Nếu đã bị người khác nhìn thấy rồi, Bảo Lạc liền đơn giản mà thoải mái, hào phóng đi ra ngoài.
Tuy rằng đã nghe được lời của Thái tử phi cùng Phó phu nhân nói chuyện cùng với nhau làm nàng có chút xấu hổ, nhưng chuyện này lại cũng không phải do nàng chủ động muốn đi nghe lén a, nàng không cần thiết phải chột dạ:
- "Gặp qua hoàng tẩu."
Bảo Lạc được Vĩnh Gia Đế ân chuẩn, mặc dù là khi gặp mặt Vĩnh Gia Đế cũng không cần hành lễ, nên ở trước mặt Thái tử phi, nàng tự nhiên liền càng không cần phải hành lễ.
Bởi vậy, nàng chỉ là lễ phép gật gật đầu hướng về phía Thái tử phi.
Một bên Phó phu nhân thấy thế, hơi có chút khó chịu, rốt cuộc nhịn xuống:
- "Thần phụ tham kiến Trưởng công chúa."
Nữ nhi nàng tuy chiếm được vị trí chính thê của Vĩnh Gia Đế, nhưng trong cung cũng không có bao nhiêu người đem nữ nhi nàng là vị Thái tử phi này để ở trong lòng, liền ngay cả Trường Thọ trưởng công chúa là cô em chồng, thấy trưởng tẩu cũng đều không cung kính, có thể nghĩ, địa vị của Phó thị ở trong lòng mẫu tử ba người Vĩnh Gia Đế đến tột cùng là như thế nào.
Phó phu nhân nhìn ở trong mắt mà ở trong lòng.
Gia thế Phó gia vốn không tính là thập phần hiển hách, hiện giờ, trong hậu cung Vĩnh Gia Đế chỉ có vài cơ thiếp, ngay cả Thái tử phi Phó thị cũng đều không chiếm được tình cảm của Vĩnh Gia Đế.
Sau quốc tang, Vĩnh Gia Đế tất yếu sẽ làm phong phú hậu cung, đến lúc đó, những mỹ nhân xuất thân cao quý lại mỹ mạo ôn nhu vào cung, Phó thị còn có thể giữ được vị trí hiện giờ hay sao? Phó phu nhân thật sự hoài nghi.
Cố tình Thái tử phi Phó thị là một đương sự nhưng một chút cũng không vội, tỏ ra tư thế có cũng được không có cũng không sao, khuyên như thế nào nàng cũng đều không nghe vào, Phó phu nhân có đôi khi cũng cảm thấy thập phần vô lực.
Đối với một người nhìn như vô dục vô cầu như vậy, ngươi còn có thể nói cái gì nữa đây?
Có đôi khi Phó phu nhân thật sự không biết Phó thị rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Mặc kệ lúc trước Phó gia đã thực xin lỗi nàng, nhưng hôm nay, ít ra nàng cũng phải vì Phó gia mà mang đến một phần ích lợi, làm hậu thuẫn cho gia tộc thượng vị, nàng cũng không nên đối với Phó gia lãnh đạm như vậy a.
Chẳng lẽ nàng thật đúng là không muốn làm Hoàng hậu của Vĩnh Gia Đế?
Đó chính là Hoàng hậu a! Trên đời này nữ nhân tôn quý nhất chính là Hoàng hậu a.
Nếu ngay cả Hoàng hậu nang đều không muốn làm, như vậy nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?
Bảo Lạc cùng Phó phu nhân không có giao tình gì, nàng đối với người nhà họ Phó từ trước đến nay cũng không có hảo cảm, đương nhiên đây cũng là lập trường quyết định lẫn nhau.
Bởi vậy, nàng thái độ lãnh đạm mà phất tay cho Phó phu nhân miễn lễ, cùng Thái tử phi thoáng hàn huyên hai câu liền cáo từ rời đi.
Thật sự là hai người ở chung không có cái gì hay để nói, khách sáo so với người xa lạ cũng không hơn
Thái tử phi nhìn bóng dáng Bảo Lạc rời đi, hơi hơi nheo mắt:
- "Hiện giờ mẫu thân xem như là theo ý nguyện đi."
- "Cái gì mà theo ý nguyện?"
Phó phu nhân vẻ mặt mờ mịt mà nhìn nữ nhi chính mình.
Thái tử phi vươn một ngón tay nhỏ dài xoa xoa thái dương của chính mình hơi có chút buông lỏng, mắt nhìn thẳng nói:
- "Mẫu thân nếu đã biết rõ rồi hà tất gì còn cố hỏi.
Mẫu thân là cố ý tới nơi này cùng bổn cung nói những lời này còn không phải là hy vọng truyền vào trong tai người khác để cảnh tỉnh Hoàng Thượng hay sao?"
- "..
Ngươi đứa nhỏ này nhất định phải nói chuyện với mẹ ruột chính mình như vậy sao? Trừ bỏ cha mẹ ngươi ra thì còn có ai sẽ vì ngươi mà mưu tính như vậy?"
Phó phu nhân che ngực lại, thoạt nhìn có chút thương tâm.
Thái tử phi lại làm như không nhìn thấy:
- "Bổn cung là tình nguyện, cho nên tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân cùng mẫu thân không cần nhọc lòng vì bổn cung như vậy."
Càng vì nàng mà "Nhọc lòng", nàng liền càng chỉ có thể cảm nhận được sự băng lãnh vì cân nhắc ích lợi từ Phó gia mà không phải cái gọi là thân tình.
- "Được rồi, ý đồ hôm nay của mẫu thân đến cùng cũng đã đạt được, bổn cung liền không cùng mẫu thân nói chuyện nữa.
Nếu là mẫu thân không có chuyện gì khác liền sớm hồi phủ đi, trời chiều rồi, trên đường về nhưng cũng không dễ đi."
Phó phu nhân nhìn bộ dáng Thái tử phi cự tuyệt người nhà đẩy ra xa tới ngàn dặm, bên môi xẹt qua một tia than thở.
Thái tử phi là nữ nhi của Phó gia không phải là giả, nhưng Phó gia chưa bao giờ yêu cầu một gia tộc ly tâm nữ nhi.
Nếu là Thái tử phi còn tiếp tục như vậy, Phó gia lão thái gia cùng thái phu nhân chỉ sợ sẽ chọn nữ nhân Phó gia khác vào cung, đến lúc đó, Thái tử phi lại có thể sống như thế nào đây?
Phó phu nhân mấy ngày gần đây lần lượt mà chạy vào trong cung là do lão thái gia cùng thái phu nhân phân phó là sự thật, lại cũng là do Phó phu nhân tự bản thân nguyện ý.
Lúc trước bị bắt đem nữ nhi hy sinh vì gia tộc đúng là vạn bất đắc dĩ, Phó phu nhân cũng nghĩ muốn bồi thường cho nữ nhi mình.
Khó có được nữ nhi có phúc phận như vậy, nàng tự nhiên liền hy vọng nữ nhi có thể sống thật tốt.
Đáng tiếc, nữ nhi nàng đã không còn tín nhiệm nàng.
Tưởng tượng đến điều này, Phó phu nhân đầy miệng chua xót.
Giữa lúc Phó phu nhân cùng Thái tử phi lại lâm vào một trận tan rã trong không vui, hai huynh muội Bảo Lạc cùng Vĩnh Gia Đế lại thân mật mà nói chuyện.
Tự khi đăng cơ tới nay, Vĩnh Gia Đế lại không giấu tài nữa, trên người hắn, phần tôn quý cùng uy nghiêm khí độ liền càng thêm nồng hậu, duy độc khi ở trước mặt Bảo Lạc, hắn như cũ là một vị huynh trưởng sủng nịch muội muội, chưa từng có chút thay đổi.
Vĩnh Gia Đế tự thấy hổ thẹn khi Bảo Lạc còn bé hắn đã không thể làm tốt chức trách của một vị ca ca tốt, rất nhiều thời điểm không những không thể bảo vệ tốt cho Bảo Lạc, ngược lại là để Bảo Lạc tới bảo vệ cho hắn.
Bởi vậy, hiện giờ hắn đã có năng lực liền đối với Bảo Lạc tốt gấp bội phần, hận không thể bồi thường cho Bảo Lạc từ giờ trở về sau, hắn đối Bảo Lạc cơ hồ có thể nói là hữu cầu tất ứng.
Người chung quanh thấy bộ dáng Vĩnh Gia Đế cùng Bảo Lạc thời điểm ở chung với nhau càng thêm minh bạch vị Trưởng công chúa này cùng Vĩnh Gia Đế là do một mẹ sinh ra, nên ở trong lòng Vĩnh Gia Đế có địa vị như thế nào, thái độ đối với Bảo Lạc cũng càng thêm cung kính.
Liền ngay cả một cung nhân lão nhân đi theo bên người Vĩnh Gia Đế cũng nói:
- "Ngươi trong lúc vô tình mà mạo phạm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ liền như không thấy nên sẽ không phát hỏa, nhưng nếu ngươi mạo phạm Trường Thọ trưởng công chúa..
Vậy ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi."
Bởi vậy, Bảo Lạc tuy nói chỉ là một vị Trưởng công chúa, nhưng trong cung, mọi người quả thực là hầu hạ Hoàng đế như thế nào thì hầu hạ nàng y như vậy.
Đây là lời về sau này, tạm thời liền không đề cập tới.
Trước mắt, Bảo Lạc không biết nói gì liền chọc cho Vĩnh Gia Đế cười ha ha.
Bảo Lạc thấy huynh trưởng thoải mái, cũng mím môi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Nàng chính là biết từ sau lần đi Vân Nam trở về kia, huynh trưởng nàng liền không có một ngày khoan khoái thật sự.
Hiện giờ vừa mới đăng cơ càng là trăm sự quấn lấy thân.
Nếu có thể làm cho huynh trưởng thả lỏng một chút, nàng tất nhiên là lấy chuyện của chính mình mà nói giỡn, lại có gì không?
Chỉ là, ở thời điểm Vĩnh Gia Đế thật sự mở miệng trêu ghẹo nàng, nàng vẫn là không tránh được tức giận cùng tâm trạng bất mãn.
- "Được rồi, được rồi, là ca ca không phải, Bảo Lạc đừng có mà sinh khí.
Một thời gian nữa sau khi hết quốc tang, ca ca liền mang ngươi ra ngoài cung đi dạo một chút có được không? Đương nhiên là ngươi phải tự dưỡng thân mình thật tốt mới được, nếu không, mẫu hậu cũng sẽ không cho ngươi đi ra ngoài đâu."
Cuối cùng, vẫn là do Vĩnh Gia Đế xuống nước khoan dung mà chấm dứt.
Bảo Lạc ánh mắt nhanh nhẹn liếc nhìn huynh trưởng nàng, hừ nhẹ nói:
- "Ca ca ngươi hứa hẹn nhưng một chút thành ý đều không có, thân mình ta dù sao thì trước giờ vẫn luôn như vậy, đến lúc đó không được, còn không phải do các ngươi định đoạt? Ngươi nếu là không nghĩ mang ta ra ngoài chơi, liền không cần ưng thuận mà hứa hẹn như vậy.
Ngươi nếu đã hứa hẹn thì chỉ cần ta dù có sinh bệnh hay không thì mặc kệ mẫu hậu ngăn cản thì ngươi cũng nên nghĩ biện pháp mang ta đi ra ngoài!"
Nếu là đã hứa hẹn rồi thì Vĩnh Gia Đế đáp ứng Bảo Lạc cũng không sao.
Duy độc chỉ có điều này, Vĩnh Gia Đế thật đúng là vô pháp đáp ứng Bảo Lạc.
Không chỉ hắn, mà ngay cả Hứa thái hậu đối với người nữ nhi này đúng là đem ở trong mắt mà bảo hộ thật chặt! Nếu để Hứa thái hậu biết Vĩnh Gia Đế dám tự mình mang theo Bảo Lạc đi ra ngoài, tới lúc hồi cung liền chờ nước mắt của Hứa thái hậu tấn công đi.
Hứa thái hậu không coi là một cái nữ nhân cường thế, thậm chí rất nhiều thời điểm nàng không được coi là một nữ nhân có chủ kiến, nhưng khi nàng vừa khóc, liền ngay cả Vĩnh Gia Đế cũng chống đỡ không được.
Huynh muội hai người lại nói liên miên một hồi, Bảo Lạc lúc này muốn nói lại thôi mà nhìn Vĩnh Gia Đế:
- "Ca ca, hôm nay ta tới chỗ ngươi, ở trên đường tới nơi này ta đã gặp được hoàng tẩu cùng Phó phu nhân."
Vĩnh Gia Đế vừa nghe đến người Phó gia, trên mặt ý cười liền thu liễm vài phần:
- "Người Phó gia lại đang muốn làm cái gì đây? Không cần để ý tới các nàng."
- "Ta cũng biết ngươi không thích người Phó gia, còn cố ý kéo dài không phong Hoàng tẩu lên làm Hoàng hậu.
Nhưng hoàng tẩu cũng không làm gì ảnh hưởng, ngươi đó là đang cố ý cảnh cáo người Phó gia thì cũng không nên kéo dài đến như vậy."
Nếu không, người khác liền nghĩ lung tung ảnh hưởng tới hắn.
Tuy nói Bảo Lạc biết Vĩnh Gia Đế cùng Phó thị cảm tình không tốt, nhưng nàng cũng không muốn Vĩnh Gia Đế bị người khác chỉ trích khắt khe vì chuyện của vợ cả.
Phó thị này được tôn làm đại Phật, bọn họ liền tính có không vui như thế nào thì cũng chỉ có thể cung phụng.
May mà Phó thị còn xem như an phận thủ thường, tuy cùng mẫu tử Vĩnh Gia Đế không thân cận, nhưng cũng chưa từng gây ra chuyện gì.
Nhưng thật ra là Phó gia lại nhảy nhót lung tung, không khỏi làm người ta có chút không kiên nhẫn.
- "Đã biết, ta ngày mai liền hạ chỉ lập nàng làm hậu."
Vĩnh Gia Đế tuy đối với Phó thị không có cảm tình gì, đối với tiên đế tự mình chỉ hôn vì hắn cũng không tính có bao nhiêu vừa lòng, nhưng hắn đã từng phát lời thề, tuyệt đối sẽ không giống tiên đế mà sủng thiếp diệt thê.
Bởi vậy, nên đối với Phó thị thì hắn một phân cũng không cấp thiếu, trừ cái này ra thì Phó thị liền không cần chờ đợi nhiều từ hắn.
Ngày thứ hai, Thái tử phi Phó thị ở Phượng Nghi cung nhận được thánh chỉ của Vĩnh Gia Đế sách phong nàng làm Hoàng hậu.
Sắc mặt nàng thập phần bình tĩnh, nhìn không ra ý gì vui mừng, nhưng thật ra bọn cung nữ cùng thái giám nàng bên cạnh nàng lại thực sự cao hứng vì nàng.
- "Hiện giờ, xem ai còn dám nói chủ tử là chính cung không có địa vị!"
Đại cung nữ Lan Chi Phó bên người Hoàng hậu căm giận mà nói.
Phó hoàng hậu khẽ động một ngón tay, nhẹ nhàng điểm điểm cái trán Lan Chi:
- "Việc này liền đem ngươi cao hứng như vậy sao?"
- "Lúc này chúng ta cuối cùng là dương mi thổ khí một phen, nô tỳ đương nhiên là cao hứng."
Lan Chi nói:
- "Nương nương, ngài cũng không biết, gần đây có vài tiểu nhân ở sau lưng nói có bao nhiêu điều khó nghe..
Đúng rồi nương nương, ngài không cao hứng sao?"
Phó hoàng hậu lắc lắc đầu:
- "Nước chảy thành sông, có cái gì mà phải thật là cao hứng? Hoàng Thượng không phải là người hoa mắt ù tai, tự nhiên sẽ không để bổn cung phải chịu những phần tử bất hảo khi dễ."
Đối với chuyện Vĩnh Gia Đế sẽ sách phong nàng làm hoàng hậu này, nàng cũng không hoài nghi.
Đến nỗi ngay cả chính nàng cũng không từng để ý tới vị trí Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu.
Cho nên, mặc dù một sớm có được vị trí này, nàng cũng thật sự cảm thấy không có gì đáng giá phải cao hứng.
Không biết như thế nào, Phó hoàng hậu cảm thấy dạ dày chính mình bắt đầu quay cuồng, có chút không thoải mái.
Lan Chi thấy Phó hoàng hậu sắc mặt tái nhợt đem tay đắt ở trên bụng mình, không khỏi lo lắng mà hét đi lên: - "Nương nương, ngài làm sao vậy, chính là không thoải mái hay sao?"
- "Không có việc gì, nghĩ đến là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát liền hảo."
Phó hoàng hậu một mặt dùng tay vỗ về bụng nhỏ, một mặt dùng ngón trỏ xoa ấn huyệt Thái Dương của chính mình.
- "Ngài như vậy không thể được, vẫn là mời Chiêu thái y đến xem đi."
Lan Chi đề nghị nói.
Phó hoàng hậu căn cứ vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng thiếu đi một chuyện, cũng không muốn lại để Lan Chi đề nghị lải nhải bên tai thập phần kiên trì, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng đối với Phó hoàng hậu.
Phó hoàng hậu liền nghĩ để Chiêu thái y đến xem cũng tốt, ít nhất là an tâm.
Ai ngờ, lúc này Chiêu thái y nhưng là không đến được, Từ thái y liền đến thay, hỏi thăm bệnh trạng của Phó hoàng hậu, lại duỗi tay ra bắt mạch cho Phó hoàng hậu, sau đó vân vê chòm râu nói:
- "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương đây là có hỉ!"
Phó hoàng hậu bị tin tức này làm cả kinh không phục hồi lại được tinh thần.
Nửa ngày sau, nàng mới không dám tin tưởng mà đem tay nhẹ nhàng vỗ ở trên bụng chính mình, lẩm bẩm tự nói:
- "Đứa nhỏ này tới cũng thật là không phải thời điểm tốt..
Thôi, cũng là ý trời."
Nàng vẫn luôn sau lưng dùng tránh - tử - canh, liền một lần làm xong lại đã quên dùng, ai ngờ, thế nhưng liền có mang ư?.
Tuy rằng đã nghe được lời của Thái tử phi cùng Phó phu nhân nói chuyện cùng với nhau làm nàng có chút xấu hổ, nhưng chuyện này lại cũng không phải do nàng chủ động muốn đi nghe lén a, nàng không cần thiết phải chột dạ:
- "Gặp qua hoàng tẩu."
Bảo Lạc được Vĩnh Gia Đế ân chuẩn, mặc dù là khi gặp mặt Vĩnh Gia Đế cũng không cần hành lễ, nên ở trước mặt Thái tử phi, nàng tự nhiên liền càng không cần phải hành lễ.
Bởi vậy, nàng chỉ là lễ phép gật gật đầu hướng về phía Thái tử phi.
Một bên Phó phu nhân thấy thế, hơi có chút khó chịu, rốt cuộc nhịn xuống:
- "Thần phụ tham kiến Trưởng công chúa."
Nữ nhi nàng tuy chiếm được vị trí chính thê của Vĩnh Gia Đế, nhưng trong cung cũng không có bao nhiêu người đem nữ nhi nàng là vị Thái tử phi này để ở trong lòng, liền ngay cả Trường Thọ trưởng công chúa là cô em chồng, thấy trưởng tẩu cũng đều không cung kính, có thể nghĩ, địa vị của Phó thị ở trong lòng mẫu tử ba người Vĩnh Gia Đế đến tột cùng là như thế nào.
Phó phu nhân nhìn ở trong mắt mà ở trong lòng.
Gia thế Phó gia vốn không tính là thập phần hiển hách, hiện giờ, trong hậu cung Vĩnh Gia Đế chỉ có vài cơ thiếp, ngay cả Thái tử phi Phó thị cũng đều không chiếm được tình cảm của Vĩnh Gia Đế.
Sau quốc tang, Vĩnh Gia Đế tất yếu sẽ làm phong phú hậu cung, đến lúc đó, những mỹ nhân xuất thân cao quý lại mỹ mạo ôn nhu vào cung, Phó thị còn có thể giữ được vị trí hiện giờ hay sao? Phó phu nhân thật sự hoài nghi.
Cố tình Thái tử phi Phó thị là một đương sự nhưng một chút cũng không vội, tỏ ra tư thế có cũng được không có cũng không sao, khuyên như thế nào nàng cũng đều không nghe vào, Phó phu nhân có đôi khi cũng cảm thấy thập phần vô lực.
Đối với một người nhìn như vô dục vô cầu như vậy, ngươi còn có thể nói cái gì nữa đây?
Có đôi khi Phó phu nhân thật sự không biết Phó thị rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Mặc kệ lúc trước Phó gia đã thực xin lỗi nàng, nhưng hôm nay, ít ra nàng cũng phải vì Phó gia mà mang đến một phần ích lợi, làm hậu thuẫn cho gia tộc thượng vị, nàng cũng không nên đối với Phó gia lãnh đạm như vậy a.
Chẳng lẽ nàng thật đúng là không muốn làm Hoàng hậu của Vĩnh Gia Đế?
Đó chính là Hoàng hậu a! Trên đời này nữ nhân tôn quý nhất chính là Hoàng hậu a.
Nếu ngay cả Hoàng hậu nang đều không muốn làm, như vậy nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?
Bảo Lạc cùng Phó phu nhân không có giao tình gì, nàng đối với người nhà họ Phó từ trước đến nay cũng không có hảo cảm, đương nhiên đây cũng là lập trường quyết định lẫn nhau.
Bởi vậy, nàng thái độ lãnh đạm mà phất tay cho Phó phu nhân miễn lễ, cùng Thái tử phi thoáng hàn huyên hai câu liền cáo từ rời đi.
Thật sự là hai người ở chung không có cái gì hay để nói, khách sáo so với người xa lạ cũng không hơn
Thái tử phi nhìn bóng dáng Bảo Lạc rời đi, hơi hơi nheo mắt:
- "Hiện giờ mẫu thân xem như là theo ý nguyện đi."
- "Cái gì mà theo ý nguyện?"
Phó phu nhân vẻ mặt mờ mịt mà nhìn nữ nhi chính mình.
Thái tử phi vươn một ngón tay nhỏ dài xoa xoa thái dương của chính mình hơi có chút buông lỏng, mắt nhìn thẳng nói:
- "Mẫu thân nếu đã biết rõ rồi hà tất gì còn cố hỏi.
Mẫu thân là cố ý tới nơi này cùng bổn cung nói những lời này còn không phải là hy vọng truyền vào trong tai người khác để cảnh tỉnh Hoàng Thượng hay sao?"
- "..
Ngươi đứa nhỏ này nhất định phải nói chuyện với mẹ ruột chính mình như vậy sao? Trừ bỏ cha mẹ ngươi ra thì còn có ai sẽ vì ngươi mà mưu tính như vậy?"
Phó phu nhân che ngực lại, thoạt nhìn có chút thương tâm.
Thái tử phi lại làm như không nhìn thấy:
- "Bổn cung là tình nguyện, cho nên tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân cùng mẫu thân không cần nhọc lòng vì bổn cung như vậy."
Càng vì nàng mà "Nhọc lòng", nàng liền càng chỉ có thể cảm nhận được sự băng lãnh vì cân nhắc ích lợi từ Phó gia mà không phải cái gọi là thân tình.
- "Được rồi, ý đồ hôm nay của mẫu thân đến cùng cũng đã đạt được, bổn cung liền không cùng mẫu thân nói chuyện nữa.
Nếu là mẫu thân không có chuyện gì khác liền sớm hồi phủ đi, trời chiều rồi, trên đường về nhưng cũng không dễ đi."
Phó phu nhân nhìn bộ dáng Thái tử phi cự tuyệt người nhà đẩy ra xa tới ngàn dặm, bên môi xẹt qua một tia than thở.
Thái tử phi là nữ nhi của Phó gia không phải là giả, nhưng Phó gia chưa bao giờ yêu cầu một gia tộc ly tâm nữ nhi.
Nếu là Thái tử phi còn tiếp tục như vậy, Phó gia lão thái gia cùng thái phu nhân chỉ sợ sẽ chọn nữ nhân Phó gia khác vào cung, đến lúc đó, Thái tử phi lại có thể sống như thế nào đây?
Phó phu nhân mấy ngày gần đây lần lượt mà chạy vào trong cung là do lão thái gia cùng thái phu nhân phân phó là sự thật, lại cũng là do Phó phu nhân tự bản thân nguyện ý.
Lúc trước bị bắt đem nữ nhi hy sinh vì gia tộc đúng là vạn bất đắc dĩ, Phó phu nhân cũng nghĩ muốn bồi thường cho nữ nhi mình.
Khó có được nữ nhi có phúc phận như vậy, nàng tự nhiên liền hy vọng nữ nhi có thể sống thật tốt.
Đáng tiếc, nữ nhi nàng đã không còn tín nhiệm nàng.
Tưởng tượng đến điều này, Phó phu nhân đầy miệng chua xót.
Giữa lúc Phó phu nhân cùng Thái tử phi lại lâm vào một trận tan rã trong không vui, hai huynh muội Bảo Lạc cùng Vĩnh Gia Đế lại thân mật mà nói chuyện.
Tự khi đăng cơ tới nay, Vĩnh Gia Đế lại không giấu tài nữa, trên người hắn, phần tôn quý cùng uy nghiêm khí độ liền càng thêm nồng hậu, duy độc khi ở trước mặt Bảo Lạc, hắn như cũ là một vị huynh trưởng sủng nịch muội muội, chưa từng có chút thay đổi.
Vĩnh Gia Đế tự thấy hổ thẹn khi Bảo Lạc còn bé hắn đã không thể làm tốt chức trách của một vị ca ca tốt, rất nhiều thời điểm không những không thể bảo vệ tốt cho Bảo Lạc, ngược lại là để Bảo Lạc tới bảo vệ cho hắn.
Bởi vậy, hiện giờ hắn đã có năng lực liền đối với Bảo Lạc tốt gấp bội phần, hận không thể bồi thường cho Bảo Lạc từ giờ trở về sau, hắn đối Bảo Lạc cơ hồ có thể nói là hữu cầu tất ứng.
Người chung quanh thấy bộ dáng Vĩnh Gia Đế cùng Bảo Lạc thời điểm ở chung với nhau càng thêm minh bạch vị Trưởng công chúa này cùng Vĩnh Gia Đế là do một mẹ sinh ra, nên ở trong lòng Vĩnh Gia Đế có địa vị như thế nào, thái độ đối với Bảo Lạc cũng càng thêm cung kính.
Liền ngay cả một cung nhân lão nhân đi theo bên người Vĩnh Gia Đế cũng nói:
- "Ngươi trong lúc vô tình mà mạo phạm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ liền như không thấy nên sẽ không phát hỏa, nhưng nếu ngươi mạo phạm Trường Thọ trưởng công chúa..
Vậy ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi."
Bởi vậy, Bảo Lạc tuy nói chỉ là một vị Trưởng công chúa, nhưng trong cung, mọi người quả thực là hầu hạ Hoàng đế như thế nào thì hầu hạ nàng y như vậy.
Đây là lời về sau này, tạm thời liền không đề cập tới.
Trước mắt, Bảo Lạc không biết nói gì liền chọc cho Vĩnh Gia Đế cười ha ha.
Bảo Lạc thấy huynh trưởng thoải mái, cũng mím môi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Nàng chính là biết từ sau lần đi Vân Nam trở về kia, huynh trưởng nàng liền không có một ngày khoan khoái thật sự.
Hiện giờ vừa mới đăng cơ càng là trăm sự quấn lấy thân.
Nếu có thể làm cho huynh trưởng thả lỏng một chút, nàng tất nhiên là lấy chuyện của chính mình mà nói giỡn, lại có gì không?
Chỉ là, ở thời điểm Vĩnh Gia Đế thật sự mở miệng trêu ghẹo nàng, nàng vẫn là không tránh được tức giận cùng tâm trạng bất mãn.
- "Được rồi, được rồi, là ca ca không phải, Bảo Lạc đừng có mà sinh khí.
Một thời gian nữa sau khi hết quốc tang, ca ca liền mang ngươi ra ngoài cung đi dạo một chút có được không? Đương nhiên là ngươi phải tự dưỡng thân mình thật tốt mới được, nếu không, mẫu hậu cũng sẽ không cho ngươi đi ra ngoài đâu."
Cuối cùng, vẫn là do Vĩnh Gia Đế xuống nước khoan dung mà chấm dứt.
Bảo Lạc ánh mắt nhanh nhẹn liếc nhìn huynh trưởng nàng, hừ nhẹ nói:
- "Ca ca ngươi hứa hẹn nhưng một chút thành ý đều không có, thân mình ta dù sao thì trước giờ vẫn luôn như vậy, đến lúc đó không được, còn không phải do các ngươi định đoạt? Ngươi nếu là không nghĩ mang ta ra ngoài chơi, liền không cần ưng thuận mà hứa hẹn như vậy.
Ngươi nếu đã hứa hẹn thì chỉ cần ta dù có sinh bệnh hay không thì mặc kệ mẫu hậu ngăn cản thì ngươi cũng nên nghĩ biện pháp mang ta đi ra ngoài!"
Nếu là đã hứa hẹn rồi thì Vĩnh Gia Đế đáp ứng Bảo Lạc cũng không sao.
Duy độc chỉ có điều này, Vĩnh Gia Đế thật đúng là vô pháp đáp ứng Bảo Lạc.
Không chỉ hắn, mà ngay cả Hứa thái hậu đối với người nữ nhi này đúng là đem ở trong mắt mà bảo hộ thật chặt! Nếu để Hứa thái hậu biết Vĩnh Gia Đế dám tự mình mang theo Bảo Lạc đi ra ngoài, tới lúc hồi cung liền chờ nước mắt của Hứa thái hậu tấn công đi.
Hứa thái hậu không coi là một cái nữ nhân cường thế, thậm chí rất nhiều thời điểm nàng không được coi là một nữ nhân có chủ kiến, nhưng khi nàng vừa khóc, liền ngay cả Vĩnh Gia Đế cũng chống đỡ không được.
Huynh muội hai người lại nói liên miên một hồi, Bảo Lạc lúc này muốn nói lại thôi mà nhìn Vĩnh Gia Đế:
- "Ca ca, hôm nay ta tới chỗ ngươi, ở trên đường tới nơi này ta đã gặp được hoàng tẩu cùng Phó phu nhân."
Vĩnh Gia Đế vừa nghe đến người Phó gia, trên mặt ý cười liền thu liễm vài phần:
- "Người Phó gia lại đang muốn làm cái gì đây? Không cần để ý tới các nàng."
- "Ta cũng biết ngươi không thích người Phó gia, còn cố ý kéo dài không phong Hoàng tẩu lên làm Hoàng hậu.
Nhưng hoàng tẩu cũng không làm gì ảnh hưởng, ngươi đó là đang cố ý cảnh cáo người Phó gia thì cũng không nên kéo dài đến như vậy."
Nếu không, người khác liền nghĩ lung tung ảnh hưởng tới hắn.
Tuy nói Bảo Lạc biết Vĩnh Gia Đế cùng Phó thị cảm tình không tốt, nhưng nàng cũng không muốn Vĩnh Gia Đế bị người khác chỉ trích khắt khe vì chuyện của vợ cả.
Phó thị này được tôn làm đại Phật, bọn họ liền tính có không vui như thế nào thì cũng chỉ có thể cung phụng.
May mà Phó thị còn xem như an phận thủ thường, tuy cùng mẫu tử Vĩnh Gia Đế không thân cận, nhưng cũng chưa từng gây ra chuyện gì.
Nhưng thật ra là Phó gia lại nhảy nhót lung tung, không khỏi làm người ta có chút không kiên nhẫn.
- "Đã biết, ta ngày mai liền hạ chỉ lập nàng làm hậu."
Vĩnh Gia Đế tuy đối với Phó thị không có cảm tình gì, đối với tiên đế tự mình chỉ hôn vì hắn cũng không tính có bao nhiêu vừa lòng, nhưng hắn đã từng phát lời thề, tuyệt đối sẽ không giống tiên đế mà sủng thiếp diệt thê.
Bởi vậy, nên đối với Phó thị thì hắn một phân cũng không cấp thiếu, trừ cái này ra thì Phó thị liền không cần chờ đợi nhiều từ hắn.
Ngày thứ hai, Thái tử phi Phó thị ở Phượng Nghi cung nhận được thánh chỉ của Vĩnh Gia Đế sách phong nàng làm Hoàng hậu.
Sắc mặt nàng thập phần bình tĩnh, nhìn không ra ý gì vui mừng, nhưng thật ra bọn cung nữ cùng thái giám nàng bên cạnh nàng lại thực sự cao hứng vì nàng.
- "Hiện giờ, xem ai còn dám nói chủ tử là chính cung không có địa vị!"
Đại cung nữ Lan Chi Phó bên người Hoàng hậu căm giận mà nói.
Phó hoàng hậu khẽ động một ngón tay, nhẹ nhàng điểm điểm cái trán Lan Chi:
- "Việc này liền đem ngươi cao hứng như vậy sao?"
- "Lúc này chúng ta cuối cùng là dương mi thổ khí một phen, nô tỳ đương nhiên là cao hứng."
Lan Chi nói:
- "Nương nương, ngài cũng không biết, gần đây có vài tiểu nhân ở sau lưng nói có bao nhiêu điều khó nghe..
Đúng rồi nương nương, ngài không cao hứng sao?"
Phó hoàng hậu lắc lắc đầu:
- "Nước chảy thành sông, có cái gì mà phải thật là cao hứng? Hoàng Thượng không phải là người hoa mắt ù tai, tự nhiên sẽ không để bổn cung phải chịu những phần tử bất hảo khi dễ."
Đối với chuyện Vĩnh Gia Đế sẽ sách phong nàng làm hoàng hậu này, nàng cũng không hoài nghi.
Đến nỗi ngay cả chính nàng cũng không từng để ý tới vị trí Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu.
Cho nên, mặc dù một sớm có được vị trí này, nàng cũng thật sự cảm thấy không có gì đáng giá phải cao hứng.
Không biết như thế nào, Phó hoàng hậu cảm thấy dạ dày chính mình bắt đầu quay cuồng, có chút không thoải mái.
Lan Chi thấy Phó hoàng hậu sắc mặt tái nhợt đem tay đắt ở trên bụng mình, không khỏi lo lắng mà hét đi lên: - "Nương nương, ngài làm sao vậy, chính là không thoải mái hay sao?"
- "Không có việc gì, nghĩ đến là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát liền hảo."
Phó hoàng hậu một mặt dùng tay vỗ về bụng nhỏ, một mặt dùng ngón trỏ xoa ấn huyệt Thái Dương của chính mình.
- "Ngài như vậy không thể được, vẫn là mời Chiêu thái y đến xem đi."
Lan Chi đề nghị nói.
Phó hoàng hậu căn cứ vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng thiếu đi một chuyện, cũng không muốn lại để Lan Chi đề nghị lải nhải bên tai thập phần kiên trì, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng đối với Phó hoàng hậu.
Phó hoàng hậu liền nghĩ để Chiêu thái y đến xem cũng tốt, ít nhất là an tâm.
Ai ngờ, lúc này Chiêu thái y nhưng là không đến được, Từ thái y liền đến thay, hỏi thăm bệnh trạng của Phó hoàng hậu, lại duỗi tay ra bắt mạch cho Phó hoàng hậu, sau đó vân vê chòm râu nói:
- "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương đây là có hỉ!"
Phó hoàng hậu bị tin tức này làm cả kinh không phục hồi lại được tinh thần.
Nửa ngày sau, nàng mới không dám tin tưởng mà đem tay nhẹ nhàng vỗ ở trên bụng chính mình, lẩm bẩm tự nói:
- "Đứa nhỏ này tới cũng thật là không phải thời điểm tốt..
Thôi, cũng là ý trời."
Nàng vẫn luôn sau lưng dùng tránh - tử - canh, liền một lần làm xong lại đã quên dùng, ai ngờ, thế nhưng liền có mang ư?.
Danh sách chương