Sau khi chúng ta ra khỏi phòng, đoàn kịch đã thảo luận hoạt động liên hoan mừng buổi kịch thành công rồi: đi KTV. Họ hỏi chúng tôi có tham gia không, hắn nghe thế thì lặng lẽ nhìn tôi.

Ngày hôm đó, bị pheromone của Alpha lấn át, bị mọi người vô cảm vây quanh dõi theo…

KTV là ác mộng của tôi.

Có lẽ tôi nên từ chối thẳng thừng. Nhưng mấy tuần nay, tôi sợ tôi khiến họ thất vọng.

Chợt Hạ Vãn Đình đề nghị:

– Không thì mình đổi sang…

Vệ Lẫm cắt lời y:

– Không thì hẹn khi khác? Cùng ăn một bữa vào ngày mai, chẳng hạn? Em thấy mọi người cũng mệt rồi.

Vệ Lẫm với Hạ Vãn Đình cứ như nước với lửa ấy. Tôi mới để ý thấy. Các bạn trong đoàn cũng phát hiện điều đó.

Thế là bầu không gian tĩnh lặng.

Do dự một lúc, tôi lên tiếng:

– KTV cũng được.

Hạ Vãn Đình nhìn tôi. Tôi lại mất tự nhiên tránh nhìn y.

Thật ra, ngày hôm đó, y cũng có mặt ở đấy, Y vẫn nhớ dáng vẻ chật vật của tôi.

Tôi xấu hổ lắm, bèn dựa sát vào Vệ Lẫm.

Thế là Vệ Lẫm sửa lời:

– Sương Sương đi thì em cũng đi.

*

Mọi người mừng rỡ hân hoan vì tôi và Vệ Lẫm tham gia KTV với họ. Tôi quên đi nỗi sợ khi nãy.

Hạ Vãn Đình vẫn im lặng. Nhớ đến lời đề nghị của y, không biết y đang nghĩ gì nữa.

Đúng là y đã chứng kiến dáng vẻ chật vật khi đó thật.

Hơn nữa, y còn góp nửa công sức vào dáng vẻ ấy.

*

Tôi và Vệ Lẫm theo đoàn người đến KTV. Hắn công khai khoác vai tôi, đồng thời chuyện trò giao lưu với mọi người. Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, mũi hắn thẳng này, khi cười thì mắt sáng rực này… Hắn vẫn luôn bắt mắt, rực rỡ, hấp dẫn mọi người.

Tôi cứ để hắn ôm lấy tôi, mỉm cười. Chợt Hạ Vãn Đình lọt vào tầm mắt tôi.

Tôi định làm hòa, trở thành bạn bè bình thường với y, mà KTV lại gợi hồi ức đau thương, cộng thêm việc y vừa chất vấn tôi rằng tại sao tôi cứ thích Alpha…

Thế là tôi mím môi, không muốn trò chuyện gì với y.

Y hiểu. Y lùi lại, ra khỏi tầm mắt tôi.

*

Tôi ít khi vào KTV vì tôi không hát mấy. Với lại, tôi không thích không gian ồn ào này. Dạo trước thường vào KTV do Cố Liễm Xuyên, kế đó là hồi ức đau thương nên không vào nữa, giờ thì vào lại vì đoàn kịch. Tôi hơi hối hận… mong là không cần phải…

Tôi ngồi trong góc, không nói gì. Các bạn khác vui vẻ hát hò. Vệ Lẫm nhìn tôi ngồi thừ người, quơ tay trước mặt tôi:

– Sương Sương nghe em hát không? Tôi ngẩng đầu nhìn hắn:

– Cũng được.

Vệ Lẫm hôn nhẹ lên má tôi rồi chọn bài Dangerously của Charlie Puth.

Tôi chưa nghe bài này bao giờ, nhưng tôi hiểu lời.

Bản tình ca nồng nhiệt, mù quáng mà kiên định như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả sinh mệnh.

Vệ Lẫm kéo tay tôi, lặng lẽ nhìn tôi, cất giọng lên đoạn cao trào:

[…] But you are the fire, I’m gasoline,

I love you I love you I love you,

I love you dangerously.

Hắn tạo khẩu hình thêm hai chữ “Sương Sương” để mỗi mình tôi gần hắn nhất thấy được.



– Uầy, hay quá đi!

– Tiểu Vệ cháy thật đấy!

– Hay ghê! Hay ghê! Hát thêm bài nữa!

Cả phòng nhao nhao lên.

Ở nơi góc phòng tôi đây có tiếng tim đập rộn ràng như pháo hoa.

Đoàng!

*

Vệ Lẫm không hát nữa. Mọi người nháo nhào đòi chơi Thật hay Thách, phạt rượu. Tôi vẫn còn chìm trong ánh mắt cháy bừng của Vệ Lẫm nên họ dễ dàng kéo tôi tham gia trò chơi, lại còn ngồi đối diện với Hạ Vãn Đình.

Chợt tôi nhớ về cái lần tôi nốc cồn rồi bễ xong bị Vệ Lẫm làm này làm kia…

May mà nay tôi hên, vài lượt Thách chưa rơi trúng tôi. Chắc nhờ có Vệ Lẫm ngồi kế, hễ tôi sắp dính thì hắn giúp tôi.

– Sáu lăm!



– Tám tám!

Vệ Lẫm bắt đầu đáp lung tung. Mọi người cười ha hả.

Tôi cũng bật cười theo.

– Sai rồi, phạt thôi.

– Thách đi ạ! Thách! Thách! Thách!

Vệ Lẫm tự tin chọn yêu cầu bên Thách, kết quả là đọc xong thì hắn không còn cười được nữa. Có vẻ yêu cầu này có độ khó cao.

Tôi hớn hở hóng người gặp nạn.

Yêu cầu: “Chọn một người trong nhóm để tập hít đất trên người ấy mười cái.”

Ha ha ha.

Tôi cười được mấy giây thì tắt ngúm.

Vì hắn nói:

– Em chọn Sương Sương.

Biết ngay mà.

Tôi lườm hắn, rồi cũng phải nằm thẳng cho hắn thực hiện Thách:

– Làm đi.

Hắn tay áo hoodie lên, chống hai tay ở hai bên vai tôi.

Hắn nhìn tôi chăm chú, ánh mắt chứa ngàn vì sao.

– Oa… gần thật đó.

– Hôn một cái xem nào!



Tôi cảm nhận được hương tuyết tùng thoang thoảng. Thế là thân nhiệt lặng lẽ tăng lên.

Vệ Lẫm hít một hơi, rồi ép thân xuống. Hơi thở giao hòa, tôi cảm thấy các cơ trên người hắn đang căng ra.

Hắn bình tĩnh hít đất mười cái, thoạt trông cũng nhẹ nhàng đấy.

Trong quá trình hít đấy đó, hắn nhìn tôi chằm chằm. Tôi như con mồi bị hắn tóm được ấy.

Thử thách kết thúc. Hắn đứng dậy trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, còn tôi phát hiện eo mình nhũn ra…

Ngại quá.

Thấy thế, hắn kéo tôi vào lòng.

Kế đó, tôi cảm nhận được nơi đó trướng lên, bèn giãy khỏi hắn.

Hắn cười khẽ.

*

Người thua tiếp theo là Hạ Vãn Đình. Y cứ im suốt buổi KTV nên lúc biết mình nhận Thách, y cứ chớp mắt nhìn tôi.

Tôi ngồi cách y cũng xa nên không biết y bốc trúng thử thách nào. Có điều, nhìn vẻ mặt y thì tôi hơi đơ.

– Yêu cầu gì thế? Cho nhìn với?

Có người giật phiếu Thách, đọc thành tiếng nội dung tờ phiếu.

– “Hãy nói cho mọi người trên bàn biết xem trong số họ có người bạn thích hay không!” Đàn anh Vãn Đình á?

Nhạt nhẽo thật đấy. Yêu cầu dễ òm. Chắc chắn y không có.

Thật không ngờ, Hạ Vãn Đình lặng lẽ nâng ly rượu, uống cạn.

?

Người Hạ Vãn Đình thích có mặt trong phòng này á?

Chấn động! Trừ tôi thì mọi người cũng há mồm vì bất ngờ, rồi họ nhao nhao:

– Tiếp đi anh em, phải tiếp tục xem người mà đàn anh Vãn Đình thích là ai!

Hạ Vãn Đình cạn ly rồi lau miệng, đứng dậy.

– Không chơi nữa. Anh về trước nhé.

– Kìa anh…

Dù mọi người cố níu kéo nhưng y vẫn vội vã rời khỏi đây.

Tò mò lắm nhé, không biết y thích ai trong số những người ở đây nữa.

Tôi nhìn Vệ Lẫm, lại thấy hắn uống nửa ly rượu. Hình như hắn là người duy nhất không quan tâm y thích ai, hoặc là hắn đã biết.

Không lẽ… người Hạ Vãn Đình thích là hắn?

*

Tan tiệc KTV, trên đường về ký túc xá, tôi thắc mắc với Vệ Lẫm.

Biểu cảm của hắn đa dạng hẳn:

– Không phải em, hiển nhiên mà. Anh quan tâm nó nhiều như thế để làm gì? Anh quá chén rồi à?

“Không hề. Anh chỉ uống có hai ly xíu xiu thôi.” Tôi nghe tôi trả lời như thế đấy, tốc độ nói cũng chậm.

Vệ Lẫm bật cười, ôm tôi, đổi hướng đi:

– Sương Sương có mang theo căn cước công dân không?

Tôi gật đầu.

– Không về ký túc xá nữa, đi khách sạn thôi.

– Anh không đi nổi đâu

– Bắt xe thôi. – Vệ Lẫm quyết định nhanh gọn rồi ngồi xổm trước mặt tôi – Để em cõng anh.

Gió đêm thổi khiến tôi hơi tỉnh.

Người khác quan trọng gì? Chỉ cần có Vệ Lẫm là được.

– Lên đi ạ, Sương Sương.

Giọng hắn thật đáng tin, ôn hòa như mọi khi.

Tôi nằm trên người hắn, cảm nhận bờ vai vững chãi. Hắn hít sâu, lấy đà đứng dậy, rồi cõng tôi đi.

Tôi lên tiếng:

– Pheromone của em ấy, dễ chịu lắm.

Tai hắn lén đỏ.

– Nãy chơi trò chơi, em cứng ghê… A!

Tôi chưa nói xong thì Vệ Lẫm bước nhanh, khiến tôi giật mình.

– Vào khách sạn!

Giọng hắn khàn hẳn đi.

Thú vị quá, tôi tựa vào vai hắn, cười tủm tỉm.

Trong nháy mắt, hình như tôi thấy một dáng hình thân quen khiến tôi nhớ lại một nhân ảnh trong quá khứ. Tôi không rõ dáng hình ấy có tồn tại thật không, lỡ đó chỉ là ảo giác của tôi thôi.

Không quan trọng nữa.

Tôi vùi mình vào hương tuyết tùng mãnh liệt.

Và nghe chính mình thỏ thẻ:

– Anh thích em lắm, thích Vệ Lẫm.

Thanh niên dừng bước.

– Em cũng thích anh, Sương Sương.

Và nói thêm:

– Vẫn thích anh xưa giờ.

- HẾT-

Tác giả có lời muốn nhắn:

Chính truyện đã kết thúc! Kết thúc bằng tình yêu ngọt ngào~

Cảm ơn quý độc giả vẫn dõi theo bộ truyện này đến giờ! Rất là yêu mọi người vì có mấy lần tạm ngưng gõ giữa truyện.

Các ngoại truyện sắp viết gồm:
  1. Cú quay xe trên diễn đàn trường
  2. Góc nhìn của Cố Liễm Xuyên
  3. Góc nhìn của Hạ Vãn Đình
  4. Sau khi tốt nghiệp, Lâm Vệ cùng nhau đi du học + du thuyền play
  5. Thành kết play
wb@有猫的又蓝
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện