Lời nói vô cùng sắc bén, mọi người trong phòng cũng đều hiểu rằng Thẩm thị tuy đã trở thành nha hoàn hạng nhất, cao hơn các nàng một cái đầu, nhưng đột nhiên lên chức, nhất định sẽ bị mọi người tẩy chay, ai giúp nàng, bọn họ cũng sẽ tẩy chay người đó.

Hoán Sa ngơ ngác cầm kim một lúc, cụp mắt xuống, tiếp tục khâu vá.

Theo quy củ của Thế tử phủ, ngoại trừ chủ tử, những hạ nhân khác, bao gồm cả nha hoàn thiếp thân trong mỗi viện, đều phải dùng bữa cùng nhau tại không gian rộng rãi trước bếp ở hậu viện, tắm rửa cũng là ở nhà tắm lớn. Nói cách khác, ngoài việc hầu hạ Tống Lương Thần, Thẩm Mỹ Ảnh phải đối mặt với những người khác trong phủ vào thời gian còn lại.

Đây không phải là điều gì mỹ diệu, từ việc nàng từ Thế tử phi biến thành nha hoàn sai vặt, người trong phủ đều nhìn nàng nhiệt náo rồi. Hiện tại bởi vì Thế tử gia lên cơn, nàng lại biến thành nha hoàn thân cận, sau lưng có vô số người mắng mỏ nàng, lúc gặp lại cũng sẽ không có sắc mặt tốt với nàng.

Còn không phải sao, nàng chỉ đang bưng bát đi ăn, một nhóm nha hoàn từ phía sau tiến tới, đẩy nàng sang một bên, giật lấy thìa ăn cơm trong tay nàng, mỗi người đều múc cơm vào chiếc bát cao như ngọn đồi.

Khi thìa cơm được trả lại vào tay nàng thì trong thùng đã không còn chút cơm nào.

Thẩm Mỹ Ảnh nhìn họ một cái.

Bạch Thường mỉm cười ngồi xuống chiếc bàn dài: “Bữa ăn hôm nay thật sự rất ngon.”

Phủ Cầm, nha hoàn thân cận của Ôn Nhĩ Nhã cũng ở đó, khi nàng cố xoay đầu để nhìn kỹ người đứng yên ở phía bên kia, sau khi nhìn thấy thì sắc mặt không ngừng biến đổi, nhịn không được hỏi người bên cạnh: "Thẩm thị tại sao lại mặc quần áo đó?".

Không phải nói biến thành nha hoàn sai vặt sao? "Phủ Cầm tỷ tỷ còn chưa biết sao?" Bạch Thường lớn tiếng nói: "Có người ở phía sau giở trò, trực tiếp từ nha hoàn sai vặt biến thành hạng nhất ngang hàng với Người rồi! Đây là mới một ngày vất vả, cấp dưới của Gia như chúng ta còn chưa kịp nhận đủ mặt, nàng ta tài giỏi, sau một đêm liền trở mình, công phu chắc chắn là không tồi đâu!".

Với sự ồn ào này, hết thảy nha hoàn và nô tài ngồi ở viện đều nhìn sang.

Thẩm Mỹ Ảnh bưng một cái bát trống đứng cạnh thùng cơm, đối diện với ánh mắt của mọi người, sắc mặt không thay đổi, chọn một chỗ ngồi xuống, đưa tay gắp đồ ăn.

Tố Y đối diện đưa tay lấy đĩa rau ra, đưa cho người bên cạnh rồi nói: "Kim Phấn tỷ tỷ ăn thêm rau nhé."

Đôi đũa dừng lại giữa không trung, Thẩm Mỹ Ảnh thu tay lại, đơn giản đặt bát và đũa xuống, ngồi lên ghế, thẳng lưng nhìn bọn họ.

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của nàng, Bạch Thường càng tức giận hơn, nói với giọng ranh mãnh: "Quả thật là những người da mỏng như chúng ta không thể so sánh được. Nhìn người ta xem, một góa phụ hai lần gả, vừa hoán đổi tân nương vừa lấy lui làm tiến với Thế tử, đúng là không biết xấu hổ chút nào!”

