Edit: Tử Nguyệt

Beta: Vũ Ngư Nhi
Lúc Thiên Lang đi lướt qua bên cạnh, Ôn Dục Nhiễm thấy được cái gì đó đang không ngừng “giãy dụa” trên tay y. Nó giống như một nắm tóc rối lớn. Anh cảm thấy tim mình lại bị nện thêm một cú nữa rồi.

“Cái này ta sẽ xử lý, ngài có thể yên tâm mà ngủ rồi, không có việc gì đâu.” Bàn tay dùng sức nắm chặt lại, nắm đám tóc kia chặt thêm một chút, Thiên Lang vẫn tươi cười thản nhiên: “Cần ta ngủ cùng không?”

“Không cần!” Tại sao câu này được nói ra từ trong miệng của y lại làm cho anh không thể nào nghĩ rằng đó chỉ có nghĩa là “ngủ cùng nhau” thôi ta? Cuối cùng cũng đuổi được Thiên Lang với vẻ mặt tiếc nuối đi rồi, không đợi Ôn Dục Nhiễm thay xong áo ngủ thì điện thoại di động để ở bên cạnh đã vang lên. Thì ra là Duẫn Mộc gọi đến để dò hỏi tình hình.

“Không cụt tay thiếu chân gì. Có điều, tao cảm thấy hôm nay tao bị tổn thương tinh thần ghê gớm.” Vừa lấy tay kéo quần áo xuống, đồng thời Ôn Dục Nhiễm cũng tố khổ với người bên kia điện thoại: “Vị cao nhân này thích đàn ông hả?”

“Tao không quen biết anh ta, ngoại trừ khiết phích ra cũng chưa từng nghe thấy anh ta còn có tật xấu quái dị nào. Anh ta làm gì mày à?”

“Không có, nhưng mà mới quen biết nhau có một ngày thôi mà đã đối xử tốt với tao như thế, làm tao có chút sợ hãi.” Thay quần áo xong ngồi ở bên cạnh giường thở dài một tiếng, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy có dùng từ “tốt” để mô tả luôn rồi ấy chứ: “Nói như thế nào ta, khó mà tin nổi. Có điều, nếu tao là phụ nữ thì bây giờ khẳng định là sẽ hạnh phúc đến chịu không nổi luôn.”

Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lúc sau đó mới trả lời: “Tao nên sớm chúc hai người hạnh phúc mới phải.”

“Thì ra mày còn có sở thích làm mai nữa ha, quả thật là rất có tiềm năng.” Trêu chọc một câu, tầm mắt Ôn Dục Nhiễm vẫn không nhịn được mà lia về phía cửa sổ. Vừa rồi nhìn thấy Thiên Lang từ bên ngoài cửa sổ lôi ra một đống này nọ nên hại anh cũng có chút để tâm.

“Tao đã xin nghỉ giúp mày rồi, ba ngày, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu, mấy ngày nay cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi.”

“Vậy thì cảm ơn, cảm giác lạm dụng chức quyền đi cửa sau thật tốt vô cùng.” Ngược lại bây giờ Ôn Dục Nhiễm cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã không từ chối lời đề nghị của Duẫn Mộc mà đến làm việc ở công ty con của nhà hắn, nếu không không chừng sẽ bị đuổi việc thật.

Hai người hàn huyên vài câu rồi mới cúp điện thoại, tuy rằng sớm hơn giờ đi ngủ thường ngày, có điều mấy ngày nay thiếu ngủ quá trầm trọng rồi, Ôn Dục Nhiễm trực tiếp tắt đèn, đi ngủ.

Nói thật, giấc ngủ này cũng không quá sâu, một phần là bởi vì đang ở trong nhà người ta nên cũng có chút không tự nhiên, một phần khác là do tác dụng tâm lý.

Bởi vậy Ôn Dục Nhiễm thức dậy cũng sớm hơn, sáu giờ rưỡi đã mở mắt ra, vẫn có chút không tỉnh táo, lại mơ mơ màng màng nằm trên giường khoảng chừng hai mươi phút nữa thì mới ngáp một cái ngồi dậy.

Dụi mắt xoay người qua, Ôn Dục Nhiễm đang muốn mang dép lê, không ngờ tới lại trực tiếp giẫm lên một thứ gì đó ấm áp mềm mại làm anh giật mình tỉnh táo ngay lập tức.

