Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
Lúc cảm giác được giường xóc nảy mà tỉnh lại, Ôn Dục Nhiễm ngơ ngác mà nhìn cái baffle ở phía trên, cảm giác trí nhớ của mình giống như nhiều mảnh vỡ, sửng sốt một lát mới tỉnh táo lại.

Quay đầu nhìn thấy Thiên Lang ngồi ở mép giường, Ôn Dục Nhiễm tự nhủ nói thầm một câu: “Sao mình lại ngủ ta?”

“Nếu như ngài mệt có thể nghỉ ngơi một lát, thời gian còn sớm.” Thiên Lang cười đến vô cùng tự nhiên đáp lại.

Trong phòng vẫn chỉ có hai người bọn họ, có vẻ ngủ không lâu lắm. Chống ván giường ngồi dậy, Ôn Dục Nhiễm lúc này mới chậm lụt mà nhớ tới bây giờ Thiên Lang vẫn là bệnh nhân, mặc dù nhìn sơ qua y vẫn rất có tinh thần. (Mới ăn đậu hũ xong cơ mà)

Ôn Dục Nhiễm tiện tay thử nhiệt độ, không nhịn được cau mày: “Sao vẫn còn nóng như thế, có mang thuốc không?” Không bị quỷ ăn tươi nuốt sống, cuối cùng lại bị phát sốt đốt thành kẻ ngốc thì thật là cạn lời. Nghe thôi cũng làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.

Thiên Lang nghe theo mà cúi người tìm kiếm trong vali hành lý, không lâu liền tìm ra một hộp thuốc, đưa cho Ôn Dục Nhiễm.

Cũng không hỏi tại sao phải đưa hộp thuốc đưa tới, Ôn Dục Nhiễm cũng không để ý tên thuốc, tiện tay mở hộp thuốc ra, rút ra miếng bảng nhựa có chứa thuốc. Sau khi anh nhìn chằm chằm cái miếng nhựa này liền câm nín.

Nhìn chằm chằm vỉ thuốc vô tội này không nói gì, Ôn Dục Nhiễm rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Lang, mặt ngu ngơ: “Đây là gì, anh bán sỉ hộp *ngư lôi mini hả?”

*Ngư lôi: quả đạn có điều khiển hoặc không, di chuyển được trong nước, dùng diệt tàu nổi, tàu ngầm, phá huỷ bến cảng.



Tha thứ cho anh thật sự không biết đây là thứ gì, hình dáng khá giống ngư lôi. Nhìn thoáng qua dài khoảng 3 cm, đường kính đoán chừng phải 1 cm, thấy thế nào cũng không thể nuốt xuống với một ngụm nước được.

“Cách dùng thuốc hạ sốt này là nhét vào.” Thiên Lang nghiêm trang trả lời.

Cái này gợi lên một vài kí ức của Ôn Dục Nhiễm, nhưng mà rất là mơ hồ, còn chưa đủ để giúp anh đoán ra cách dùng của thứ này. Vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp mà rút ra hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc.

Sau khi xem xong, Ôn Dục Nhiễm sợ ngây người.

Chẳng trách anh cho rằng mình xưa nay chưa từng thấy loại thuốc nào khác lạ như thế. Có lẽ là ba mẹ vĩ đại của anh khi anh bị ốm lúc thơ bé cũng cảm thấy thứ này rất vi diệu, cho nên hiểu ý vẫn luôn cho anh uống thuốc qua đường miệng.

Rất lâu trước đây có từng thấy người khác dùng thứ này cho con nít, thế nhưng ấn tượng thật sự không sâu lắm cho nên không thể nhớ đến.

Dù sao tuy rằng trên bản chất quả thật là thuốc, cơ mà với phương thức nhét loại thuốc này vào phía sau đôi lúc dễ khiến người khác có ý nghĩ kì lạ. Nói thật, người lấy hộp thuốc này ra là Thiên Lang, về bản chất thì đã có âm mưu đen tối không cần phải nghi ngờ, chỉ còn lại vấn đề là nên đối phó như thế nào.