Thẩm Mỹ Ảnh khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm vào nàng ta mà không đáp lại lời nào.

Người xem náo nhiệt đều nhìn về phía Bạch Thường, Bạch Thường sắc mặt có chút khó coi, không dám cùng nàng đối mặt, không sinh sự lại không cam tâm, tiếp tục lẩm bẩm: "Người đang làm trời đang nhìn, sẽ có báo ứng đó."

"Ăn cơm thì lo ăn đi, còn chưa cãi xong nữa à?" Kim Phấn khó chịu liếc nhìn Bạch Thường: "Một nha hoàn hạng ba chỉ vào nha hoàn hạng nhất người ta mà mắng, ngươi có bản lĩnh thì làm vậy đi, âm dương quái khí gì chứ? Nói người ta công phu giỏi, vậy ngươi cũng đi về mà luyện đi ".

Đám người cười rộ lên, Bạch Thường đỏ mặt nhưng không dám cãi lại. Kim Phấn này là nha hoàn thiếp thân của Ninh Thuần Nhi, gần đây Ninh chủ tử được sủng ái, ai cũng không dám động chạm đến. Nàng cũng chỉ tức giận nói vài câu, không biết sao lại xúc phạm đến bà cô này nữa.

Vừa lo lắng vừa xấu hổ, Bạch Thường buông đũa đứng dậy rời đi, âm thầm ghi món nợ này lên đầu Mỹ Ảnh. Hãy chờ xem, còn sớm lắm!

Người đi rồi, cơm lại còn ở trên bàn, Thẩm Mỹ Ảnh không chút do dự, trực tiếp bưng bát của Bạch Thường tới, ăn đồ ăn trước mặt.

Tố Y ngơ ngác nhìn nàng, mọi người xung quanh đều im lặng.

Người này... đúng thật không coi trọng tiểu tiết, nếu như có chút khí phách, có lẽ đã không ăn rồi!.

Tống Lương Thần đứng ở lầu hai của Sĩ Nữ lâu, từ cửa sổ có thể nhìn thấy nhà bếp hậu viện, vốn là đang khoanh tay xem náo nhiệt, nhìn thấy cảnh tượng này, nhẫn không được khẽ cau mày.

Nữ nhân này có lòng tự trọng không?

Thẩm Mỹ Ảnh một chút cũng không quan tâm đến những người xung quanh đang nhìn mình, cơm này nhất định phải ăn, nàng không muốn bỏ đói bản thân, đồ ăn thừa cũng không sao, chỉ cần có thể ăn được là được.

Thấy rau trên bàn không có ai động, Mỹ Ảnh đưa tay gắp một ít thịt trước Kim Phấn.



Kim Phấn định thần lại và nhanh chóng đẩy đống đĩa trước mặt về phía nàng.

“Đa tạ.” Mỹ Ảnh mỉm cười với nàng ấy, ăn xong một bát cơm trắng vun cao, xoay người rửa sạch bát của Bạch Thường, đặt lại chỗ cũ, sau đó cầm bát đũa của mình rời đi.

"Gia đang nhìn gì đó?" Ninh Thuần Nhi nghiêng đầu chớp mắt, nhớ lại ánh mắt của Tống Lương Thần.

"Không có gì." Tống Lương Thần phủi tay đóng cửa sổ lại, cười khúc khích: "Chỉ là đột nhiên có chút muốn biết, người ta sẽ trở nên tuyệt vọng trong hoàn cảnh nào?".

Ninh Thuần Nhi ngơ ngác, nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa trà cho hắn.

Sau khi uống một ngụm, Tống Lương Thần nhướng mày, đặt cốc xuống: "Nàng nghỉ trưa trước đi. Ta quay lại thư phòng."

“Gia không thích uống sao?” Ninh Thuần Nhi tò mò hỏi: “Ngài trước vẫn thích uống Long Tỉnh nhất.”

“Uống không được nữa, quay về đọc sách”. Tống Lương Thần nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi mỉm cười rời đi.

Ninh Thuần Nhi cầm chiếc tách, tự mình uống một ngụm, mím môi nói: "Không có gì thay đổi cả, trước đây đều uống xong rồi mới rời đi mà...."

Về đến thư phòng, Tống Lương Thần trực tiếp gọi: "Mỹ Ảnh."

Vừa mới ăn no đang buồn ngủ, Thẩm Mỹ Ảnh nghe thấy tiếng gọi này, liền xuống giường chạy đến thư phòng bên cạnh: “Có nô tỳ!”

"Pha tách trà."

"Vâng."

Nàng võ đoán rằng Thế tử gia thấy nàng pha trà uống ngon nên mới giữ nàng bên cạnh. Mỹ Ảnh liền không chậm trễ nữa, tìm trà cụ với lá trà, tiện quỳ xuống chiếc ghế dài mềm mại bên cạnh, nhẹ nhàng bắt đầu pha trà.

Tống Lương Thần hôm nay định đọc hết một cuốn "Binh pháp Tôn Tử", nhưng khi đọc tới đọc lui, ánh mắt không khỏi đảo quanh, nhìn người bên ghế.

Phía sau ghế có một cửa sổ, ánh nắng mùa hè chiếu vào khiến làn da của nàng như trong suốt, đôi bàn tay mảnh khảnh đang cầm bộ ấm trà tinh xảo, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng hiếm có.

Nhẹ nhàng hơn nhiều so với khi nhìn hắn!

Nheo mắt lại, Tống Lương Thần ngâm nga, cúi đầu tiếp tục đọc.

"Gia, trà."

Nàng còn chưa mở miệng thì hắn đã ngửi thấy mùi thơm của trà, đặt sách xuống, đưa tay nhận lấy tách trà và nhấp một ngụm.

Lá trà trong phủ rõ ràng là giống nhau, Thuần nhi thậm chí còn đặc biệt để loại trà Long Tỉnh yêu thích của hắn ở đó, nhưng tại sao khi pha lại lại không giống nhau? Không nhịn được nhấp thêm một ngụm nữa, Tống Lương Thần nhắm mắt lại.

Với tài pha trà của nàng, một tháng hai lượng bạc thật là không thiệt.

Hương trà khiến tâm tình hắn dịu đi không ít, nửa buổi chiều tiếp theo, Tống Lương Thần đều chẳng mở miệng khó dễ nàng một câu.

Mỹ Ảnh tựa người ra ngoài vách ngăn, lén ngủ một lát, tinh thần lại tốt hơn không ít, nhịn không được hỏi:"Gia có đói không? Nô tỳ biết làm bánh cá chuồn."

Tống Lương Thần ngẩng đầu nhìn nàng: "Bánh cá chuồn là cái gì?"

“Nó được làm từ gạo nếp, bên trong có nhân đậu đỏ, làm thành hình dạng cá chuồn.”

Bánh nếp thì gọi bánh nếp, còn bánh cá chuồn! Tống Lương Thần không khỏi cong môi, liếc nhìn nàng nói: "Làm được thì cứ làm đi."



"Được." Mỹ Ảnh mỉm cười rồi đi vào bếp.

Hiếu Nghĩa viện.

Trong bữa cơm trưa, Bạch Thường náo một trận, các chủ tử trong phủ đều biết Mỹ Ảnh giờ đã trở thành nha hoàn thân cận của Thế tử rồi.

Giang Tâm Nguyệt mười phần kích động, đứng dậy định đi vào thư phòng, may mắn thay, Ôn Nhĩ Nhã ở bên cạnh đẩy nàng xuống: "Vương phi sao lại kích động như vậy làm gì?"

"Ta làm sao có thể không kích động?" Tưởng Tâm Nguyệt tức giận nói: "Tiện nhân đó hại ta thành ra như vậy, Lương Thần còn muốn giữ ả ở bên cạnh chứ?!"

"Đó là Thế tử tự mình quyết định, Người nếu lại làm ầm ĩ, Gia sẽ chỉ cho rằng Người không hiểu chuyện." Ôn Nhĩ Nhã thở dài: "Người trước nên bình tĩnh lại, suy nghĩ xem Người muốn làm gì?"

"Ta muốn tiện nhân đó cút ra khỏi phủ Thế tử ngay bây giờ!" Giang Tâm Nguyệt vò khăn tay và nói.

Ôn Nhĩ Nhã cười nói: “Thế tử gia nếu đã phế nàng ta rồi, nay lại giữ nàng ở bên cạnh, vậy thì nhất định nữ nhân đó phải có điểm hơn người. Người bây giờ ngươi đối đầu trực diện, tất nhiên sẽ khiến Gia không vui, không bằng từ từ tính kế ".

"Tính kế gì chứ?" Giang Tâm Nguyệt bình tĩnh lại, cau mày nhìn Ôn Nhĩ Nhã.

Ôn Nhĩ Nhã cười thần bí: "Người đưa tai đây."

Nửa canh giờ sau, Thẩm Mỹ Ảnh làm xong bánh cá chuồn rồi mang vào thư phòng.

Tống Lương Thần buông sách xuống nhìn, có chút kinh ngạc. Những con cá chép nhỏ màu vàng cam, lần lượt được xếp trên đĩa sứ trắng như thể đang nhảy lên khỏi mặt nước, bên cạnh có mấy cánh hoa bồ câu xanh làm nước hồ, sống động như thật.

"Cái này là làm từ gạo nếp sao?" Tống Lương Thần nhướng mày: "Ngươi cho rằng ta chưa từng thấy qua gạo nếp sao?"

Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Gia nếm thử đi.”

Mười phần hoài nghi nhìn nàng một lượt, Tống Lương Thần nhặt một con cá chép nhỏ cho vào miệng.

Vào miệng mềm và dẻo, khi cắn nhẹ nhàng, vị ngọt của nhân đậu đỏ tràn ngập trong miệng, thực sự được làm từ gạo nếp và đậu đỏ. Sau khi nhìn Mỹ Ảnh như không thể tin nổi, hắn lại nếm thử một con khác.

Bàn tay của người này, đến cuối cùng là được làm bằng gì? Vừa biết pha trà, vừa buộc củi, còn biết làm bánh ngọt?

Trên đời thực sự có người biết tất cả mọi thứ sao?

“Ngươi học cái này từ ai?”

Thẩm Mỹ Ảnh cúi đầu nói: “Đây là món mà đệ đệ của nô tỳ hồi nhỏ rất thích ăn, nên học qua mẫu thân. Chỉ cần khắc khuôn, còn lại rất đơn giản.”

Tống Lương Thần: "..."

Nói cách khác, trong nửa canh giờ này, nàng ấy đã đi khắc khuôn?

Giữ vẻ mặt nghiêm túc không nói gì, hắn không thể tỏ ra thiếu từng trải như vậy, chỉ là có chút khéo tay, nữ nhân trong phủ hắn còn khéo hơn nhiều, có gì to tát chứ!

Nghĩ đến đây, Thế tử gia ăn xong đĩa bánh cá chuồn, lau miệng rồi cau mày nói: “Quá ngọt".

"Vậy lần sau Gia có thể nếm thử bánh chà bông thịt, nô tỳ cũng biết làm." Mỹ Ảnh cười nói.

Tống Lương Thần trầm mặc một lát, cuối cùng không nhịn được nói: "Ngươi còn có cái gì không biết làm?"

Mỹ Ảnh sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ rồi vẻ mặt khó xử nói: "Cái này... nô tỳ lúc trước xung quanh đều có người, cho nên bọn họ biết rất nhiều thứ, nô tỳ lại rất thích học theo. Nói thứ không biết....." Lúc đó tôi được mọi người vây quanh nên tôi chỉ thích tìm hiểu những điều họ biết và những điều tôi không biết."..."

Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nô tỳ không biết chịu thiệt!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện