Tô Sầm về đến nhà họ Từ đúng lúc mặt trời xuống núi, bóng đêm bao trùm. Ban đầu cậu còn định giải quyết nhanh bữa cơm cùng đám hạ nhân trong nhà, vậy mà vừa bước chân vào viện đã có người của cung Hưng Khánh đưa bữa tối đến.
Thế là Tô Sầm chỉ có thể ăn một mình trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thể hiện hình tượng xa hoa tham dục của chế độ quan liêu vương triều Đại Chu một cách trọn vẹn và sâu sắc.
Tranh thủ giờ cơm, Tô Sầm còn hỏi xem có ai biết về hai ông chủ kia nữa không, nhưng Từ Hữu Hoài quá mức đề phòng, đến hai vợ lẽ cũng không hay biết gì.
Tô Sầm vừa ăn vừa nghĩ, xem ra vẫn phải xuống tay từ lão quản gia kia rồi.
Đến khi dùng bữa xong thì trời cũng tối hẳn, Tô Sầm và một nhóm nha dịch tụ tập ở sân sau, một đám hạ nhân cũng ỷ việc người đông đến góp vui, người nào người nấy thủ sẵn vũ khí – xẻng, chổi, chổi lông già,… thậm chí có người bê cả chậu máu gà từ bếp ra, bày trận chờ trước cửa phòng ngủ.
Thế nhưng con ma này lại có vẻ sợ người lạ, đến tận khi trăng treo giữa trời vẫn chẳng thấy bóng ma nào.
Tô Sầm ngẫm nghĩ, sau đó đuổi hết đám người về phòng, một mình vào phòng ngủ Từ Hữu Hoài.
Tất nhiên cậu không tin ma quỷ có thật trên đời, hẳn là a hoàn và người hầu kia vô tình bắt gặp thứ đặc biệt gì đó. Nếu sáng hôm qua Từ Hữu Hoài đã chết rồi mà đến tối bóng ma vẫn xuất hiện, hẳn là thứ kia vẫn còn trong phòng Từ Hữu Hoài.
Tô Sầm ngó lơ ánh mắt sợ hãi của đám hạ nhân, chỉ bưng một trản đèn vào, sau đó cũng tắt đi. Cậu định bụng tái hiện lại tình hình trong phòng Từ Hữu Hoài lúc đầu để dẫn bóng ma ra, nào ngờ đèn vừa tắt, cơ thể cậu đã phản ứng trước cả ma… Tô Sầm ngáp dài, nhắc nhở cậu đến giờ đi ngủ rồi.
Ban đầu Tô Sầm còn gắng gượng ngồi chờ trước bàn, sau đó không biết làm sao lại mò lên giường Từ Hữu Hoài.
Suốt cả đêm không thấy bóng ma nào lại được một giấc ngon lành, đến khi mở mắt trời bên ngoài đã sáng hẳn, có thể nghe loáng thoáng tiếng người thì thầm ngoài cửa.
Một người nói: “Ngươi nói xem có còn sống không? Hết cả đêm rồi sao vẫn chưa có tiếng động gì?”
Người còn lại tặc lưỡi: “Không phải bị ma xơi rồi đấy chứ? Không thấy nến cũng tắt rồi kia à, còn trẻ vậy mà, tiếc thật.”
“Vậy chuyện hắn chuộc thân cho chúng ta còn tác dụng không?”
“Người chết chuộc thân cho ngươi, ngươi có dám đi không?”
Tô Sầm đẩy cửa bước ra, đám người vây quanh cửa lập tức nhảy xa ba trượng, đồng loạt nhìn về phía Tô Sầm, không ai lên tiếng.
Tô Sầm nghiêng đầu nhìn chậu máu gà sau lưng đầu bếp
Dĩ nhiên Tô đại nhân ngại không thừa nhận mình ngủ quên trong lúc đợi ma, bèn hắng giọng, nói: “Bóng ma đó không tới.”
Lúc này mọi người mới thở phào, một người sáp lại hỏi: “Đại nhân, thế bóng ma kia đi đâu rồi?”
Tô Sầm nhíu mày, cậu cũng muốn biết con ma này đi đâu đây. Tô Sầm hỏi: “Sau khi Từ Hữu Hoài chết có ai đụng vào đồ đạc trong phòng không?”
Đám người ở lắc đầu: “Lão gia không cho chúng tôi vào phòng, bình thường đều là quản gia dọn dẹp.”
Tô Sầm gật đầu, bảo đám nha dịch lên đường về phủ, lập tức thẩm vấn quản gia.
Song chưa bước ra khỏi cổng, cậu đã thấy Tiểu Tôn ở tiền nha vội vàng chạy tới. Ấn đường của Tô Sầm nảy thình thịch, không ngoài dự đoán, Tiểu Tôn lại bắt đầu trách nhiệm báo tang của mình: “Không ổn rồi đại nhân, lại có một người chết.”
…
Một ngày đã trôi qua, bên Từ Hữu Hoài còn chưa có manh mối gì mà đã thêm một người chết, Tô Sầm còn chưa kịp phản ứng thì đám người phía sau đã ồ lên.
“Bảo sao đêm qua bóng ma kia không đến, hóa ra lại chạy đi hại người khác rồi.”
“Mới có mấy ngày đâu mà đã chết hai người rồi, chắc chắn đây phải là lệ quỷ!”
“May mà nó ra khỏi nhà chúng ta rồi.”
“Sao ngươi biết nó không quay lại nữa?”
Tô Sầm thở dài, cậu dặn nha dịch để mắt đến hạ nhân nhà họ Từ, không cho họ nói chuyện bóng ma ra ngoài, tình hình bây giờ đã đủ loạn rồi, cậu không muốn làm dân chúng trong kinh phải hoảng sợ thêm. Mặt khác, cậu tạm gác việc thẩm vấn quản gia nhà họ Từ lại, đi theo Tiểu Tôn đến hiện trường, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Tiểu Tôn nói: “Sáng sớm nay nha môn Kinh Triệu nhận được báo án, nói đêm qua lão gia nhà mình bị chết cháy, người của nha môn Kinh Triệu qua xem thấy giống người bị thiêu chết trước mặt Hoàng thượng hôm trước bèn chuyển sang cho Đại Lý Tự.”
“Cũng biết bớt việc đấy.” Tô Sầm bâng quơ trào phúng một câu, rồi hỏi tiếp: “Tình hình người chết thế nào?”
“Lần này là chết trong nhà nên không cần xác định thân phận người chết.” Tiểu Tôn nói: “Người chết là một người buôn dược tên Lưu Khang, nhưng việc làm ăn của hắn không ở trong nước, có vẻ là có quan hệ với bên An Tây Đô Hộ Phủ nên phần lớn dược liệu nhà hắn đều đi theo Lũng Hữu đạo bán ra bên ngoài, Đại Thực và Ba Tư đều có.”
“Lại là một thương nhân.” Tô Sầm vừa nghĩ tới đã hỏi: “Hắn có quen biết Từ Hữu Hoài không?”
“Tôi biết ngay đại nhân sẽ hỏi mà.” Tiểu Tôn nói: “Đã cho người điều tra rồi, tuy nhà họ Lưu ở trong kinh nhưng Lưu Khang thường đôn đáo bên ngoài, cả năm chỉ về một hai lần. Lần này là bởi gần cuối năm rồi nên mới về, không ngờ lại thành ra như vậy. Nhưng tôi không nghe Từ Hữu Hoài với Lưu Khang có qua lại gì hết, tuy đều là thương nhân nhưng một người là dược thương, một người buôn bán đồ cổ, cũng không dính dáng gì đến nhau. Chắc là trùng hợp rồi.”
Tô Sầm gật đầu, không hỏi thêm nữa.
…
Nhà Lưu Khang ở phường Vĩnh Sùng, so với nhà họ Từ thì một ở phía Đông một ở phía Tây, quãng đường khá xa.
Nhìn quy cách Lưu phủ này cũng là nhà có tiền, Tô Sầm vừa đến cửa đã bị người hầu chạy ra từ bên trong đụng phải. Tô Sầm nhíu mày chưa kịp nói gì, Tiểu Tôn đã cất tiếng mắng trước: “Hốt ha hốt hoảng cái gì? Đụng đại nhân bị thương ngươi có chịu trách nhiệm được không?”
Người hầu ngẩng đầu nhìn Tô Sầm, có lẽ cũng kinh ngạc trước độ tuổi của cậu mà chần chừ một lát, sau đó bèn cúi đầu nói: “Đại nhân bớt giận, bà nhà con bị đau tim, con vội đi lấy thuốc mới đụng vào đại nhân.”
Tô Sầm không so đo với một người hầu làm gì, cậu phất tay cho người nọ đi trước rồi mới theo Tiểu Tôn vào trong.
Nhà họ Lưu này yên tĩnh hơn nhà họ Từ nhiều, trong sảnh chỉ có một người đàn bà trung niên đang ngồi, hẳn là “bà nhà” trong miệng người hầu kia. Bà cầm chuỗi tràng hạt ngồi lẩm nhẩm, thấy Tô Sầm vào cũng chỉ đứng lên nhún người rồi lại ngồi xuống.
Thi thể đặt ngoài khoảng sân bên cạnh, Tô Sầm không nán lại sảnh lâu mà vào thẳng trong sân.
Ninh Tam Thông nhận được tin báo đã đến trước cậu, thấy Tô Sầm, y đứng dậy chào rồi rửa qua tay, rút khăn ra tỉ mỉ lau bàn tay trắng nõn.
Tô Sầm nhìn thi thể nằm ngang trong sân, không hàn huyên nhiều mà hỏi thẳng vấn đề.
Ninh Tam Thông đã không còn lạ gì tính tình của vị Tô đại nhân này, y vừa lau tay vừa nói: “Trên thi thể có nốt ban đỏ, mụn nước, tôi cũng mổ khí quản ra xem rồi, có vụn than và tro bụi, đúng là bị thiêu sống.”
“Nhưng?” Tô Sầm hỏi.
Ninh Tam Thông bỏ khăn xuống, hào hứng hỏi: “Sao ngài biết tôi định nhưng?”
Tô Sầm cụp mắt nhìn thi thể: “Sau khi thấy người chết cháy lần trước rồi lại thấy một thi thể có nguyên nhân tử vong giống hệt khác, người bình thường hẳn sẽ không nghi ngờ về cách chết của hắn. Thế nhưng anh lại tốn công để chứng minh hắn có thật sự bị thiêu sống hay không, tất nhiên là có nguyên nhân nào đó.”
Ninh Tam Thông hưng phấn đụng vào vai Tô Sầm: “Tô huynh, chúng ta đúng là duyên trời tác hợp!”
Tô Sầm nhíu mày phủi vai, chưa kể đến tại sao người này tự dưng thân thiết xưng huynh gọi đệ với mình, chỉ riêng cách dùng từ này đã làm cậu mất tự nhiên rồi: “Nói trọng điểm.”
Ninh Tam Thông chỉ vào thi thể, hỏi: “Ngài có nhìn ra gì không?”
Tô Sầm muốn phủi sạch hiềm nghi “duyên trời tác hợp” với người này, bèn lạnh lùng nói: “Anh là ngỗ tác hay ta là ngỗ tác? Cái gì cũng muốn ta nhìn thì còn cần anh làm gì?”
Trông mặt Ninh Tam Thông thoáng vẻ thất vọng, nhưng y vẫn chưa từ bỏ: “Hay là nhìn lại đi Tô…”
Tô Sầm liếc mắt sang, Ninh Tam Thông hậm hực nuốt chữ “huynh” lại.
Ninh Tam Thông rút khăn ra lau tay tiếp: “Thi thể trong trạng thái duỗi, so với lúc Từ Hữu Hoài chết thì có thể nói là người này chết yên ổn hơn nhiều, không dãy dụa cũng không co người lại, thậm chí không cả kêu cứu. Nhưng với một người bị thiêu chết thì việc này lại khá kỳ lạ, bởi cho dù một người muốn chết tới đâu thì bản năng của cơ thể là không thể tránh khỏi, nhưng ngài nhìn tro bụi dưới đất đi, gần như chỉ có ở chỗ thi thể, chứng tỏ người này chưa từng di chuyển.”
“Hắn ta bị chuốc thuốc.” Tô Sầm nói thẳng.
Ninh Tam Thông vỗ đùi cái đét: “Tôi đã bảo chúng ta…”
Đón ánh mắt lạnh tanh của Tô Sầm, anh ta lập tức sửa lại: “Đại nhân đúng là sáng suốt uy nghi, cái thế vô song.”
Tô Sầm quay sang dặn nha dịch: “Mang hết trà cụ bát đ ĩa trong thư phòng về, kiểm tra toàn bộ.”
Sau đó lại hỏi thư lại vừa lấy khẩu cung: “Tối qua trong nhà có cháy thế này mà không ai phát hiện à?”
Thư lại hôm qua dĩ nhiên không dám đến trước mặt Tô Sầm nữa, thư lại đến đây hôm nay là người khác, không ton hót như người kia: “Thư phòng này nằm trong sân bên, cách nội trang chỗ mấy người hầu ở mấy viện liền, hơn nữa đám cháy bùng lên vào nửa đêm, Lưu Khang cũng không kêu cứu nên sáng nay người hầu qua gọi dùng bữa mới phát hiện người đã chết.”
Tô Sầm gật đầu, vào phòng cùng y.
“Nghe nói đêm qua ngài đến nhà Từ Hữu Hoài bắt quỷ?” Ninh Tam Thông tựa cửa hỏi Tô Sầm.
Chuyện có ma ở nhà họ Từ giấu được người dân chứ không giấu được người trong Đại Lý Tự, Tô Sầm vừa quan sát bày trí trong phòng vừa hờ hững “ừ” một tiếng.
Ninh Tam Thông hỏi dò: “Ngài cũng tin chuyện thần tiên trừng phạt ma quỷ giết người à?”
“Nếu đúng là ma quỷ giết người thì cần đến Đại Lý Tự chúng ta làm gì? Đến Thái Thường Tự tìm mấy thầy cúng chả xong chuyện à?”
Đại Lý Tự và Thái Thường Tự đều thuộc cửu tự ngũ giám, theo lý thì Thái Thường Tự lo chuyện lễ nghi tông miếu, Đại Lý Tự quản lý hình ngục giám kiểm, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Nhưng từ khi Lý Thích nắm quyền tới nay đều bớt được thì bớt mấy thứ thần đạo này, chỉ giữ hai lần tế trời hằng năm còn đâu giản lược hết, đã vậy còn có thêm Lễ bộ nhúng chân vào làm Thái Thường Tự ngày một đìu hiu, khó giữ gia môn, chỉ còn cách đôi ba hôm lại nhúng tay vào chuyện của Đại Lý Tự, chỉ cần là chuyện gì dính dáng đến ma quỷ chút thôi là phải thò chân vào. Thế còn chưa hết, họ còn tuyên truyền rao tin giúp, lần nào cũng khiến mọi người hoang mang mới thôi.
Tô Sầm giở mấy cuốn sách trên giá, có thể thấy quả thật Lưu Khang này rất ít khi về nhà, sách vở trên kệ gần như mới kẻ, không mấy khi đụng vào.
Ninh Tam Thông tặc lưỡi, thò cổ ra nói: “Ngài nói đúng, Đại Lý Tự chúng ta chỉ xử chuyện con người, không lo chuyện ma quỷ, vả lại nếu là ma quỷ giết người thật còn phải chuốc thuốc Lưu Khang à? Thế thì con ma này cũng chẳng tới đâu cả.”
Tô Sầm quay lại, chợt ngộ ra luận điệu huênh hoang này của Ninh Tam Thông, chỉ thấy Ninh Tam Thông chớp mắt với cậu, ý bảo cậu nhìn đám hạ nhân nhà họ Lưu đã vây quanh sân từ lúc nào.
Tô Sầm thầm nghĩ Ninh Tam Thông này cũng không ngốc lắm, những lời này vừa có tác dụng trấn an lòng người, vừa có ý rung cây dọa khỉ, dù sao người có thể chuốc thuốc Lưu Khang ngay trong nhà cũng chỉ có thể là đám người nhà họ Lưu này thôi.
Tô Sầm hoàn hồn tiếp tục vào trong. Vừa bước tới cửa là thấy một chiếc bàn gỗ mun, trên bàn là một bức tranh đang trải rộng, xem ra trước lúc chết Lưu Khang đã ngồi nhìn bức tranh này.
Tô Sầm vòng ra trước bàn quan sát, nhìn thấy bức tranh cậu chợt khựng lại, cảm giác lạnh lẽo bỗng trào dâng.
Đó là một cành hoa sum suê, vươn mình không chút gò bó, rực rỡ trải hết nửa trang giấy lại không mang lại cảm giác chật chội chút nào. Cành lá giao thoa xen kẽ hợp lý vô cùng, mỗi chiếc lá đều có hình thù riêng, mảnh khảnh thanh tú, mộc mạc tự nhiên, như đang vươn dài ngay trước mắt.
Nhưng nếu nhìn kĩ thì cành cây trong bức tranh này giống hệt với bức “Đào Yêu Đồ” trong nhà Từ Hữu Hoài kia, bất kể là độ cong của cành hay góc độ vẽ. Thoạt trông hệt như cành cây trong bức họa kia đã trụi lá, chỉ còn lại cành khô.
Bức tranh đề chữ: Mơn mởn đào tơ, xum xuê cành lá.
Lạc khoản vẫn là Thẩm Tồn kia.
“Sao thế?” Ninh Tam Thông lại gần: “Mơn mởn đào tơ? Bức tranh này có vấn đề à?”
“Nhà Từ Hữu Hoài cũng có một bức.” Tô Sầm cuộn tranh lại, gọi với ra ngoài: “Người đâu.”
Nha dịch đợi bên ngoài tiến vào, Tô Sầm đưa cuộn tranh qua: “Điều tra xuất xứ của bức tranh này cùng với thân phận của Thẩm Tồn trên tranh, cả quan hệ của Từ Hữu Hoài và Lưu Khang nữa, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào.”
Đợi nha dịch lui xuống Tô Sầm mới ngẩng đầu, va vào một ánh mắt.
Ánh mắt kia đã không còn sức sống, khóe mắt nhăn nheo nứt nẻ như miệng giếng cạn đã khô hạn lâu ngày.
Tô Sầm sững người một lát mới nhận ra đây là vợ của Lưu Khang ngồi ngoài sảnh khi nãy, Lưu Tần thị.
Vừa rồi ngoài sảnh tối quá nên cậu nhìn không rõ, giờ trông kĩ lại mới phát hiện người đàn bà này lão hóa rất sớm, mái tóc đen đã lấm tấm hoa râm. Bà ta mặc đồ trắng, tay cầm chuỗi tràng hạt, thêm cả đôi mắt khô cạn bình tĩnh kia, nhìn sao cũng thấy giống một ni cô già đã nhìn thấu cõi đời trong am.
Cặp mắt kia khiến Tô Sầm hốt hoảng, cậu vừa định rời mắt đi thì Lưu Tần thị đã cúi đầu trước, sau đó quay người, thở dài nói: “Nhân quả tuần hoàn, ở ác gặp dữ, nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng.”
Tô Sầm ngẩng phắt đầu.
Nghe câu này của Lưu Tần thị, chắc chắn bà ta biết chuyện gì đó.
Tô Sầm lập tức đuổi theo, nhưng vừa đi được hai bước đã bị một người vội vàng chạy vào đụng phải.
Tô Sầm nhíu mày, định đuổi theo hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại bị người trước cửa chặn cứng. Lúc này Tô Sầm mới nhìn người vừa va vào mình, người này mặc trang phục thái giám trong cung, bàn tay vểnh một ngón út vuốt ngực đầy khoa trương, chặn cứng ở cửa bất di bất dịch.
Tô Sầm không hơi đâu suy nghĩ tại sao thái giám lại xuất hiện ở đây, một lòng muốn đuổi theo Lưu Tần thị, chỉ muốn mọc đôi cánh bay qua đầu người này.
Đến khi hai hàng mày của Tô Sầm sắp quấn vào nhau thì thái giám kia mới rề rà rút cuộn vải vàng trong ngực ra: “Tô Sầm tiếp chỉ.”
Tô Sầm sửng sốt, bất giờ mới rời mắt quỳ xuống. “Lệnh cho Tô Sầm vào cung trình bày vụ án ám sát ngày tế trời, không được chậm trễ.” Thái giám cất cuộn vải đi: “Tô đại nhân, thu dọn rồi đi với tôi đây.”
Thế là Tô Sầm chỉ có thể ăn một mình trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thể hiện hình tượng xa hoa tham dục của chế độ quan liêu vương triều Đại Chu một cách trọn vẹn và sâu sắc.
Tranh thủ giờ cơm, Tô Sầm còn hỏi xem có ai biết về hai ông chủ kia nữa không, nhưng Từ Hữu Hoài quá mức đề phòng, đến hai vợ lẽ cũng không hay biết gì.
Tô Sầm vừa ăn vừa nghĩ, xem ra vẫn phải xuống tay từ lão quản gia kia rồi.
Đến khi dùng bữa xong thì trời cũng tối hẳn, Tô Sầm và một nhóm nha dịch tụ tập ở sân sau, một đám hạ nhân cũng ỷ việc người đông đến góp vui, người nào người nấy thủ sẵn vũ khí – xẻng, chổi, chổi lông già,… thậm chí có người bê cả chậu máu gà từ bếp ra, bày trận chờ trước cửa phòng ngủ.
Thế nhưng con ma này lại có vẻ sợ người lạ, đến tận khi trăng treo giữa trời vẫn chẳng thấy bóng ma nào.
Tô Sầm ngẫm nghĩ, sau đó đuổi hết đám người về phòng, một mình vào phòng ngủ Từ Hữu Hoài.
Tất nhiên cậu không tin ma quỷ có thật trên đời, hẳn là a hoàn và người hầu kia vô tình bắt gặp thứ đặc biệt gì đó. Nếu sáng hôm qua Từ Hữu Hoài đã chết rồi mà đến tối bóng ma vẫn xuất hiện, hẳn là thứ kia vẫn còn trong phòng Từ Hữu Hoài.
Tô Sầm ngó lơ ánh mắt sợ hãi của đám hạ nhân, chỉ bưng một trản đèn vào, sau đó cũng tắt đi. Cậu định bụng tái hiện lại tình hình trong phòng Từ Hữu Hoài lúc đầu để dẫn bóng ma ra, nào ngờ đèn vừa tắt, cơ thể cậu đã phản ứng trước cả ma… Tô Sầm ngáp dài, nhắc nhở cậu đến giờ đi ngủ rồi.
Ban đầu Tô Sầm còn gắng gượng ngồi chờ trước bàn, sau đó không biết làm sao lại mò lên giường Từ Hữu Hoài.
Suốt cả đêm không thấy bóng ma nào lại được một giấc ngon lành, đến khi mở mắt trời bên ngoài đã sáng hẳn, có thể nghe loáng thoáng tiếng người thì thầm ngoài cửa.
Một người nói: “Ngươi nói xem có còn sống không? Hết cả đêm rồi sao vẫn chưa có tiếng động gì?”
Người còn lại tặc lưỡi: “Không phải bị ma xơi rồi đấy chứ? Không thấy nến cũng tắt rồi kia à, còn trẻ vậy mà, tiếc thật.”
“Vậy chuyện hắn chuộc thân cho chúng ta còn tác dụng không?”
“Người chết chuộc thân cho ngươi, ngươi có dám đi không?”
Tô Sầm đẩy cửa bước ra, đám người vây quanh cửa lập tức nhảy xa ba trượng, đồng loạt nhìn về phía Tô Sầm, không ai lên tiếng.
Tô Sầm nghiêng đầu nhìn chậu máu gà sau lưng đầu bếp
Dĩ nhiên Tô đại nhân ngại không thừa nhận mình ngủ quên trong lúc đợi ma, bèn hắng giọng, nói: “Bóng ma đó không tới.”
Lúc này mọi người mới thở phào, một người sáp lại hỏi: “Đại nhân, thế bóng ma kia đi đâu rồi?”
Tô Sầm nhíu mày, cậu cũng muốn biết con ma này đi đâu đây. Tô Sầm hỏi: “Sau khi Từ Hữu Hoài chết có ai đụng vào đồ đạc trong phòng không?”
Đám người ở lắc đầu: “Lão gia không cho chúng tôi vào phòng, bình thường đều là quản gia dọn dẹp.”
Tô Sầm gật đầu, bảo đám nha dịch lên đường về phủ, lập tức thẩm vấn quản gia.
Song chưa bước ra khỏi cổng, cậu đã thấy Tiểu Tôn ở tiền nha vội vàng chạy tới. Ấn đường của Tô Sầm nảy thình thịch, không ngoài dự đoán, Tiểu Tôn lại bắt đầu trách nhiệm báo tang của mình: “Không ổn rồi đại nhân, lại có một người chết.”
…
Một ngày đã trôi qua, bên Từ Hữu Hoài còn chưa có manh mối gì mà đã thêm một người chết, Tô Sầm còn chưa kịp phản ứng thì đám người phía sau đã ồ lên.
“Bảo sao đêm qua bóng ma kia không đến, hóa ra lại chạy đi hại người khác rồi.”
“Mới có mấy ngày đâu mà đã chết hai người rồi, chắc chắn đây phải là lệ quỷ!”
“May mà nó ra khỏi nhà chúng ta rồi.”
“Sao ngươi biết nó không quay lại nữa?”
Tô Sầm thở dài, cậu dặn nha dịch để mắt đến hạ nhân nhà họ Từ, không cho họ nói chuyện bóng ma ra ngoài, tình hình bây giờ đã đủ loạn rồi, cậu không muốn làm dân chúng trong kinh phải hoảng sợ thêm. Mặt khác, cậu tạm gác việc thẩm vấn quản gia nhà họ Từ lại, đi theo Tiểu Tôn đến hiện trường, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Tiểu Tôn nói: “Sáng sớm nay nha môn Kinh Triệu nhận được báo án, nói đêm qua lão gia nhà mình bị chết cháy, người của nha môn Kinh Triệu qua xem thấy giống người bị thiêu chết trước mặt Hoàng thượng hôm trước bèn chuyển sang cho Đại Lý Tự.”
“Cũng biết bớt việc đấy.” Tô Sầm bâng quơ trào phúng một câu, rồi hỏi tiếp: “Tình hình người chết thế nào?”
“Lần này là chết trong nhà nên không cần xác định thân phận người chết.” Tiểu Tôn nói: “Người chết là một người buôn dược tên Lưu Khang, nhưng việc làm ăn của hắn không ở trong nước, có vẻ là có quan hệ với bên An Tây Đô Hộ Phủ nên phần lớn dược liệu nhà hắn đều đi theo Lũng Hữu đạo bán ra bên ngoài, Đại Thực và Ba Tư đều có.”
“Lại là một thương nhân.” Tô Sầm vừa nghĩ tới đã hỏi: “Hắn có quen biết Từ Hữu Hoài không?”
“Tôi biết ngay đại nhân sẽ hỏi mà.” Tiểu Tôn nói: “Đã cho người điều tra rồi, tuy nhà họ Lưu ở trong kinh nhưng Lưu Khang thường đôn đáo bên ngoài, cả năm chỉ về một hai lần. Lần này là bởi gần cuối năm rồi nên mới về, không ngờ lại thành ra như vậy. Nhưng tôi không nghe Từ Hữu Hoài với Lưu Khang có qua lại gì hết, tuy đều là thương nhân nhưng một người là dược thương, một người buôn bán đồ cổ, cũng không dính dáng gì đến nhau. Chắc là trùng hợp rồi.”
Tô Sầm gật đầu, không hỏi thêm nữa.
…
Nhà Lưu Khang ở phường Vĩnh Sùng, so với nhà họ Từ thì một ở phía Đông một ở phía Tây, quãng đường khá xa.
Nhìn quy cách Lưu phủ này cũng là nhà có tiền, Tô Sầm vừa đến cửa đã bị người hầu chạy ra từ bên trong đụng phải. Tô Sầm nhíu mày chưa kịp nói gì, Tiểu Tôn đã cất tiếng mắng trước: “Hốt ha hốt hoảng cái gì? Đụng đại nhân bị thương ngươi có chịu trách nhiệm được không?”
Người hầu ngẩng đầu nhìn Tô Sầm, có lẽ cũng kinh ngạc trước độ tuổi của cậu mà chần chừ một lát, sau đó bèn cúi đầu nói: “Đại nhân bớt giận, bà nhà con bị đau tim, con vội đi lấy thuốc mới đụng vào đại nhân.”
Tô Sầm không so đo với một người hầu làm gì, cậu phất tay cho người nọ đi trước rồi mới theo Tiểu Tôn vào trong.
Nhà họ Lưu này yên tĩnh hơn nhà họ Từ nhiều, trong sảnh chỉ có một người đàn bà trung niên đang ngồi, hẳn là “bà nhà” trong miệng người hầu kia. Bà cầm chuỗi tràng hạt ngồi lẩm nhẩm, thấy Tô Sầm vào cũng chỉ đứng lên nhún người rồi lại ngồi xuống.
Thi thể đặt ngoài khoảng sân bên cạnh, Tô Sầm không nán lại sảnh lâu mà vào thẳng trong sân.
Ninh Tam Thông nhận được tin báo đã đến trước cậu, thấy Tô Sầm, y đứng dậy chào rồi rửa qua tay, rút khăn ra tỉ mỉ lau bàn tay trắng nõn.
Tô Sầm nhìn thi thể nằm ngang trong sân, không hàn huyên nhiều mà hỏi thẳng vấn đề.
Ninh Tam Thông đã không còn lạ gì tính tình của vị Tô đại nhân này, y vừa lau tay vừa nói: “Trên thi thể có nốt ban đỏ, mụn nước, tôi cũng mổ khí quản ra xem rồi, có vụn than và tro bụi, đúng là bị thiêu sống.”
“Nhưng?” Tô Sầm hỏi.
Ninh Tam Thông bỏ khăn xuống, hào hứng hỏi: “Sao ngài biết tôi định nhưng?”
Tô Sầm cụp mắt nhìn thi thể: “Sau khi thấy người chết cháy lần trước rồi lại thấy một thi thể có nguyên nhân tử vong giống hệt khác, người bình thường hẳn sẽ không nghi ngờ về cách chết của hắn. Thế nhưng anh lại tốn công để chứng minh hắn có thật sự bị thiêu sống hay không, tất nhiên là có nguyên nhân nào đó.”
Ninh Tam Thông hưng phấn đụng vào vai Tô Sầm: “Tô huynh, chúng ta đúng là duyên trời tác hợp!”
Tô Sầm nhíu mày phủi vai, chưa kể đến tại sao người này tự dưng thân thiết xưng huynh gọi đệ với mình, chỉ riêng cách dùng từ này đã làm cậu mất tự nhiên rồi: “Nói trọng điểm.”
Ninh Tam Thông chỉ vào thi thể, hỏi: “Ngài có nhìn ra gì không?”
Tô Sầm muốn phủi sạch hiềm nghi “duyên trời tác hợp” với người này, bèn lạnh lùng nói: “Anh là ngỗ tác hay ta là ngỗ tác? Cái gì cũng muốn ta nhìn thì còn cần anh làm gì?”
Trông mặt Ninh Tam Thông thoáng vẻ thất vọng, nhưng y vẫn chưa từ bỏ: “Hay là nhìn lại đi Tô…”
Tô Sầm liếc mắt sang, Ninh Tam Thông hậm hực nuốt chữ “huynh” lại.
Ninh Tam Thông rút khăn ra lau tay tiếp: “Thi thể trong trạng thái duỗi, so với lúc Từ Hữu Hoài chết thì có thể nói là người này chết yên ổn hơn nhiều, không dãy dụa cũng không co người lại, thậm chí không cả kêu cứu. Nhưng với một người bị thiêu chết thì việc này lại khá kỳ lạ, bởi cho dù một người muốn chết tới đâu thì bản năng của cơ thể là không thể tránh khỏi, nhưng ngài nhìn tro bụi dưới đất đi, gần như chỉ có ở chỗ thi thể, chứng tỏ người này chưa từng di chuyển.”
“Hắn ta bị chuốc thuốc.” Tô Sầm nói thẳng.
Ninh Tam Thông vỗ đùi cái đét: “Tôi đã bảo chúng ta…”
Đón ánh mắt lạnh tanh của Tô Sầm, anh ta lập tức sửa lại: “Đại nhân đúng là sáng suốt uy nghi, cái thế vô song.”
Tô Sầm quay sang dặn nha dịch: “Mang hết trà cụ bát đ ĩa trong thư phòng về, kiểm tra toàn bộ.”
Sau đó lại hỏi thư lại vừa lấy khẩu cung: “Tối qua trong nhà có cháy thế này mà không ai phát hiện à?”
Thư lại hôm qua dĩ nhiên không dám đến trước mặt Tô Sầm nữa, thư lại đến đây hôm nay là người khác, không ton hót như người kia: “Thư phòng này nằm trong sân bên, cách nội trang chỗ mấy người hầu ở mấy viện liền, hơn nữa đám cháy bùng lên vào nửa đêm, Lưu Khang cũng không kêu cứu nên sáng nay người hầu qua gọi dùng bữa mới phát hiện người đã chết.”
Tô Sầm gật đầu, vào phòng cùng y.
“Nghe nói đêm qua ngài đến nhà Từ Hữu Hoài bắt quỷ?” Ninh Tam Thông tựa cửa hỏi Tô Sầm.
Chuyện có ma ở nhà họ Từ giấu được người dân chứ không giấu được người trong Đại Lý Tự, Tô Sầm vừa quan sát bày trí trong phòng vừa hờ hững “ừ” một tiếng.
Ninh Tam Thông hỏi dò: “Ngài cũng tin chuyện thần tiên trừng phạt ma quỷ giết người à?”
“Nếu đúng là ma quỷ giết người thì cần đến Đại Lý Tự chúng ta làm gì? Đến Thái Thường Tự tìm mấy thầy cúng chả xong chuyện à?”
Đại Lý Tự và Thái Thường Tự đều thuộc cửu tự ngũ giám, theo lý thì Thái Thường Tự lo chuyện lễ nghi tông miếu, Đại Lý Tự quản lý hình ngục giám kiểm, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Nhưng từ khi Lý Thích nắm quyền tới nay đều bớt được thì bớt mấy thứ thần đạo này, chỉ giữ hai lần tế trời hằng năm còn đâu giản lược hết, đã vậy còn có thêm Lễ bộ nhúng chân vào làm Thái Thường Tự ngày một đìu hiu, khó giữ gia môn, chỉ còn cách đôi ba hôm lại nhúng tay vào chuyện của Đại Lý Tự, chỉ cần là chuyện gì dính dáng đến ma quỷ chút thôi là phải thò chân vào. Thế còn chưa hết, họ còn tuyên truyền rao tin giúp, lần nào cũng khiến mọi người hoang mang mới thôi.
Tô Sầm giở mấy cuốn sách trên giá, có thể thấy quả thật Lưu Khang này rất ít khi về nhà, sách vở trên kệ gần như mới kẻ, không mấy khi đụng vào.
Ninh Tam Thông tặc lưỡi, thò cổ ra nói: “Ngài nói đúng, Đại Lý Tự chúng ta chỉ xử chuyện con người, không lo chuyện ma quỷ, vả lại nếu là ma quỷ giết người thật còn phải chuốc thuốc Lưu Khang à? Thế thì con ma này cũng chẳng tới đâu cả.”
Tô Sầm quay lại, chợt ngộ ra luận điệu huênh hoang này của Ninh Tam Thông, chỉ thấy Ninh Tam Thông chớp mắt với cậu, ý bảo cậu nhìn đám hạ nhân nhà họ Lưu đã vây quanh sân từ lúc nào.
Tô Sầm thầm nghĩ Ninh Tam Thông này cũng không ngốc lắm, những lời này vừa có tác dụng trấn an lòng người, vừa có ý rung cây dọa khỉ, dù sao người có thể chuốc thuốc Lưu Khang ngay trong nhà cũng chỉ có thể là đám người nhà họ Lưu này thôi.
Tô Sầm hoàn hồn tiếp tục vào trong. Vừa bước tới cửa là thấy một chiếc bàn gỗ mun, trên bàn là một bức tranh đang trải rộng, xem ra trước lúc chết Lưu Khang đã ngồi nhìn bức tranh này.
Tô Sầm vòng ra trước bàn quan sát, nhìn thấy bức tranh cậu chợt khựng lại, cảm giác lạnh lẽo bỗng trào dâng.
Đó là một cành hoa sum suê, vươn mình không chút gò bó, rực rỡ trải hết nửa trang giấy lại không mang lại cảm giác chật chội chút nào. Cành lá giao thoa xen kẽ hợp lý vô cùng, mỗi chiếc lá đều có hình thù riêng, mảnh khảnh thanh tú, mộc mạc tự nhiên, như đang vươn dài ngay trước mắt.
Nhưng nếu nhìn kĩ thì cành cây trong bức tranh này giống hệt với bức “Đào Yêu Đồ” trong nhà Từ Hữu Hoài kia, bất kể là độ cong của cành hay góc độ vẽ. Thoạt trông hệt như cành cây trong bức họa kia đã trụi lá, chỉ còn lại cành khô.
Bức tranh đề chữ: Mơn mởn đào tơ, xum xuê cành lá.
Lạc khoản vẫn là Thẩm Tồn kia.
“Sao thế?” Ninh Tam Thông lại gần: “Mơn mởn đào tơ? Bức tranh này có vấn đề à?”
“Nhà Từ Hữu Hoài cũng có một bức.” Tô Sầm cuộn tranh lại, gọi với ra ngoài: “Người đâu.”
Nha dịch đợi bên ngoài tiến vào, Tô Sầm đưa cuộn tranh qua: “Điều tra xuất xứ của bức tranh này cùng với thân phận của Thẩm Tồn trên tranh, cả quan hệ của Từ Hữu Hoài và Lưu Khang nữa, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào.”
Đợi nha dịch lui xuống Tô Sầm mới ngẩng đầu, va vào một ánh mắt.
Ánh mắt kia đã không còn sức sống, khóe mắt nhăn nheo nứt nẻ như miệng giếng cạn đã khô hạn lâu ngày.
Tô Sầm sững người một lát mới nhận ra đây là vợ của Lưu Khang ngồi ngoài sảnh khi nãy, Lưu Tần thị.
Vừa rồi ngoài sảnh tối quá nên cậu nhìn không rõ, giờ trông kĩ lại mới phát hiện người đàn bà này lão hóa rất sớm, mái tóc đen đã lấm tấm hoa râm. Bà ta mặc đồ trắng, tay cầm chuỗi tràng hạt, thêm cả đôi mắt khô cạn bình tĩnh kia, nhìn sao cũng thấy giống một ni cô già đã nhìn thấu cõi đời trong am.
Cặp mắt kia khiến Tô Sầm hốt hoảng, cậu vừa định rời mắt đi thì Lưu Tần thị đã cúi đầu trước, sau đó quay người, thở dài nói: “Nhân quả tuần hoàn, ở ác gặp dữ, nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng.”
Tô Sầm ngẩng phắt đầu.
Nghe câu này của Lưu Tần thị, chắc chắn bà ta biết chuyện gì đó.
Tô Sầm lập tức đuổi theo, nhưng vừa đi được hai bước đã bị một người vội vàng chạy vào đụng phải.
Tô Sầm nhíu mày, định đuổi theo hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại bị người trước cửa chặn cứng. Lúc này Tô Sầm mới nhìn người vừa va vào mình, người này mặc trang phục thái giám trong cung, bàn tay vểnh một ngón út vuốt ngực đầy khoa trương, chặn cứng ở cửa bất di bất dịch.
Tô Sầm không hơi đâu suy nghĩ tại sao thái giám lại xuất hiện ở đây, một lòng muốn đuổi theo Lưu Tần thị, chỉ muốn mọc đôi cánh bay qua đầu người này.
Đến khi hai hàng mày của Tô Sầm sắp quấn vào nhau thì thái giám kia mới rề rà rút cuộn vải vàng trong ngực ra: “Tô Sầm tiếp chỉ.”
Tô Sầm sửng sốt, bất giờ mới rời mắt quỳ xuống. “Lệnh cho Tô Sầm vào cung trình bày vụ án ám sát ngày tế trời, không được chậm trễ.” Thái giám cất cuộn vải đi: “Tô đại nhân, thu dọn rồi đi với tôi đây.”
Danh sách chương