*Thuốc hạ sốt nhét hậu môn/ Thuốc viên đạn là một dạng thuốc hạ sốt được bào chế có hình dạng viên đạn hoặc hình thủy lôi dùng đặt hậu môn. Loại thuốc này được dùng chủ yếu cho trẻ nhỏ, cũng có khi dùng cho người cao tuổi trong trường hợp đặc biệt.



“Người ta giờ không có sức, ngài có thể giúp ta đưa thuốc vào không?” Thiên Lang không chớp mắt nhìn Ôn Dục Nhiễm, ánh mắt ấy có thể được gọi là mong đợi, “Sáng nay ta tắm rồi.”

Ôn Dục Nhiễm nhìn ra, Thiên Lang đã dày công tôi luyện được một kỹ năng, đó là dùng biểu cảm nghiêm túc nói lời đùa giỡn lưu manh.

Ấy thế mà phương thức đùa giỡn lưu manh này vừa nghe thấy còn thật chẳng có lời nào phản bác được, hơn nữa tương đối hợp lý.

“Tôi cảm thấy thuốc này anh tự làm thì hơn, tôi có thể trông chừng có ai vào không giúp anh.” Ôn Dục Nhiễm biểu đạt sự từ chối của mình một cách uyển chuyển.

Quý cô nương kia ở ngoài cửa, sẽ không có ai đi vào.”

“…” Biết rõ người ta ở ngoài cửa, vẫn quang minh chính đại gọi người ta là quý cô nương. Từ trình độ nào đó đây cũng là một loại tài năng.

Chớ nói đến tự tay giúp đỡ, chính mắt thấy người khác dùng loại thuốc này đều cảm thấy rất lúng túng.

Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng Thiên Lang cũng không yêu cầu giúp nhét thuốc vào lần nữa.

Mắt thấy Thiên Lang bắt đầu động thủ cởi thắt lưng, Ôn Dục Nhiễm nhanh chóng quay người đưa lưng về phía giường. Sau đó tiếng sột soạt do vải vóc ma sát vang lên, rồi lại nghe thấy giường phát ra tiếng kẽo kẹt, có lẽ là người đã nằm úp sấp lên rồi.

“Ưm…”

Một tiếng rên thật nhỏ này không thể ngăn cản mà tiến vào trong tai, đến ngay cả tiếng “Xình xịch xình xịch” phát ra khi xe lửa đi cũng không lấp nổi. Giờ phút này cảnh tượng phía sau lưng sống động đã hiện lên trong đầu. Dù là từ trước đến giờ da mặt Ôn Dục Nhiễm dày đến độ dao súng đều không ăn thua, nhưng mặt già cũng không nhịn được mà đỏ lên.

Tại sao có thể có cách thức đùa giỡn lưu manh bá đạo lại uyển chuyển thế cơ chứ? “Tôi nói này, anh cầm nhầm kịch bản rồi! Dựa theo bố trí của người này, không phải là tôi ngả ngớn với anh sao!?”

Thanh âm lười biếng truyền tới từ phía sau: “Ta rất tình nguyện phối hợp, nhưng ngài không chịu chòng ghẹo ta, cho nên ta chỉ có thể làm giúp không phải sao?”

Lời này ngược lại không sai, Ôn Dục Nhiễm đúng là vẫn luôn không dám đùa giỡn với Thiên Lang.

Dù sao trước đây anh troll đều là anh em bạn bè, là vì thích thú khi chọc người ta xù lông, mà không phải là vì chọc ra lửa tình sau đó quang vinh hiến thân.

“Lỗ tai ngài rất nóng.” Thiên Lang quay đầu nhìn bóng lưng cứng ngắc của Ôn Dục Nhiễm, đầu lưỡi liếm một cái. Bởi vì cười mà cong môi, “Đã lâu như vậy rồi, ngài cũng không có hơi hơi thích ta một chút nào sao?”

Đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói, đây vẫn luôn là đề tài bối rối, anh gần như là phản xạ có điều kiện mà nói sang chuyện khác: “Gì cơ? Tôi hơi nhiều chuyện chút, từ nhỏ tới lớn anh có bao giờ khóc không?”

Đề tài này xoay chuyển thật sự là rất gượng gạo, may mà Thiên Lang cũng không dây dưa với câu trước đó, y thuận theo Ôn Dục Nhiễm nói: “Có chứ.”

Trả lời nhanh chóng lại thản nhiên như vậy, Ôn Dục Nhiễm trái lại sửng sốt một chút. Mặc dù nói khi còn bé ai cũng khóc qua, thế nhưng đưa hình tượng này đặt lên người Thiên Lang vẫn luôn cảm thấy không hợp lý lắm. Anh cảm thấy hình tượng Thiên Lang khi còn bé hẳn là con nhà người ta điển hình. Sau đó ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy nên là *bé trai ít nói mặt liệt.

*Nguyên văn小正太(tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật Shotaro/ Shota: Chỉ những bé trai, cậu bé, thiếu niên ngây thơ.

“Nếu như không tính lúc mới sinh ra, từ sau khi bắt đầu nhớ được chính xác là có một lần.”

Chỉ một lần?

Nếu như nói mấy lần thì thôi đi, nhưng chỉ khóc có một lần, cái này không khỏi câu lên lòng tò mò. Ôn Dục Nhiễm tính toán Thiên Lang cũng gần như mặc quần áo tử tế, liền xoay người: “Vì sao? Bị cô bé nào đá hay là bị mắng?”

Quần đã mặc vào như cũ, nhưng Thiên Lang vẫn duy trì tư thế nằm lỳ ở trên giường, khiến Ôn Dục Nhiễm không dễ chịu lắm: “Bởi vì ngài đó. Thật vất vả tìm được chủ nhân muốn đi theo, nhưng mà ngài lại làm chuyện quá đáng như vậy…”

Ôn Dục Nhiễm: ∑(っ °Д °;) っ

“Anh chờ một chút, đừng có nói đáng sợ như thế chứ! Khi đó tôi mới có mấy tuổi, có thể làm gì được anh chứ?!”

Đầu gối lên cánh tay, phần tóc trên trán Thiên Lang hơi dài, y thuận tay cầm một lọn, trong chốc lát ánh nhìn đó vừa dịu dàng vừa đau thương: “Bởi vì ngài đã cứu ta.”

Vậy thì quá đáng chỗ nào? Mà ban đầu không phải là Thiên Lang cứu mình hả, tại sao lại ngược lại rồi? Ôn Dục Nhiễm cảm thấy đầu mình có một dấu chấm hỏi.

“Bởi vì ta rất vất vả mới gặp được chủ nhân nên thật sự muốn đi theo, chỉ cần vừa nghĩ đến ngài sẽ bởi vì ta mà bị thương thậm chí… Liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nước mắt cũng tự chảy ra.”

Sợ hãi, là hai từ rất khó ghép lên người Thiên Lang. Ôn Dục Nhiễm nhìn ánh nắng màu cam buổi chiều tà chiếu vào trong toa xe, tạo nên bầu không khí thanh thản dễ chịu mà ấm áp. Mà Thiên Lang nằm trên giường ở chỗ tối, thoạt trông không hề dính dáng gì đến sự ấm áp đó cả.

Cũng giống như Thiên Lang từng nói, nếu như không phải y cố ý rời khỏi gia tộc tìm Ôn Dục Nhiễm. Nếu như mười mấy năm trước hai người chưa từng gặp nhau. Như vậy thì ngay cả suy nghĩ của mình y cũng không có tư cách sở hữu, vĩnh viễn sống ở trong bóng tối, cuối cùng trở thành công cụ đến nhân tính cũng bị Vạn Tượng hoàn bội nuốt chửng hầu như không còn.

Đây là một sự thật khiến tâm trạng của ai cũng nặng nề. Anh rốt cuộc ý thức được, thế giới trong mắt mình và Thiên Lang nhìn thấy hoàn toàn khác nhau. Hoặc nên nói thế giới của Thiên Lang không giống bất kì ai cả, trong thế giới đó chỉ có mình y.

“Thật khó tin, anh mà biết sợ là gì cơ đấy?” Không nhìn thấy vẻ mặt của mình, song Ôn Dục Nhiễm đoán mình cười không được tự nhiên như thế. Loại trực giác này bắt nguồn từ phần trọng lượng nặng trình trịch truyền tới từ trong ngực.

“Ta vẫn luôn sợ hãi.” Thiên Lang cong cong khóe môi, hời hợt nói những câu Ôn Dục Nhiễm nghe thấy không hiểu cho lắm, “Phạm vào sai lầm cũng là vì muốn bị trừng phạt. Rõ ràng có mấy lần ta cảm nhận được đã làm cho ngài thấy phiền, nhưng lại không có bị trừng phạt. Ta rất sợ những lần trừng phạt đó tích luỹ lại, sẽ tạo thành hậu quả ta không muốn thấy nhất.”

“Ta cũng không cần ánh sáng, chỉ cần có thể canh giữ, ở bên cạnh ngài một cách bình yên, thì không có gì ta không thể làm chứ.” Thiên Lang trở mình, cả người nửa dựa vào trên tường, nhìn chăm chú ánh sáng nơi Ôn Dục Nhiễm đứng, “Lời ta nói có lẽ có chút kì lạ, nhưng ta hi vọng bị ngài trừng phạt. Bất kể là ta mang tới nguy hiểm hay là rắc rối cho ngài, ta đều hi vọng ngài trừng phạt ta.”

Ôn Dục Nhiễm: …???

Thiên Lang xuống giường, đứng trước mặt Ôn Dục Nhiễm, khoảng cách giữa hai người gần kề có chút mờ ám. Nhưng mà đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói, phản ứng đầu tiên của anh là hết đùa cợt nhau rồi à, cứ vậy mà đứng đắn luôn được á?

“Nếu như ta khiến ngài thấy phiền, mời ngài cứ tùy ý trách phạt ta. Đây là vinh hạnh của ta.”

Ôn Dục Nhiễm: Nói toạc ra không phải là sợ. Mà là bị M sao? Nói nghiêm túc như thế suýt nữa nghe không hiểu.

Thiên Lang vừa cười thâm sâu khó lường cùng hắn kề tai nói nhỏ: “Thật ra ta hi vọng, lần ta khóc sau này là ở trên giường của ngài.”

Vì vậy anh tát mặt Thiên Lang một cái đẩy ra xa. Ngữ điệu y đau xót nói: “Bạn của ngài mới chết, ta nhất định là bị ngài ghét gần chết.”

Phút trước từng có chút cảm động vì người kia chắc chắn là đầu óc anh bị dính hồ rồi. Anh có đánh chết cũng không muốn thừa nhận.

“Bổ sung thêm một câu, anh hoàn toàn xứng đáng là sát thủ phá hoại bầu không khí.”

Tiểu kịch trường:

Thiên Lang: Nếu như là ngài dành cho ta, cho dù đau đớn cũng sẽ khiến ta rất vui.

Ôn Dục Nhiễm: Nói tiếng người (⊙_⊙)

Thiên Lang: Cầu chà đạp cầu nện o(*////▽////*)q

Ôn Dục Nhiễm: Nhìn thấy anh, tôi cảm thấy đoàn phim chúng ta có thể đổi một cái tên —

#phóng đãng thích bị M#
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện