Tôi chọn đại một bộ để mặc rồi theo Vệ Lẫm ra ngoài.
Hắn hỏi ý tôi xem tôi có muốn đi đâu không.
Tôi thắc mắc:
– Cậu muốn đi mà? – Thì đi ăn trước. Nãy anh ăn gì chưa? Ăn xong thì mình có thể… – Hắn ngừng lại, quay đầu, nhìn tôi, hỏi tiếp – Anh có muốn đi xem phim không?
Tôi không thấu ánh mắt mong chờ tự dưng xuất hiện trên mặt hắn, chỉ đáp thật:
– Cũng được.
– Vậy…
Thấy hắn đang do dự, tôi bật cười.
– Thật ra, tôi muốn uống rượu.
Người trước mặt tôi khựng lại, nhìn tôi chăm chú khiến tôi nhìn lại hắn với ánh mắt khó hiểu. Hồi lâu, hắn mới không nhìn tôi nữa.
– Được ạ. Tối nay, mình vào bar.
Tôi cũng không uống được nhiều rượu lắm, nhưng mà tôi thích cảm giác mình say ngoắc cần câu – cảm giác mình đang phiêu bồng giữa những áng mây vậy, mọi buồn phiền tan biến.
Hắn bảo hắn muốn đi, mà tôi thấy hắn chưa thạo đường ở khu này lắm. Thế là tôi dẫn hắn dạo quanh khuôn viên trường, dạo luôn khu chợ gần trường.
Sau giờ ngọ, tia nắng ấm rạng ngời, gió thu lướt nhẹ qua má, lòng người như trái cây mọng nước chín muồi.
Đến cả Cố Liễm Xuyên còn chưa từng đi quanh trường với tôi như thế đâu, thật sự.
Tôi ngẫm mãi, đề nghị:
– Có nhà hàng đồ Tây cũng ổn đấy… Cậu muốn ăn bò bít tết không?
Tôi từng ăn ở đó rồi, với Cố Liễm Xuyên, nên ấn tượng về quán khá ịn sâu trong lòng tôi: giá cả phải chăng, cơ sở vật chất cực tốt. Tôi còn nhớ Cố Liễm Xuyên thích quán đó lắm.
Vệ Lẫm lại do dự:
– Em muốn ăn mì.
– À.
Ừ, tôi cũng chẳng biết nên mời hắn vào quán nào nữa.
Thấy vậy, hắn bèn lôi điện thoại ra:
– Để em tìm cho.
Cuối cùng, hắn đã tìm quán mì một quán mì ramen Nhật Bản nổi tiếng gần trường.
Sau giờ ngọ, có nhiều sinh viên vừa ăn vừa nói, không khí nhộn nhịp lắm. Ai cũng có câu chuyện họ muốn chia sẻ hoặc muốn lắng nghe, nên họ chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi.
Cũng lạ đấy. Trừ những lúc lên trường đi học thì tôi ít khi rơi vào tình trạng này. Đã thế, người ta còn không quá chú ý đến tôi.
Tôi chọn món mà nhiều người ưa thích, hắn cũng nhanh chóng đặt món. Bà chủ bảo chúng tôi đợi lát, xong còn nhiệt tình hỏi rằng đây có phải lần đầu chúng tôi đến quán này hay không.
Không hiểu sao tôi lại thấy hơi lo, bèn nhìn hắn. Có vẻ hắn hiểu ánh mắt ấy của tôi, đành cười đáp bà chủ:
– Vâng, lần đầu của chúng cháu.
– Quán mì nhà bà được làng đại học quý lắm đấy, sinh viên hay giảng viên gì cũng thích… Bà nhớ hết khách quen rồi, còn hai đứa lần đầu đến đây thì bà ưu đãi 20% cho mỗi đứa nhé.
Thật bất ngờ.
Hắn còn đáp lời bà chủ một cách tự nhiên nữa chứ:
– Thật ạ? Chúng cháu cảm ơn bà! Sau này chúng cháu sẽ ủng hộ quán thường xuyên, nhỉ đàn anh?
Hắn đẩy việc ngoại giao sang cho tôi, tôi bèn đáp:
– A… Dạ.
Bà chủ nghe Vệ Lẫm đáp mà bật cười, nhẹ nhàng quàng vai tôi:
– Rảnh nhớ ghé!
Rồi bà vui vẻ vào bếp.
– Hèn gì người ta bảo quán này phục vụ tận tình… – Có vẻ tâm trạng Vệ Lẫm khá tốt, hắn nhìn tôi, cười nói – Nếu ngon thì mình có thể ghé đây thường xuyên đó anh, cũng tiện mà.
Còn cuộc trò chuyện khi nãy đã giúp tôi thấy tốt hơn:
– Được.
Hèn gì.
Do tôi quá thiển cận. Sao tôi có thể cho rằng quán ăn lề đường bình thường thực dụng thế này lại kém sang hơn nhà hàng đồ Tây kia chứ? Bầu không khí của bữa ăn cũng không giống, ở đây ấm cúng.
Hèn gì Cố Liễm Xuyên thích Hạ Vãn Đình.
Tôi thầm thở dài. Hình như hắn nghe thấy, hắn ngồi thẳng lưng nhìn tôi nghiêm túc.
– Anh với… – Hắn ngập ngừng rồi đổi chủ đề – Thật ra, em biết đàn anh từ trước rồi.
Tôi cúi đầu, cười hỏi:
– Thế à? Thấy tốt hay tồi?
– Cũng không hẳn. Em học chung trường cấp ba với anh đấy, anh lên 12 thì em vào 10. Em còn nhớ anh từng diễn thuyết, đặc biệt ấn tượng… – Hắn im một lúc rồi nói tiếp – sâu sắc.
Hắn kể chân thành đến mức tôi bất ngờ lắm. Tôi cố nhớ lại, tôi thật sự không có ấn tượng gì về hắn cả.
Tôi im mãi mới tiếp lời:
– Thì ra vẫn có người nhớ đến tôi. Chắc cậu cũng biết Cố Liễm Xuyên nhỉ? Lúc đó cậu ấy nổi lắm. Hôm nay, cậu cũng thấy cậu ấy nổi vậy đó.
Cố Liễm Xuyên những năm cấp ba còn xuất sắc hơn cơ, dường như là hình mẫu “con nhà người ta” trong mắt thầy cô lẫn phụ huynh nữa. Tôi nghĩ, khéo Vệ Lẫm cũng từng được nghe về cậu như thế.
Tôi cũng không ngại việc bị người khác gợi lại quá khứ, tôi chỉ không rõ hắn có biết quan hệ giữa tôi với Cố Liễm Xuyên từng ồn ào đến tai tiếng thôi. Dù sao tôi cũng đơn phương dây dưa ngần ấy năm…
Có điều, tôi vẫn không cảm thấy xấu hổ cho một bản thân nhiệt huyết đến vậy.
Nếu Vệ Lẫm đã biết, hắn định xa lánh tôi thì tôi cũng không cản.
Chỉ là, nghe thấy tôi nhắc tên Cố Liễm Xuyên, hắn chau mày như muốn nói thêm thì thức ăn lên bàn.
Hắn hỏi ý tôi xem tôi có muốn đi đâu không.
Tôi thắc mắc:
– Cậu muốn đi mà? – Thì đi ăn trước. Nãy anh ăn gì chưa? Ăn xong thì mình có thể… – Hắn ngừng lại, quay đầu, nhìn tôi, hỏi tiếp – Anh có muốn đi xem phim không?
Tôi không thấu ánh mắt mong chờ tự dưng xuất hiện trên mặt hắn, chỉ đáp thật:
– Cũng được.
– Vậy…
Thấy hắn đang do dự, tôi bật cười.
– Thật ra, tôi muốn uống rượu.
Người trước mặt tôi khựng lại, nhìn tôi chăm chú khiến tôi nhìn lại hắn với ánh mắt khó hiểu. Hồi lâu, hắn mới không nhìn tôi nữa.
– Được ạ. Tối nay, mình vào bar.
Tôi cũng không uống được nhiều rượu lắm, nhưng mà tôi thích cảm giác mình say ngoắc cần câu – cảm giác mình đang phiêu bồng giữa những áng mây vậy, mọi buồn phiền tan biến.
Hắn bảo hắn muốn đi, mà tôi thấy hắn chưa thạo đường ở khu này lắm. Thế là tôi dẫn hắn dạo quanh khuôn viên trường, dạo luôn khu chợ gần trường.
Sau giờ ngọ, tia nắng ấm rạng ngời, gió thu lướt nhẹ qua má, lòng người như trái cây mọng nước chín muồi.
Đến cả Cố Liễm Xuyên còn chưa từng đi quanh trường với tôi như thế đâu, thật sự.
Tôi ngẫm mãi, đề nghị:
– Có nhà hàng đồ Tây cũng ổn đấy… Cậu muốn ăn bò bít tết không?
Tôi từng ăn ở đó rồi, với Cố Liễm Xuyên, nên ấn tượng về quán khá ịn sâu trong lòng tôi: giá cả phải chăng, cơ sở vật chất cực tốt. Tôi còn nhớ Cố Liễm Xuyên thích quán đó lắm.
Vệ Lẫm lại do dự:
– Em muốn ăn mì.
– À.
Ừ, tôi cũng chẳng biết nên mời hắn vào quán nào nữa.
Thấy vậy, hắn bèn lôi điện thoại ra:
– Để em tìm cho.
