Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
Lần này Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy rất rõ, trên người cô gái loang lổ vết máu tối màu, quần áo cũng trở nên rách rưới. Không còn tác dụng che chắn, lộ ra da thịt vô cùng thê thảm, một con dao bếp đâm xuyên qua cuống họng cô ả.

“Chạy, đừng lãng phí thời gian dây dưa với cô ta.”

Thiên Lang không hề chần chờ, lập tức kéo Ôn Dục Nhiễm quay người chạy về hướng khác: “Đến sau dãy A là đường đã trở lại bình thường, chúng ta cách chìa khoá rất gần, không cần trí nhớ của cô ta dẫn đường.”

Cùng Thiên Lang chạy thật nhanh, bọn họ có thể nghe thấy phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng khàn giọng rít gào. Không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được đằng sau hiển nhiên là thi thể cô gái đã không còn hình người vẫn đuổi theo bọn họ.

Khi chạy đến tầng hai, Ôn Dục Nhiễm nghe được một tiếng gào thét thê thảm không cam lòng, sàn nhà dưới chân dường như khẽ rung lắc. Cảm giác bị áp bức mãnh liệt làm cho anh muốn quay đầu lại nhìn tình hình, nhưng bị Thiên Lang ngăn lại: “Đừng quay đầu lại, không nên nhìn nó, chúng ta sắp tới rồi.”

Thể lực của Thiên Lang tất nhiên là khỏi nói rồi. Tuy rằng Ôn Dục Nhiễm vẫn chưa làm được loại chuyện tay không leo lên lầu ba, nhưng mà thể lực vẫn tương đối tốt hơn khi so với người cùng tuổi. Còn thể lực Lữ Hoằng Ngôn kém hơn một chút, chạy tụt ở phía sau vài bước.

Cảnh này khá giống phân đoạn thường hay xuất hiện trên phim: Nhóm người của vai chính sẽ cố gắng giãy giụa để sống sót trong hiểm cảnh, cuối cùng đến lúc gần như kề cận cái chết, ngàn cân treo sợi tóc mà thoát hiểm, sau đó mệt lả mà ngồi ở nơi nào đó hưởng thụ cảm giác sống sót sau tai nạn.

Mới đầu đúng là Ôn Dục Nhiễm từng cho rằng đây chính là kết quả của bọn họ, mãi đến tận lúc anh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Lần này anh rốt cuộc không thể khống chế thân thể, phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn phía sau.

Đó là gì? Rất khó hình dung hình dáng tổng thể, như thể vô số châu chấu chặn toàn bộ hành lang mà tạo thành lớp bình phong. Cũng không phải thật sự là châu chấu, mà là một “Người”. Vô số các mảnh thân thể không đầy đủ bị dính nối liền lại, chắn màn máu me tàn khốc ở phía trước. Thân thể Lữ Hoằng Ngôn đã bị vô số tay xé rách ra, trong chốc lát máu tươi phun ra đã nhuộm đầy sàn nhà và tường. Bởi vì ở gần, thậm chí có mấy giọt máu dính ở trên quần áo gã.

Đây là lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến một người chết ở khoảng cách gần như thế.

Lúc quay đầu lại đồng thời cũng bất giác giảm tốc độ lại, ngay lúc Ôn Dục Nhiễm ý thức được bây giờ mình hẳn là nên tăng tốc độ để chạy trốn, thì cả người anh lại rơi vào một cái ôm ấm áp, mắt cũng bị che lại.

“Xin hãy xem tất cả chuyện này là một cơn ác mộng, không sao rồi…”

***

Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình đã trải qua một cơn ác mộng cực kì dài. Nhưng chính trong giấc mơ đó, ôn lại từng chút những việc đã trải qua, một vài chỗ lúc đó cảm thấy kỳ lạ trái lại trở nên sáng tỏ.

Giống như cô bé Miêu Vũ Cầm chẳng hạn, năm đó cũng là đi chung với bạn. Mà khi cô bé chết ở trong phòng vệ sinh riêng thì bạn của cô bé đứng cách đó không xa đang ngâm nga hát, không hề biết chuyện gì đã xảy ra ở bên trong. Sau lúc này, đi bên cạnh cô bạn kia vẫn luôn là Miêu Vũ Cầm đã chết. Đôi mắt ở khe cửa nhìn ra xem ra có lẽ cũng là Miêu Vũ Cầm. (Quay lại chương 33, đoạn Ôn Dục Nhiễm đột nhiên choáng)

Về phần hình ảnh người chết ở kí túc xá giáo viên chợt loé kia thì Ôn Dục Nhiễm đoán không ra đó là ai, có lẽ đó cũng là bạn đi chung với các cô.

Còn mấy tờ giấy vẫn luôn dẫn dắt bọn họ, đến cùng là vì sao lại viết nó? Anh thật sự không cảm thấy đám bạn trẻ này đã trải qua *hữu kinh vô hiểm ở kí túc xá giáo viên đúng như tờ giấy. Nếu đó là do người viết giấy cố ý nói dối, vậy mục đích là gì? Cô gái ca hát kia chắc là sống lâu nhất. Tạm thời phỏng đoán cô nhóc có hiểu biết nhất định với đồ vật tâm linh, cũng cảm giác được có gì đó đang đuổi theo các cô. Như vậy, những tờ giấy này e rằng cũng không phải là vì tụ tập bạn học, mà là hi vọng một khi có người thật sự nhìn thấy tờ giấy, sẽ vì tìm kiếm tờ giấy tiếp theo hoặc là những chuyện khác ở trên đường mà kéo dài thời gian càng lâu. Dùng những người này làm mồi cũng có thể kéo dài bước chân của “Kẻ truy đuổi”.

*Hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.

Đương nhiên, không thể coi âm mưu mà anh ngây ngốc tuỳ tiện đoán đại là đúng được. Trên thực tế, sau khi mọi chuyện đã kết thúc, cho dù anh có làm rõ ràng tất tần tật thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Tư duy hỗn loạn mà suy diễn tới đây, anh đột nhiên sững sờ.

Mọi chuyện kết thúc rồi? Kết thúc như thế nào vậy?!

Giật mình ngồi dậy, Ôn Dục Nhiễm mở mắt ra liền trông thấy Thiên Lang vẻ mặt vô tội quỳ ở bên giường, tư thế đặc biệt ngay ngắn tiêu chuẩn, giống như là đã luyện qua. Anh nhìn áo ngủ trên người mình, gian phòng vẫn là gian phòng ban đầu không hề thay đổi, không có người chết cũng không có máu.

Quả thực giống như cảnh tượng thê tử ngủ một giấc tỉnh dậy mới phát hiện trượng phu vẫn đang quỳ ván giặt đồ vậy.



Anh đột nhiên hoài nghi thật ra bây giờ mới gặp phải ác mộng, không thì tại sao vẫn còn cảm giác sợ hãi chứ? “Tôi nói này, sàn nhà chưa lau đâu, *hơn nữa sau khi quốc gia thành lập vẫn chưa thành tinh thế nên nó không có cách nào lau quần cho anh đâu.” Ôn Dục Nhiễm nghiêm túc nói, “Thuận tiện tò mò chút, anh làm gì vậy?”

*Câu này còn là để bóng gió quy định của tổng cục điện ảnh nữa =))) Cục điện ảnh TQ từ năm 2015 cấm quay chụp ma quỷ, linh hồn, đầu thai, vật thành tinh… chủ yếu ý chỉ không được có yếu tố “mê tín dị đoan” trong phim =)))) Cảm ơn bạn Mạc Thần Hoa đã giải thích.

“Ta thấy ngài ngủ rất say nên tiện thể giúp ngài đổi áo ngủ (*/ω*) ”

Đối phương trả lời bắt rất đúng trọng điểm, Ôn Dục Nhiễm cho phép bản thân hoảng hốt một giây, sau đó từ chối tiếp nhận đáp án như vậy: “Tôi là hỏi khi đó anh làm gì vậy? Sao tôi lại ngủ? Trước tiên anh đứng lên đi rồi nói.”

“Đối với người mới tiếp xúc với loại chuyện này mà nói, tận mắt nhìn thấy người quen biết chết là chuyện rất quá đáng cho nên ta cảm thấy để ngài tạm thời nghỉ ngơi thì ổn hơn. Chưa được sự đồng ý của ngài đã sử dụng Vạn Tượng hoàn bội, thành thật xin lỗi, mời ngài trách phạt.” Lần này cũng không lập tức nghe theo lời Ôn Dục Nhiễm nói mà đã đứng lên, Thiên Lang vẫn quỳ đến là thẳng tăm tắp, “Chúng ta đã thoát khỏi sào huyệt, hiện tại rất an toàn, ngài có thể yên tâm.”

Đây là lần thứ hai Thiên Lang sử dụng ngọc bội, Ôn Dục Nhiễm lần này không nhìn thấy trạng thái sau khi y sử dụng, thế nhưng việc này cũng không gây trở ngại anh đoán được lần này cơ thể Thiên Lang phải chịu ảnh hưởng bao nhiêu. Đồng thời Thiên Lang nhắc anh mới nhớ đến hình ảnh Lữ Hoằng Ngôn chết, theo bản năng cau mày lại.

“Có lẽ bây giờ đối với ngài mà nói thì có chút khó khăn, thế nhưng ta hi vọng ngài có thể từ từ chấp nhận thực tế, nếu không trong lòng sẽ rất khó vượt qua. Dù sao trên thế giới này có rất nhiều người chết oan, chuyện như thế này cũng không phải lần cuối cùng.” Hơi ngửa đầu đối diện với mắt Ôn Dục Nhiễm, giọng Thiên Lang dịu dàng mà ung dung nói, “Cho dù thật sự không quen được cũng không sao, ngài chỉ cần tin ta là được rồi. Ta sẽ vẫn luôn giúp ngài, mãi đến tận khi vì ngài mà dâng lên tính mạng của ta.”

Mặc dù là ban ngày, vì đã kéo rèm cửa sổ nên trong phòng chẳng hề sáng sủa, tia sáng hơi mờ nhạt khiến cho cả căn phòng tăng thêm không ít sắc thái mập mờ.

Đồng nghiệp chết khiến Ôn Dục Nhiễm ý thức được thế giới ma quỷ tàn nhẫn cỡ nào, e rằng sau này anh không chỉ nhìn thấy một lần, thậm chí có khả năng chính anh cũng sẽ đi tới kết cục thê thảm như vậy. Cộng thêm Thiên Lang lại kiên định và cố chấp như vậy làm cho anh cảm thấy mình còn vì thế mà ức chế sợ hãi, giống như phụ nữ yếu đuối vậy.

—— Thật là đáng sợ, bây giờ gay đều thích mấy lời sến rện hả giời?

“Mặc dù hai tên đực rựa nói kiểu đấy hơi ớn ớn…” Ôn Dục Nhiễm vén chăn lên, ngồi ở bên giường vươn một tay về phía Thiên Lang, “Thế nhưng thấy ngươi đánh nó lại thay quần áo vất vả như vậy, trẫm không so đo với ngươi.”

Hai tay Thiên Lang nắm chặt tay Ôn Dục Nhiễm duỗi tới, nhẹ nhàng đem áp lên má, như tín đồ thành kính gặp được thần linh.

“Cảm ơn ngài.”

“…” Ôn Dục Nhiễm câm nín một hồi, quyết định vẫn là ăn ngay nói thật, “Thật ngại quá, thật ra là tôi muốn kéo anh lên, không phải để cho anh bám dính. Tôi muốn đi đánh răng rửa mặt, nếu anh vẫn chưa phê thì có thể lấy cái gối kê lên ha, tôi rút trước.”

Nói xong, Ôn Dục Nhiễm vô cùng lo lắng mà tiến vào nhà vệ sinh, không quá một phút lại vô cùng lo lắng mà từ nhà vệ sinh chạy ra, vừa luống cuống tay chân lấy quần áo, vừa chán nản kêu to: “Đậu má, mười giờ rồi, tôi lại bỏ bê công việc!? Xin anh đó, lần sau xác định thời gian địa điểm rồi gọi tôi dậy đi được chứ?”

Mắt thấy Ôn Dục Nhiễm ôm một đống quần áo lại một lần nữa vọt vào nhà vệ sinh, Thiên Lang cực kỳ vô tội chớp mắt mấy cái: “Hôm nay bên thiết kế tạo hình chụp ảnh test thử, ta là người mẫu chính, ta không đi bọn họ cũng không thể làm việc được. Hơn nữa ta cũng đã gọi điện thoại rồi, cho nên ngài có thể từ từ đến đó.”

Ngay khi quét kem đánh răng lên bàn chải nhét vào trong miệng, Ôn Dục Nhiễm nghe thấy Thiên Lang đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh nói rằng: “Tuy rằng ta cũng không muốn đề cập tới vấn đề này, thế nhưng ta hi vọng ngài chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Ngài hẳn còn nhớ ta đã từng nói, người bị quỷ giết sẽ bị lãng quên cho nên sẽ không có một ai nhớ ra người đồng nghiệp kia của ngài.”

Động tác đánh răng ngừng lại, Ôn Dục Nhiễm nén lại sự lạnh lẽo chợt nổi lên trong lòng, mơ hồ không rõ hỏi: “Nhưng mà cũng quá thần kỳ đi, coi như bị quên mất, nhưng không phải vẫn còn ảnh, đồ dùng cá nhân ở lại sao? Làm sao có thể quên sạch sẽ như thế được?”

Trước đây Duẫn Mộc từng nói ưu điểm lớn nhất của anh là cho dù có chuyện gì cũng không để trong lòng, trời có sập xuống cũng có thể coi như là chăn. Bây giờ anh chỉ hy vọng một ưu điểm này của anh vẫn còn phát huy được, ít nhất là không muốn trước khi bị quỷ bóp chết trở thành bệnh nhân trầm cảm là được rồi.

“Nếu không ai nhớ được người chết, bức ảnh sẽ không được tìm thấy, hoặc là thấy rồi cũng cho rằng người đó biến mất rồi. Tuy rằng ngay cả khi vì thế khiến bức ảnh rất lạ thì cũng rất ít người có thể phát hiện ra sự khác thường. Đương nhiên, đây cũng không phải tuyệt đối, đúng là sẽ có người nhìn thấy đồ vật người chết để lại rồi nhớ lại, thế nhưng không nhiều lắm. Thứ hai là, cũng không có ý nghĩa gì.”

“Quỷ vốn là thứ không nên tồn tại trên thế giới này, cho nên tiềm thức người bình thường cũng sẽ tự động kháng cự một vài tình huống khác thường làm liên tưởng đến phương diện này. Cho dù có người từng gặp quỷ nhưng may mắn sống sót, có kể ra những chuyện này cũng không ai tin.” Thiên Lang dựa vào cửa phòng vệ sinh, bình tĩnh mà tự nói ra sự thật này, “Ngài cũng không cần vì vậy mà quá căng thẳng. Dù sao trong tình huống bình thường ác quỷ thật sự không có nhiều. Chỉ có điều ngài hơi đặc biệt một chút, cho nên tần suất tình cờ gặp phải sẽ cao hơn người khác.”

Tiểu kịch trường:

Ở chung lâu, Ôn Dục Nhiễm tự nhiên luyện được một kỹ năng. Anh đã có thể tự động bơ bất kỳ lời tán dương nào của Thiên Lang bởi vì anh coi như không cẩn thận bị vấp mà thôi. Nếu là thể thao, chỉ còn thiếu không đeo huy chương vàng nữa thôi. Cho nên Ôn Dục Nhiễm rất hiểu Thiên Lang là sự tồn tại như thế nào, đại khái là mắt trái như PS (Photoshop) mắt phải như *meitu xiuxiu, trong đầu lại là một cái động đen tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện