Thầy giáo tiểu Lâm tự mang đồ bơi tương đối giản dị, quần cộc có in tấm ảnh bờ cát thêm một cái áo ba lỗ, Quý Tinh Lăng nhìn xong sửng sốt: “Cậu là muốn đi bơi hay muốn đến công viên khoe chim?”
“Cái gì gọi là đến công viên khoe chim, cái này tôi mua lúc nghỉ hè ở Thái Lan.” Lâm Cạnh trả lời, “Cơ mà, hôm qua cậu mới nói dẫn tôi đi bơi, muốn mua đồ khác cũng không có thời gian.”
“Cho cậu, mặc của tôi đi.” Quý Tinh Lăng lấy một cái từ trong ngăn tủ, “Còn chưa đụng vào đâu.”
Lâm Cạnh nhìn ảnh quần bơi tam giác của anh trai cơ bắp trên bịch, bình tĩnh từ chối: “Tôi càm thấy với trình độ bơi lội trước mắt của tôi không xứng với trang phục chuyên nghiệp như vậy.”
Quý Tinh Lăng cẩn thận quan sát cậu một chút, đột nhiên nói: “Không phải cậu ngượng chứ, không nhìn ra được đó, thật sự không nhìn ra được, người nào đó mồm mép thì lợi hại, nhưng nội tâm cư nhiên lại bảo thủ như vậy, cả một cái quần bơi còn không dám mặc, chậc chậc.”
“Người nào đó” nhấc mí mắt: “Không sai, tôi chính là không muốn mặc đó, cậu có ý kiến?”
Không phải, thầy giáo Tiểu Lâm sao lại có thể không dựa theo phép lưu trình vốn có của phép khích tướng, chẳng lẽ không phải giận mà mặc sao! Đại thiếu gia vẫn không bỏ cuộc, ngữ điệu thiếu đòn nói:“Đúng vậy, tôi chính là có ý kiến.”
“Cậu có ý kiến cũng vô dụng, tôi không mặc quần bơi cũng không trái pháp luật.” Lâm Cạnh đem ly milkshake không đưa cho hắn, “Nhanh lên!”
“Cậu đây là thái độ học tập hung dữ gì!”
“Không dạy thì tôi đi về.”
“……”
Quý Tinh Lăng vội vàng thay quần áo, theo cậu đi xuống.
Bể bơi rất sâu, thân là một soái ca cực độ sĩ diện ưu nhã, Lâm Cạnh thật ra tối hôm qua đã lên mạng cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn bơi, chăm chỉ khắc khổ học nửa giờ, để tránh hôm nay ở trước mặt bạn trai mất mặt, thậm chí còn ảo tưởng hiện trường không thầy dạy cũng hiểu. Nhưng đến lúc thật sự xuống nước mới phát hiện, lý thuyết cùng thực hành quá chênh lệch, đành phải một tay cầm thanh bể bơi hỏi người phía dưới:“Tiếp theo phải làm gì?”
“Không phải tôi vừa dạy cậu quơ chân sao.” Quý Tinh Lăng cầm cả hai tay cậu, “Cậu thử bơi về phía trước đi, tôi đỡ cậu.”
“Vậy cậu đừng có nhìn.”
“Tôi không nhìn cậu chết đuối làm sao bây giờ?”
Quý Tinh Lăng từ chối nhu cầu không hợp lý này, đỡ cậu chậm rãi bơi về khu nước sâu. Hai chân Lâm Cạnh rời khỏi đáy bể, luống cuống không tự giác nắm chặt tay đối phương.
“Đừng sợ.” Quý Tinh Lăng kịp thời an ủi, “Có tôi đây.”
“Cho tôi xin môt cái phao bơi.”
“Nhà tôi chỉ có con vịt vàng tôi dùng lúc năm tuổi ——”
“Được rồi, cậu câm miệng đi, tôi từ bỏ.”
Quý Tinh Lăng bật cười có chút đáng yêu, lại dạy thêm một lúc, thử: “Tôi buông một tay ra?”
“Cậu thật sự cảm thấy trình độ này của tôi đã có thể sao, tôi không muốn uống nước bể bơi.”
“Cậu uống cũng không sao, đây là nước lôi trạch từ Thanh Khâu đặc biệt chuyển lại đây, có linh khí.”
“……”
Yêu quái có tiền đáng giận.
Bất quá học bá dù sao cũng là học bá, hai tiếng sau, Lâm Cạnh gần như đã có thể bơi qua bơi lại. Quý Tinh Lăng ngồi một bên trên bể bơi gọi cậu:“Đi lên uống nước trái cây.”
“Không uống.” Mới vừa bơi nghiện.
“Nước trái cây của yêu quái.”
“……”
Lâm Cạnh trèo lên bờ với chiếc áo ba lỗ cùng quần cộc đã ướt đẫm, Quý Tinh Lăng nhẫn nhịn, không cười: “Giữa trưa muốn ăn gì?”
“Chúng ta đến phố Tây đi, hình như cách nơi này rất gần, tôi mời cậu ăn hamburger tôm hùm.” Lâm Cạnh xoa xoa tóc, phơi dưới ánh nắng ấm áp một lát, “Cậu vừa mới nói nước trong bể bơi là cái gì từ Thanh Khâu tới?”
“Lôi trạch, một hồ nước rất lớn.”
[ Lôi trạch – Là tên một địa danh cổ, với thông tin hiện tại chỉ có thể chứng minh nó nằm ở huyện Phố Thành, thị trấn Bộc Dương, tỉnh Hà Nam, Hoài Hóa, Quyên Thành, Sơn Đông, Trung Quốc. ]
“Lôi trạch có ô nhiễm không?”
“Vực Sơn Hải sao có thể có ô nhiễm.”
“Ừ, tôi chỉ tùy tiện hỏi.”
Lâm Cạnh gãi gãi đầu của mình, yên lặng dịch đến dưới ô che nắng.
Cậu cảm thấy đầu mình có chút ngứa, ngứa giống như đã mấy ngày mấy đêm không gội đầu, nghĩ thầm: chẳng lẽ là đã quen ô nhiễm của con người, ngược lại không thích ứng được nguồn nước quá thuần quá sạch từ Thanh Khâu? Vì thế cậu đến phòng tắm dùng nước máy của thành phố, cơn ngứa quả nhiên giảm bớt rất nhiều, cho nên không đi nói cho Quý Tinh Lăng.
Phố Tây là một con phố thương mại, tuy rằng không thể so với sự náo nhiệt từ trung tâm thành phố, nhưng cuối tuần cũng không ít người.
Hai người tìm vị trí gần cửa sổ trong cửa hàng hamburger, Quý Tinh Lăng đột nhiên nói: “Đó có phải cô Thương hay không?”
“Mẹ tôi?”. Lâm Cạnh buồn bực, đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy, thật sự là thế, Thương Vi đang cùng một nhà ba người nhà chú Lưu đi ra từ quán cà phê và đang đi về hướng bên kia.
Quý Tinh Lăng chua lòm: “Vì sao cũng có tên tóc đỏ đó, anh ta gần đây có tìm cậu không?”
“Anh Lưu Hủ còn có chưa đến ba mươi ngày nữa là thi đại học, ảnh làm sao có thời giờ tìm tôi.” Lâm Cạnh đẩy thực đơn cho hắn, “Gọi món ăn.”
Quý Tinh Lăng muốn gọi một cái hamburger, còn có một ít Coca hay khoai tây chiên linh tinh, kết quả cầm lên mới phát hiện, hamburger chỗ này có thể tích thật sự đáng kinh ngạc, thể tích gần như là hamburger vương, bánh mì kẹp rau xà lách cải bắp cà chua lòng đỏ trứng tương mayonnaise, còn có một con tôm hùm thật lớn, đắt thập phần có lý do.
Đại thiếu gia mới gặm nửa cái đã no rồi, để con dao xuống, nằm xoài xuống bàn dùng Coca tiêu thực, sinh sống dưỡng sinh.
Lâm Cạnh ăn xong đồ ăn của mình, nhìn người đối diện: “Cậu không ăn nữa à?”
Quý Tinh Lăng dừng một chút: “…… Cậu muốn?”
“Ừ”
Một chữ”Ừ” khá mê hoặc. Quý Tinh Lăng trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên không biết là nên thụ sủng nhược kinh “Thầy giáo tiểu Lâm thân là một người siêu cấp khiết phích thế mà có thể chủ động ăn miếng hamburger còn lại của mình”, hay là nên kinh sợ “Vì sao sức ăn của thầy giáo Tiểu Lâm đột nhiên trở nên lớn như vậy, chẳng lẽ cậu ấy chưa no sao”, nửa ngày cũng chưa nghĩ xong lời để nói, mà Lâm Cạnh đã lấy đĩa dứt khoát xử lý đống đồ ăn còn lại của hắn.
Quý Tinh Lăng thử: “Gọi thêm cho cậu nhé?”
Lâm Cạnh do dự một chút: “Thôi, cửa hàng này quá nhiều người, đợi lát nữa đến kế bên mua bánh kem.”
Quý Tinh Lăng hoàn toàn kinh ngạc, cậu đây là chuẩn bị tiến quân vào sự nghiệp ăn cả thế giới hay là thế nào. Tận mắt nhìn thầy giáo Tiểu Lâm mua xong bánh mua cà phê, còn phải mua cho cậu một cây bông gòn thật lớn, đại thiếu gia không thể không uyển chuyển khuyên: “Cậu sẽ kém tiêu hóa.”
Lâm Cạnh ăn bánh kem, bản thân cũng tự cảm thấy buồn bực: “Chẳng lẽ bơi thật sự tiêu hao năng lượng như vậy sao?”
“Vận động viên bơi lội nếu ăn giống như cậu thì đã sớm béo đến chìm xuống đáy.” Quý Tinh Lăng cướp nửa miếng bánh lem còn lại, “Ăn ghê gớm như cậu chỉ có một loại khả năng.”
“Cái gì?”
“Mang thai, dì tôi năm đó cũng như vậy.”
Lâm Cạnh khắc sâu nghĩ lại, mình đến tột cùng là bị sai cọng dây thần kinh nào, cư nhiên có thể hy vọng xa vời từ trong miệng người này thu được câu chứng minh khoa học. Quý Tinh Lăng vốn còn muốn dắt cậu đi dạo thêm lúc nữa, nhưng chưa đi được hai bước liền cảm giác mình phảng phất như đang dắt trẻ em Châu Phi, đi ngang qua tiệm bánh mì tiệm ăn vặt nào đều phải nghỉ chân nhìn người kia ăn, có chút dở khóc dở cười: “Cậu thật sự chưa ăn no hay là cố ý đùa tôi?”
Ai đùa cậu, tôi thật sự chưa no, thầy giáo Tiểu Lâm cảm thấy bản thân còn có thể ăn thêm một bữa hải sản nữa,
Quý Tinh Lăng cảm thấy như vậy không được, không ổn, vì thế mạnh mẽ kéo cậu lên xe.
“Về nhà, làm bài tập!”
“……”
Giang Ngạn Thư Uyển phòng 1302, Thương Vi đang ngồi ở trên sô pha, gọi điện thoại cho chồng mình: “Đúng vậy, Tiểu Cạnh cùng Tiểu Tinh đi bơi …… Tiểu Tinh đương nhiên sẽ dạy thằng bé…… Sao có thể chết đuối, Lâm Thủ Mặc anh đừng có miệng quạ đen!”
Cửa phòng “Tích ——” một tiếng, Thương Vi quay đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục nói: “Tiểu Cạnh đã trở lại, vâng, em vẫn luôn ở nhà, chuẩn bị hơn 5 giờ cùng đi ra ngoài mua đồ ăn với dì Khương.”
Lâm Cạnh đang đổi giày có chút ngẩn người, chờ bà nói chuyện điện thoại xong, cố ý hỏi: “Mẹ, mẹ hôm nay không đi đâu sao ạ?”
“Không, bên ngoài quá nắng.” Thương Vi đứng lên, “Đi rửa tay thay quần áo, mẹ hầm cho con chè đậu xanh.”
Lâm Cạnh có chút khó hiểu, sau khi vào phòng ngủ nghĩ nghĩ, lại thử gửi WeChat cho Lưu Hủ.
Có thể đạt tới: Anh, hôm nay anh bận không, em có một người bạn trong lớp khoa học tự nhiên, muốn hỏi anh một vài chuyện trong ban thi đua.
Hủ: Không bận, anh ở nhà buồn đến hoảng, để cậu ấy thêm anh đi.
Có thể đạt tới: Không ra cửa sao ạ? Hủ: Không.
Lâm Cạnh mơ màng cầm chặt di động, không hiểu được đây là có chuyện gì, cậu buổi sáng khẳng định không có hoa mắt, nhưng nhà chú Lưu cũng không phải người ngoài, vì sao chỉ gặp mặt cà phê còn phải lén lút như vậy?
Thương Vi gõ cửa: “Lại đang ngẩn người nghĩ gì đấy.”
“Dạ.” Lâm Cạnh hoàn hồn, “Nghĩ chuyện ở trường ạ.”
Thương Vi bưng chén chè đậu xanh vào cho cậu: “Ba con vừa nói thủ tục đã làm xong, nhanh nhất là tháng sau sẽ lại đây.”
Lâm Cạnh bất ngờ: “Hai người sao ạ? Cùng nhau?”
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau.” Thương Vi cười sờ sờ đầu của cậu, “Trong lúc bơi đâm đầu sao? Sao lại đỏ lên thế này.”
“Không có a.” Lâm Cạnh sờ sờ da đầu, tìm cớ, “Bất quá đầu con hôm nay hơi ngứa, có thể là thuốc sát trùng trong bể bơi hơi nhiều, dị ứng…… Mẹ, mẹ đừng chạm vào, càng chạm vào càng khó chịu, thôi, con vẫn nên đi tắm đây.”
Quý Tinh Lăng mạnh hay không mạnh thì hơi khó nói, nhưng bể bơi nhà Quý Tinh Lăng thật sự mạnh. Lâm Cạnh đứng ở phòng tắm điên cuồng xoa đầu mười phút, cảm thấy mình muốn trọc tới nơi, vẫn không thể xoa sạch sẽ linh khí tinh khiết từ Thanh Khâu, ngược lại làn da toàn thân đều bắt đầu trở nên ngứa, ruột gan cồn cào.
Liên tiếp tắm ba bốn lần cảm giác không thoải mái mới bớt đi một chút, cậu tắt vòi hoa sen, nhắm mắt cầm khăn tắm.
Thương Vi lo lắng mà ở ngoài cửa hỏi: “Con trai, con không sao chứ?”
“Không, con hết ngứa rồi ạ, khả năng là dị ứng.” Lâm Cạnh lau khô tóc, “Lập tức ra ạ!”
Cậu lười dùng máy sấy, lung tung gãi hai cái muốn đi ra ngoài, dư quang lại thoáng nhìn phía dưới vòi hoa sen có một chiếc lá cây.
Một màu xanh lá xinh đẹp, cứng rắn và sắc bén, giống đá quý điêu khắc thành vật trang trí.
Dì Khương thường xuyên đem bồn hoa từ ban công và phòng khách vào phòng tắm tưới cây, cái này không hiếm lạ. Hiếm lạ chính là lá cây rơi ra từ trên người mình, Lâm Cạnh nhặt lên nhìn nhìn, cảm thấy cũng khá xinh đẹp, cho nên không ném, dùng khăn giấy lau khô rồi kẹp trong cuốn từ điển anh – hán.
8 giờ tối, Quý Tinh Lăng lại đây học bù như cũ. Trong miệng hắn ngậm cây kẹo mút, cà lơ phất phơ, chưa học được nửa bài địa đã quay sang làm phiền học sinh giỏi: “Đề này của cậu áp dụng định lí cô-xin đúng không?”
Lâm Cạnh: “……”
“Thật sự, cậu xem xem, từ định lý cô-xin, cậu mới có thể suy ra b+c – 2b—— không phải, cậu cười cái gì?”
“Quý Tinh Lăng đây là đề thi đua.”
“Tốt, tôi hiểu, tôi câm miệng.”
“Nhưng cậu giải đúng rồi.”
“…… Thiệt hay giả?”
“Thật sự.”
“Đậu má!” Tinh ca tại chỗ đam mê, tôi mẹ nó cảm thấy bản thân thật sự có thể thi Thanh Hoa được!
Hắn hứng thú bừng bừng cướp sách bài tập của Tiểu Lâm lại làm bộ làm tịch mà tính năm phút đồng hồ.
Thôi, Thanh Hoa bye!
“Cái gì gọi là đến công viên khoe chim, cái này tôi mua lúc nghỉ hè ở Thái Lan.” Lâm Cạnh trả lời, “Cơ mà, hôm qua cậu mới nói dẫn tôi đi bơi, muốn mua đồ khác cũng không có thời gian.”
“Cho cậu, mặc của tôi đi.” Quý Tinh Lăng lấy một cái từ trong ngăn tủ, “Còn chưa đụng vào đâu.”
Lâm Cạnh nhìn ảnh quần bơi tam giác của anh trai cơ bắp trên bịch, bình tĩnh từ chối: “Tôi càm thấy với trình độ bơi lội trước mắt của tôi không xứng với trang phục chuyên nghiệp như vậy.”
Quý Tinh Lăng cẩn thận quan sát cậu một chút, đột nhiên nói: “Không phải cậu ngượng chứ, không nhìn ra được đó, thật sự không nhìn ra được, người nào đó mồm mép thì lợi hại, nhưng nội tâm cư nhiên lại bảo thủ như vậy, cả một cái quần bơi còn không dám mặc, chậc chậc.”
“Người nào đó” nhấc mí mắt: “Không sai, tôi chính là không muốn mặc đó, cậu có ý kiến?”
Không phải, thầy giáo Tiểu Lâm sao lại có thể không dựa theo phép lưu trình vốn có của phép khích tướng, chẳng lẽ không phải giận mà mặc sao! Đại thiếu gia vẫn không bỏ cuộc, ngữ điệu thiếu đòn nói:“Đúng vậy, tôi chính là có ý kiến.”
“Cậu có ý kiến cũng vô dụng, tôi không mặc quần bơi cũng không trái pháp luật.” Lâm Cạnh đem ly milkshake không đưa cho hắn, “Nhanh lên!”
“Cậu đây là thái độ học tập hung dữ gì!”
“Không dạy thì tôi đi về.”
“……”
Quý Tinh Lăng vội vàng thay quần áo, theo cậu đi xuống.
Bể bơi rất sâu, thân là một soái ca cực độ sĩ diện ưu nhã, Lâm Cạnh thật ra tối hôm qua đã lên mạng cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn bơi, chăm chỉ khắc khổ học nửa giờ, để tránh hôm nay ở trước mặt bạn trai mất mặt, thậm chí còn ảo tưởng hiện trường không thầy dạy cũng hiểu. Nhưng đến lúc thật sự xuống nước mới phát hiện, lý thuyết cùng thực hành quá chênh lệch, đành phải một tay cầm thanh bể bơi hỏi người phía dưới:“Tiếp theo phải làm gì?”
“Không phải tôi vừa dạy cậu quơ chân sao.” Quý Tinh Lăng cầm cả hai tay cậu, “Cậu thử bơi về phía trước đi, tôi đỡ cậu.”
“Vậy cậu đừng có nhìn.”
“Tôi không nhìn cậu chết đuối làm sao bây giờ?”
Quý Tinh Lăng từ chối nhu cầu không hợp lý này, đỡ cậu chậm rãi bơi về khu nước sâu. Hai chân Lâm Cạnh rời khỏi đáy bể, luống cuống không tự giác nắm chặt tay đối phương.
“Đừng sợ.” Quý Tinh Lăng kịp thời an ủi, “Có tôi đây.”
“Cho tôi xin môt cái phao bơi.”
“Nhà tôi chỉ có con vịt vàng tôi dùng lúc năm tuổi ——”
“Được rồi, cậu câm miệng đi, tôi từ bỏ.”
Quý Tinh Lăng bật cười có chút đáng yêu, lại dạy thêm một lúc, thử: “Tôi buông một tay ra?”
“Cậu thật sự cảm thấy trình độ này của tôi đã có thể sao, tôi không muốn uống nước bể bơi.”
“Cậu uống cũng không sao, đây là nước lôi trạch từ Thanh Khâu đặc biệt chuyển lại đây, có linh khí.”
“……”
Yêu quái có tiền đáng giận.
Bất quá học bá dù sao cũng là học bá, hai tiếng sau, Lâm Cạnh gần như đã có thể bơi qua bơi lại. Quý Tinh Lăng ngồi một bên trên bể bơi gọi cậu:“Đi lên uống nước trái cây.”
“Không uống.” Mới vừa bơi nghiện.
“Nước trái cây của yêu quái.”
“……”
Lâm Cạnh trèo lên bờ với chiếc áo ba lỗ cùng quần cộc đã ướt đẫm, Quý Tinh Lăng nhẫn nhịn, không cười: “Giữa trưa muốn ăn gì?”
“Chúng ta đến phố Tây đi, hình như cách nơi này rất gần, tôi mời cậu ăn hamburger tôm hùm.” Lâm Cạnh xoa xoa tóc, phơi dưới ánh nắng ấm áp một lát, “Cậu vừa mới nói nước trong bể bơi là cái gì từ Thanh Khâu tới?”
“Lôi trạch, một hồ nước rất lớn.”
[ Lôi trạch – Là tên một địa danh cổ, với thông tin hiện tại chỉ có thể chứng minh nó nằm ở huyện Phố Thành, thị trấn Bộc Dương, tỉnh Hà Nam, Hoài Hóa, Quyên Thành, Sơn Đông, Trung Quốc. ]
“Lôi trạch có ô nhiễm không?”
“Vực Sơn Hải sao có thể có ô nhiễm.”
“Ừ, tôi chỉ tùy tiện hỏi.”
Lâm Cạnh gãi gãi đầu của mình, yên lặng dịch đến dưới ô che nắng.
Cậu cảm thấy đầu mình có chút ngứa, ngứa giống như đã mấy ngày mấy đêm không gội đầu, nghĩ thầm: chẳng lẽ là đã quen ô nhiễm của con người, ngược lại không thích ứng được nguồn nước quá thuần quá sạch từ Thanh Khâu? Vì thế cậu đến phòng tắm dùng nước máy của thành phố, cơn ngứa quả nhiên giảm bớt rất nhiều, cho nên không đi nói cho Quý Tinh Lăng.
Phố Tây là một con phố thương mại, tuy rằng không thể so với sự náo nhiệt từ trung tâm thành phố, nhưng cuối tuần cũng không ít người.
Hai người tìm vị trí gần cửa sổ trong cửa hàng hamburger, Quý Tinh Lăng đột nhiên nói: “Đó có phải cô Thương hay không?”
“Mẹ tôi?”. Lâm Cạnh buồn bực, đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy, thật sự là thế, Thương Vi đang cùng một nhà ba người nhà chú Lưu đi ra từ quán cà phê và đang đi về hướng bên kia.
Quý Tinh Lăng chua lòm: “Vì sao cũng có tên tóc đỏ đó, anh ta gần đây có tìm cậu không?”
“Anh Lưu Hủ còn có chưa đến ba mươi ngày nữa là thi đại học, ảnh làm sao có thời giờ tìm tôi.” Lâm Cạnh đẩy thực đơn cho hắn, “Gọi món ăn.”
Quý Tinh Lăng muốn gọi một cái hamburger, còn có một ít Coca hay khoai tây chiên linh tinh, kết quả cầm lên mới phát hiện, hamburger chỗ này có thể tích thật sự đáng kinh ngạc, thể tích gần như là hamburger vương, bánh mì kẹp rau xà lách cải bắp cà chua lòng đỏ trứng tương mayonnaise, còn có một con tôm hùm thật lớn, đắt thập phần có lý do.
Đại thiếu gia mới gặm nửa cái đã no rồi, để con dao xuống, nằm xoài xuống bàn dùng Coca tiêu thực, sinh sống dưỡng sinh.
Lâm Cạnh ăn xong đồ ăn của mình, nhìn người đối diện: “Cậu không ăn nữa à?”
Quý Tinh Lăng dừng một chút: “…… Cậu muốn?”
“Ừ”
Một chữ”Ừ” khá mê hoặc. Quý Tinh Lăng trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên không biết là nên thụ sủng nhược kinh “Thầy giáo tiểu Lâm thân là một người siêu cấp khiết phích thế mà có thể chủ động ăn miếng hamburger còn lại của mình”, hay là nên kinh sợ “Vì sao sức ăn của thầy giáo Tiểu Lâm đột nhiên trở nên lớn như vậy, chẳng lẽ cậu ấy chưa no sao”, nửa ngày cũng chưa nghĩ xong lời để nói, mà Lâm Cạnh đã lấy đĩa dứt khoát xử lý đống đồ ăn còn lại của hắn.
Quý Tinh Lăng thử: “Gọi thêm cho cậu nhé?”
Lâm Cạnh do dự một chút: “Thôi, cửa hàng này quá nhiều người, đợi lát nữa đến kế bên mua bánh kem.”
Quý Tinh Lăng hoàn toàn kinh ngạc, cậu đây là chuẩn bị tiến quân vào sự nghiệp ăn cả thế giới hay là thế nào. Tận mắt nhìn thầy giáo Tiểu Lâm mua xong bánh mua cà phê, còn phải mua cho cậu một cây bông gòn thật lớn, đại thiếu gia không thể không uyển chuyển khuyên: “Cậu sẽ kém tiêu hóa.”
Lâm Cạnh ăn bánh kem, bản thân cũng tự cảm thấy buồn bực: “Chẳng lẽ bơi thật sự tiêu hao năng lượng như vậy sao?”
“Vận động viên bơi lội nếu ăn giống như cậu thì đã sớm béo đến chìm xuống đáy.” Quý Tinh Lăng cướp nửa miếng bánh lem còn lại, “Ăn ghê gớm như cậu chỉ có một loại khả năng.”
“Cái gì?”
“Mang thai, dì tôi năm đó cũng như vậy.”
Lâm Cạnh khắc sâu nghĩ lại, mình đến tột cùng là bị sai cọng dây thần kinh nào, cư nhiên có thể hy vọng xa vời từ trong miệng người này thu được câu chứng minh khoa học. Quý Tinh Lăng vốn còn muốn dắt cậu đi dạo thêm lúc nữa, nhưng chưa đi được hai bước liền cảm giác mình phảng phất như đang dắt trẻ em Châu Phi, đi ngang qua tiệm bánh mì tiệm ăn vặt nào đều phải nghỉ chân nhìn người kia ăn, có chút dở khóc dở cười: “Cậu thật sự chưa ăn no hay là cố ý đùa tôi?”
Ai đùa cậu, tôi thật sự chưa no, thầy giáo Tiểu Lâm cảm thấy bản thân còn có thể ăn thêm một bữa hải sản nữa,
Quý Tinh Lăng cảm thấy như vậy không được, không ổn, vì thế mạnh mẽ kéo cậu lên xe.
“Về nhà, làm bài tập!”
“……”
Giang Ngạn Thư Uyển phòng 1302, Thương Vi đang ngồi ở trên sô pha, gọi điện thoại cho chồng mình: “Đúng vậy, Tiểu Cạnh cùng Tiểu Tinh đi bơi …… Tiểu Tinh đương nhiên sẽ dạy thằng bé…… Sao có thể chết đuối, Lâm Thủ Mặc anh đừng có miệng quạ đen!”
Cửa phòng “Tích ——” một tiếng, Thương Vi quay đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục nói: “Tiểu Cạnh đã trở lại, vâng, em vẫn luôn ở nhà, chuẩn bị hơn 5 giờ cùng đi ra ngoài mua đồ ăn với dì Khương.”
Lâm Cạnh đang đổi giày có chút ngẩn người, chờ bà nói chuyện điện thoại xong, cố ý hỏi: “Mẹ, mẹ hôm nay không đi đâu sao ạ?”
“Không, bên ngoài quá nắng.” Thương Vi đứng lên, “Đi rửa tay thay quần áo, mẹ hầm cho con chè đậu xanh.”
Lâm Cạnh có chút khó hiểu, sau khi vào phòng ngủ nghĩ nghĩ, lại thử gửi WeChat cho Lưu Hủ.
Có thể đạt tới: Anh, hôm nay anh bận không, em có một người bạn trong lớp khoa học tự nhiên, muốn hỏi anh một vài chuyện trong ban thi đua.
Hủ: Không bận, anh ở nhà buồn đến hoảng, để cậu ấy thêm anh đi.
Có thể đạt tới: Không ra cửa sao ạ? Hủ: Không.
Lâm Cạnh mơ màng cầm chặt di động, không hiểu được đây là có chuyện gì, cậu buổi sáng khẳng định không có hoa mắt, nhưng nhà chú Lưu cũng không phải người ngoài, vì sao chỉ gặp mặt cà phê còn phải lén lút như vậy?
Thương Vi gõ cửa: “Lại đang ngẩn người nghĩ gì đấy.”
“Dạ.” Lâm Cạnh hoàn hồn, “Nghĩ chuyện ở trường ạ.”
Thương Vi bưng chén chè đậu xanh vào cho cậu: “Ba con vừa nói thủ tục đã làm xong, nhanh nhất là tháng sau sẽ lại đây.”
Lâm Cạnh bất ngờ: “Hai người sao ạ? Cùng nhau?”
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau.” Thương Vi cười sờ sờ đầu của cậu, “Trong lúc bơi đâm đầu sao? Sao lại đỏ lên thế này.”
“Không có a.” Lâm Cạnh sờ sờ da đầu, tìm cớ, “Bất quá đầu con hôm nay hơi ngứa, có thể là thuốc sát trùng trong bể bơi hơi nhiều, dị ứng…… Mẹ, mẹ đừng chạm vào, càng chạm vào càng khó chịu, thôi, con vẫn nên đi tắm đây.”
Quý Tinh Lăng mạnh hay không mạnh thì hơi khó nói, nhưng bể bơi nhà Quý Tinh Lăng thật sự mạnh. Lâm Cạnh đứng ở phòng tắm điên cuồng xoa đầu mười phút, cảm thấy mình muốn trọc tới nơi, vẫn không thể xoa sạch sẽ linh khí tinh khiết từ Thanh Khâu, ngược lại làn da toàn thân đều bắt đầu trở nên ngứa, ruột gan cồn cào.
Liên tiếp tắm ba bốn lần cảm giác không thoải mái mới bớt đi một chút, cậu tắt vòi hoa sen, nhắm mắt cầm khăn tắm.
Thương Vi lo lắng mà ở ngoài cửa hỏi: “Con trai, con không sao chứ?”
“Không, con hết ngứa rồi ạ, khả năng là dị ứng.” Lâm Cạnh lau khô tóc, “Lập tức ra ạ!”
Cậu lười dùng máy sấy, lung tung gãi hai cái muốn đi ra ngoài, dư quang lại thoáng nhìn phía dưới vòi hoa sen có một chiếc lá cây.
Một màu xanh lá xinh đẹp, cứng rắn và sắc bén, giống đá quý điêu khắc thành vật trang trí.
Dì Khương thường xuyên đem bồn hoa từ ban công và phòng khách vào phòng tắm tưới cây, cái này không hiếm lạ. Hiếm lạ chính là lá cây rơi ra từ trên người mình, Lâm Cạnh nhặt lên nhìn nhìn, cảm thấy cũng khá xinh đẹp, cho nên không ném, dùng khăn giấy lau khô rồi kẹp trong cuốn từ điển anh – hán.
8 giờ tối, Quý Tinh Lăng lại đây học bù như cũ. Trong miệng hắn ngậm cây kẹo mút, cà lơ phất phơ, chưa học được nửa bài địa đã quay sang làm phiền học sinh giỏi: “Đề này của cậu áp dụng định lí cô-xin đúng không?”
Lâm Cạnh: “……”
“Thật sự, cậu xem xem, từ định lý cô-xin, cậu mới có thể suy ra b+c – 2b—— không phải, cậu cười cái gì?”
“Quý Tinh Lăng đây là đề thi đua.”
“Tốt, tôi hiểu, tôi câm miệng.”
“Nhưng cậu giải đúng rồi.”
“…… Thiệt hay giả?”
“Thật sự.”
“Đậu má!” Tinh ca tại chỗ đam mê, tôi mẹ nó cảm thấy bản thân thật sự có thể thi Thanh Hoa được!
Hắn hứng thú bừng bừng cướp sách bài tập của Tiểu Lâm lại làm bộ làm tịch mà tính năm phút đồng hồ.
Thôi, Thanh Hoa bye!
Danh sách chương