫy vẫy tay cho nàng lui xuống.
Lý trí cho Hứa thái hậu biết chuyện này cùng Phó hoàng hậu không có quan hệ gì, nhưng ở vấn đề tình cảm, nàng lại nhịn không được muốn đi giận chó đánh mèo lên người Phó hoàng hậu.
Sau khi Phó hoàng hậu rời đi, ma ma vẫn luôn đi theo bên người Hứa thái hậu khuyên nhủ:
- "Chủ tử bớt giận, người nhà họ Phó hành sự nhất quán không đàng hoàng, ngài lại không phải không biết.
May mà Hoàng hậu nương nương một lòng hướng về ngài cùng Hoàng Thượng, đối với ngài không hề giấu giếm.
Nô tỳ còn nghe nói Hoàng hậu nương nương vì muốn Trưởng công chúa tốt lên, gần đây, ngày ngày ở trước mặt Phật Tổ vẫn luôn cầu phúc cho Trưởng công chúa nữa đấy."
- "Việc này là thật sự? Sớm biết vậy, ai gia mới vừa rồi không nên đối với Hoàng hậu như vậy."
Hứa thái hậu ẩn ẩn có chút hối hận.
- "Hoàng hậu nương nương sợ là bởi vì Hoàng Thượng mà đối với Trưởng công chúa yêu ai yêu cả đường đi.
Gần đây, Hoàng Thượng bởi vì bệnh tình của Trưởng công chúa mà hao tổn tinh thần, Hoàng hậu nương nương ngoài miệng không nói, nhưng sau lưng lại sai người mang cho Hoàng Thượng canh để bổ dưỡng cơ thể, phần tâm tư này cũng coi như là khó có được."
Hứa thái hậu kỳ thật là một nữ nhân phi thường đơn giản, dễ dàng sẽ không tức giận, nàng tức giận chỉ có hai điều, chính là một đôi nhi nữ của nàng.
Có người đánh chủ ý lên nhi nữ nàng, nàng tự nhiên sẽ trong cơn giận dữ mà đối với người có ý đồ bất chính với nữ nhi nàng là tức giận, nàng cũng sẽ có qua có lại đối đãi với người nọ thực "tốt".
Vĩnh Gia Đế cùng Bảo Lạc bên người có những cung nữ, thái giám trung thành và tận tâm, liền thường thường có thể được Hứa thái hậu ban thưởng.
Từ trước đến giờ, Hứa thái hậu không thích Phó hoàng hậu, là bởi vì nàng cảm thấy Phó hoàng hậu không thể đảm nhiệm tốt cái chức trách làm một thê tử tốt.
Lần này, Hứa thái hậu vừa nghe nói Phó hoàng hậu vì nữ nhi nàng nên đã làm vài việc tốt, trong lòng liền càng thêm áy náy.
- "Hoàng hậu nương nương là Hoàng hậu nương nương, người nhà họ Phó là người nhà họ Phó.
Trong khoảng thời gian này, nói vậy ngài cũng thấy được rõ ràng Hoàng hậu nương nương cùng người nhà họ Phó cũng không thân cận gì.
Tuy nói người nhà họ Phó tâm thuật bất chính, Hoàng hậu nương nương lại là trong ngoài như một.
Ngày trước, tâm tư của Hoàng hậu nương nương không có để ở trên người Hoàng Thượng, đối đãi với chủ tử, Hoàng Thượng cùng Trưởng công chúa đều thập phần lãnh đạm.
Hiện giờ, mắt thấy Hoàng hậu nương nương có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý, chủ tử cũng chớ có lại dùng ánh mắt khi xưa đi nhìn Hoàng hậu nương nương."
- "Ngươi nói rất đúng.
Nếu là Hoàng hậu nàng thật sự thay đổi, chuẩn bị tốt cùng Hoàng Thượng sinh hoạt, quá khứ đủ loại của nàng, ai gia cũng liền không hề so đo."
Trải qua một hồi ma ma bên người một phen khuyên nhủ, lửa giận trong lòng Hứa thái hậu tất cả đều dập tắt.
Nàng cẩn thận suy nghĩ, nói:
- "Người nhà họ Phó tuy nói hành sự không đàng hoàng, lại cũng khiến ai gia tỉnh táo lại một chút.
Xung hỉ..
là cái biện pháp hay."
Đương nhiên, mặc dù là xung hỉ thì Hứa thái hậu cũng quả quyết sẽ không tuyển những người không đàng hoàng làm phò mã của nữ nhi nhà mình.
Trước đó một khoảng thời gian không phải có rất nhiều quý phu nhân có ý muốn giới thiệu nhi tử nhà các nàng sao? Để cho nàng nhìn xem, người nào là thiệt tình, người nào là giả dối..
Nhưng nương nương cẩn thận ngẫm lại, Trường Thọ trưởng công chúa mắt thấy liền không được, hiện giờ có cái biện pháp như vậy, so với những cái khác đều không quan trọng bằng.
Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh."
Phó thái phu nhân hạ giọng cùng Phó hoàng hậu nói:
- "Nếu là Trường Thọ trưởng công chúa cuối cùng chịu không nổi mà đi, chúng ta cũng coi như là tận lực, Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng cũng sẽ nhớ tới một mảnh chi tâm chân thành của nương nương đối với Trường Thọ trưởng công chúa.
Vạn nhất Trường Thọ trưởng công chúa phúc lớn mạng lớn, cuối cùng sống khỏe mạnh, nương nương ngày sau liền có thể sống tốt."
- "Nương nương hiện giờ trong bụng đã có hài nhi, nếu là lại cứu được Trường Thọ trưởng công chúa thì với công lao ấy, ngài liền có thể hoàn toàn ngồi yên ổn ở vị trí Hoàng hậu.
Ngày sau, cho dù là bên trong hậu cung lại có thêm tân nhân, ngài cũng không cần lo lắng có người dao động địa vị của ngài.
Nếu như Trường Thọ trưởng công chúa gả cho Hà gia biểu đệ ngươi, tự nhiên sẽ một lòng hướng về nương nương.
Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương đối với Trường Thọ trưởng công chúa sủng ái nhất, có Trưởng công chúa tương trợ, nương nương ngày sau liền có thể kê cao gối mà ngủ."
Phó hoàng hậu nghe vậy, không tỏ ý kiến nói:
- "Nghe vậy, tổ mẫu thật là toàn tâm toàn ý vì bổn cung mà tính toán đấy."
- "Nương nương nói đùa, nương nương là cháu gái ta, là nữ nhi Phó gia sinh ra, ta không vì nương nương tính toán thì còn có thể vì ai tính toán đây? Tuy nói nương nương đối với người trong nhà sợ là có chút hiểu lầm, nhưng chúng ta rốt cuộc cũng là người có chung dòng máu, không còn có ai sẽ so với chúng ta quan tâm nương nương hơn a."
- "Tổ mẫu bàn tính chuyện này tuy rằng rất tốt, nhưng đây không phải chuyện mà ngài muốn là được.
Thứ nhất, ngài nguyền rủa hoàng muội, đây là trọng tội.
Thứ hai, Hoàng Thượng cùng mẫu hậu cũng không có chút ý tứ nào về phương diện này, ngài lại bao biện làm thay xen vào chuyện nhà người khác, cái này gọi là đi quá giới hạn.
Thứ ba, biểu đệ Hà gia luận xuất thân không coi là hiển quý, luận về tài học chỉ là một kẻ gà mờ, cũng chỉ có một khuôn mặt còn coi là nhìn được một chút, nhân vật như vậy như thế nào có thể xứng đôi hoàng muội? Tổ mẫu muốn để bổn cung hướng mẫu hậu cùng Hoàng thượng tiến cử biểu đệ làm phò mã của hoàng muội, chỉ sợ không phải là muốn giúp bổn cung, mà là muốn hại bổn cung đi!"
Phó thái phu nhân che lại ngực mình, làm như bị một phen lời nói của Phó hoàng hậu làm cho tức giận đến không nhẹ.
Phó phu nhân khuôn mặt mang một chút u sầu, tiến lên, một tay đỡ Phó thái phu nhân, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Phó thái phu nhân, trong ánh mắt nhìn về phía Phó hoàng hậu tràn đầy ý không tán đồng:
- "Nương nương, thái phu nhân cũng là một lòng vì ngài mà suy nghĩ, ngài sao lại có thể nói với nàng như vậy? Người nói vậy chính là làm lão nhân gia thương tâm a."
Phó hoàng hậu lạnh lùng mà nhìn Phó phu nhân:
- "Thái phu nhân có con cái quan tâm, chỉ có bổn cung là người cha không thương mẹ không yêu, thân sinh mẫu thân chưa bao giờ từng nghĩ làm như thế nào để giúp bổn cung, chỉ biết giúp đỡ người khác tới hại bổn cung."
Phó phu nhân bị lời nói này của Phó hoàng hậu làm cho sửng sốt, nàng tuy rằng là giúp Thái phu nhân nói chuyện, nhưng cũng là đang giúp Phó hoàng hậu a, như thế nào liền trở thành kẻ giúp đỡ người khác tới hố nàng đâu? Đây rõ ràng chính là vu khống nàng, Phó hoàng hậu vì sao lại nói mâu thuẫn như vậy?
Thấy Phó phu nhân một bộ dáng không rõ nội tình, Phó hoàng hậu lắc lắc đầu.
Ở Phó gia, Phó thái phu nhân bất quá là cái lão tổ tông khôn khéo nhất, tính toán sở lự, tất nhiên là lợi ích của gia tộc cùng lợi ích của bản thân nàng là không thoát được quan hệ.
Phó phu nhân lại là cái người hồ đồ, dễ dàng bị người khác lợi dụng, biến nàng trở thành báng súng để sử dụng, cố tình còn không tự biết mình bị người khác bán mà còn hớn hở thay người ta đếm tiền.
Phó phu nhân cho rằng nàng ở trước mặt Phó thái phu nhân chính là một người con dâu tốt, lại nghĩ ở trước mặt Phó hoàng hậu là một mẫu thân tốt.
Mỗi khi làm thương tổn tới Phó hoàng hậu, nàng luôn bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ.
Điều này làm cho Phó hoàng hậu đã thất vọng lại càng thêm bất đắc dĩ.
Bình tĩnh mà xem xét, Phó phu nhân không phải là một người xấu, luận về trình độ tâm hắc, nàng so ra còn kém xa với Phó thái phu nhân.
Nhưng cho đến bây giờ, Phó hoàng hậu đối với Phó phu nhân mà nói cũng thật sự là không còn lời nào để nói.
Phó phu nhân làm nàng thương tổn, chẳng lẽ Phó hoàng hậu bị đối xử bất công như vậy, bị chính mẫu thân của mình cô phụ, nhất định phải cười an ủi người đã làm thương tổn nàng hay sao?
Trình độ đó, ở trong lòng Phó hoàng hậu, Phó phu nhân so với Phó thái phu nhân càng là người nàng chán ghét hơn.
Rốt cuộc thì Phó hoàng hậu ngay từ đầu liền đối với Phó thái phu nhân có khoảng cách, nhưng đối với Phó phu nhân, nàng đã từng không hề phòng vệ.
- "Thỉnh Thái phu nhân cùng phu nhân đừng ở đây tự cho mình là thông minh, đem người khác trở thành kẻ ngốc mà sai khiến.
Không nói đến Hoàng Thượng cùng mẫu hậu có cho hoàng muội xung hỉ hay không, mặc dù là bọn họ thật sự muốn tìm một người cùng hoàng muội xung hỉ thì cũng không phải tùy tiện a miêu a cẩu nào đều cũng có thể tới xem náo nhiệt."
Phó hoàng hậu nói đoạn, một chút cũng không có lưu lại mặt mũi cho Phó thái phu nhân cùng Phó phu nhân.
Nàng thậm chí không hề xưng hô hai người là "Tổ mẫu" cùng "Mẫu thân".
Sau một phen nói cho hết những lời này, nàng không cho hai người kia có cơ hội phản bác, liền hạ lệnh với thuộc hạ nói:
- "Bổn cung mệt mỏi, tiễn khách."
- "Thái phu nhân, phu nhân, mời theo bọn nô tỳ đi."
Hai gã cung tì một người đỡ Phó thái phu nhân, một người đỡ Phó phu nhân, nửa cưỡng bách mà dẫn dắt hai người đi ra ngoài.
Trước khi đi, Phó thái phu nhân còn quay đầu lại nhìn Phó hoàng hậu liếc mắt một cái, biểu tình lãnh ý kia trên mặt nàng làm cho Lan Chi không khỏi rùng mình.
- "Nương nương, ngài phải cẩn thận Thái phu nhân a.
Ngài hôm nay làm như vậy chính là xé rách mặt của Thái phu nhân, Thái phu nhân chỉ sợ sẽ ghi hận trong lòng.."
Trước kia Phó hoàng hậu cùng Phó thái phu nhân tuy rằng cũng thường xuyên tan rã trong không vui, nhưng cũng không có giống như hôm nay xé rách da mặt của nhau.
- "Thái phu nhân đương nhiên sẽ ghi hận trong lòng.
Nếu là có thể, bổn cung cũng không nghĩ cùng nàng xé rách da mặt.
Nhưng đối với người như vậy, những lời nói hàm hồ là vô dụng, cần thiết để cho nàng nhớ mãnh dược."
Còn có một chút, Phó hoàng hậu không có nói.
Trước đó vài lần, khi Phó thái phu nhân vào cung, nhiều ít còn cố kỵ thân phận cùng mặt mũi.
Nhưng lần này, đầu tiên là có ý đồ để cho Phó Thập cô nương vào cung, sau lại mưu tính để cho cháu ngoại ruột thịt của mình đến tranh thủ chút địa vị.
Hai việc này, một sự kiện so với một sự kiện khác đúng là không biết xấu hổ.
Nếu Phó thái phu nhân đều không màng đến mặt mũi chính mình, Phó hoàng hậu cần gì phải vì nàng mà lưu lại mặt mũi?
- "Lời này của Thái phu nhân nếu là để cho Thái Hậu nương nương hoặc là Hoàng Thượng biết thì chắc chắn sẽ giận tím mặt."
Lan Chi lo lắng sốt ruột nói:
- "Cũng không biết có thể hay không liên lụy đến nương nương."
Hiện tại sức khỏe của Bảo Lạc khỏe đối với Thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế mà nói chính là một điều cấm kỵ.
Nếu là ai dám nói Bảo Lạc không tốt, Vĩnh Gia Đế chắc chắn sẽ khiến cho người nọ biết cái gì gọi là thiên tử giận giữ, ngay cả Hứa thái hậu xưa nay ôn hòa, nữ nhân đôn hậu cũng bởi vì có người dám can đảm nói những điều không tốt về Bảo Lạc chính là sẽ hung hăng phát tác xử lý vài người.
Phó hoàng hậu nghĩ nghĩ nói:
- "Việc Thái phu nhân cùng phu nhân tới gặp bổn cung cũng không phải cái gì bí mật.
Tai vách mạch rừng, chuyện này, Hoàng Thượng cùng mẫu hậu sợ là sớm hay muộn rồi cùng sẽ biết.
Tránh trường hợp đến lúc đó làm Hoàng Thượng cùng mẫu hậu hoài nghi bổn cung cùng người nhà họ Phó có mưu đồ bí mật, chi bằng bổn cung tự mình hướng Hoàng Thượng cùng mẫu hậu thỉnh tội."
- "Nương nương, ngài cũng quá khổ.."
Lan Chi thở dài:
- "Chuyện này rõ ràng không phải là ngài sai, ngài lại không thể không hướng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương nhận tội.
Từ trước đến bây giờ, người nhà họ Phó cũng chỉ biết không ngừng mà kéo chân ngài về phía sau, trước là nghĩ cách từ trên người ngài kiếm được chỗ tốt, ở trong căn nhà kia căn bản chưa từng có người chân chính quan tâm đến tình cảnh của ngài..
Nếu là ngài có thể chân chính cùng bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt thì tốt rồi.."
- "Nha đầu ngốc, điều đó là không có khả năng làm được.
Chỉ cần bổn cung một ngày là nữ nhi Phó gia, chẳng sợ chó dù có xa cách Phó gia như thế nào thì cũng trước sau không có khả năng chân chính cùng bọn họ phủi sạch quan hệ, trừ phi bổn cung bị người Phó gia trừ tộc.
Nhưng nếu là thật sự có một ngày như vậy, lại có ai có thể tiếp thu một nữ tử làm Hoàng hậu bị trừ tộc đâu?"
Phó hoàng hậu sâu kín địa đạo.
Lan Chi cắn môi dưới, rốt cuộc không nói chuyện nữa.
Hiển nhiên, vấn đề này không riêng gì Phó hoàng hậu không tìm ra biện pháp tốt, đối với nàng mà nói, cũng đồng dạng là không có biện pháp.
Phó hoàng hậu làm việc hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau Hứa thái hậu liền biết chuyện này từ đầu đến cuối.
Một cái kẻ lưu thế gia tử bất nhập dám mơ ước nữ nhi bảo bối chính mình, liền đem Hứa thái hậu cấp cho tức giận đến không nhẹ, nghĩ đến Phó hoàng hậu cũng không có sắc mặt tốt.
Phó hoàng hậu lại là thần sắc bình tĩnh, vô luận Hứa thái hậu nói cái gì, nàng đều chỉ chịu tội, cũng không phản bác.
Hứa thái hậu đã phát một trận hỏa, thấy nàng như vậy cũng cảm thấy không thú vị, liền vẫy vẫy tay cho nàng lui xuống.
Lý trí cho Hứa thái hậu biết chuyện này cùng Phó hoàng hậu không có quan hệ gì, nhưng ở vấn đề tình cảm, nàng lại nhịn không được muốn đi giận chó đánh mèo lên người Phó hoàng hậu.
Sau khi Phó hoàng hậu rời đi, ma ma vẫn luôn đi theo bên người Hứa thái hậu khuyên nhủ:
- "Chủ tử bớt giận, người nhà họ Phó hành sự nhất quán không đàng hoàng, ngài lại không phải không biết.
May mà Hoàng hậu nương nương một lòng hướng về ngài cùng Hoàng Thượng, đối với ngài không hề giấu giếm.
Nô tỳ còn nghe nói Hoàng hậu nương nương vì muốn Trưởng công chúa tốt lên, gần đây, ngày ngày ở trước mặt Phật Tổ vẫn luôn cầu phúc cho Trưởng công chúa nữa đấy."
- "Việc này là thật sự? Sớm biết vậy, ai gia mới vừa rồi không nên đối với Hoàng hậu như vậy."
Hứa thái hậu ẩn ẩn có chút hối hận.
- "Hoàng hậu nương nương sợ là bởi vì Hoàng Thượng mà đối với Trưởng công chúa yêu ai yêu cả đường đi.
Gần đây, Hoàng Thượng bởi vì bệnh tình của Trưởng công chúa mà hao tổn tinh thần, Hoàng hậu nương nương ngoài miệng không nói, nhưng sau lưng lại sai người mang cho Hoàng Thượng canh để bổ dưỡng cơ thể, phần tâm tư này cũng coi như là khó có được."
Hứa thái hậu kỳ thật là một nữ nhân phi thường đơn giản, dễ dàng sẽ không tức giận, nàng tức giận chỉ có hai điều, chính là một đôi nhi nữ của nàng.
Có người đánh chủ ý lên nhi nữ nàng, nàng tự nhiên sẽ trong cơn giận dữ mà đối với người có ý đồ bất chính với nữ nhi nàng là tức giận, nàng cũng sẽ có qua có lại đối đãi với người nọ thực "tốt".
Vĩnh Gia Đế cùng Bảo Lạc bên người có những cung nữ, thái giám trung thành và tận tâm, liền thường thường có thể được Hứa thái hậu ban thưởng.
Từ trước đến giờ, Hứa thái hậu không thích Phó hoàng hậu, là bởi vì nàng cảm thấy Phó hoàng hậu không thể đảm nhiệm tốt cái chức trách làm một thê tử tốt.
Lần này, Hứa thái hậu vừa nghe nói Phó hoàng hậu vì nữ nhi nàng nên đã làm vài việc tốt, trong lòng liền càng thêm áy náy.
- "Hoàng hậu nương nương là Hoàng hậu nương nương, người nhà họ Phó là người nhà họ Phó.
Trong khoảng thời gian này, nói vậy ngài cũng thấy được rõ ràng Hoàng hậu nương nương cùng người nhà họ Phó cũng không thân cận gì.
Tuy nói người nhà họ Phó tâm thuật bất chính, Hoàng hậu nương nương lại là trong ngoài như một.
Ngày trước, tâm tư của Hoàng hậu nương nương không có để ở trên người Hoàng Thượng, đối đãi với chủ tử, Hoàng Thượng cùng Trưởng công chúa đều thập phần lãnh đạm.
Hiện giờ, mắt thấy Hoàng hậu nương nương có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý, chủ tử cũng chớ có lại dùng ánh mắt khi xưa đi nhìn Hoàng hậu nương nương."
- "Ngươi nói rất đúng.
Nếu là Hoàng hậu nàng thật sự thay đổi, chuẩn bị tốt cùng Hoàng Thượng sinh hoạt, quá khứ đủ loại của nàng, ai gia cũng liền không hề so đo."
Trải qua một hồi ma ma bên người một phen khuyên nhủ, lửa giận trong lòng Hứa thái hậu tất cả đều dập tắt.
Nàng cẩn thận suy nghĩ, nói:
- "Người nhà họ Phó tuy nói hành sự không đàng hoàng, lại cũng khiến ai gia tỉnh táo lại một chút.
Xung hỉ..
là cái biện pháp hay."
Đương nhiên, mặc dù là xung hỉ thì Hứa thái hậu cũng quả quyết sẽ không tuyển những người không đàng hoàng làm phò mã của nữ nhi nhà mình.
Trước đó một khoảng thời gian không phải có rất nhiều quý phu nhân có ý muốn giới thiệu nhi tử nhà các nàng sao? Để cho nàng nhìn xem, người nào là thiệt tình, người nào là giả dối..
Danh sách chương