Sự việc trong cung tự nhiên không thể gạt được lỗ tai của Phó hoàng hậu.
Nếu là từ trước, có lẽ còn có người sẽ cố tình cô lập Phó hoàng hậu, có cái tin tức gì đều sẽ không hướng nàng nơi này truyền tin, khiến nàng như trở thành kẻ điếc, người mù.
Nhưng từ sau khi Vĩnh Gia Đế mạo hiểm tự mình đem nàng từ trong Phượng Nghi cung cứu ra, người trong cung cũng minh bạch phân lượng của Phó hoàng hậu cùng với hài tử trong bụng nàng ở trong lòng Vĩnh Gia Đế, một đám người, phàm là có được cái tin tức gì đều tranh nhau tới trước mặt Phó hoàng hậu khoe mẽ.
Phó hoàng hậu thấy thế, rất là cảm khái:
- "Từ trước bổn cung ở trong Phượng Nghi cung lạnh lẽo, không người tới hỏi thăm, tình huống hiện giờ lại lệch về một bên, so với trước đây thì náo nhiệt không ít.
Cái khác không nói, tin tức nơi này của bổn cung so với trước nhưng không ngừng linh thông hơn a."
Lan Chi đem chén thuốc Phó hoàng hậu dùng xong, thu đi xuống:
- "Bất quá là một đám người gió chiều nào theo chiều ấy thôi, nương nương không cần để ý tới.
Bất quá, bọn họ mang đến tin tức này cũng xem như là có điểm giá trị.
Hiện giờ, trong cung trên dưới đều chuẩn bị cắt giảm chi phí trợ cấp cho nạn dân.
Nếu là duy độc chúng ta nơi này không giảm, nô tỳ tuy kiến thức thiển bạc, lại cũng cảm thấy không thỏa đáng lắm."
- "Ngươi nói không sai, mẫu hậu không cắt giảm chi phí trong cung của bổn cung tất nhiên là xuất phát từ một mảnh từ ái chi tâm, bổn cung lại không thể thuận nước đẩy thuyền đồng ý việc này.
Hiện giờ Hoàng Thượng bận việc chính sự tối mày tối mặt, ngay cả mẫu hậu cùng hoàng muội đều đem hết toàn lực vì Hoàng Thượng mà phân ưu.
Bổn cung cho dù không thể giúp được cái gì, cũng không thể kéo chân sau của bọn họ."
Hoàng hậu chính là nhất quốc chi mẫu, nếu là ngay cả nàng cũng đều không làm gương tốt, thì cho dù Thái hậu cùng Trường Thọ trưởng công chúa lại bán lực như thế nào thì hiệu quả chỉ sợ cũng sẽ ít đi.
Phó hoàng hậu nghĩ nghĩ, nói:
- "Trên danh nghĩa của bổn cung có mấy cái thôn trang, lần này sợ là cũng gặp nạn, đang cần nhân thủ.
Nếu là có người tự nguyện đến thôn trang của bổn cung làm việc, cái khác bổn cung cũng không dám bảo đảm, thế nhưng cơm canh là quản cho bọn họ được ăn no, đối với những bá tánh gặp khó khăn vì bổn cung làm việc, còn được xét phân chút bạc cho bọn họ gieo giống, hoặc là phân chút ngói cùng bọn họ một lần nữa xây dựng lại nhà cửa."
- "Chủ ý này của nương nương không tồi, có thể cùng Trường Thọ trưởng công chúa cùng Thái Hậu nương nương thương lượng một phen thật tốt, rốt cuộc hoàng gia cũng có không ít thôn trang đâu.
Nếu là việc này có thể thành, nói vậy có thể vì Hoàng Thượng giải quyết được chút phiền toái."
Lan Chi nhìn ánh mắt Phó hoàng hậu cực kỳ vui mừng.
Từ trước, Phó hoàng hậu đối với mọi người hoặc sự việc đều là nhàn nhạt không để ý, sự tình không liên quan đến mình thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà can thiệp vào.
Hiện giờ, Phó hoàng hậu cũng sẽ chủ động nghĩ tới việc vì Vĩnh Gia Đế mà phân ưu, chuyện này theo Lan Chi thấy thì chính là một tiến bộ lớn.
Nhân tâm đều là như vậy, ngươi quan tâm ta, ta quan tâm ngươi, cứ thế mãi thì mối quan hệ chẳng lẽ không thể cải thiện được? Hứa thái hậu cùng Trường Thọ trưởng công chúa cũng không phải chờ đợi một phần tâm ý kia đâu, chỉ cần Phó hoàng hậu toàn tâm toàn ý vì Vĩnh Gia Đế mà phân ưu, nghĩ đến đó thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ cùng chị dâu em chồng thực mau cũng có thể được cải thiện.
Lại vào lúc này, có người tới bẩm:
- "Nương nương, Phó phu nhân nghe nói ngài thân mình không khoẻ, cố ý để muội tử từ nhà mẹ đẻ tới chiếu cố ngài.
Hiện giờ, Phó cô nương đã đến cửa cung, liền chờ ngài gọi đến."
Người nọ lòng tràn đầy cho rằng Phó hoàng hậu nghe xong tin tức này chắc chắn sẽ thập phần cao hứng, chính mình cũng sẽ nhận được chút phần thưởng.
Ai ngờ, sau khi Phó hoàng hậu nghe xong tin tức này, liền túc mày:
- "Người tới là ai?"
- "Là Phó gia thập cô nương."
Nghe nói lời này, Phó hoàng hậu liền biết Phó gia phái người tới chiếu cố nàng là giả, muốn cho nữ nhi nhà mình ở trước mặt Vĩnh Gia Đế mới là thật.
Phó gia thập cô nương kia tuy là con vợ lẽ, nếu luận về nhan sắc, lại là một thế hệ Phó gia nữ nhi xuất chúng nhất, vừa có thể ca hay, vừa có thể vũ dẻo, người nhà họ Phó cố ý đem nàng đưa vào trong cung chính là cái chủ ý gì, không cần nói cũng biết.
Phó hoàng hậu đã sớm biết Phó gia từ trên người mình không chiếm được chỗ tốt, nhất định sẽ tìm một đường ra khác, nên khi biết được tin tức này cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ là, Phó gia muốn lợi dụng nàng tới nâng đỡ một nữ nhi khác trong nhà, cũng phải đến hỏi hỏi nàng trước đến tột cùng là có muốn đáp ứng hay không.
- "Nói với người Phó gia, bổn cung nơi này nhân thủ cũng đã đủ rồi, không cần thập muội muội tới chiếu cố bổn cung, ngươi để cho thập muội muội trở về đi."
Phó hoàng hậu cảm thấy nên cùng người nhà họ Phó nói rõ, nàng đã một lần cùng phó Thái phu nhân cùng Phó phu nhân nói qua rồi.
Các nàng không chịu nghe lời khuyên, nàng cũng không cảm thấy chính mình có nghĩa vụ phải dung túng các nàng.
Tên cung nhân kia ngẩn người, thế hắn mới biết Phó hoàng hậu cùng quan hệ với người mẫu tộc tựa hồ thật sự là không được tốt lắm.
Nếu như vậy, hắn đối với vị Phó Thập cô nương kia cũng không cần phải quá khách khí.
Phó Thập cô nương kia ở cửa cung đợi hồi lâu, chờ mãi mà không thấy tin tức Phó hoàng hậu ra lệnh cho gặp nàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc tràn đầy phẫn uất:
- "Ta cố ý tới chiếu cố Ngũ tỷ, Ngũ tỷ chẳng lẽ liền thấy ta cũng không muốn gặp hay sao? Ngũ tỷ chính là đối với tỷ muội cùng mẫu tộc như vậy sao? Còn nữa, ta tuy là phụng mệnh lệnh của mẫu thân tới chiếu cố Ngũ tỷ, nhưng cũng là ý tứ của tổ mẫu.
Ngũ tỷ hay là muốn làm trái ý của tổ mẫu đây?"
- "Phó cô nương ăn nói cẩn thận, thiên địa quân thân sư, hoàng hậu nương nương là quân, cô nương cùng Thái phu nhân trong phỉ là thần, cô nương nói như vậy, chính là đối với Hoàng hậu nương nương trong lòng mang oán hận?"
Phó Thập cô nương rốt cuộc tuổi tác cũng không lớn, bị cung nhân này dăm ba câu vừa nói như vậy, liền ngây ngẩn cả người.
Cung nhân kia từ trên cao nhìn xuống mà liếc xéo Phó Thập cô nương, nói ra một phen lời nói không chút khách khí, làm Phó Thập cô nương xấu hổ và giận dữ không làm được gì:
- "Nô tài chỉ biết chúng ta là người ở trong cung này không được làm trái ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.
Đến nỗi Thái phu nhân trong phủ phân phó cái gì thì cũng không có quan hệ gì tới chúng ta.
Hoàng hậu nương nương săn sóc cô nương, không muốn làm cô nương mệt nhọc, đó là người làm chủ tử cho thuộc hạ ân điển.
Nếu là cô nương không tiếp nhận phần ân điển này, chính là không biết điều."
Thẳng đến khi Phó Thập cô nương lên xe ngựa rời đi, hắn mới phỉ nhổ:
- "Thật cho rằng chính mình là cái gì, thẻ bài thượng nhân vật đâu, nếu là ở trong này, chủ nhân không coi trọng ngươi, ngươi liền cái gì cũng đều không phải!"
Phó Thập cô nương một đường khóc lóc trở về Phó gia, vừa về đến nhà liền nhào vào trong lòng Thái phu nhân tố ủy khuất, thêm mắm thêm muối mà nói Phó hoàng hậu không phải, cuối cùng, lại nói:
- "Ta không phải là vì chính mình bất bình.
Chỉ là hiện giờ chiến sự mới bắt đầu, đây là cơ hội tốt để huynh trưởng trong nhà kiến công lập nghiệp, bỏ lỡ cơ hội lần này, nhà chúng ta có muốn quật khởi thì cũng không biết phải chờ tới khi nào.
Ngũ tỷ nàng chính mình lại không chịu giúp đỡ huynh trưởng còn chưa tính, vì sao còn muốn chặt đứt cơ hội để cháu gái gặp mặt Hoàng Thượng, vì huynh trưởng mà nói chuyện chứ?"
Thái phu nhân Phó gia trong đôi mắt khôn khéo hiện ra một tia lãnh quang:
- "Nàng hiện giờ cánh đã cứng cáp rồi, tự nhiên không cần phải đem chúng ta để vào mắt nữa.
Ta đảo muốn nhìn xem không có gia tộc duy trì thì nàng với cái vị trí hoàng hậu này có thể đảm đương đến bao lâu!"
Nói đoạn, lại đối với Phó Thập cô nương nói:
- "Ngũ tỷ ngươi vong ân, vừa mới được xác phong địa vị liền đã quên mất chính mình tên họ là gì, ngươi nhưng đừng đi học theo nàng."
Phó Thập cô nương rũ mi thuận đầu nói:
- "Tổ mẫu yên tâm, cháu gái minh bạch, cháu gái hiện giờ hết thảy mọi thứ đều là do gia tộc cấp, nếu là cháu gái may mắn có được địa vị cao, chắc chắn sẽ đem hết toàn lực trợ giúp Phó gia ta trở thành đệ nhất thế gia bậc nhất kinh thành."
Phó thái phu nhân nghe vậy, trên mặt thần sắc lúc này mới hòa hoãn một chút:
- "Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.
Gia tộc dốc hết toàn lực bồi dưỡng ngươi, nhưng không nghĩ muốn bồi dưỡng ra một cái bạch nhãn lang sói mắt trắng cắn ngược trở lại.
Nếu Hoàng hậu đã nhẫn tâm như thế, không chịu hỗ trợ huynh trưởng ngươi con đường công danh thì chúng ta còn phải tìm ra biện pháp khác.."
Vô luận là như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Có người thì hao hết tâm tư muốn đục nước béo cò, từ đây thử náo động một phen vì người nhà mình mà mưu cầu chỗ tốt, tự nhiên cũng có người một lòng vì Vĩnh Gia Đế mà suy nghĩ, dốc hết sức lực vì Vĩnh Gia Đế trù tính.
Người nhà họ Phó trong lòng đang bàn tính, đồng thời, Bảo Lạc cùng Vĩnh Gia Đế nói chuyện:
- "Ca ca, Vân Nam trước khi cùng triều đình giao chiến, dù toàn quân chưa tán loạn, nhưng cũng là tổn thất thảm trọng.
Nhưng bọn họ bất quá chỉ ngắn ngủn dùng thời gian mấy tháng liền dốc sức làm lại, lấy đội hình như vậy mà tuyên chiến đối với triều đình.
Nếu nói sau lưng không có người chống lưng, ta là quả quyết không tin, ca ca cần phải cẩn thận hơn nữa.
Vân Nam Vương không đáng để lo, người chân chính uy hiếp đối với chúng ta chính là người phía sau hắn."
Vĩnh Gia Đế đối với những suy đoán, lập luận này của muội muội trước nay đều cực kỳ tín nhiệm, nên có cái tin tức gì cũng chưa từng gạt nàng, bởi vậy, Bảo Lạc đối với đại cục vẫn là rất rõ ràng.
Khi Vĩnh Gia Đế vẫn là Thái tử, nàng liền rất có ý thức về những nguy cơ, hiện giờ Vĩnh Gia Đế thành đế vương, ý thức của nàng cũng không giảm mà còn tăng.
Hiện giờ, trong cung ngoài cung không biết bao nhiêu người như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào vị trí Vĩnh Gia Đế, Vĩnh Gia Đế một ngày chưa ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, những người thân cận bên người Vĩnh Gia Đế không thể thả lỏng cảnh giác.
Ở vào vị trí của Vĩnh Gia Đế, lui một bước, tắc tan xương nát thịt, việc giải quyết lần nguy cơ này đối với Vĩnh Gia Đế mà nói chính là quan trọng nhất.
- "Lời nói của muội muội rất có lý, thời gian trước một lần chúng ta cùng quân Vân Nam giao thủ, trẫm liền nhận thấy được phía sau lưng quân Vân Nam còn có người xúi giục.
Lúc ấy do thời gian khẩn cấp nên không thể tinh tế tra xét, sau này, trẫm cũng phái người đi điều tra qua.
Người xúi giục Vân Nam Vương năm đó chính là những nhân thủ còn lưu lại của Nhiếp chính vương."
Đôi mắt Vĩnh Gia Đế xoẹt qua một cảm xúc làm người xem không rõ.
- "Nhiếp - chính - vương?" Bảo Lạc nghe vậy là thật sự kinh ngạc.
Tên Nhiếp chính vương này trước khi Chiêu Đức Đế đăng cơ, từng nắm giữ mấy năm sự vụ triều chính - Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương chính là thúc thúc của Chiêu Đức Đế, ấu đệ của Sùng Nguyên đế, nghe nói cũng là người rất có tài hoa, đáng tiếc là mẹ đẻ ti tiện, khi phụ hoàng hắn còn tại vị liền không được coi trọng.
Sau đó không biết như thế nào lại được Sùng Nguyên đế mắt tới.
Nếu không có như thế thì cũng không thể thành lập được một thế lực thuộc về chính mình, càng không thể sau khi Sùng Nguyên đế băng hà thì khắp nơi đều cản tay Chiêu Đức Đế.
Đáng tiếc, Nhiếp chính vương này thế lực lên cũng mau mà ngã xuống cũng mau, chỉ ngắn ngủn trong vòng mấy năm, liền rớt đài, rốt cuộc là căn cơ bạc nhược.
Bảo Lạc chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là những thế lực mà Nhiếp chính vương lưu lại ở sau lưng giở trò quỷ, đuổi cùng giết tuyệt Chiêu Đức Đế mọi lúc.
Năm đó nếu Nhiếp Chính Vương bị thua thì Chiêu Đức Đế hẳn là cũng sẽ không bỏ qua cho những thủ hạ cũ của Nhiếp chính vương mới đúng.
Nếu đứng ở sau lưng duy trì Vân Nam Vương quả thật là thủ hạ cũ của Nhiếp chính vương, như vậy, bọn họ lại là như thế nào có thể tồn tại từ đó đến nay, đem thế lực dần dần phát triển lớn mạnh?
Vĩnh Gia Đế phảng phất nhìn ra muội muội nhà mình trong lòng sinh ra nghi hoặc, mới mở miệng nói:
- "Nếu trẫm đoán đúng, năm đó khi thế lực của Nhiếp chính vương sắp tan tác hết sức, hẳn là phế thái hậu ra tay bảo toàn thế lực mà Nhiếp chính vương lưu lại.".
Nếu là từ trước, có lẽ còn có người sẽ cố tình cô lập Phó hoàng hậu, có cái tin tức gì đều sẽ không hướng nàng nơi này truyền tin, khiến nàng như trở thành kẻ điếc, người mù.
Nhưng từ sau khi Vĩnh Gia Đế mạo hiểm tự mình đem nàng từ trong Phượng Nghi cung cứu ra, người trong cung cũng minh bạch phân lượng của Phó hoàng hậu cùng với hài tử trong bụng nàng ở trong lòng Vĩnh Gia Đế, một đám người, phàm là có được cái tin tức gì đều tranh nhau tới trước mặt Phó hoàng hậu khoe mẽ.
Phó hoàng hậu thấy thế, rất là cảm khái:
- "Từ trước bổn cung ở trong Phượng Nghi cung lạnh lẽo, không người tới hỏi thăm, tình huống hiện giờ lại lệch về một bên, so với trước đây thì náo nhiệt không ít.
Cái khác không nói, tin tức nơi này của bổn cung so với trước nhưng không ngừng linh thông hơn a."
Lan Chi đem chén thuốc Phó hoàng hậu dùng xong, thu đi xuống:
- "Bất quá là một đám người gió chiều nào theo chiều ấy thôi, nương nương không cần để ý tới.
Bất quá, bọn họ mang đến tin tức này cũng xem như là có điểm giá trị.
Hiện giờ, trong cung trên dưới đều chuẩn bị cắt giảm chi phí trợ cấp cho nạn dân.
Nếu là duy độc chúng ta nơi này không giảm, nô tỳ tuy kiến thức thiển bạc, lại cũng cảm thấy không thỏa đáng lắm."
- "Ngươi nói không sai, mẫu hậu không cắt giảm chi phí trong cung của bổn cung tất nhiên là xuất phát từ một mảnh từ ái chi tâm, bổn cung lại không thể thuận nước đẩy thuyền đồng ý việc này.
Hiện giờ Hoàng Thượng bận việc chính sự tối mày tối mặt, ngay cả mẫu hậu cùng hoàng muội đều đem hết toàn lực vì Hoàng Thượng mà phân ưu.
Bổn cung cho dù không thể giúp được cái gì, cũng không thể kéo chân sau của bọn họ."
Hoàng hậu chính là nhất quốc chi mẫu, nếu là ngay cả nàng cũng đều không làm gương tốt, thì cho dù Thái hậu cùng Trường Thọ trưởng công chúa lại bán lực như thế nào thì hiệu quả chỉ sợ cũng sẽ ít đi.
Phó hoàng hậu nghĩ nghĩ, nói:
- "Trên danh nghĩa của bổn cung có mấy cái thôn trang, lần này sợ là cũng gặp nạn, đang cần nhân thủ.
Nếu là có người tự nguyện đến thôn trang của bổn cung làm việc, cái khác bổn cung cũng không dám bảo đảm, thế nhưng cơm canh là quản cho bọn họ được ăn no, đối với những bá tánh gặp khó khăn vì bổn cung làm việc, còn được xét phân chút bạc cho bọn họ gieo giống, hoặc là phân chút ngói cùng bọn họ một lần nữa xây dựng lại nhà cửa."
- "Chủ ý này của nương nương không tồi, có thể cùng Trường Thọ trưởng công chúa cùng Thái Hậu nương nương thương lượng một phen thật tốt, rốt cuộc hoàng gia cũng có không ít thôn trang đâu.
Nếu là việc này có thể thành, nói vậy có thể vì Hoàng Thượng giải quyết được chút phiền toái."
Lan Chi nhìn ánh mắt Phó hoàng hậu cực kỳ vui mừng.
Từ trước, Phó hoàng hậu đối với mọi người hoặc sự việc đều là nhàn nhạt không để ý, sự tình không liên quan đến mình thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà can thiệp vào.
Hiện giờ, Phó hoàng hậu cũng sẽ chủ động nghĩ tới việc vì Vĩnh Gia Đế mà phân ưu, chuyện này theo Lan Chi thấy thì chính là một tiến bộ lớn.
Nhân tâm đều là như vậy, ngươi quan tâm ta, ta quan tâm ngươi, cứ thế mãi thì mối quan hệ chẳng lẽ không thể cải thiện được? Hứa thái hậu cùng Trường Thọ trưởng công chúa cũng không phải chờ đợi một phần tâm ý kia đâu, chỉ cần Phó hoàng hậu toàn tâm toàn ý vì Vĩnh Gia Đế mà phân ưu, nghĩ đến đó thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ cùng chị dâu em chồng thực mau cũng có thể được cải thiện.
Lại vào lúc này, có người tới bẩm:
- "Nương nương, Phó phu nhân nghe nói ngài thân mình không khoẻ, cố ý để muội tử từ nhà mẹ đẻ tới chiếu cố ngài.
Hiện giờ, Phó cô nương đã đến cửa cung, liền chờ ngài gọi đến."
Người nọ lòng tràn đầy cho rằng Phó hoàng hậu nghe xong tin tức này chắc chắn sẽ thập phần cao hứng, chính mình cũng sẽ nhận được chút phần thưởng.
Ai ngờ, sau khi Phó hoàng hậu nghe xong tin tức này, liền túc mày:
- "Người tới là ai?"
- "Là Phó gia thập cô nương."
Nghe nói lời này, Phó hoàng hậu liền biết Phó gia phái người tới chiếu cố nàng là giả, muốn cho nữ nhi nhà mình ở trước mặt Vĩnh Gia Đế mới là thật.
Phó gia thập cô nương kia tuy là con vợ lẽ, nếu luận về nhan sắc, lại là một thế hệ Phó gia nữ nhi xuất chúng nhất, vừa có thể ca hay, vừa có thể vũ dẻo, người nhà họ Phó cố ý đem nàng đưa vào trong cung chính là cái chủ ý gì, không cần nói cũng biết.
Phó hoàng hậu đã sớm biết Phó gia từ trên người mình không chiếm được chỗ tốt, nhất định sẽ tìm một đường ra khác, nên khi biết được tin tức này cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ là, Phó gia muốn lợi dụng nàng tới nâng đỡ một nữ nhi khác trong nhà, cũng phải đến hỏi hỏi nàng trước đến tột cùng là có muốn đáp ứng hay không.
- "Nói với người Phó gia, bổn cung nơi này nhân thủ cũng đã đủ rồi, không cần thập muội muội tới chiếu cố bổn cung, ngươi để cho thập muội muội trở về đi."
Phó hoàng hậu cảm thấy nên cùng người nhà họ Phó nói rõ, nàng đã một lần cùng phó Thái phu nhân cùng Phó phu nhân nói qua rồi.
Các nàng không chịu nghe lời khuyên, nàng cũng không cảm thấy chính mình có nghĩa vụ phải dung túng các nàng.
Tên cung nhân kia ngẩn người, thế hắn mới biết Phó hoàng hậu cùng quan hệ với người mẫu tộc tựa hồ thật sự là không được tốt lắm.
Nếu như vậy, hắn đối với vị Phó Thập cô nương kia cũng không cần phải quá khách khí.
Phó Thập cô nương kia ở cửa cung đợi hồi lâu, chờ mãi mà không thấy tin tức Phó hoàng hậu ra lệnh cho gặp nàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc tràn đầy phẫn uất:
- "Ta cố ý tới chiếu cố Ngũ tỷ, Ngũ tỷ chẳng lẽ liền thấy ta cũng không muốn gặp hay sao? Ngũ tỷ chính là đối với tỷ muội cùng mẫu tộc như vậy sao? Còn nữa, ta tuy là phụng mệnh lệnh của mẫu thân tới chiếu cố Ngũ tỷ, nhưng cũng là ý tứ của tổ mẫu.
Ngũ tỷ hay là muốn làm trái ý của tổ mẫu đây?"
- "Phó cô nương ăn nói cẩn thận, thiên địa quân thân sư, hoàng hậu nương nương là quân, cô nương cùng Thái phu nhân trong phỉ là thần, cô nương nói như vậy, chính là đối với Hoàng hậu nương nương trong lòng mang oán hận?"
Phó Thập cô nương rốt cuộc tuổi tác cũng không lớn, bị cung nhân này dăm ba câu vừa nói như vậy, liền ngây ngẩn cả người.
Cung nhân kia từ trên cao nhìn xuống mà liếc xéo Phó Thập cô nương, nói ra một phen lời nói không chút khách khí, làm Phó Thập cô nương xấu hổ và giận dữ không làm được gì:
- "Nô tài chỉ biết chúng ta là người ở trong cung này không được làm trái ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.
Đến nỗi Thái phu nhân trong phủ phân phó cái gì thì cũng không có quan hệ gì tới chúng ta.
Hoàng hậu nương nương săn sóc cô nương, không muốn làm cô nương mệt nhọc, đó là người làm chủ tử cho thuộc hạ ân điển.
Nếu là cô nương không tiếp nhận phần ân điển này, chính là không biết điều."
Thẳng đến khi Phó Thập cô nương lên xe ngựa rời đi, hắn mới phỉ nhổ:
- "Thật cho rằng chính mình là cái gì, thẻ bài thượng nhân vật đâu, nếu là ở trong này, chủ nhân không coi trọng ngươi, ngươi liền cái gì cũng đều không phải!"
Phó Thập cô nương một đường khóc lóc trở về Phó gia, vừa về đến nhà liền nhào vào trong lòng Thái phu nhân tố ủy khuất, thêm mắm thêm muối mà nói Phó hoàng hậu không phải, cuối cùng, lại nói:
- "Ta không phải là vì chính mình bất bình.
Chỉ là hiện giờ chiến sự mới bắt đầu, đây là cơ hội tốt để huynh trưởng trong nhà kiến công lập nghiệp, bỏ lỡ cơ hội lần này, nhà chúng ta có muốn quật khởi thì cũng không biết phải chờ tới khi nào.
Ngũ tỷ nàng chính mình lại không chịu giúp đỡ huynh trưởng còn chưa tính, vì sao còn muốn chặt đứt cơ hội để cháu gái gặp mặt Hoàng Thượng, vì huynh trưởng mà nói chuyện chứ?"
Thái phu nhân Phó gia trong đôi mắt khôn khéo hiện ra một tia lãnh quang:
- "Nàng hiện giờ cánh đã cứng cáp rồi, tự nhiên không cần phải đem chúng ta để vào mắt nữa.
Ta đảo muốn nhìn xem không có gia tộc duy trì thì nàng với cái vị trí hoàng hậu này có thể đảm đương đến bao lâu!"
Nói đoạn, lại đối với Phó Thập cô nương nói:
- "Ngũ tỷ ngươi vong ân, vừa mới được xác phong địa vị liền đã quên mất chính mình tên họ là gì, ngươi nhưng đừng đi học theo nàng."
Phó Thập cô nương rũ mi thuận đầu nói:
- "Tổ mẫu yên tâm, cháu gái minh bạch, cháu gái hiện giờ hết thảy mọi thứ đều là do gia tộc cấp, nếu là cháu gái may mắn có được địa vị cao, chắc chắn sẽ đem hết toàn lực trợ giúp Phó gia ta trở thành đệ nhất thế gia bậc nhất kinh thành."
Phó thái phu nhân nghe vậy, trên mặt thần sắc lúc này mới hòa hoãn một chút:
- "Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.
Gia tộc dốc hết toàn lực bồi dưỡng ngươi, nhưng không nghĩ muốn bồi dưỡng ra một cái bạch nhãn lang sói mắt trắng cắn ngược trở lại.
Nếu Hoàng hậu đã nhẫn tâm như thế, không chịu hỗ trợ huynh trưởng ngươi con đường công danh thì chúng ta còn phải tìm ra biện pháp khác.."
Vô luận là như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Có người thì hao hết tâm tư muốn đục nước béo cò, từ đây thử náo động một phen vì người nhà mình mà mưu cầu chỗ tốt, tự nhiên cũng có người một lòng vì Vĩnh Gia Đế mà suy nghĩ, dốc hết sức lực vì Vĩnh Gia Đế trù tính.
Người nhà họ Phó trong lòng đang bàn tính, đồng thời, Bảo Lạc cùng Vĩnh Gia Đế nói chuyện:
- "Ca ca, Vân Nam trước khi cùng triều đình giao chiến, dù toàn quân chưa tán loạn, nhưng cũng là tổn thất thảm trọng.
Nhưng bọn họ bất quá chỉ ngắn ngủn dùng thời gian mấy tháng liền dốc sức làm lại, lấy đội hình như vậy mà tuyên chiến đối với triều đình.
Nếu nói sau lưng không có người chống lưng, ta là quả quyết không tin, ca ca cần phải cẩn thận hơn nữa.
Vân Nam Vương không đáng để lo, người chân chính uy hiếp đối với chúng ta chính là người phía sau hắn."
Vĩnh Gia Đế đối với những suy đoán, lập luận này của muội muội trước nay đều cực kỳ tín nhiệm, nên có cái tin tức gì cũng chưa từng gạt nàng, bởi vậy, Bảo Lạc đối với đại cục vẫn là rất rõ ràng.
Khi Vĩnh Gia Đế vẫn là Thái tử, nàng liền rất có ý thức về những nguy cơ, hiện giờ Vĩnh Gia Đế thành đế vương, ý thức của nàng cũng không giảm mà còn tăng.
Hiện giờ, trong cung ngoài cung không biết bao nhiêu người như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào vị trí Vĩnh Gia Đế, Vĩnh Gia Đế một ngày chưa ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, những người thân cận bên người Vĩnh Gia Đế không thể thả lỏng cảnh giác.
Ở vào vị trí của Vĩnh Gia Đế, lui một bước, tắc tan xương nát thịt, việc giải quyết lần nguy cơ này đối với Vĩnh Gia Đế mà nói chính là quan trọng nhất.
- "Lời nói của muội muội rất có lý, thời gian trước một lần chúng ta cùng quân Vân Nam giao thủ, trẫm liền nhận thấy được phía sau lưng quân Vân Nam còn có người xúi giục.
Lúc ấy do thời gian khẩn cấp nên không thể tinh tế tra xét, sau này, trẫm cũng phái người đi điều tra qua.
Người xúi giục Vân Nam Vương năm đó chính là những nhân thủ còn lưu lại của Nhiếp chính vương."
Đôi mắt Vĩnh Gia Đế xoẹt qua một cảm xúc làm người xem không rõ.
- "Nhiếp - chính - vương?" Bảo Lạc nghe vậy là thật sự kinh ngạc.
Tên Nhiếp chính vương này trước khi Chiêu Đức Đế đăng cơ, từng nắm giữ mấy năm sự vụ triều chính - Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương chính là thúc thúc của Chiêu Đức Đế, ấu đệ của Sùng Nguyên đế, nghe nói cũng là người rất có tài hoa, đáng tiếc là mẹ đẻ ti tiện, khi phụ hoàng hắn còn tại vị liền không được coi trọng.
Sau đó không biết như thế nào lại được Sùng Nguyên đế mắt tới.
Nếu không có như thế thì cũng không thể thành lập được một thế lực thuộc về chính mình, càng không thể sau khi Sùng Nguyên đế băng hà thì khắp nơi đều cản tay Chiêu Đức Đế.
Đáng tiếc, Nhiếp chính vương này thế lực lên cũng mau mà ngã xuống cũng mau, chỉ ngắn ngủn trong vòng mấy năm, liền rớt đài, rốt cuộc là căn cơ bạc nhược.
Bảo Lạc chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là những thế lực mà Nhiếp chính vương lưu lại ở sau lưng giở trò quỷ, đuổi cùng giết tuyệt Chiêu Đức Đế mọi lúc.
Năm đó nếu Nhiếp Chính Vương bị thua thì Chiêu Đức Đế hẳn là cũng sẽ không bỏ qua cho những thủ hạ cũ của Nhiếp chính vương mới đúng.
Nếu đứng ở sau lưng duy trì Vân Nam Vương quả thật là thủ hạ cũ của Nhiếp chính vương, như vậy, bọn họ lại là như thế nào có thể tồn tại từ đó đến nay, đem thế lực dần dần phát triển lớn mạnh?
Vĩnh Gia Đế phảng phất nhìn ra muội muội nhà mình trong lòng sinh ra nghi hoặc, mới mở miệng nói:
- "Nếu trẫm đoán đúng, năm đó khi thế lực của Nhiếp chính vương sắp tan tác hết sức, hẳn là phế thái hậu ra tay bảo toàn thế lực mà Nhiếp chính vương lưu lại.".
Danh sách chương