Cuối cùng, hắn đã tìm quán mì một quán mì ramen Nhật Bản nổi tiếng gần trường.
Sau giờ ngọ, có nhiều sinh viên vừa ăn vừa nói, không khí nhộn nhịp lắm. Ai cũng có câu chuyện họ muốn chia sẻ hoặc muốn lắng nghe, nên họ chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi.
Cũng lạ đấy. Trừ những lúc lên trường đi học thì tôi ít khi rơi vào tình trạng này. Đã thế, người ta còn không quá chú ý đến tôi.
Tôi chọn món mà nhiều người ưa thích, hắn cũng nhanh chóng đặt món. Bà chủ bảo chúng tôi đợi lát, xong còn nhiệt tình hỏi rằng đây có phải lần đầu chúng tôi đến quán này hay không.
Không hiểu sao tôi lại thấy hơi lo, bèn nhìn hắn. Có vẻ hắn hiểu ánh mắt ấy của tôi, đành cười đáp bà chủ:
– Vâng, lần đầu của chúng cháu.
– Quán mì nhà bà được làng đại học quý lắm đấy, sinh viên hay giảng viên gì cũng thích… Bà nhớ hết khách quen rồi, còn hai đứa lần đầu đến đây thì bà ưu đãi 20% cho mỗi đứa nhé.
Thật bất ngờ.
Hắn còn đáp lời bà chủ một cách tự nhiên nữa chứ:
– Thật ạ? Chúng cháu cảm ơn bà! Sau này chúng cháu sẽ ủng hộ quán thường xuyên, nhỉ đàn anh?
Hắn đẩy việc ngoại giao sang cho tôi, tôi bèn đáp:
– A… Dạ.
Bà chủ nghe Vệ Lẫm đáp mà bật cười, nhẹ nhàng quàng vai tôi:
– Rảnh nhớ ghé!
Rồi bà vui vẻ vào bếp.
– Hèn gì người ta bảo quán này phục vụ tận tình… – Có vẻ tâm trạng Vệ Lẫm khá tốt, hắn nhìn tôi, cười nói – Nếu ngon thì mình có thể ghé đây thường xuyên đó anh, cũng tiện mà.
Còn cuộc trò chuyện khi nãy đã giúp tôi thấy tốt hơn:
– Được.
Hèn gì.
Do tôi quá thiển cận. Sao tôi có thể cho rằng quán ăn lề đường bình thường thực dụng thế này lại kém sang hơn nhà hàng đồ Tây kia chứ? Bầu không khí của bữa ăn cũng không giống, ở đây ấm cúng.
Hèn gì Cố Liễm Xuyên thích Hạ Vãn Đình.
Tôi thầm thở dài. Hình như hắn nghe thấy, hắn ngồi thẳng lưng nhìn tôi nghiêm túc.
– Anh với… – Hắn ngập ngừng rồi đổi chủ đề – Thật ra, em biết đàn anh từ trước rồi.
Tôi cúi đầu, cười hỏi:
– Thế à? Thấy tốt hay tồi?
– Cũng không hẳn. Em học chung trường cấp ba với anh đấy, anh lên 12 thì em vào 10. Em còn nhớ anh từng diễn thuyết, đặc biệt ấn tượng… – Hắn im một lúc rồi nói tiếp – sâu sắc.
Hắn kể chân thành đến mức tôi bất ngờ lắm. Tôi cố nhớ lại, tôi thật sự không có ấn tượng gì về hắn cả.
Tôi im mãi mới tiếp lời:
– Thì ra vẫn có người nhớ đến tôi. Chắc cậu cũng biết Cố Liễm Xuyên nhỉ? Lúc đó cậu ấy nổi lắm. Hôm nay, cậu cũng thấy cậu ấy nổi vậy đó.
Cố Liễm Xuyên những năm cấp ba còn xuất sắc hơn cơ, dường như là hình mẫu “con nhà người ta” trong mắt thầy cô lẫn phụ huynh nữa. Tôi nghĩ, khéo Vệ Lẫm cũng từng được nghe về cậu như thế.
Tôi cũng không ngại việc bị người khác gợi lại quá khứ, tôi chỉ không rõ hắn có biết quan hệ giữa tôi với Cố Liễm Xuyên từng ồn ào đến tai tiếng thôi. Dù sao tôi cũng đơn phương dây dưa ngần ấy năm…
Có điều, tôi vẫn không cảm thấy xấu hổ cho một bản thân nhiệt huyết đến vậy.
Nếu Vệ Lẫm đã biết, hắn định xa lánh tôi thì tôi cũng không cản.
Chỉ là, nghe thấy tôi nhắc tên Cố Liễm Xuyên, hắn chau mày như muốn nói thêm thì thức ăn lên bàn.
Danh sách chương