Chuông báo tin nhắn từ điện thoại tôi vang lên.
Tôi uể oải cử động tay lôi điện thoại từ trong túi ra.
Người gửi chắc chắn không phải cậu – vì cậu đang ăn trưa với y. Tôi còn tưởng tượng ra cảnh cậu ngồi đối diện y, thâm tình nhìn người trong lòng mình, hận bản thân không thể trao hết mọi dịu dàng trong mình cho người.
Nào giống tôi, cậu chỉ qua loa cho có.
Dẫu thế, tôi vẫn si mê cậu hết thuốc chữa, mê cậu khẽ mở miệng gọi “Sương Sương” trìu mến, điên cuồng quện nhau như thế giây sau sẽ chết trong thân nhiệt cháy bỏng của đôi ta… tựa như đôi ta đang yêu nhau thật vậy.
Bốn năm… không hề ngắn.
Tôi cũng không muốn tin cậu thật sự không có chút cảm tình nào với tôi.
Tôi rề rà mở điện thoại, tin nhắn chưa đọc nhảy trên màn hình.
“Chào đàn anh Lâm Sương, em là Vệ Lẫm.”
Vệ Lẫm, cái tên này vẫn hơi mới với ký ức của tôi.
Tôi không định trả lời thì hắn nhắn thêm.
“Em vẫn không thấy cách liên hệ với trưởng ban nhân sự của Hội. Đàn anh có thể chỉ em được không?”
Trưởng ban nhân sự là bạn thân của phó chủ tịch Hạ Vãn Đình. Tôi nhức đầu lật danh bạ ra mà tìm, lướt đến tên cậu thì khựng lại.
Kể tiếp này.
Sau khi cậu nói thẳng với tôi hồi tối qua thì cậu không nhắn gì cho tôi luôn.
Theo mọi năm, ban nhân sự phụ trách việc tuyển nhân sự mới cho Hội, không cần thông qua tôi. Nên là tôi không biết gì về việc này.
Có điều… nay nghĩ đến Hội, tôi cảm giác mọi người đang thiên vị Hạ Vãn Đình, và dè chừng tôi. Biết đâu trong lòng họ, chủ tịch Hội Sinh viên nên là Hạ Vãn Đình thấu tình đạt lý giữ chức – chứ không phải một Lâm Sương vô tâm vô tình.
Nghĩ vậy, tôi trả lời hắn: Thôi, chừng nào cậu rảnh thì cậu gửi sơ yếu lý lịch vào hòm thư điện tử của tôi đi.
Vệ Lẫm chưa trả lời ngay. Tôi đành cất điện thoại, đứng dậy, dọn đồ.
Kế đó, tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên.
Tôi biết ai gọi – Cố Liễm Xuyên. Ở cái trường này chỉ có mình cậu chủ động gọi điện cho tôi thôi… đa phần là gọi để hẹn chịch.
Từ lúc tôi từ chối cơ hội đi du học là cha mẹ tôi đã giận tôi rồi, ít khi gọi tôi lắm.
Tôi nhìn tên trên màn hình.
Ơ? Không phải cậu.
Hắn không ngờ tôi nhận cuộc gọi nhanh đến vậy, lắp bắp:
– Em… em chào đàn anh.
Lòng tôi chùng xuống. Tôi bình tĩnh hỏi:
– Có gì không? – À… Về sơ yếu lý lịch của em. Đàn anh còn ở trường không? Em đang ở gần trường, em có mang sơ yếu lý lịch. Em đưa cho anh luôn, được không?
Hắn chọn từ không chê chỗ nào được. Với lại, tôi còn chưa ra khỏi trường. Từ tận đáy lòng tôi không tình nguyện nhận vụ này lắm, đành đáp:
– Cung được, cậu đến phòng lúc nãy đi.
– Vâng, em đến liền. Đàn anh chờ…
Tôi gác máy.
Quên mất, sao Cố Liễm Xuyên có thể gọi mình hẹn chịch được chứ? Tối qua cậu ấy đã rạch ròi mối quan hệ này rồi, giờ đang trồng cây si cuồng nhiệt tán tỉnh người ta mà.
Ngày hôm nay, tôi cảm nhận được bản thân mình thật sự cô độc.
Thỉnh thoảng trước kia tôi cũng thấy thế, nhưng tôi tin mình và Cố Liễm Xuyên yêu nhau, mỗi giây cô độc là điều ngọt ngào.
Nay mới thấy, nếu có ai kề bên mình thì tốt biết mấy.
Tôi uể oải cử động tay lôi điện thoại từ trong túi ra.
Người gửi chắc chắn không phải cậu – vì cậu đang ăn trưa với y. Tôi còn tưởng tượng ra cảnh cậu ngồi đối diện y, thâm tình nhìn người trong lòng mình, hận bản thân không thể trao hết mọi dịu dàng trong mình cho người.
Nào giống tôi, cậu chỉ qua loa cho có.
Dẫu thế, tôi vẫn si mê cậu hết thuốc chữa, mê cậu khẽ mở miệng gọi “Sương Sương” trìu mến, điên cuồng quện nhau như thế giây sau sẽ chết trong thân nhiệt cháy bỏng của đôi ta… tựa như đôi ta đang yêu nhau thật vậy.
Bốn năm… không hề ngắn.
Tôi cũng không muốn tin cậu thật sự không có chút cảm tình nào với tôi.
Tôi rề rà mở điện thoại, tin nhắn chưa đọc nhảy trên màn hình.
“Chào đàn anh Lâm Sương, em là Vệ Lẫm.”
Vệ Lẫm, cái tên này vẫn hơi mới với ký ức của tôi.
Tôi không định trả lời thì hắn nhắn thêm.
“Em vẫn không thấy cách liên hệ với trưởng ban nhân sự của Hội. Đàn anh có thể chỉ em được không?”
Trưởng ban nhân sự là bạn thân của phó chủ tịch Hạ Vãn Đình. Tôi nhức đầu lật danh bạ ra mà tìm, lướt đến tên cậu thì khựng lại.
Kể tiếp này.
Sau khi cậu nói thẳng với tôi hồi tối qua thì cậu không nhắn gì cho tôi luôn.
Theo mọi năm, ban nhân sự phụ trách việc tuyển nhân sự mới cho Hội, không cần thông qua tôi. Nên là tôi không biết gì về việc này.
Có điều… nay nghĩ đến Hội, tôi cảm giác mọi người đang thiên vị Hạ Vãn Đình, và dè chừng tôi. Biết đâu trong lòng họ, chủ tịch Hội Sinh viên nên là Hạ Vãn Đình thấu tình đạt lý giữ chức – chứ không phải một Lâm Sương vô tâm vô tình.
Nghĩ vậy, tôi trả lời hắn: Thôi, chừng nào cậu rảnh thì cậu gửi sơ yếu lý lịch vào hòm thư điện tử của tôi đi.
Vệ Lẫm chưa trả lời ngay. Tôi đành cất điện thoại, đứng dậy, dọn đồ.
Kế đó, tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên.
Tôi biết ai gọi – Cố Liễm Xuyên. Ở cái trường này chỉ có mình cậu chủ động gọi điện cho tôi thôi… đa phần là gọi để hẹn chịch.
Từ lúc tôi từ chối cơ hội đi du học là cha mẹ tôi đã giận tôi rồi, ít khi gọi tôi lắm.
Tôi nhìn tên trên màn hình.
Ơ? Không phải cậu.
Hắn không ngờ tôi nhận cuộc gọi nhanh đến vậy, lắp bắp:
– Em… em chào đàn anh.
Lòng tôi chùng xuống. Tôi bình tĩnh hỏi:
– Có gì không? – À… Về sơ yếu lý lịch của em. Đàn anh còn ở trường không? Em đang ở gần trường, em có mang sơ yếu lý lịch. Em đưa cho anh luôn, được không?
Hắn chọn từ không chê chỗ nào được. Với lại, tôi còn chưa ra khỏi trường. Từ tận đáy lòng tôi không tình nguyện nhận vụ này lắm, đành đáp:
– Cung được, cậu đến phòng lúc nãy đi.
– Vâng, em đến liền. Đàn anh chờ…
Tôi gác máy.
Quên mất, sao Cố Liễm Xuyên có thể gọi mình hẹn chịch được chứ? Tối qua cậu ấy đã rạch ròi mối quan hệ này rồi, giờ đang trồng cây si cuồng nhiệt tán tỉnh người ta mà.
Ngày hôm nay, tôi cảm nhận được bản thân mình thật sự cô độc.
Thỉnh thoảng trước kia tôi cũng thấy thế, nhưng tôi tin mình và Cố Liễm Xuyên yêu nhau, mỗi giây cô độc là điều ngọt ngào.
Nay mới thấy, nếu có ai kề bên mình thì tốt biết mấy.
Danh sách chương