Nhanh chóng rút chân lại rồi nhìn xuống dưới, anh thấy một người to xác đang nằm trên đất sau khi bị anh đạp vào bụng làm tỉnh giấc mà vẫn có tâm trạng mỉm cười với anh: “Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Sao anh lại ở đây?!”

“Bởi vì đây là phòng của ta.”

Lý do đầy đủ như vậy, đương nhiên Ôn Dục Nhiễm chẳng thể nói gì được: “Đây không phải là khách phòng sao? Hơn nữa, anh có thể kêu tôi đến phòng khác mà.”

Thiên Lang ngồi dậy từ dưới đất, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy áo ngủ trên người đối phương là đồ tình nhân với mình. “Phòng ngủ chính đương nhiên là dành cho ngài rồi. Ta vẫn luôn ngủ ở đây, có thể cùng ngủ chung một phòng với ngài thật là hạnh phúc.” Quả nhiên nửa câu sau mới là trọng điểm.

Thế nhưng tôi chẳng vui vẻ chút nào cả!

Hai người cùng rời giường, phòng vệ sinh khá lớn nên cả hai cũng rửa mặt chung. Không thể không nói, lúc Ôn Dục Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang dùng đồ tình nhân trong gương, cảm giác lúng túng đó thật là không thể nói nên lời mà.

Sau khi rửa mặt xong, còn chưa thay áo ngủ, Thiên Lang hưng phấn bừng bừng mà lôi kéo Ôn Dục Nhiễm cùng chụp chung một tấm hình bằng điện thoại. Ôn Dục Nhiễm cứ như vậy mà trơ mắt nhìn y gõ gõ tấm hình đó, sau đó post weibo kèm với một dòng chữ: Cùng nhau rời giường o(*////▽////*)q Sau khi chuyện này kết thúc, anh nhất định phải nghiêm túc đi nói cho Duẫn Mộc biết rằng: Trên thế giới này, vẫn còn có người còn ngốc nghếch hơn hắn, còn chẳng biết xấu hổ hơn hắn nữa.

“Chúng ta vẫn nên nói chính sự đi.” Anh ưu thương nói.

“Được rồi, trước tiên ngài muốn nghe cái gì? Là chuyện của chúng ta, hay là chuyện kia?”

Đặt hai việc ở bên cạnh mà so sánh một chút, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy quả nhiên là chuyện sau tiêu tốn thời gian nhiều hơn: “Vậy thì nói chuyện rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì trước đi.”

“Khi còn bé ngài có đi qua một nơi tên là núi Ô Lâu, hơn nữa lúc trước ngài nói rằng ngài tên là Ôn Nhiễm, cho nên ta mới chẳng thể tìm được ngài.”

Núi Ô Lâu? Cái tên này nghe thật quen tai, cố gắng suy nghĩ nửa ngày, Ôn Dục Nhiễm mới nhớ tới thôn mà bà nội anh ở có một ngọn núi ở bên cạnh gọi là núi Ô Lâu. Khi bà nội còn sống thì hằng năm anh đều đến thôn nhỏ đó ở lại một thời gian. Việc đổi tên cũng chính xác, tuy rằng đến tận bây giờ Ôn Dục Nhiễm vẫn không biết rõ lý do bên trong, hỏi mẹ thì bà cũng chỉ lảng tránh rồi nói sang chuyện khác mà không chịu nói rõ.

“Thật ra ngọn núi kia là tử cục, một gia tộc có lịch sử lâu đời sống trên núi này đã xếp đặt các loại trận, một khi có người sống không cẩn thận rơi vào thì sẽ lập tức biến thành chất dinh dưỡng cho ngọn núi đó.” Vừa giải thích cho Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang vừa thuần thục đập vỡ hai quả trứng gà đổ vào chảo, chiên lên: “Mà ngài đã rơi vào tử cục, ta vốn là người phụ trách trông coi hoàn bội Vạn Tượng trong gia tộc, sau đó thì gặp ngài.”

Đây là tình huống gì? Ôn Dục Nhiễm nghe được thì sửng sốt một chút, luôn cảm thấy có chút quen quen. Đây không phải là motif thường gặp trong phim truyền hình khi nam nữ chính gặp gỡ sao?

“Lúc đó ngài nói muốn cưới ta, nhưng là một công cụ trông coi hoàn bội, người trong tộc vẫn luôn nói với ta rằng ta không thể có người thân, không thể có bạn bè, không thể có người yêu, trong tương lai sẽ có một chủ nhân, chỉ có chủ nhân mới là tất cả, mà mọi nhu cầu cùng ý nghĩ của bản thân ta cũng chỉ là rác rưởi vô dụng.”

Ôn Dục Nhiễm nhìn y, đó là một đoạn ký ức u ám mà bi thương. Một đứa trẻ từ nhỏ đã bị ép tiếp thu những tư tưởng như vậy, người lớn dường như có ý đồ tiêu diệt tất cả tư tưởng quan điểm của y, điều này cũng quá tàn nhẫn.

Nhưng anh lại không tìm thấy trên mặt Thiên Lang một tia không cam lòng hay oán hận gì cả, hoặc là nên nói căn bản không có bất kỳ vẻ tiêu cực gì, trái lại là tràn đầy thoải mái vui vẻ: “Cho nên ta liền để ngài trở thành chủ nhân của ta và hoàn bội Vạn Tượng. Như vậy, không phải là ta sẽ thuộc về ngài sao? Sau đó ta để ngài rời khỏi núi Ô Lâu, chỉ có điều trước đó ngài đã ở trong tử cục quá lâu, đã bị âm khí xâm nhập, dương khí thoát ra ngoài, dễ dàng hấp dẫn ma quỷ. Lúc đó ngài còn nhỏ, cho nên ta chỉ có thể tạm thời niêm phong lại, đoạn ký ức đó có lẽ cũng do bởi vì bị âm khí xâm nhập mà mất đi. Sau đó vì tìm ngài nên ta tìm cơ hội trốn ra khỏi tộc, chỉ có điều khi đó chưa kịp lưu lại dấu ấn cho nên vẫn luôn không thể tìm được ngài.”

Mắt thấy Thiên Lang lật trứng chiên trong chảo qua một bên, Ôn Dục Nhiễm do dự một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Bị người nhà đối xử như vậy, anh… vẫn tốt chứ?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng anh liền cảm thấy mình ngu đến phát khóc, như thế thì sao có thể tốt được chứ, đây chẳng phải là cố ý kích thích con nhà người ta sao?

“Loảng xoảng.”

Thiên Lang đánh rơi xẻng cơm ở trên bệ, mặt không có biểu cảm gì mà nhặt lên lại. Ôn Dục Nhiễm chú ý tới tay y run rất nhẹ, lực giữ lấy cái xẻng mạnh đến mức ngón tay đều hơi trắng bệch, như thể bị buộc phải chịu đựng cái gì đó.

“Ta có gì mà không tốt đâu?” Y nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Có thể ở cùng chủ nhân của mình, được chủ nhân sử dụng, đây chính là vinh hạnh lớn nhất của một công cụ.”

Lửa bị tắt đi, trứng đã chiên xong, lòng đỏ trứng vàng rực làm nổi bật lòng trắng trứng trắng mịn khiến cho người khác muốn ăn ngay, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm lại cảm thấy Thiên Lang có chỗ nào đó không đúng. Cũng không phải là thần thái động tác, mà là một loại cảm giác không rõ, hình dung trừu tượng một chút thì có lẽ là khí tức chăng?

Anh không khỏi có chút chột dạ nhìn về phía Thiên Lang đan để trứng chiên lên bàn: “Có phải tôi nói sai cái gì không?”

“Ngài mãi mãi cũng không sai.” Thiên Lang cười phản bác, ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc: “Nếu như bị ngài vứt bỏ, có lẽ ta sẽ không sống nổi dù chỉ một giây.”

Từ tối hôm qua đến bây giờ, những điều mới nghe được khá là buồn nôn, cẩn thận cảm thụ thì những lời nói khiến người ta sởn cả tóc gáy như thế Ôn Dục Nhiễm cũng nghe qua không ít, nhưng vẫn không thể quen được. Đối với đoạn chuyện xưa mà Thiên Lang kể anh hoàn toàn không có cảm giác chân thật, mà cho dù đó là thật đi nữa thì anh cũng không có cách nào đi chứng minh được. Nếu như Thiên Lang nói dối để lừa anh, vậy thì anh cũng không có cách nào cả.

Lẽ nào anh còn có thể tha thiết mà chạy về ngọn núi quái lạ có chuyện ma kia, đi tìm một chút xem gia tộc mà Thiên Lang nói có ở đó hay không? Không phải chứ, không tìm được thì cũng chẳng có cách nào chứng minh rằng nó không tồn tại. Có lẽ, qua nhiều năm như thế người ta đã sớm dời đi? Nếu tìm được vậy thì hay rồi, hẳn là anh đã trực tiếp thành thức ăn cho quỷ rồi.

Chuyện này chỉ có thể tạm thời không quan tâm đến, bữa sáng đã làm xong, Ôn Dục Nhiễm cùng Thiên Lang đồng thời ngồi ở xuống bàn chuẩn bị ăn cơm, chỉ có điều anh nhìn trước mặt mình là trứng chiên thịt rán rồi thì bánh mì nướng mỡ bò, mà trong đĩa Thiên Lang thì lại chỉ đơn giản đặt một cái trứng chiên… Anh có loại ảo giác chính mình đã hóa thân thành *Chu lột da. (Chu lột da ý chỉ giai cấp bóc lột ấy)

Dùng lý do “Ăn không hết” để mang bữa sáng chia ra một chút, lúc này Ôn Dục Nhiễm mới an tâm dùng cơm —— anh buộc mình không được nhìn khung cảnh xung quanh Thiên Lang đang toát ra bong bóng nhỏ màu hồng phấn.

“Vậy bây giờ chúng ta nói về mấy chuyện quỷ quái kia đi.” Thiên Lang tiện tay dùng dao cắt trứng chiên trong đĩa thành hình trái tim, “Trải qua sự việc tối hôm qua, có lẽ bản thể đã ẩn nấp rồi, nếu là như vậy thì chờ thôi, nói không chừng còn phải chờ thêm một hai tháng hoặc thậm chí càng lâu hơn mới có thể xuất hiện lần nữa.”

“Có điều chắc chắn ngài cũng không muốn sống trong sợ hãi lâu như vậy đâu, nên ta đang suy nghĩ gần đây ngài có đến nơi nào không sạch sẽ hay không.”

Vấn đề này nhìn qua có lẽ đơn giản, thế nhưng đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói thì nó lại rất khó để phán đoán được, giấc mộng quái lạ này là việc đã xảy ra hơn một tuần trước, nhưng anh lại không nhớ rõ bản thân mình đã đi qua chỗ kỳ quái nào.

Nào là nghĩa trang nè, nhà xác nè việc này thì lại càng không muốn đề cập đến, khoảng thời gian này ngay cả chỗ khám bệnh anh cũng chẳng đi qua nữa là.

Thấy Ôn Dục Nhiễm khổ não, mà Thiên Lang lại rất mong đợi chờ anh, cuối cùng lại mở miệng nói: “Không nghĩ ra được sao? Vậy không bằng ta và ngài cùng đi thử qua mọi nơi xem xét sao, nếu có vấn đề không chừng sẽ phát hiện ra.”

Lời nói còn có dụng ý khác, nhưng Ôn Dục Nhiễm lại không thể không phối hợp, kỳ nghỉ của anh chỉ có ba ngày, coi như nhờ Duẫn Mộc hỗ trợ có thể xin nghỉ nhiều thêm một quãng thời gian nữa nhưng anh còn chưa muốn công khai đi cửa sau đâu, vì vậy việc cấp bách là giải quyết càng sớm càng tốt.

“Vậy… khi nào chúng ta đi? Bình thường anh làm việc —— ”

Còn không đợi Ôn Dục Nhiễm nói xong, Thiên Lang liền lập tức đứng lên, quay người chạy vào phòng, chỉ để lại một câu nói: “Vậy bây giờ ta đi chuẩn bị, chờ ngài ăn xong bữa sáng là chúng ta đi.”

“…” Người mẫu bây giờ đều tùy hứng như thế sao?

Thế nhưng, ngay cả Thiên Lang cũng đã tích cực như thế, Ôn Dục Nhiễm chẳng thể chậm chạp được, nhanh chóng giải quyết thức ăn trong đĩa sau đó mặc áo khoác vào cùng Thiên Lang đi ra ngoài.

Tiểu kịch trường:

Tối hôm qua Ôn Dục Nhiễm mất ngủ, nguyên nhân là đến nửa đêm bỗng khát nước rồi đi uống nước.

Sau đó lúc anh mở mắt ra, liền đối diện một đôi mắt ở trong bóng tối hệt như đang phát sáng, làm anh suýt chút nữa anh đã đấm một đấm, “Ta chỉ muốn nhìn ngài và cùng đón năm mới với ngài, ngài không cần phải để ý đến ta đâu.” (☆▽☆)

Lúc nghe lời này anh có cảm giác muốn khóc: Trước khi ngủ tôi mặc một bộ đồ ngủ mà, tại sao đến nửa đêm chỉ còn lại mỗi quần, anh nói tôi có thể không để ý tới anh mà ngủ tiếp ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện