Hắn hôn nhẹ lắm. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tim mình đập như trống đánh vang.

Nhốn nháo hoảng loạn, long trời lở đất.

Lúc hắn rời môi, tôi vẫn bị hắn giữ nên nhìn hắn… Hắn nhận ra, mỉm cười:

– Sương Sương không từ chối em này.

Tôi cứng họng.

Đầu tôi loạn lắm. Tôi cũng không ngờ bản thân lại yêu đương thêm một tên Alpha khác như vậy. Tôi hết tin Alpha rồi, sắp nghe theo định mệnh mà tìm một Omega với pheromone tương xứng rồi.

Lát sau, tôi mới lên tiếng được:

– Để tôi nghĩ lại đã nhé, Vệ Lẫm.

Hắn vẫn nhìn tôi.

– Cũng được, em không ép anh quyết định ngay đâu. Em tình nguyện ở bên anh.

Giọng hắn nhẹ nhàng mà kiên định. Thế nên tim tôi đập loạn thêm.

*

Về đến phòng, tôi hơi cố ý tránh trò chuyện với hắn. Hắn không dám chủ động quấy tôi, tắm sớm, nghỉ sớm.

Tôi phiền não mở điện thoại, thấy điện thoại mình có mấy cuộc gọi nhỡ từ một dãy số lạ. Tôi không biết ai gọi nữa.

Đúng lúc thay, dãy số ấy gọi tôi.

Tôi nhìn Vệ Lẫm lặng lẽ nhìn qua chỗ tôi mà xách điện thoại ra ban công.

– Alo? Xin chào? – Sương Sương à, cuối cùng cậu cũng bắt máy.

Cố Liễm Xuyên, lại là cậu.

Tôi day day phần giữa chân mày theo quán tính. Tôi bình tĩnh rồi, không còn bài xích cậu nhiều như lúc đầu nữa, chỉ hờ hững đáp:

– Sao cậu lại đổi số…

Không là tớ không định bắt máy thật.

– Vì tớ muốn nói chuyện với cậu. – Giọng cậu khàn lắm – Sương Sương à, tớ nhớ cậu lắm. Tớ nhớ Sương Sương lắm, rõ ràng đồ trong phòng tớ có phần của cậu, tớ không nỡ vứt đi… Tớ mới nhận ra cậu quan trọng với tớ biết bao… Tớ xin lỗi Sương Sương. Cậu quay về với tớ, được không? Sương Sương…

Tôi nhăn mày, nhạy bén cảm nhận Cố Liễm Xuyên xỉn rồi, xỉn lắm rồi.

Không thì sao gọi Sương Sương quen mồm thế được. Tôi còn tưởng cậu tỏ tình nhầm đối tượng cơ.

Tôi với cậu ấy à, quan trọng đến thế sao?

Sau đó tôi phát hiện, ngoại trừ việc thấy khó hiểu thì tôi không còn cảm giác gì với cậu nữa. Tôi không còn thích cậu nữa.

– Uống nhiều rồi, nghỉ sớm đi. – Cậu cứ nhắc tên tôi mãi, tôi đành nhắc nhở cậu.

– Sương Sương à, cậu đang quen… Vệ Lẫm à?

Tôi bất ngờ.

– Tớ nghe nói thế… Hôm nay tớ kiếm cậu, thấy nó hôn cậu…

Hôm nay? Lúc nãy?

Ở cửa ký túc xá?

Tôi vừa nhớ, vừa trả lời:

– Tớ chưa quen cậu ta. Còn cậu, Cố Liễm Xuyên, cậu xỉn rồi.

Tôi thở dài.

– Tớ biết cậu thích Hạ Vãn Đình. Cảm giác của cậu hiện tại với tớ, chắc là cậu chưa quen thôi. Gắng nhé, quen là được.

Lâu rồi, tôi không còn tự ảo tưởng vị trí của bản thân trong lòng cậu nữa.

– Thế nhé. Tớ cúp đây.

Đầu bên kia điện thoại chẳng nói gì nữa. Tôi chỉ nghe thấy tiếng cậu ta thở nặng ra như thể cậu đang kiềm nén cảm xúc vậy… Tôi chần chừ mãi mới gác máy.

Chợt tôi nhớ lần nọ cậu xỉn vì Hạ Vãn Đình. Tôi chạy đến chỗ cậu, uống với cậu, như thiêu thân lao vào lửa, biết thừa người cậu say không phải là tôi mà tôi vẫn phấn đấu quên mình.

Thật nhớ bản thân trong quá khứ mà.

Tôi bỏ được cậu rồi.

*

Lúc tôi lên giường, tôi phát hiện đèn giường Vệ Lẫm đang sáng. Chắc hắn mang laptop lên giường rồi. Không biết khuya rồi mà hắn còn làm gì nữa.

Hắn nghe tiếng tôi lên giường, tiếng gõ máy biến mất.

– Sương Sương chuẩn bị ngủ à?

– Ờ. – Tôi lười bắt hắn sửa cách gọi – Cậu ngủ sớm nhé.

– Vâng. Anh ngủ ngon.

– Ngủ ngon…

Chúc nhau ngủ ngon thôi mà mặt tôi nóng ran. Quan hệ giữa tôi với hắn không giống hai người bạn cùng phòng đơn thuần lắm.

Tôi nhắm mắt, đầu tôi tua lại cảnh Vệ Lẫm tỏ tình với tôi, kế đó là giọng xỉn của Cố Liễm Xuyên. Cậu nói tôi với Vệ Lẫm… Tôi phải dạo diễn đàn trường mới được.

Dù sao cũng không ngủ được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện