– Nhân Chứng Buộc Tội ạ? Em đọc rồi.

Tôi đang ngồi trong căn tin với Vệ Lẫm. Trong lúc dùng bữa, tôi kể chuyện trong tiết văn học anh ngữ cho hắn. Hắn nghiêm túc lắng nghe, còn ý kiến:

– Nếu là bộ này thì…

– Thì sao? – Em đang ngẫm xem nhân vật nào mà không phải anh diễn thì không được.

– Lát về phòng rồi xem chung không? Em xem phim này lâu chưa? Muốn xem lại không?

Mắt hắn sáng bừng:

– Có, em xem lâu rồi. Với lại phim chuyển thể từ truyện của Agatha mà, xem bao lần không chán… Em cũng muốn xem với anh nữa.

Tôi tự động lược bỏ câu cuối của hắn, thắc mắc:

– Em thích truyện của bà ấy lắm à?

Tôi nhận ra tôi chẳng biết gì về hắn cả, về bộ phim, món ăn, bài hát ưu thích… Tôi không biết gì cả. Mà hắn thì sao cũng được, tôi đòi gì hắn cũng chiều.

Đây là lần đầu tôi thấy hắn hào hứng chia sẻ sở thích của hắn đến vậy.

– Vâng, em thích truyện trinh thám phá án lắm. – Chắc do chia sẻ về sở thích nên hắn hơi ngại, nhưng vẫn chia sẻ – Truyện của Agatha về thám tử Poirot, thám tử Holmes, Kindaichi, Conan… Em đọc hết rồi.

Lòng tôi bồn chồn lạ. Hình như tôi vừa bỏ lỡ một thông tin quan trọng nào đó.

– Hay quá. Em có muốn đề cử bộ nào cho tôi không? – Tôi hỏi.

Hắn cười chúm chím. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp dõi theo tôi như thể trước nay chỉ có mỗi tôi lọt vào đôi mắt ấy.

Tôi đấu mắt với hắn mãi, tôi nhìn chỗ khác, chuyển chủ đề trò chuyện:

– Lúc nãy, Cố Liễm Xuyên tìm tôi…

– Vâng.

– Cậu ấy nói cậu ấy hối hận, tôi cũng không ngờ. Mà tôi cảm thấy cậu ấy vẫn còn thích Hạ Vãn Đình, chỉ là cậu ấy đã quen có tôi kề cạnh mà thôi…

Hắn vẫn nhìn tôi, không lên tiếng. Trong căn tin, không gian quanh chúng tôi ồn ào. Còn khoảng không giữa chúng tôi lại im ắng.

Hồi lâu, Vệ Lẫm thở dài. Hắn phủ tay hắn lên bàn tay tôi.

– Sương Sương à, anh tự tin lên nào. Anh thế này, anh ta hối hận mới phải. Anh đừng thấy khổ sở vì anh ta nữa. Anh tốt nhất đó.

Tim tôi tăng tốc, máu sôi sùng sục.

Cảm giác không thực tế chút nào. Từng lời hắn nói, từng hành động hắn thực hiện, hết thảy khiến tôi rung động. Cũng vì thế mà tôi bắt đầu hoài nghi, phải chẳng hắn đã che giấu suy tính của hắn sâu đến vậy? Sao lại có người để ý tôi đến nhường ấy khi mới chỉ xuất hiện trong đời tôi vậy chứ? Tôi với hắn đều là Alpha, hắn thích tôi thật à? Có khi nào, đây cũng do tôi tự ảo tưởng?

Tôi do dự mãi, không dám hỏi.

Lỡ câu trả lời không như ý tôi thì sao?

*

Sau khi về phòng với nhau, tôi mở máy tính tìm phim.

Từ lúc rút khỏi Hội, tôi rảnh hẳn, dư thì giờ học hành trau dồi bản thân, tập thể dục, tự giải trí. Các thói quen của tôi thay đổi.

Hắn pha hai ly cà phê, đưa một ly cho tôi. Tôi cảm ơn hắn rồi hỏi:

– Này là cà phê gì vậy?

Tôi hơi kén cà phê. Tuy người ta đã có lòng mời, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho rõ.

Hắn trả lời:

– Americano ạ. Hồi trước em thấy anh thường uống loại này, nên mua sẵn để mời anh.

Ồ…

Tôi bất ngờ, tim lại trật thêm một nhịp. Tôi không thích bản thân phản ứng như thế, bèn hỏi hắn:

– Em cũng thích uống nó à?

– Không ạ, đắng quá. – Hắn vừa trả lời dứt khoát, vừa mở ngăn kéo của hắn để lấy đường và sữa đặc ra – Em thích ngọt.

Tôi khẽ “ừ” một tiếng, cười tươi hẳn.

Vệ Lẫm thích cà phê ngọt, cũng đáng yêu.

– Nhanh lên để xem phim nữa. – Tôi kiềm nén những xúc cảm thừa thãi của mình xuống, bắt đầu giục hắn.

Đừng nghĩ nhiều, Lâm Sương. Hoàn thành chuyện của mình trước đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện