Một đám người ồn ào đi ăn cá Hồ Nam, được xưng là vì chiếu cố lớp phó mới hết viêm họng.

Hầu Dược Đào sinh ra một chút khó hiểu: “Món ăn Hồ Nam rất dưỡng sinh sao? Chẳng lẽ không phải là cay đến hôn mê à?”

“Cũng có không cay.” Vu Nhất Chu an ủi hắn, “Muốn gì sẽ thấy đủ, quán cá tốt xấu gì cũng tìm được vài món thanh đạm ngọt, nếu không chúng ta trực tiếp đi ăn cá nướng cay bạo.”

“Chỉ là, nếu cậu thật sự không muốn ăn đầu cá xắt ớt nhỏ 68 nguyên, có thể đi ôm đùi Tinh ca, đổi sang một nhà hàng Hồ Nam sáu vạn tám.”

Một đám người ồn áo vỗ tay theo, người nói vừa mới nói như vậy, mọi người lại bật cười náo loạn, xem như nam sinh ngu ngốc cũng cố định giữ lại tiết mục. Nhưng lần này Quý Tinh Lăng khả năng tinh thần đang hoảng hốt, vì thế thuận miệng nói: “Muốn ăn món ăn Hồ Nam sao, được, tôi mời khách.”

“……”

Cát Hạo không thể không nhắc nhở: “Tinh ca, bọn họ nói chính là sáu vạn tám.”

“Mày bây giờ tìm cho tao món ăn ở quán Hồ Nam tốn sáu vạn tám.” Quý Tinh Lăng hoàn hồn, vỗ lên đầu đối phương, “Chọn không ra liền đi quán bạch quả.”

Tên này có chút xa lạ, tất ca nam sinh có mặt ở hiện trường lấy điện thoại đi tra, bị câu trả lời làm cho hoa mắt. Đương nhiên không cao đến cả chục vạn, nhưng cái giá này đối với nam sinh cấp ba quả thật cao quá mức. Hầu Dược Đào chủ động giơ tay:“Không cần để ý đến tớ! Tớ có thể ăn cá nướng, các cậu gọi cho tớ nước canh là được, thật sự đó.”

“Được rồi, đừng vô nghĩa.” Quý Tinh Lăng để Lâm Cạnh gọi xe, rồi nói với Vu Nhất Chu, “Biết chỗ đúng không, cậu cũng những người còn lại gọi ba chiếc xe.”

Trịnh Bất Phàm tương đối ngay thẳng, há mồm liền hỏi: “Tinh ca trên xe của cậu không thể chen thêm hai người sao?”

Bên cạnh lập tức có người kháng nghị: “Cái rắm, Tinh ca của tôi có thể bị ép sap?”

“Chính xác là, Tinh ca không chỉ không thể bị ép, còn hẳn là ngồi trên xe thực đỉnh!”

“Aston Martin đỉnh!”

“Bugatti Veyron đỉnh!”

Đại hội đi ôm đùi thuận lợi biến thành đại hội đi báo danh xe, một đám nam sinh đứng ở ven đường, hi hi ha ha đùa giỡn. Vu Nhất Chu để Cát Hạo cùng Hầu Việt Đào gọi xe, hỏi Quý Tinh Lăng: “Lần cuối cùng chúng ta đi quán bạch quả đã là hai năm trước, tại sao lại đột nhiên nhớ tới nhà hàng này?”

“Không phải ăn khá ngon sao, Lão Hầu gần dây giọng nói không tốt, để cậu ấy ăn dưỡng sinh một chút.” Quý Tinh Lăng đặt cặp lên vai, “Xe tao hình như tới rồi, tụi mày nhớ nhanh lên.”

Lâm Cạnh gọi chiếc xe chuyên dùng, dựa theo kinh nghiệm, có lẽ sẽ là Honda Accord hoặc là Volkswagen Passat, ai ngờ hệ thống trực tiếp gửi một chiếc Huasong 7, rất lớn, đến bảy chỗ ngồi. Tinh ca cùng Lâm ca nhìn nhau, trong xe theo lý thuyết cũng có thể chen thêm một người. Vu Nhất Chu mặt không đổi sắc, trước khi Trịnh Bất Phàm lần thứ hai đưa ra nhu cầu đi chung xe không hợp lí, tùy tay kéo người sang bên cạnh.

“……”

Hai người đều chọn hàng cuối cùng.

Lâm Cạnh cài đai an toàn, nhìn bản đồ trên di động:“Tôi cho rằng chỉ ở gần đây, phải đi hơn nửa tiếng?”

Quý Tinh Lăng hỏi:“Cậu đói bụng?”

“Không hẳn, lúc ở sân chơi bowling đã ăn bánh mì.”

“Ừ, nhà hàng này hẳn là cậu sẽ thích, đặc biệt dưỡng sinh.”

“Vì sao đặc biệt dưỡng sinh là tôi phải thích?”

“Bởi vì cậu uống nước ép quả bơ cà rốt rau cần thêm quả cam khẳng định không phải bởi vì nó uống ngon.”

Mang thầy giáo Tiểu Lâm dưỡng sinh đến ăn quán bạch quả dưỡng sinh, rất hợp lý.

Lâm Cạnh cầm chai nước trái cây, đột nhiên lại hỏi: “Vừa nãy vì sao cậu không kêu mọi người cũng lên xe?”

“…… Giảng đạo lý, cậu cũng không kêu.”

“Bởi vì tôi chỉ đứng nhìn thầy biển số xe.”

“Người nhiều quá ồn.” Quý Tinh Lăng lười nhác dựa vào ghế xe, nhìn những cửa hàng ngoài cửa sổ chợt lóe lên, chẳng nghĩ nhiều trả lời cậu, “Ồn ào đến phiền, buồn ngủ”

Lâm Cạnh “Ừ” một tiếng, không lên tiếng nữa.

Trong xe an tĩnh cực kì.

Một lát sau, Quý Tinh Lăng hậu tri hậu giác phản ứng lại, vì thế lại không đầu không đuôi bổ sung thêm một câu: “Không phải, tôi không chê cậu ồn, tôi nói đám Trịnh Bất Phàm, cậu có thể nói chuyện.”

Tài xế ở phía trước nghe vui vẻ, cảm thấy mấy đứa nhóc bây giờ sao lại dễ thương như vậy, nhưng với tu dưỡng của công việc, chỉ là mơ hồ ngắn ngủi mà cười một tiếng.

Quý Tinh Lăng “……”

Hắn quay đầu nhìn người bên cạnh.

Lâm Cạnh đang xem thực đơn trên điện thoại, hình như cũng không để ý miếng vá ngu ngốc của hắn vừa nãy, chỉ hỏi câu: “Nhà hàng này có món nào ngon?”

“Đều được.” Thấy cậu cũng không rối rắm vấn đề trước, Quý Tinh Lăng nhẹ nhàng thở ra, “Tôi đã hai năm chưa đến.” Lần trước là ăn cũng Vu Nhất Chu, người nhà hai người cùng nhau đi ăn cơm tết, nhà hàng bạch quả kia mở tiệc thương vụ rất nhiều, tuy rằng món ăn Hồ Nam cũng không cay nhiều, nhưng không đủ bổ dưỡng, với thầy giáo Tiểu Lâm đến nước trái cây cũng chọn nước ép cà chua, hoàn cảnh cũng không tồi.

Lâm Cạnh tắt điện thoại: “Cậu đã đi quán đầu cá bọn họ nói chưa?”

“Đi rồi, chủ yếu cách trường học gần, đám Lão Hầu bọn họ thích ăn, lúc trước ăn liên hoan cũng đi.”

“Vậy vì sao lần này không đi?”

“……”

Quý Tinh Lăng véo vào khớp xương mình mà không có lý do, hẳn là muốn xóa sạch cảm giác còn sót lại giữa các ngón tay, nói một cách mơ hồ:“Không, cửa hàng kia khá dầu và bẩn, cậu đi khẳng định ăn không được, dù sao hương vị món ăn Hồ Nam cũng tương tự nhau, nhà hàng bạch quả sạch sẽ hơn một chút.”

Lâm Cạnh tiếp tục hỏi:“Cho nên cậu bởi vì tôi, mới đổi nơi mời mọi người ăn cơm sao?”

Quý Tinh Lăng còn chưa nghĩ phải trả lời như thế nào, tài xế hàng phía trước đã chủ động tích cực nói —— tài xế có thể là muốn đền bù tiếng “Phụt” không chuyên nghiệp vừa nãy, chen lời: “Quan hệ bạn học của mấy đứa thật tốt, quán bạch quả không hề rẻ.”

Lâm Cạnh lờ người lái xe và nói tiếp: “Bữa cơm này chũng ta đi quán bình dân đi.”

“Không được, tôi cũng không muốn đi quán đầu cá.” Quý Tinh Lăng nhăn mày, hơi hơi không vui, “Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, cậu cứ ăn theo là được.”

“Người có khiết phích là tôi, vì sao phải để cậu tốn đến mấy vạn.”

“Vì sao không thể?”

“Vì sao có thể?”

“……” Quý Tinh Lăng liếm liếm răng hàm, có chút bực bội mà “Xì” một tiếng, nghiêng đầu sang một bên, “Tùy tiện cậu, tôi ngủ một lát.”

Lâm Cạnh không nói nữa.

Cậu cũng không biết mình đã ăn phải cái gì rồi, mới có thể trở nên quan trọng hóa vấn đề như vậy, thậm chí còn có chút hung dữ.

Có lẽ là bởi vì không muốn thiếu quá nhiều nhân tình đối phương, lại có lẽ là nghĩ được đến đáp án khác…… Trước mắt vẫn là rất mơ hồ, bao bọc trong một mớ cảm xúc hỗn độn, giống một tia sáng trong những đám mây nặng trĩu, không cầm được, thậm chí cũng không thấy rõ lắm, lại cố tình tồn tại rõ ràng, một xúc cảm nóng bóng kinh hoàng.

Quý Tinh Lăng nhắm mắt lại, mày vẫn nhăn như cũ, cánh tay đặt ở trên tay vịn, những ngón tay thon dài và sạch sẽ khẽ cong lên, lại rất nhanh liền bình tĩnh.

Lâm Cạnh chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Hai người cả một đường như vậy cho đến lúc đến quán ăn Hồ Nam, những người khác bởi vì tài xế thay đổi con đường, không gặp nhiều đèn đỏ, ngược lại còn đến sớm hơn một chút.

“Bọn em đã chọn vài món, anh gọi nữa không?” Vu Nhất Chu đem iad đưa qua.

“Không cần, cứ gọi đi, tao ăn gì cũng được” Quý Tinh Lăng ném cặp sang một bên, tùy tay vỗ vỗ vai Cát Hạo, “Dịch sang bên cạnh một chút.”

“A?” Cát Hạo sửng sốt, “Ngồi đây làm gì, đây là chỗ dọn đồ ăn lên.”

“Tao mời khách, tao phụ trách dọn đồ ăn, không được sao?”

Cát Hạo không rõ ràng cục diện cho lắm, còn đang lo thực hiện chức trách đàn em, nửa nói giỡn nửa đứng đắn: “Đương nhiên không được, Tinh ca phải ngồi ghế trên.”

Vị trí bên trong có hai chỗ trống, bên trái là Lý Mạch Viễn, bên phải là Vu Nhất Chu, vừa thấy liền biết là cố ý để dành cho hai người. Lâm Cạnh chọn ngồi bên cạnh Lý Mạch Viễn, tỏ vẻ không có việc gì cùng cậu ta nói chuyện phiếm, không bao lâu, Cát Hạo cũng chạy tới, phi thường mờ mịt mà nói với Vu Nhất Chu: “Tinh ca hôm nay không sao chứ, tại sao lại hứa hẹn tinh thần vì nhân dân phục cụ như vậy?”

“Có lẽ muốn ngồi gần cửa, chỗ đó thông gió.” Vu Nhất Chu tự rót nước trái cây cho mình, “Yên tâm, nhà hàng này sẽ không cho cậu ta cơ hội vì nhân dân phục vụ.”

Nam sinh mười sáu bảy tuổi, tâm đều khá lớn, hơn nữa Lâm Cạnh vẫn luôn nói chuyện với Lý Mạch Viễn, mười mấy người ở nơi này ngoại trừ Vu Nhất Chu, không ai cảm thấy còn chuyện gì không đúng, còn đang cười vui vẻ nói chuyện rường học. Mà Vu Nhất Chu đương nhiên sẽ không ở nơi này hỏi điều gì, chủ động đi ra làm hòa —— cho nên lúc này toàn bộ quá trình cậu ta chỉ đi thúc giục đồ ăn, trên cơ bản cũng không còn chuyện gì khác.

Cơm ăn được một nửa, đám Trịnh Bất Phàm lại gọi bia, nhà hàng này rõ ràng không giống như ông chủ độc túc điểu nghiêm khắc tuân thủ luật của trẻ vị thành niên…… Luật bảo vệ yêu, không chỉ không khuyên can, còn chủ động đưa tới dụng cụ mở chai. Mới vừa thi xong thì luôn có lí do muốn quẩy, bàn đầy người chỉ có Lý Mạch Viễn cùng Lâm Cạnh không uống, Lý tổng thuần túy là bởi vì cảm thấy bia quá khó uống, Lâm Cạnh không chạm vào, là bởi vì Quý Tinh Lăng phía đối diện đã có một đống chai rỗng. Hầu Việt Đào bị người khác nhìn chằm chằm uống đến ba chai, cả người nghiêng sang bên cạnh, một bên xua tay chịu thua một bên kháng nghị, hận không thể chui xuống phía dưới bàn: “Đậu má, cổ họng tớ thật sự đau, là người bệnh có biết hay không, từ từ, không phải nói đi ăn món ăn Hồ Nam là vì chăm sóc tớ sao, các cậu vì sao không đi rót cho Lâm Cạnh, cậu ấy không sao mà!”

“Đúng vậy Lâm ca, tại sao cậu lại không uống.”

“Lâm ca Lâm ca, uống một ngụm đi.”

“Ly và chai đâu?”

“Tới tới, uống.”

Một ly bia đưa đến trước mặt Lâm Cạnh, bọt biển trào ra, bắn lên trên quần áo một chút. Cậu biết này việc đưa bia này không có ác ý, ngược lại là thật sự coi mình là một phần của lớp 11-1, hơn nữa ngày thường cũng không phải không thể uống, từ chối cùng không được, vì thế muốn duỗi tay nhận lấy, lại bị ai đó cướp đi.

“Nháo cái gì, ngồi về chỗ hết đi.” Quý Tinh Lăng có chút không kiên nhẫn, đem ly bia “Đùng” một tiếng để lại trên bàn, lại một bên xách Cát Hạo qua, “Mày cũng qua đi.”

Cát Hạo “Dạ? Ồ.”

Lâm Cạnh xem hắn “Cậu uống say?”

“Không.” Quý Tinh Lăng kéo ghế ngồi xuống, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, “Không cần để ý đến bọn họ, không muốn uống thì đừng uống.”

Hầu Việt Đào kháng nghị: “Tinh ca đãi ngộ của cậu lại không công bằng như thế.”

Quý Tinh Lăng hỏi:“Cậu có ý kiến?”

“…… Không, tớ không có.” Hầu Việt Đào giờ tay đầu hàng, “Nhưng tớ thật sự uống không được, mấy anh trai, lần sau, lần sau tớ mời được chưa?”

“Tới tới, lặp lại lần nữa, tớ ghi âm lại.”

“Cút đi.”

Trọng tâm rót rượu đã rời đi, Quý Tinh Lăng lúc này mới đứng lên đi toilet, khi đi tới của bước chân có chút run rẩy.

Lâm Cạnh dịch ghế ra sau, muốn đứng lên.

“Tinh ca anh chậm một chút!” Cát Hạo để cái ly xuống, đi đỡ lấy hắn.

Lâm Cạnh lại ngồi trở về, thuận tay lấy ly trà chanh bên cạnh, che dấu mà uống một ngụm.

Chua, còn có chút lạnh.

Uống rượu đến trình độ này, cũng gần tới lúc kết thúc, Vu Nhất Chu đưa thẻ cho người phục vụ: “Trả tiền ạ.”

“Đừng.” Lâm Cạnh mở Alipay, “Bữa này tớ mời.”

“Cậu mời?” Vu Nhất Chu sửng sốt, “Không phải Tinh ca mời sao? Bất quá tớ thấy cậu ấy hình như uống ngốc rồi, nên đi thanh toán.”

“Chúng ta một người một nửa.” Lâm Cạnh giải thích, “khi chuyển tới lớp 11-1, tớ còn chưa mời mọi người ăn cơm.”

Mấy nam sinh bên cạnh sau khi nghe được, sôi nổi vỗ tay: “Giác ngộ này của Lâm ca, thật cao thượng! Bác ái! Lịch sự! Có thể!”

“Như vậy sao.” Vu Nhất Chu cười cười, cũng không dây dưa nữa, “Được, vậy tí nữa cậu chuyển một nửa cho tớ.”

Lâm Cạnh dùng WeChat chuyện cho cậu ta, lại đợi một hồi lâu, Cát Hạo mới đỡ Quý Tinh Lăng đi vào phòng, vẻ mặt đau khổ nói: “Tinh ca hình như uống nhiều quá, không bằng các cậu đi hát trước đi, tớ phải đưa cậu ấy về nhà.”

“Để tớ.” Lâm Cạnh cầm lấy áo khoác đồng phục.

“Đừng đừng, Lâm ca cậu cứ đi chơi tiếp với họ đi.” Cát Hạo nhanh chóng từ chối, “Tinh ca giao cho tớ là được.”

Lâm Cạnh nói: “Buổi tối tớ còn có việc, không đi karaoke đâu.”

“…… Vậy cũng cứ để tớ đưa đi, chuyện kia, à, dù sao tớ cũng phải đến nhà Tinh ca lấy đồ, tiện đường mà” Cát Hạo vắt não tìm lý do —— cậu ta có chút lo lắng tình trạng của Quý Tinh Lăng, tuy rằng theo lý mà nói cũng không sao, lỡ may trong lúc vô thức lộ ra dấu vết gì đó, ví dụ như nói mọc cái đuôi cùng sừng, hoặc là hiện ra vài miếng huyền lân sáng cũng đã đủ làm con người vô tội sợ đến hôn mê.

Lâm Cạnh không nói nữa, cậu không rõ Cát Hạo thật sự cần phải đi lấy đồ, hay là kỳ thật Quý Tinh Lăng không muốn để mình đưa về, cũng chỉ “Ừ” một tiếng.

Quý Tinh Lăng hít sâu một hơi, trở tay xách Cát Hạo đi ra khỏi phòng.

Cửa khép lại thật mạnh.

Lâm Cạnh: “……”

Hành lang, Cát Hạo dựng thẳng ngón tay: “Đây là mấy?”

Quý Tinh Lăng:“…… Tao không có say.”

“Không được, Tinh ca hôm nay em phải đưa anh về nhà.”

“Đậu má, bảy!”

“Vậy 18 + 32 thì sao?”

“…… 50.”

Ba phút sau, thuận lợi thông qua thí nghiệm mộon toán tiểu học, Quý đại thiếu gia bị vong ưu thảo – rất tri kỷ – Cát Hạo chuyển dời đến trong tay thầy giáo Tiểu Lâm.

“Vậy Tinh ca phiền cậu rồi, cậu ấy hình như cũng không say lắm.”

Quý Tinh Lăng: “……”

Mày câm miệng là được, thật sự.

Những người khác còn đang thu dọn đồ, Lâm Cạnh cùng Quý Tinh Lăng đi ra ngoài trước để gọi xe, tuy rằng chỗ này không thể đỗ, nhưng tài xế có thể là muốn đi tắt, một đường đi qua con hẻm nhỏ, Quý Tinh Lăng tuy rằng không có say đến mất đi lý trí, nhưng cũng thật sự uống không ít, bản thân còn đang đau đầu đến muốn nứt, lại còn trải qua hơn hai lần phanh gấp, dạ dày đã cuồn cuộn lên.

“Chú ơi dừng ở chỗ này đi ạ.” Lâm Cạnh cởi bỏ đai an toàn, “Để bọn cháu ra ven đường ngồi một lát.”

Quý Tinh Lăng khép nửa con mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, không hé răng.

Đây là một con đường tắt an tĩnh, thời điểm không có gió, không tính là quá lạnh.

Lâm Cạnh đỡ hắn ngồi xuống ghế dài bên đường, còn mình đến cửa hàng tiện lợi hỏi nhân viên thu ngân, mua về một hộp sữa chua cùng nước, nghe nói có thể giải rượu đỡ đau dạ dày.

“Cho cậu.”

Quý Tinh Lăng nhìn hộp sữa chua dâu tấy trước mắt đã được cắm ống hút, ấn đường nhảy nhảy, vẫn là nhận lấy trong tay.

“Cậu khó chịu không?” Lâm Cạnh hỏi, “Lạnh hay không?”

“Tôi không uống nhiều, chỉ có chút đau đầu.” Quý Tinh Lăng dựa về lưng ghế phía sau, “Cậu có việc thì về nhà trước đi, tôi không sao cả.”

Lâm Cạnh dùng mu bàn tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn, “Phía trước hình như có quán cà phê, tôi mang cậu đến đó nghỉ ngơi, ở đây ngồi lâu sẽ cảm mạo.”

“Không cần.”

Quý Tinh Lăng khàn giọng, sườn mặt biến mất ở ánh đèn: “Cậu không cần quan tâm đến tôi, trở về đi.”

Lâm Cạnh đứng ở trước mặt hắn, không đi, không nói chuyện, chỉ quật cường che gió cho hắn —— tuy rằng hình như cũng có tác dụng gì.

Đèn đường màu cam, dưới buổi đêm lạnh giá, lại là ánh sáng thực ấm áp.

“Quý Tinh Lăng.” Một lát sau, Lâm Cạnh mở miệng trước, “Lần này cậu có thể thi được 450 không?”

“…… Không biết.”

“Cậu nếu mỗi lần có thể thi nhiều hơn một chút, đến lúc thi đại học……”

Người trên ghế dài ngẩng đầu nhìn cậu: “Đến lúc thi đại học sao?”

Lâm Cạnh nhìn đôi mắt của hắn.

Sau khi rời khỏi bóng tối, đáy mắt thiếu niên có ánh sáng lấp lánh như sao trời.

Cậu thấp giọng nói: “Tôi muốn đi Bắc Kinh với cậu.”
+ Bạch quả (tên khoa học: Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果 là bạch quả), là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae.

Cây bạch quả

Aston Martin

Bugatti Veyron

Honda Accord

Volkswagen Passat

Huasong 7
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện