Những ngày này, Bảo Lạc đang cùng các phu nhân trò chuyện trong Chiêu Dương cung, đột nhiên có một người nữ tử ăn mặc quần áo trắng tinh xông vào.
Nữ tử này tóc đen hỗn độn, dung nhan tiều tụy, thoạt nhìn so với những kẻ khất cái trên đường không tốt hơn là bao nhiêu.
Có cung nhân muốn ngăn cản nàng đi vào trong điện Chiêu Dương, nàng giống như là phát điên rồi cứ thế mà xông vào, cuối cùng, nàng lảo đảo đứng ở trước mặt Bảo Lạc, trên mặt lộ ra một biểu tình:
- "Ngươi còn nhớ rõ ta hay sao?"
Bảo Lạc híp mắt tinh tế nà nhìn chằm chằm vào nữ tử này một hồi lâu, mới nói:
- "Lục hoàng tỷ như thế nào lại chạy ra đây? Ta nhớ rõ hoàng tỷ hẳn là còn đang ở trong Tông Nhân Phủ chịu phạt nữa nha."
Ngày đó, Lục công chúa châm ngòi Ngũ công chúa dùng cây trâm mà cắt qua mặt của Bình Ninh quận chúa, sau đó lại bị Long Khánh trưởng công chúa, hiện giờ là Long Khánh đại trưởng công chúa sai người giam vào Tông Nhân Phủ chịu phạt.
Long Khánh đại trưởng công chúa tuy nói là ở trong tông thất rất có uy vọng, rốt cuộc cũng không tốt khi chưa có ý kiến của tiên đế mà trực tiếp xử phạt nữ nhi của tiên đế, liền chuẩn bị chờ sau khi tiên đế lành bệnh mới tự mình quyết định trừng phạt Lục công chúa.
Tiên đế sớm đã chán ghét tính tình quái đản của Ngũ công chúa, nên khi tỉnh lại đã đem Ngũ công chúa tống cổ đi thủ hoàng lăng.
Sau đó lại xảy ra một loạt sự kiện, dẫn tới việc tiên đế còn chưa kịp xử trí Lục công chúa, liền đi.
Vì thế, Lục công chúa đến nay vẫn còn đang ngây ngốc tại Tông Nhân Phủ.
Nếu không phải hôm nay Lục công chúa xuất hiện ở trước mặt Bảo Lạc, Bảo Lạc suýt nữa đều đã quên còn có một người như vậy.
Nàng ta nhìn chằm chằm, lộ ra một biểu tình cười như không cười:
- "Ta nếu là không trốn ra đây nhìn xem, còn không biết là phụ hoàng đã băng hà, hoàng huynh đã kế vị đâu! Thất hoàng muội cùng hoàng huynh thật tàn nhẫn, ngay cả tiễn phụ hoàng đi một đoạn đường cuối cùng cũng không đưa ta đi cùng a."
Vừa nói xong chuyện này, Lục công chúa liền hận đến ngứa răng.
Nàng đối với Chiêu Đức Đế chưa chắc đã có cái cảm tình gì, chỉ là, vua của một nước lo việc tang ma là chuyện lớn như vậy, đều không có người nhớ tới muốn cho nàng tham gia, đủ thấy nàng hiện giờ không có địa vị cỡ nào.
Tân đế đăng cơ, nàng vốn nên được phong làm Trưởng công chúa, nhưng thực tế thì sao, ở trong mắt của người ngoài, nàng sợ là cùng người đã chết có khác gì nhau?
Nàng nhìn y phục trên người của Bảo Lạc, tuy rằng nhan sắc thuần tịnh, nhưng vừa thấy liền biết nguyên liệu là cực kỳ trân quý.
Nhìn các phu nhân đỉnh cấp thế gia đang vây xung quanh Bảo Lạc, nàng không khỏi đỏ mắt.
Thật là hảo mệnh.
Khi phụ hoàng còn sống trên đời liền có phụ hoàng sủng, hiện giờ tuy phụ hoàng không còn nữa, nhưng còn có huynh trưởng sủng.
Đều là công chúa, người trước mắt lại có thể có cuộc sống tốt đẹp vô cùng, ăn mặc chi phí không có chỗ nào mà không phải là tốt nhất, người khác chỉ có thể nhặt lại những đồ vật mà nàng không cần.
Mà Lục công chúa thì sao, nàng ẩn nhẫn nhiều năm, từng bước trù tính, lại vẫn không thể có thể được một cái kết quả tốt.
Người so với người sao lại có thể hơn kém nhau nhiều đến như vậy? Không công bằng, điều này là không công bằng! Trời xanh sao lại có thể thiên vị Cơ Bảo Lạc như thế?
Thẳng đến khi nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt mà gầy yếu của Bảo Lạc, bất bình trong lòng Lục công chúa mới hơi hòa hoãn một chút.
Nhiều ngày túc trực bên linh cữu làm Bảo Lạc có vẻ mỏi mệt bất kham, ở trong vòng một năm hiếu kỳ kế tiếp, nàng đều cần phải ăn chay.
Thân thể này sợ là chịu đựng không được bao lâu đi? Có phúc thì thế nào, có cái phúc khí kia lại là không có mệnh để hưởng a.
Bảo Lạc tuy tính tình tốt, nhưng cũng không phải là người dễ tính với những người không thích mình.
Nàng đối với Lục công chúa vốn là không có gì hảo cảm, giờ phút này lại thấy ánh mắt của Lục công chúa bất thiện nhìn chằm chằm vào mình, liền lạnh lùng nói:
- "Hoàng tỷ không cần phải tiếc nuối.
Hoàng tỷ phạm phải sai lầm lớn, hoàng gia ta uy nghiêm, sai tất phải phạt, phụ hoàng nói vậy cũng càng nguyện ý nhìn thấy hoàng tỷ ở trong Tông Nhân Phủ mà kiểm điểm lại sai lầm của mình.
Bất quá, ta thấy hoàng tỷ cũng không có ý tưởng muốn hối cải đâu, xem ra, vẫn là thỉnh hoàng tỷ tiếp tục trở về chịu phạt đi."
Lục công chúa dường như là bị chọc giận, dùng một loại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi mà trừng mắt nhìn Bảo Lạc:
- "Ngươi dựa vào cái gì mà lại dám phạt ta? Mọi người đều nói ngươi ôn hòa lương thiện, bất quá ta thấy ngươi chính là có lòng dạ hiểm độc! Tất cả chỗ tốt đều bị ngươi chiếm đoạt hết, hiện giờ, ngươi còn không chịu cho người tỷ tỷ đáng thương này một con đường sống hay sao? Ta ở trong kinh thành còn như thế này, thật không hiểu ngũ hoàng tỷ ở trong Hoàng lăng lại có bộ dạng gì?"
Bảo Lạc nhíu nhíu mày:
- "Lục hoàng tỷ nói lời này đúng là kỳ quái, ngươi cùng ngũ hoàng tỷ phạm sai lầm bị phạt, thiên kinh địa nghĩa, như thế nào liền thành ta không cho các ngươi đường sống? Ngươi hiện giờ chưa lãnh xong phạt liền tự tiện chạy ra ngoài, gây ảnh hưởng tới ta cùng với các vị phu nhân, tự nhiên là tội càng thêm nặng."
- "Nghe nói Lục hoàng tỷ ở trong Tông Nhân Phủ tâm thần bị rối loạn, ta hiện tại nói với ngươi cái gì thì sợ là ngươi đều nghe không vào đi?"
Bảo Lạc lắc lắc đầu:
- "Người tới, đem Lục hoàng tỷ áp tải về Tông Nhân Phủ đi thôi."
Hiển nhiên là nàng không muốn cùng Lục công chúa dây dưa tốn thêm thời gian nữa.
Được Bảo Lạc hạ lệnh, bọn thị vệ vây xung quanh nhanh chóng đi lên bịt miệng Lục công chúa lại, đem nàng mạnh mẽ kéo đi ra ngoài.
Lục công chúa tuy rằng không có ở trong điện Chiêu Dương ngây ngốc bao lâu, nhưng những ảnh hưởng mà nàng tạo thành lại để lại.
- "Lục công chúa cũng thật là kỳ cục, đến bây giờ còn không thấy rõ thế cục.."
- "Ngũ công chúa xem ra còn thông minh hơn so với Lục công chúa nhiều.
Nghe nói Ngũ công chúa vừa đến Hoàng lăng chịu phạt cũng là làm ầm ĩ lên không được.
Sau đó lại thấy người ta vừa mới nhấc quan tài, nâng đến bên người nàng, nàng mới biết được đó là quan tài của Chu quý nhân, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại thì, thành thật vô cùng, có lẽ là biết cho dù mình có gây ra họa lớn thế nào đi chăng nữa đều sẽ không còn có người có thể bao bọc được cho nàng nữa đi.."
Nhóm mệnh phụ phu nhân nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- "Lại nói tiếp, Lục công chúa cùng Ngũ công chúa, còn có Bình Ninh quận chúa kia đều là bởi vì tranh giành tình cảm mới nháo đến nước này.
Hoàng Thượng vốn có ý từ từ Lục công chúa, Ngũ công chúa hoặc Bình Ninh quận chúa mà chọn lựa một người chỉ hôn cho Võ An Hầu, các nàng vì thế liền tính kế lẫn nhau..
Haizz, muốn ta nói, vô luận là trong số các nàng hay là các thiên kim quý nữ cũng không thể gả được cho Võ An Hầu.
Trong kinh thành cũng có biết bao nhiêu thiên kim ưu tú, so với việc lựa chọn các nàng, hà tất đâu..
Chẳng lẽ, công chúa hoàng thất không phải gả cho Võ An Hầu thì không được hay sao?"
Một người phu nhân ở một bên thấp giọng nói, một bên tiểu tâm mà đánh giá thần sắc của Bảo Lạc.
Nàng hiển nhiên cũng biết Bảo Lạc cùng với huynh muội Lam gia rất có hảo cảm.
Lúc này, nàng hy vọng lời nói của mình Bảo Lạc có thể nghe được, lại sợ Bảo Lạc nghe được những lời nói này của nàng sẽ trách phạt nàng.
Đáng tiếc là từ đầu đến cuối, Bảo Lạc đều chưa từng tỏ bất kỳ thái độ gì.
Vị phu nhân kia cũng không biết là Bảo Lạc đến tột cùng có nghe được lời nàng nói hay không.
Sau khi tiễn các vị mệnh phụ phu nhân ra về, khuôn mặt của Bảo Lạc liền lập tức trầm xuống:
- "Đi điều tra cho bổn cung, Lục hoàng tỷ đến tột cùng là người nào thả ra?"
Nếu nàng đoán không sai, chuyện này chỉ sợ là hướng về phía Lam Thừa Vũ mà tới.
Ngũ công chúa, Lục công chúa là như thế nào lại lưu lạc đến tình trạng hôm nay, không có người nào sẽ quên ý đồ mà Chiêu Đức Đế chỉ hôn hết thảy là đạo - hỏa - tác.
Hiện giờ, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng Võ An Hầu Lam Thừa Vũ với vị trí phò mã của Trường Thọ trưởng công chúa là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Nhưng hôm nay lại xảy ra một sự tình như vậy, hết thảy liền khó nói.
Lục công chúa xuất hiện, đối với hoàng thất mà nói chính là một cái nhắc nhở công chúa hoàng thất cùng quận chúa vừa mới vì tranh dành để làm thê tử của Võ An Hầu mà đấu đến vỡ đầu chảy máu, trong nháy mắt, ngươi lại đem một vị công chúa khác cùng Võ An Hầu tác hợp thành một đôi.
Chẳng lẽ công chúa hoàng thất không gả cho Võ An Hầu, liền không thể gả ra bên ngoài?
Vì tị hiềm, hoàng thất có khả năng sẽ đem Võ An Hầu từ trong danh sách tuyển chọn phò mã cho Trường Thọ trưởng công chúa từ bỏ, cứ như vậy, cơ hội đối với người khác liền sẽ gia tăng tương ứng.
Bảo Lạc xưa nay nhạy bén, loại tính toán này tự nhiên sẽ không thoát khỏi mắt nàng.
Nàng không thể không thừa nhận nàng cảm thấy quá ghê tởm rồi.
Ngày xưa khi nhìn thấy người khác tính kế hôn nhân, nàng cũng không có cái cảm giác gì.
Không nghĩ tới một ngày kia, hôn sự của nàng thế nhưng cũng sẽ trở thành đồ vật bị người khác tìm mọi cách tính kế.
- "Chuyện này chỉ sợ cùng người tông thất nào đó cũng thoát không được quan hệ a."
Rốt cuộc thì Lục công chúa bị giam vào trong Tông Nhân Phủ, người bình thường thì tay cũng không đủ dài để duỗi vào trong phía Tông Nhân Phủ.
Nếu là không có người trong tông thất tương trợ, chẳng sợ gần tới thời điểm diễn ra tang sự của tiên đế, người giám thị ở trong Tông Nhân Phủ so với thời gian trước cũng ít hơn một chút, Lục công chúa cũng tuyệt đối là không thể nào trốn thoát được ra ngoài.
Đáng tiếc, người động thủ thực sự là cẩn thận, sớm liền tìm ngay cho mình một con dê tới thế tội.
Bảo Lạc tra tới tra lui cũng chỉ tra ra được trên người con dê thế tội.
- "Công chúa, chúng ta có nên đem việc này bẩm báo cho Hoàng Thượng biết?"
Bích Nghiêu hướng Bảo Lạc xin chỉ thị nói.
Theo nàng thấy người trên tay của Bảo Lạc là hữu hạn, chuyện này Bảo Lạc tra không ra cũng là bình thường.
Nếu là đem việc này giao cho Vĩnh Gia Đế đi điều tra, hẳn là sẽ thực nhanh liền có thể điều tra ra.
Tưởng tượng tới việc đã có người ở trong bóng tối tính kế hôn sự của Bảo Lạc, Bích Nghiêu liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Hận không thể lập tức đem người nọ bắt được tới đây liền tống cổ hắn đến một nơi thật xa, khiến cho hắn rốt cuộc là không thể đến gần bên người Bảo Lạc được.
- "Không cần, hoàng huynh vừa mới đăng cơ, mỗi ngày liền không biết phải xử lý bao nhiêu sự tình đi.
Một chút việc nhỏ này liền không cần thiết đi quấy rầy hoàng huynh làm gì."
Bảo Lạc mím môi:
- "Tuy rằng ta không biết người ở phía sau màn kế hoạch này là ai, bất quá, đem Lục hoàng tỷ thả ra ngoài, ta đại khái là cũng có thể đoán được."
Bảo Lạc nhìn thẳng vào con ngươi của Bích Nghiêu tràn ngập kinh ngạc, chậm rãi mở miệng:
- "Chính là Bình Ninh quận chúa."
Tông Nhân Phủ chính là địa bàn của tổ phụ Vinh Thân Vương của Bình Ninh quận chúa, Bình Ninh quận chúa nếu là muốn làm việc gì mà không bị người phát hiện ra thì lại càng thêm dễ dàng.
Bất quá, nàng sẽ làm như vậy cũng liền có thể lý giải được.
Lục công chúa bị nhốt ở trong Tông Nhân Phủ đã lâu, lại không phải chịu qua bất kỳ một cái trừng phạt nào, Bình Ninh quận chúa chính là chờ không nổi nữa.
Cho nên, nàng tưởng rằng chỉ cần đem Lục công chúa thả ra, khiến Lục công chúa gây ra một cái đại họa gì, hoàn toàn bị Vĩnh Gia Đế ghét bỏ.
Kể từ đó, thời điểm Vĩnh Gia Đế xử phạt Lục công chúa sẽ không nương tay, thù của Bình Ninh quận chúa cũng liền có thể được báo.
- "Bổn cung liền biết, cùng những người này tiếp xúc quá nhiều, tuyệt đối sẽ không đụng tới chuyện gì tốt."
Bảo Lạc hơi có chút mệt mỏi, liền ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị thêm một ly trà cho chính mình, liền thấy bộ dáng của một tên thị vệ giành trước đổ một ly trà đặt vào trong tay nàng.
Đợi đến khi Bảo Lạc thấy rõ mặt của tên "Thị vệ" kia, cả người liền cứng đờ:
- "Ngươi ngươi..
Ngươi như thế nào sẽ ở chỗ này?"
Nguyên lai, tên "Thị vệ" này không phải người khác, chính là Lam Thừa Vũ.
Lam Thừa Vũ thấy Bảo Lạc ở trước mặt hắn lộ ra thần sắc như thấy quỷ, không khỏi lộ ra một cái bộ dáng mang theo một chút ủy khuất:
- "Nghe nói gần đây luôn có người ở trước mặt công chúa nói xấu vi thần, vì phòng bị người khác, vi thần liền tự mình tiến cung đến nhìn xem, thuận tiện hướng công chúa tỏ lòng trung thành.
Như thế nào, công chúa thấy vi thần không chút nào cao hứng sao?"
- "Ta hỏi không phải là cái này.
Ngươi đứng ở chỗ này, rốt cuộc là vào bằng cách nào?"
Lam Thừa Vũ đột nhiên xuất hiện, thật là làm cho Bảo Lạc một chút tâm lý chuẩn bị đều không có.
Lam Thừa Vũ đem tay vào trong vạt áo bên trong, sờ soạng nửa ngày liền lấy ra một khối lệnh bài tới:
- "Hồi bẩm công chúa điện hạ, vi thần là dựa vào cái lệnh bài này mà tiến vào.
Khi Tiên hoàng vẫn còn trên đời từng chiêu vi thần vào cung, vì thuận tiện để cho vi thần ở trong cung hành tẩu nên mới cố ý ban cái lệnh bài này, chấp thuận vi thần tự do ra vào trong cung bất luận ở chỗ nào."
- "Được rồi, sự tình liền đã biết rõ ràng, cũng không phải là vi thần tự tiện xông vào trong cung đình, vi thần là được ý chỉ của tiên hoàng..
Công chúa điện hạ có thể cho vi thần một cái sắc mặt tốt sao?"
Bảo Lạc ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào mặt Lam Thừa Vũ thật lâu sau mới từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ:
- "Hậu, nhan, vô, sỉ! Giả, công, tế, tư!".
Nữ tử này tóc đen hỗn độn, dung nhan tiều tụy, thoạt nhìn so với những kẻ khất cái trên đường không tốt hơn là bao nhiêu.
Có cung nhân muốn ngăn cản nàng đi vào trong điện Chiêu Dương, nàng giống như là phát điên rồi cứ thế mà xông vào, cuối cùng, nàng lảo đảo đứng ở trước mặt Bảo Lạc, trên mặt lộ ra một biểu tình:
- "Ngươi còn nhớ rõ ta hay sao?"
Bảo Lạc híp mắt tinh tế nà nhìn chằm chằm vào nữ tử này một hồi lâu, mới nói:
- "Lục hoàng tỷ như thế nào lại chạy ra đây? Ta nhớ rõ hoàng tỷ hẳn là còn đang ở trong Tông Nhân Phủ chịu phạt nữa nha."
Ngày đó, Lục công chúa châm ngòi Ngũ công chúa dùng cây trâm mà cắt qua mặt của Bình Ninh quận chúa, sau đó lại bị Long Khánh trưởng công chúa, hiện giờ là Long Khánh đại trưởng công chúa sai người giam vào Tông Nhân Phủ chịu phạt.
Long Khánh đại trưởng công chúa tuy nói là ở trong tông thất rất có uy vọng, rốt cuộc cũng không tốt khi chưa có ý kiến của tiên đế mà trực tiếp xử phạt nữ nhi của tiên đế, liền chuẩn bị chờ sau khi tiên đế lành bệnh mới tự mình quyết định trừng phạt Lục công chúa.
Tiên đế sớm đã chán ghét tính tình quái đản của Ngũ công chúa, nên khi tỉnh lại đã đem Ngũ công chúa tống cổ đi thủ hoàng lăng.
Sau đó lại xảy ra một loạt sự kiện, dẫn tới việc tiên đế còn chưa kịp xử trí Lục công chúa, liền đi.
Vì thế, Lục công chúa đến nay vẫn còn đang ngây ngốc tại Tông Nhân Phủ.
Nếu không phải hôm nay Lục công chúa xuất hiện ở trước mặt Bảo Lạc, Bảo Lạc suýt nữa đều đã quên còn có một người như vậy.
Nàng ta nhìn chằm chằm, lộ ra một biểu tình cười như không cười:
- "Ta nếu là không trốn ra đây nhìn xem, còn không biết là phụ hoàng đã băng hà, hoàng huynh đã kế vị đâu! Thất hoàng muội cùng hoàng huynh thật tàn nhẫn, ngay cả tiễn phụ hoàng đi một đoạn đường cuối cùng cũng không đưa ta đi cùng a."
Vừa nói xong chuyện này, Lục công chúa liền hận đến ngứa răng.
Nàng đối với Chiêu Đức Đế chưa chắc đã có cái cảm tình gì, chỉ là, vua của một nước lo việc tang ma là chuyện lớn như vậy, đều không có người nhớ tới muốn cho nàng tham gia, đủ thấy nàng hiện giờ không có địa vị cỡ nào.
Tân đế đăng cơ, nàng vốn nên được phong làm Trưởng công chúa, nhưng thực tế thì sao, ở trong mắt của người ngoài, nàng sợ là cùng người đã chết có khác gì nhau?
Nàng nhìn y phục trên người của Bảo Lạc, tuy rằng nhan sắc thuần tịnh, nhưng vừa thấy liền biết nguyên liệu là cực kỳ trân quý.
Nhìn các phu nhân đỉnh cấp thế gia đang vây xung quanh Bảo Lạc, nàng không khỏi đỏ mắt.
Thật là hảo mệnh.
Khi phụ hoàng còn sống trên đời liền có phụ hoàng sủng, hiện giờ tuy phụ hoàng không còn nữa, nhưng còn có huynh trưởng sủng.
Đều là công chúa, người trước mắt lại có thể có cuộc sống tốt đẹp vô cùng, ăn mặc chi phí không có chỗ nào mà không phải là tốt nhất, người khác chỉ có thể nhặt lại những đồ vật mà nàng không cần.
Mà Lục công chúa thì sao, nàng ẩn nhẫn nhiều năm, từng bước trù tính, lại vẫn không thể có thể được một cái kết quả tốt.
Người so với người sao lại có thể hơn kém nhau nhiều đến như vậy? Không công bằng, điều này là không công bằng! Trời xanh sao lại có thể thiên vị Cơ Bảo Lạc như thế?
Thẳng đến khi nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt mà gầy yếu của Bảo Lạc, bất bình trong lòng Lục công chúa mới hơi hòa hoãn một chút.
Nhiều ngày túc trực bên linh cữu làm Bảo Lạc có vẻ mỏi mệt bất kham, ở trong vòng một năm hiếu kỳ kế tiếp, nàng đều cần phải ăn chay.
Thân thể này sợ là chịu đựng không được bao lâu đi? Có phúc thì thế nào, có cái phúc khí kia lại là không có mệnh để hưởng a.
Bảo Lạc tuy tính tình tốt, nhưng cũng không phải là người dễ tính với những người không thích mình.
Nàng đối với Lục công chúa vốn là không có gì hảo cảm, giờ phút này lại thấy ánh mắt của Lục công chúa bất thiện nhìn chằm chằm vào mình, liền lạnh lùng nói:
- "Hoàng tỷ không cần phải tiếc nuối.
Hoàng tỷ phạm phải sai lầm lớn, hoàng gia ta uy nghiêm, sai tất phải phạt, phụ hoàng nói vậy cũng càng nguyện ý nhìn thấy hoàng tỷ ở trong Tông Nhân Phủ mà kiểm điểm lại sai lầm của mình.
Bất quá, ta thấy hoàng tỷ cũng không có ý tưởng muốn hối cải đâu, xem ra, vẫn là thỉnh hoàng tỷ tiếp tục trở về chịu phạt đi."
Lục công chúa dường như là bị chọc giận, dùng một loại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi mà trừng mắt nhìn Bảo Lạc:
- "Ngươi dựa vào cái gì mà lại dám phạt ta? Mọi người đều nói ngươi ôn hòa lương thiện, bất quá ta thấy ngươi chính là có lòng dạ hiểm độc! Tất cả chỗ tốt đều bị ngươi chiếm đoạt hết, hiện giờ, ngươi còn không chịu cho người tỷ tỷ đáng thương này một con đường sống hay sao? Ta ở trong kinh thành còn như thế này, thật không hiểu ngũ hoàng tỷ ở trong Hoàng lăng lại có bộ dạng gì?"
Bảo Lạc nhíu nhíu mày:
- "Lục hoàng tỷ nói lời này đúng là kỳ quái, ngươi cùng ngũ hoàng tỷ phạm sai lầm bị phạt, thiên kinh địa nghĩa, như thế nào liền thành ta không cho các ngươi đường sống? Ngươi hiện giờ chưa lãnh xong phạt liền tự tiện chạy ra ngoài, gây ảnh hưởng tới ta cùng với các vị phu nhân, tự nhiên là tội càng thêm nặng."
- "Nghe nói Lục hoàng tỷ ở trong Tông Nhân Phủ tâm thần bị rối loạn, ta hiện tại nói với ngươi cái gì thì sợ là ngươi đều nghe không vào đi?"
Bảo Lạc lắc lắc đầu:
- "Người tới, đem Lục hoàng tỷ áp tải về Tông Nhân Phủ đi thôi."
Hiển nhiên là nàng không muốn cùng Lục công chúa dây dưa tốn thêm thời gian nữa.
Được Bảo Lạc hạ lệnh, bọn thị vệ vây xung quanh nhanh chóng đi lên bịt miệng Lục công chúa lại, đem nàng mạnh mẽ kéo đi ra ngoài.
Lục công chúa tuy rằng không có ở trong điện Chiêu Dương ngây ngốc bao lâu, nhưng những ảnh hưởng mà nàng tạo thành lại để lại.
- "Lục công chúa cũng thật là kỳ cục, đến bây giờ còn không thấy rõ thế cục.."
- "Ngũ công chúa xem ra còn thông minh hơn so với Lục công chúa nhiều.
Nghe nói Ngũ công chúa vừa đến Hoàng lăng chịu phạt cũng là làm ầm ĩ lên không được.
Sau đó lại thấy người ta vừa mới nhấc quan tài, nâng đến bên người nàng, nàng mới biết được đó là quan tài của Chu quý nhân, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại thì, thành thật vô cùng, có lẽ là biết cho dù mình có gây ra họa lớn thế nào đi chăng nữa đều sẽ không còn có người có thể bao bọc được cho nàng nữa đi.."
Nhóm mệnh phụ phu nhân nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- "Lại nói tiếp, Lục công chúa cùng Ngũ công chúa, còn có Bình Ninh quận chúa kia đều là bởi vì tranh giành tình cảm mới nháo đến nước này.
Hoàng Thượng vốn có ý từ từ Lục công chúa, Ngũ công chúa hoặc Bình Ninh quận chúa mà chọn lựa một người chỉ hôn cho Võ An Hầu, các nàng vì thế liền tính kế lẫn nhau..
Haizz, muốn ta nói, vô luận là trong số các nàng hay là các thiên kim quý nữ cũng không thể gả được cho Võ An Hầu.
Trong kinh thành cũng có biết bao nhiêu thiên kim ưu tú, so với việc lựa chọn các nàng, hà tất đâu..
Chẳng lẽ, công chúa hoàng thất không phải gả cho Võ An Hầu thì không được hay sao?"
Một người phu nhân ở một bên thấp giọng nói, một bên tiểu tâm mà đánh giá thần sắc của Bảo Lạc.
Nàng hiển nhiên cũng biết Bảo Lạc cùng với huynh muội Lam gia rất có hảo cảm.
Lúc này, nàng hy vọng lời nói của mình Bảo Lạc có thể nghe được, lại sợ Bảo Lạc nghe được những lời nói này của nàng sẽ trách phạt nàng.
Đáng tiếc là từ đầu đến cuối, Bảo Lạc đều chưa từng tỏ bất kỳ thái độ gì.
Vị phu nhân kia cũng không biết là Bảo Lạc đến tột cùng có nghe được lời nàng nói hay không.
Sau khi tiễn các vị mệnh phụ phu nhân ra về, khuôn mặt của Bảo Lạc liền lập tức trầm xuống:
- "Đi điều tra cho bổn cung, Lục hoàng tỷ đến tột cùng là người nào thả ra?"
Nếu nàng đoán không sai, chuyện này chỉ sợ là hướng về phía Lam Thừa Vũ mà tới.
Ngũ công chúa, Lục công chúa là như thế nào lại lưu lạc đến tình trạng hôm nay, không có người nào sẽ quên ý đồ mà Chiêu Đức Đế chỉ hôn hết thảy là đạo - hỏa - tác.
Hiện giờ, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng Võ An Hầu Lam Thừa Vũ với vị trí phò mã của Trường Thọ trưởng công chúa là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Nhưng hôm nay lại xảy ra một sự tình như vậy, hết thảy liền khó nói.
Lục công chúa xuất hiện, đối với hoàng thất mà nói chính là một cái nhắc nhở công chúa hoàng thất cùng quận chúa vừa mới vì tranh dành để làm thê tử của Võ An Hầu mà đấu đến vỡ đầu chảy máu, trong nháy mắt, ngươi lại đem một vị công chúa khác cùng Võ An Hầu tác hợp thành một đôi.
Chẳng lẽ công chúa hoàng thất không gả cho Võ An Hầu, liền không thể gả ra bên ngoài?
Vì tị hiềm, hoàng thất có khả năng sẽ đem Võ An Hầu từ trong danh sách tuyển chọn phò mã cho Trường Thọ trưởng công chúa từ bỏ, cứ như vậy, cơ hội đối với người khác liền sẽ gia tăng tương ứng.
Bảo Lạc xưa nay nhạy bén, loại tính toán này tự nhiên sẽ không thoát khỏi mắt nàng.
Nàng không thể không thừa nhận nàng cảm thấy quá ghê tởm rồi.
Ngày xưa khi nhìn thấy người khác tính kế hôn nhân, nàng cũng không có cái cảm giác gì.
Không nghĩ tới một ngày kia, hôn sự của nàng thế nhưng cũng sẽ trở thành đồ vật bị người khác tìm mọi cách tính kế.
- "Chuyện này chỉ sợ cùng người tông thất nào đó cũng thoát không được quan hệ a."
Rốt cuộc thì Lục công chúa bị giam vào trong Tông Nhân Phủ, người bình thường thì tay cũng không đủ dài để duỗi vào trong phía Tông Nhân Phủ.
Nếu là không có người trong tông thất tương trợ, chẳng sợ gần tới thời điểm diễn ra tang sự của tiên đế, người giám thị ở trong Tông Nhân Phủ so với thời gian trước cũng ít hơn một chút, Lục công chúa cũng tuyệt đối là không thể nào trốn thoát được ra ngoài.
Đáng tiếc, người động thủ thực sự là cẩn thận, sớm liền tìm ngay cho mình một con dê tới thế tội.
Bảo Lạc tra tới tra lui cũng chỉ tra ra được trên người con dê thế tội.
- "Công chúa, chúng ta có nên đem việc này bẩm báo cho Hoàng Thượng biết?"
Bích Nghiêu hướng Bảo Lạc xin chỉ thị nói.
Theo nàng thấy người trên tay của Bảo Lạc là hữu hạn, chuyện này Bảo Lạc tra không ra cũng là bình thường.
Nếu là đem việc này giao cho Vĩnh Gia Đế đi điều tra, hẳn là sẽ thực nhanh liền có thể điều tra ra.
Tưởng tượng tới việc đã có người ở trong bóng tối tính kế hôn sự của Bảo Lạc, Bích Nghiêu liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Hận không thể lập tức đem người nọ bắt được tới đây liền tống cổ hắn đến một nơi thật xa, khiến cho hắn rốt cuộc là không thể đến gần bên người Bảo Lạc được.
- "Không cần, hoàng huynh vừa mới đăng cơ, mỗi ngày liền không biết phải xử lý bao nhiêu sự tình đi.
Một chút việc nhỏ này liền không cần thiết đi quấy rầy hoàng huynh làm gì."
Bảo Lạc mím môi:
- "Tuy rằng ta không biết người ở phía sau màn kế hoạch này là ai, bất quá, đem Lục hoàng tỷ thả ra ngoài, ta đại khái là cũng có thể đoán được."
Bảo Lạc nhìn thẳng vào con ngươi của Bích Nghiêu tràn ngập kinh ngạc, chậm rãi mở miệng:
- "Chính là Bình Ninh quận chúa."
Tông Nhân Phủ chính là địa bàn của tổ phụ Vinh Thân Vương của Bình Ninh quận chúa, Bình Ninh quận chúa nếu là muốn làm việc gì mà không bị người phát hiện ra thì lại càng thêm dễ dàng.
Bất quá, nàng sẽ làm như vậy cũng liền có thể lý giải được.
Lục công chúa bị nhốt ở trong Tông Nhân Phủ đã lâu, lại không phải chịu qua bất kỳ một cái trừng phạt nào, Bình Ninh quận chúa chính là chờ không nổi nữa.
Cho nên, nàng tưởng rằng chỉ cần đem Lục công chúa thả ra, khiến Lục công chúa gây ra một cái đại họa gì, hoàn toàn bị Vĩnh Gia Đế ghét bỏ.
Kể từ đó, thời điểm Vĩnh Gia Đế xử phạt Lục công chúa sẽ không nương tay, thù của Bình Ninh quận chúa cũng liền có thể được báo.
- "Bổn cung liền biết, cùng những người này tiếp xúc quá nhiều, tuyệt đối sẽ không đụng tới chuyện gì tốt."
Bảo Lạc hơi có chút mệt mỏi, liền ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị thêm một ly trà cho chính mình, liền thấy bộ dáng của một tên thị vệ giành trước đổ một ly trà đặt vào trong tay nàng.
Đợi đến khi Bảo Lạc thấy rõ mặt của tên "Thị vệ" kia, cả người liền cứng đờ:
- "Ngươi ngươi..
Ngươi như thế nào sẽ ở chỗ này?"
Nguyên lai, tên "Thị vệ" này không phải người khác, chính là Lam Thừa Vũ.
Lam Thừa Vũ thấy Bảo Lạc ở trước mặt hắn lộ ra thần sắc như thấy quỷ, không khỏi lộ ra một cái bộ dáng mang theo một chút ủy khuất:
- "Nghe nói gần đây luôn có người ở trước mặt công chúa nói xấu vi thần, vì phòng bị người khác, vi thần liền tự mình tiến cung đến nhìn xem, thuận tiện hướng công chúa tỏ lòng trung thành.
Như thế nào, công chúa thấy vi thần không chút nào cao hứng sao?"
- "Ta hỏi không phải là cái này.
Ngươi đứng ở chỗ này, rốt cuộc là vào bằng cách nào?"
Lam Thừa Vũ đột nhiên xuất hiện, thật là làm cho Bảo Lạc một chút tâm lý chuẩn bị đều không có.
Lam Thừa Vũ đem tay vào trong vạt áo bên trong, sờ soạng nửa ngày liền lấy ra một khối lệnh bài tới:
- "Hồi bẩm công chúa điện hạ, vi thần là dựa vào cái lệnh bài này mà tiến vào.
Khi Tiên hoàng vẫn còn trên đời từng chiêu vi thần vào cung, vì thuận tiện để cho vi thần ở trong cung hành tẩu nên mới cố ý ban cái lệnh bài này, chấp thuận vi thần tự do ra vào trong cung bất luận ở chỗ nào."
- "Được rồi, sự tình liền đã biết rõ ràng, cũng không phải là vi thần tự tiện xông vào trong cung đình, vi thần là được ý chỉ của tiên hoàng..
Công chúa điện hạ có thể cho vi thần một cái sắc mặt tốt sao?"
Bảo Lạc ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào mặt Lam Thừa Vũ thật lâu sau mới từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ:
- "Hậu, nhan, vô, sỉ! Giả, công, tế, tư!".
Danh sách chương