Mấy năm trước, người ta có truyền tai nhau một câu chuyện thế này —

Con trai cưng của ông trùm giới điện ảnh – thích một vị đại thần nổi tiếng trong ngành.

Tiểu thiếu gia còn nhỏ nên non nớt, theo đuổi đại thần cũng đơn thuần hệt như các cô nữ sinh theo đuổi người trong mộng. Nhưng cậu ấy cũng có vài hành động đặc trưng, ví như mấy tháng liền lén đến thăm đoàn phim của đại thần, mà không hiểu sao cuối cùng vẫn không nên cơm cháo gì.

Giữa giới giải trí đầy thị phi này, hiếm có chuyện nào lại trong sáng như của tiểu thiếu gia kia, nên tin đồn lan truyền rất nhanh, ngay cả Lịch Phong cũng nhớ mang máng – hình như trợ lý nhà mình từng nhắc đến chuyện này.

Đương nhiên là, người ta nói thế thì anh biết thế thôi.

Lúc chờ đèn đỏ, Lịch Phong vội vã bấm số điện thoại của Mục Gia Ngôn.

Bên kia vang lên giọng nói ầm ĩ của hắn ta, hẳn là tâm trạng đang tốt nên còn nói cười to hơn bình thường: “Cảm ơn cậu nhé Lịch Phong… Tập lần trước hai người hôn môi đó mới vừa được chiếu, hot không tưởng nổi! Đúng là một cú vả vào mặt đám anti kia! Để xem còn ai dám nói Hàn Thời không được ai thương nữa không, ha ha ha ha…”

Lịch Phong càng nghe càng thấy lòng chùng xuống, anh im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Tôi hỏi anh chuyện này, mấy năm trước…”

Mục Gia Ngôn đang ăn liên hoan, tìm mãi mới được một chỗ yên tĩnh để nói chuyện. Sau khi nghe kĩ những gì Lịch Phong nói, hắn ta cũng đứng hình nửa ngày, một lát thì xấu hổ đáp: “Ừ… là nó đó.”

Quả nhiên…

Lịch Phong nhíu mày, thà rằng không phải…

Mục Gia Ngôn không rõ có chuyện gì xảy ra với Lịch Phong, đành cười trừ vài tiếng rồi thử dò hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Chuyện vặt vãnh này cũng lâu rồi… Cậu có chuyện gì à?”

Đèn nhảy sang xanh, Lịch Phong đeo tai nghe lên rồi kể lại mọi chuyện cho Mục Gia Ngôn.

Nghe xong, Mục Gia Ngôn nghẹn họng không biết nên nói gì.

“Bây giờ em ấy…” Lịch Phong nói vào micro trên tai nghe “Có ở nhà không? Chỗ mà tôi biết ấy?”

Mục Gia Ngôn hoàn hồn, vô thức đáp: “Ừ…”

Lịch Phong muốn cúp điện thoại ngay, lại nghe Mục Gia Ngôn vội la lên: “Á không được!! Đừng nói cậu muốn chạy tới chỗ Hàn Thời nói rõ mọi chuyện nhé?!”

Lịch Phong gật đầu: “Ừ.”

“Không được!” Mục Gia Ngôn vội vàng ngăn cản: “Đừng! Đừng… Bây giờ chạm vào là nổ đó!!”

Lịch Phong nhíu mày.

“Chờ đã, nghe tôi nói này.” Mục Gia Ngôn ngừng một lát để ổn định tâm tình, “Cậu hỏi chuyện này, còn vội đi tìm Hàn Thời như vậy… là có thích nó đúng không?”

“Ừ.” Lịch Phong trả lời.

Không phải là có thích… mà thích từ lâu rồi.

“Vậy thì cứ việc triển thôi!” Mục Gia Ngôn vội nói: “Cậu cũng biết Hàn Thời thích cậu như thế nào mà, nên cứ triển thôi? Nghe tôi này… Bây giờ cứ đến nhà nó, nhưng đừng nhắc đến chuyện đó, cậu đè luôn nó lên giường nó cũng không đuổi cậu đi đâu! Tin tôi đi!”

Lịch Phong cau mày: “… Anh điên à?”

“Cậu mới điên đó!!” Mục Gia Ngôn học chung với Lịch Phong mấy năm, tốt nghiệp xong cũng hợp tác với nhau mấy năm liền, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta dùng giọng điệu này nói chuyện với Lịch Phong.

Mục Gia Ngôn không thể tin nổi: “Này Lịch Phong… Cậu cho rằng Hàn Thời là trái hồng mềm nhũn muốn vò thế nào thì vò à? Khi không lại chạy đến nói việc này ra, nghĩ mà xem, em ấy biết công sức bao lâu nay của mình lại được người khác hưởng hết thì có buồn không chứ?”

“Hay là nó xui xẻo vậy là đáng?! Bao nhiêu năm rồi…” Giọng Mục Gia Ngôn như nghẹn lại, chửi thầm một câu rồi mới mím môi nói tiếp, “Bao nhiêu năm rồi… Cậu biết em ấy chờ mong cậu đáp lại như thế nào không?”

“Tôi biết, cậu không sai, nhưng Hàn Thời cũng vậy… Thằng bé đơn giản lắm, quanh đi quẩn lại, làm mọi việc cũng chỉ vì thích cậu.”

“Cậu biết vậy rồi tự nguyện đến với em ấy là được. Đừng nói chuyện này ra… được không? Hàn Thời là một đứa ngốc, nó không nhìn ra chuyện gì lạ đâu.”

Lịch Phong lại im lặng.

“Cậu…” Mục Gia Ngôn sốt ruột đến đỏ cả mắt, không kiềm được mà quát, “Cậu nghĩ tôi đang nghĩ cho mình chứ gì? Mẹ nó chứ, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi!! Tên ngốc đó luôn mất hết tự trọng trước mặt cậu, nhưng không có nghĩa là nó không biết giận! Tôi biết ê-kíp của cậu luôn coi thường và nghĩ Hàn Thời là thằng chỉ biết nổi tiếng nhờ dựa hơi và scandal. Nhưng với chúng tôi, em ấy chính là một cậu ấm chân chính, được chúng tôi nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên!”

Mắt Lịch Phong tối sầm lại, anh nắm chặt tay lái, vẫn không lên tiếng.

“Bảo Vưu Bân ngậm miệng lại, chuyện này tới đây là chấm dứt.” Mục Gia Ngôn thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Cậu thích em ấy, muốn theo đuổi em ấy thì phải loại trừ hết  tất cả nguy cơ, đúng không? Đừng vội vàng quá mà hấp tấp, nghe tôi, bỏ chuyện này đi, sau này chỉ cần đối xử tốt với em ấy là được. Chỉ cần là cậu… cậu quan tâm em ấy một chút, là tên ngốc đơn thuần ấy đã thỏa mãn lắm rồi…”

Lịch Phong lại im lặng một lát, rồi cúp máy.

Anh chạy thẳng đến khu nhà mà Hàn Thời thường ở. Lúc đến thì bị bảo vệ cản lại, Lịch Phong bèn quay cửa xe xuống, để lộ mặt kiểm tra rồi vào trong.

Anh dừng xe trước nhà Hàn Thời.

Chính anh là người mua căn nhà này, năm đó đã công khai rằng đây là nhà tân hôn của bọn họ, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến đây.

Còn Hàn Thời… đã dọn đến ở được ba năm rồi.

Lịch Phong dựa lưng lên xe, lẳng lặng nhìn ánh đèn trên lầu, nhìn không biết bao lâu.

Mục Gia Ngôn nói không sai, Hàn Thời rất thích anh, thích đến mức anh muốn làm gì cậu cũng được. Bây giờ anh gõ cửa… không cần nói gì, chỉ cần làm theo khao khát của bản thân là được, đúng không? Hàn Thời sẽ không tức giận vì quá khứ, cũng không giận vì anh phát hiện quá muộn màng. Còn anh chỉ cần tốt với em ấy, âm thầm bồi đắp thương tổn cho em ấy.

Hàn Thời không biết gì cả, tính xấu của em ấy chắc chắn sẽ không bao giờ lộ ra trước mặt anh. Thậm chí anh chỉ cần dịu dàng một chút, là Hàn Thời sẽ để lộ hết nơi mềm mại nhất trong lòng cậu ra cho anh xem.

Anh sắp sửa cùng Hàn Thời xây dựng một tình yêu không chút bão tố, thực sự trở thành vợ chồng, từ nay về sau chung sống hạnh phúc trong căn nhà này.

Lịch Phong hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.

Không bao lâu sau, Hàn Thời đã xuất hiện trước cửa, hoảng sợ ra mặt. Tóc cậu hơi rối, trên cổ còn đeo tai nghe và đang mặc quần áo ở nhà, khác xa hình tượng ở ngoài. Cậu thấp thỏm chỉnh lại tóc, lắp bắp nói: “Anh… Sao anh tới đây?”

Lịch Phong nhìn cậu chằm chằm.

Hàn Thời cứ đứng ngốc ở đấy, bị Lịch Phong nhìn một hồi thì hai má dần đỏ lên.

Dường như… Không cần phải nói thêm gì nữa.

Câu chuyện của vương tử và vương tử, cuối cùng cũng chấm được một dấu chấm tròn viên mãn rồi.





Tiếc là, vẫn có người kiên quyết chọn hard mode.

“Hàn Thời.” Lịch Phong hít sâu một hơi, cố gắng thốt ra từng từ: “Sáu năm trước, khi em đến đoàn phim chăm lo cho anh gần hai tháng… Anh lại tưởng đó là người khác.”

Nụ cười trên mặt Hàn Thời cứng lại.

“Anh nghĩ tình cảm của em là tình cảm của người khác, rồi đối xử tốt lại với người khác…. Chính anh đây cũng đã nghe qua mấy lời đồn đãi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đó là em.” Lịch Phong nghiến răng, ngước lên nhìn Hàn Thời, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh, “Là anh, anh phụ lòng em, phụ tất cả.”

Không phải chuyện gì cũng có thể lấy danh nghĩa tình yêu ra để lờ đi, xem như chưa từng xảy ra được.

Không có đoạn tình cảm nào, đáng bị chôn vùi cùng với thời gian cả.

Sáu năm trôi qua, bao nhiêu ngày đêm, chỉ hai chữ Lịch Phong – mười sáu nét bút hoa, mỗi một lần, một lần đều khắc sâu trong tâm trí Hàn Thời, trong giấc mơ, trong laptop ngày còn trẻ, trong điều ước mỗi dịp sinh nhật, và thành cả mật khẩu điện thoại cũ của cậu.

Sáu năm trôi qua, anh luôn luẩn quẩn trong tâm trí em.

Sao có thể để nó trôi qua như chưa có gì xảy ra được?

“Không tìm được em sớm hơn, đều là lỗi của anh.” Cố giấu trong lòng màn cược lớn nhất, cũng là nỗi lo lớn nhất hiện tại, Lịch Phong khó khăn mở miệng: “Hàn Thời… Cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa nhé, được không?”
Cua: Vẫn ghim ông Lịch Phong lắm nhé..

P/s: *Xúc động không nói nên lời* (vì sao à, hãy nhìn xuống dòng dưới ~~)

– Hoàn chính văn–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện