Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi
So với tờ trước, chữ viết trên tờ giấy này ngoáy hơn rất nhiều, có vẻ như được viết trong lúc vội vàng. Mấy câu cuối cùng vẫn giống trước, có lẽ nếu như còn có tờ giấy tiếp theo thì vẫn lặp lại hai câu đó.
Mà Ôn Dục Nhiễm còn có chỗ chưa hiểu lắm. Ví dụ như là bọn họ rõ ràng đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy, tại sao người viết tờ giấy lại nói là chỉ có chút rắc rối? Mấy người bọn họ tìm kiếm tất cả các phòng ở lầu ba, căn bản không có bất kỳ phát hiện nào. Bọn hắn bây giờ chỉ thiếu điều gõ gõ vào tường tìm cơ quan như trên phim thôi. Ở vào thời điểm này bị nhốt ngược lại lại là thứ yếu, điều làm bọn họ cảm thấy lo sợ nhất là không biết thứ đó lúc nào sẽ xuống tới. Đến lúc đó chỉ có thể ở đây, bọn họ phải trốn thế nào đây? Có thể trốn được bao lâu?
“Là nó cố ý nhốt chúng ta ở đây sao?” Miêu Vũ Cầm bất an hỏi.
“Ai biết được, bằng không thử cách công chúa tóc mây khi bị nhốt ở trong nhà, lấy ga giường bện thành dây thừng thả xuống cửa sổ? Dù sao chắc tầng ba cũng không cao lắm đâu.” Ôn Dục Nhiễm bất đắc dĩ đề nghị.
Dừng ở đây lâu tất cả đều gặp nguy hiểm, bọn họ thấy qua không ít thi thể trên người có dấu vết bị gặm cắn. Kết cục bị cắn chết sống còn không bằng bị một dao đâm chết. Ngoài ra, Ôn Dục Nhiễm còn có một cảm giác căng thẳng mơ hồ, không nói rõ được nguyên nhân, giống như là bị thứ gì đó đuổi theo, vô cùng ngột ngạt.
“Cũng có lý, thế nhưng chúng ta hành động nhanh lên.” Trực tiếp động thủ rút ga trải giường, Lữ Hoằng Ngôn cau mày, “Ông nói coi, nếu như quái vật kia xuống rồi không thấy chúng ta, có lẽ nào nó đi xuống tầng dưới luôn không? Lúc đó cầu thang chắc cũng sẽ khôi phục ha?”
Vừa kéo ga trải giường khác, Ôn Dục Nhiễm vừa trả lời: “Ý kiến rất có tính xây dựng, thế nhưng tôi sợ anh quỷ đại ca kia sau khi xuống sẽ giết hết chúng ta, cho nên động tác nhanh lên một chút đi ba.”
Việc này xem trong ti vi thì thấy rất dễ dàng, song thực tế đúng là hao tổn sức lực. Ôm đầy vải trong lòng hành động khó khăn không nói, lúc thắt chúng với nhau còn phải kiểm tra đã buộc chặt rồi, nếu không… té từ giữa không trung xuống thì không vui lắm đâu.
Khi bọn họ rốt cuộc luống cuống tay chân làm xong dây thừng lâm thời thì tiếng bước chân khiến lòng người căng thẳng lại một lần nữa vang lên, không nhanh không chậm đến gần. Ở loại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, ba người đều toát mồ hôi lạnh.
Không dám nói nữa, Ôn Dục Nhiễm cùng Lữ Hoằng Ngôn đồng thời nhanh chóng cột chặt sợi dây lên một cái ghế, lại đem ghế móc ở trước giường, xác định kẹp lại sẽ không bung ra, liền đưa tay ra dấu Miêu Vũ Cầm mau đu dây xuống.
Ngay lúc Lữ Hoằng Ngôn đi theo Miêu Vũ Cầm bám lấy sợi dây biến mất ở cửa sổ, tiếng bước chân đã đến cửa. Tiếng nắm cửa bị vặn vặn vang lên trong phòng, tuy âm thanh không lớn nhưng lọt vào trong tai Ôn Dục Nhiễm quả thực như sét đánh.
Mắt thấy cánh cửa chuyển động vào trong, Ôn Dục Nhiễm túm lấy sợi dây, liều mạng mà nghiêng người nhảy ra ngoài cửa sổ. Anh vừa giục Lữ Hoằng Ngôn nhanh một chút xuống, vừa cẩn thận đu xuống dưới.
Sợi dây được chế từ ga trải giường đột nhiên lay động, Ôn Dục Nhiễm theo bản năng mà ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với gương mặt đang thò ra ngoài cửa sổ kia.
Kỳ thực anh không chắc đó là khuôn mặt người. Bởi vì trên khuôn mặt này giống như bị vô số mặt người chồng chéo lên nhau, ngũ quan phân bố lộn xộn không nói, thế nhưng có thể dễ dàng nhận thấy ba cái miệng trở lên hoặc những bộ phận khác, thậm chí có chỗ mắt và môi đều cùng một nơi.
Loại tướng mạo này thật sự làm người ta ấn tượng quá sâu sắc, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình không thể quên được.
Trên tay quái vật kia còn cầm một con dao, mà con dao kia đã sứt mẻ đến rách mướp, căn bản không giống thứ có thể chém đồ. Nhưng dường như sức của quái vật rất lớn, dễ dàng đâm dao vào bệ cửa sổ, đâm xuyên qua ga trải giường vốn đã căng đến cực hạn.
Sau đó sợi dây được chế thủ công này liền đứt.
May mắn là Lữ Hoằng Ngôn đã vô cùng gần mặt đất cho nên trước khi dây đứt thì nhảy xuống đất. Ôn Dục Nhiễm không may còn cách mặt đất một đoạn ngắn, cho nên anh cứ thế mà rơi xuống đất.
Tuy rằng không đến nỗi thương tổn gân cốt, nhưng nói thật vẫn rất đau.
Nhe răng nhếch miệng mà bám cánh tay Lữ Hoằng Ngôn đứng lên, Ôn Dục Nhiễm vẻ mặt nhăn nhó mà đỡ eo: “Bà mẹ, đau chết mất, aisss… Đi mau đi mau, tôi sợ tí nữa nó lại đuổi theo.”
***
Chậm rãi đi lên trước, Thiên Lang đứng trước mặt Viên Đức đang ngồi tê liệt, duỗi ra một cái tay.
Viên Đức cho là Thiên Lang muốn kéo hắn lên, không ngờ mới vừa đưa tay để lên thì tay Thiên Lang đột nhiên dùng sức, tiếng xương giòn rụng bị tiếng kêu thảm thiết của Viên Đức đè lên.
Sợ hãi nhìn nét mặt tự nhiên của Thiên Lang, Viên Đức rốt cuộc cảm giác được dưới sự lạnh lùng của đối phương là tàn nhẫn và sát ý. Hắn lập tức đá Thiên Lang một cái, ôm cánh tay trái vặn vẹo biến hình chạy ra ngoài.
Rất dễ dàng tránh cái đá của Viên Đức, Thiên Lang cũng không vội đuổi theo, mà là một lần nữa trở lại trong phòng. Từ giữa hai ngón tay kẹp ra một lưỡi dao mỏng, dán thêm một tấm bùa đâm vào đầu lâu thi thể cô ả kia, lúc này mới quay người ung dung rời đi. Găng tay vốn trắng tinh nay dính không ít bụi bẩn, Thiên Lang liền tiện tay cởi ra, đổi sang một đôi găng tay dự bị khác.
Bài hát nguyên bản là để thả lỏng lúc này lại giống như những nốt nhạc đòi mạng, Viên Đức hoảng loạn chạy bừa, mà tiếng ngân nga ở phía sau lại chưa từng cách xa.
Thiên Lang giơ tay lên ném một cái lưỡi dao. Lưỡi dao đâm xuyên qua cái tay vốn đã gãy của Viên Đức: “Anh ấy ở đâu.”
“Đệch, con mẹ nó mày bị điên rồi. Tao điên mới nói cho mày đấy!”
Lời còn chưa dứt lại là một lưỡi dao xẹt qua đùi, mang theo một mảng vết máu.
“Điên ư? Thật sự rõ ràng như vậy sao?” Thiên Lang kinh ngạc tròn mắt, ngay cả ngón tay kẹp lưỡi dao cũng hơi dừng một chút nhưng lập tức lại mỉm cười thật quỷ dị, “Thật đáng tiếc, ta đã cố gắng học làm một người bình thường đến như vậy.”
Y nói dài hơn không ít, ngữ điệu cũng biến thành khá là quái lạ. Những biến hóa này khiến Viên Đức càng thêm sởn tóc gáy.
Đương nhiên, Thiên Lang căn bản không quan tâm đối phương có nghe hay không, cho dù nói y đang lầm bầm lầu bầu cũng chưa chắc là không thể.
“Cơ bản mày cũng không biết anh ấy đang ở đâu không phải sao?” Ý cười nơi khoé miệng dần dần nhạt, Thiên Lang nhẹ giọng nói, “Chỉ cần được cứu là tốt rồi, mặc kệ không biết anh ta ở đâu, chỉ cần một mực chắc chắn anh ta đã chết là được. Cho dù anh ta có chết thật cũng chẳng sao, có đúng không?”
Theo lưỡi dao máu lại bắn lên lần nữa, giọng Thiên Lang cũng càng bình thản không có tí cảm xúc nào, đến cuối cùng gần như là đang đọc: “Con người ai cũng như vậy, chỉ cần có lợi cho mình là có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần mình chiếm được chỗ tốt bất kể là làm gì cũng có lý do chính đáng.”
Lời thì thầm trống rỗng gần như bị nghiền nát dưới tiếng bước chân hỗn loạn, ánh sáng trắng lá bùa phát ra chiếu ra cái bóng đang không ngừng lay động.
“Cho nên ta mới cực kỳ ghét con người, bao gồm cả ta, đều ghê tởm đến vậy.”
Đại khái là ghét đuổi theo vấn đề vô nghĩa này, hoặc là cảm thấy Viên Đức hưởng thụ cảm giác tuyệt vọng này đủ rồi. Thiên Lang vứt ra hai lưỡi dao chia ra đâm xuyên qua hai mắt cá chân của Viên Đức, tàn nhẫn làm hắn ngã nhào trên đất.
Một chân đạp ở trên đầu Viên Đức, Thiên Lang cúi đầu nhìn kẻ này, tầm mắt lại tựa như căn bản không tập trung ở đây, như là đã nhìn kẻ đã chết. Y đột ngột tăng tốc độ nói, nhưng vẫn mang theo cảm xúc máy móc như cũ: “Mà chủ nhân của ta là người đặc biệt như vậy, sáng ngời như vậy, ấm áp như vậy. Ngay cả loại như ta cũng nguyện ý cứu vớt. Làm được như vậy không phải chỉ có thần thôi sao.”
Nhấc chân đá lật hắn lại, Thiên Lang đạp lên ngực Viên Đức, hơi ngoẹo cổ, nhìn vẻ thống khổ trên mặt hắn: “Cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều chết rồi, chủ nhân cũng không phải đi đến kết quả lưu lạc giống như vậy.”
Giữa hai ngón tay y kẹp lưỡi dao, bao bọc bên ngoài lưỡi dao là giấy vàng được vẽ hoa văn màu đỏ, vị trí mũi dao vững vàng treo trước tim Viên Đức.
“Nói cho ta biết chủ nhân ta ở đâu. Nếu không một dao này xuống mày và người kia đều hồn phi phách tán.”
Ánh sáng trắng nhấp nhô, ở trên tường chiếu ra ba cái bóng gần như bất động.
***
Ba người bọn họ hiện đang trầm mặc mà đứng ở cửa ký túc xá sinh viên, hiu quạnh thê lương đến độ còn thiếu điếu thuốc ngậm trong miệng mà thôi.
Ôn Dục Nhiễm nhìn vết máu kéo từ đằng xa vào trong kí túc xá trên mặt đất, cảm thấy hơi thấp thỏm trong lòng. Điều này làm cho anh nhớ tới chuyện xảy ra ở Đại học A được nghe lần trước. Lúc anh nghe cô bé kia kể chuyện bị kéo qua khu ký túc xá sinh viên, cứ tưởng là kéo từ bên cạnh sang. Mà nếu vết máu khi đó cũng đứt quãng như thế này, vậy cũng quá độc ác.
Không cách nào tưởng tượng bị kéo lê trên mặt đất thô ráp lâu như vậy, trên người cô gái kia sẽ thê thảm cỡ nào.
Đương nhiên, đó cũng là chuyện nửa năm trước rồi, bây giờ có bùi ngùi thế nào cũng vô dụng. Điều làm bọn họ rối rắm chính là có nên đi vào hay không.
Lần xoắn xuýt trước là lúc Ôn Dục Nhiễm khích lệ Lữ Hoằng Ngôn cùng đi vào kí túc xá giáo viên, sau đó ba người bọn họ suýt chút nữa ở đó luôn. Mà ký túc xá sinh viên này còn lớn hơn ký túc xá giáo viên không ít. Dù sao ký túc xá nam nữ cách nhau rất gần, phỏng chừng không có cánh cửa sắt ở giữa, gần như có thể xem là thông nhau.
Kỳ thực còn có một vấn đề ai ai cũng không dám nhắc tới, đó chính là người viết tờ giấy kia còn sống thoát ra, hay là nửa đường chết ở nơi này?
“Hay là đi thôi, đằng nào chết ở trong hay ở ngoài cũng giống nhau, thế nào cũng phải thử xem.” Loại cảm giác bị đuổi theo kia vẫn không biến mất, Ôn Dục Nhiễm không muốn dừng ở đây quá lâu, “Chúng ta cố hành động nhanh lên một chút, nhanh chóng tìm xong rồi đi lẹ.”
Lời nói này cũng có chút đạo lý, Lữ Hoằng Ngôn cùng Miêu Vũ Cầm đều gật gật đầu. Ngay lúc ba người đang chuẩn bị đi vào trong thì chợt thấy cửa sổ ở hành lang phía tây có ámh lửa, cháy lên trong nháy mắt.
Trong ánh lửa dường như có một bóng người.
Tiểu kịch trường:
Thiên Lang: Ta ngã rồi, muốn chủ nhân ôm một cái mới có thể đứng lên o(*////▽////*)q
Ôn Dục Nhiễm: Đừng đột nhiên nhào tới! Mẹ nó tôi thở không nổi, anh không biết anh nặng bao nhiêu à?
Thiên Lang:!!! … Ngày mai ta bắt đầu giảm béo.
Ôn Dục Nhiễm: A, thiệt ra tôi thấy với chiều cao của anh có gầy cũng không ôm kiểu công chúa được.
Thiên Lang: Vậy thì để ta ôm ngài cũng được o(*////▽////*)q
# thân là đực rựa, tui từ chối bị ôm kiểu công chúa #
Beta: Vũ Ngư Nhi
So với tờ trước, chữ viết trên tờ giấy này ngoáy hơn rất nhiều, có vẻ như được viết trong lúc vội vàng. Mấy câu cuối cùng vẫn giống trước, có lẽ nếu như còn có tờ giấy tiếp theo thì vẫn lặp lại hai câu đó.
Mà Ôn Dục Nhiễm còn có chỗ chưa hiểu lắm. Ví dụ như là bọn họ rõ ràng đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy, tại sao người viết tờ giấy lại nói là chỉ có chút rắc rối? Mấy người bọn họ tìm kiếm tất cả các phòng ở lầu ba, căn bản không có bất kỳ phát hiện nào. Bọn hắn bây giờ chỉ thiếu điều gõ gõ vào tường tìm cơ quan như trên phim thôi. Ở vào thời điểm này bị nhốt ngược lại lại là thứ yếu, điều làm bọn họ cảm thấy lo sợ nhất là không biết thứ đó lúc nào sẽ xuống tới. Đến lúc đó chỉ có thể ở đây, bọn họ phải trốn thế nào đây? Có thể trốn được bao lâu?
“Là nó cố ý nhốt chúng ta ở đây sao?” Miêu Vũ Cầm bất an hỏi.
“Ai biết được, bằng không thử cách công chúa tóc mây khi bị nhốt ở trong nhà, lấy ga giường bện thành dây thừng thả xuống cửa sổ? Dù sao chắc tầng ba cũng không cao lắm đâu.” Ôn Dục Nhiễm bất đắc dĩ đề nghị.
Dừng ở đây lâu tất cả đều gặp nguy hiểm, bọn họ thấy qua không ít thi thể trên người có dấu vết bị gặm cắn. Kết cục bị cắn chết sống còn không bằng bị một dao đâm chết. Ngoài ra, Ôn Dục Nhiễm còn có một cảm giác căng thẳng mơ hồ, không nói rõ được nguyên nhân, giống như là bị thứ gì đó đuổi theo, vô cùng ngột ngạt.
“Cũng có lý, thế nhưng chúng ta hành động nhanh lên.” Trực tiếp động thủ rút ga trải giường, Lữ Hoằng Ngôn cau mày, “Ông nói coi, nếu như quái vật kia xuống rồi không thấy chúng ta, có lẽ nào nó đi xuống tầng dưới luôn không? Lúc đó cầu thang chắc cũng sẽ khôi phục ha?”
Vừa kéo ga trải giường khác, Ôn Dục Nhiễm vừa trả lời: “Ý kiến rất có tính xây dựng, thế nhưng tôi sợ anh quỷ đại ca kia sau khi xuống sẽ giết hết chúng ta, cho nên động tác nhanh lên một chút đi ba.”
Việc này xem trong ti vi thì thấy rất dễ dàng, song thực tế đúng là hao tổn sức lực. Ôm đầy vải trong lòng hành động khó khăn không nói, lúc thắt chúng với nhau còn phải kiểm tra đã buộc chặt rồi, nếu không… té từ giữa không trung xuống thì không vui lắm đâu.
Khi bọn họ rốt cuộc luống cuống tay chân làm xong dây thừng lâm thời thì tiếng bước chân khiến lòng người căng thẳng lại một lần nữa vang lên, không nhanh không chậm đến gần. Ở loại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, ba người đều toát mồ hôi lạnh.
Không dám nói nữa, Ôn Dục Nhiễm cùng Lữ Hoằng Ngôn đồng thời nhanh chóng cột chặt sợi dây lên một cái ghế, lại đem ghế móc ở trước giường, xác định kẹp lại sẽ không bung ra, liền đưa tay ra dấu Miêu Vũ Cầm mau đu dây xuống.
Ngay lúc Lữ Hoằng Ngôn đi theo Miêu Vũ Cầm bám lấy sợi dây biến mất ở cửa sổ, tiếng bước chân đã đến cửa. Tiếng nắm cửa bị vặn vặn vang lên trong phòng, tuy âm thanh không lớn nhưng lọt vào trong tai Ôn Dục Nhiễm quả thực như sét đánh.
Mắt thấy cánh cửa chuyển động vào trong, Ôn Dục Nhiễm túm lấy sợi dây, liều mạng mà nghiêng người nhảy ra ngoài cửa sổ. Anh vừa giục Lữ Hoằng Ngôn nhanh một chút xuống, vừa cẩn thận đu xuống dưới.
Sợi dây được chế từ ga trải giường đột nhiên lay động, Ôn Dục Nhiễm theo bản năng mà ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với gương mặt đang thò ra ngoài cửa sổ kia.
Kỳ thực anh không chắc đó là khuôn mặt người. Bởi vì trên khuôn mặt này giống như bị vô số mặt người chồng chéo lên nhau, ngũ quan phân bố lộn xộn không nói, thế nhưng có thể dễ dàng nhận thấy ba cái miệng trở lên hoặc những bộ phận khác, thậm chí có chỗ mắt và môi đều cùng một nơi.
Loại tướng mạo này thật sự làm người ta ấn tượng quá sâu sắc, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình không thể quên được.
Trên tay quái vật kia còn cầm một con dao, mà con dao kia đã sứt mẻ đến rách mướp, căn bản không giống thứ có thể chém đồ. Nhưng dường như sức của quái vật rất lớn, dễ dàng đâm dao vào bệ cửa sổ, đâm xuyên qua ga trải giường vốn đã căng đến cực hạn.
Sau đó sợi dây được chế thủ công này liền đứt.
May mắn là Lữ Hoằng Ngôn đã vô cùng gần mặt đất cho nên trước khi dây đứt thì nhảy xuống đất. Ôn Dục Nhiễm không may còn cách mặt đất một đoạn ngắn, cho nên anh cứ thế mà rơi xuống đất.
Tuy rằng không đến nỗi thương tổn gân cốt, nhưng nói thật vẫn rất đau.
Nhe răng nhếch miệng mà bám cánh tay Lữ Hoằng Ngôn đứng lên, Ôn Dục Nhiễm vẻ mặt nhăn nhó mà đỡ eo: “Bà mẹ, đau chết mất, aisss… Đi mau đi mau, tôi sợ tí nữa nó lại đuổi theo.”
***
Chậm rãi đi lên trước, Thiên Lang đứng trước mặt Viên Đức đang ngồi tê liệt, duỗi ra một cái tay.
Viên Đức cho là Thiên Lang muốn kéo hắn lên, không ngờ mới vừa đưa tay để lên thì tay Thiên Lang đột nhiên dùng sức, tiếng xương giòn rụng bị tiếng kêu thảm thiết của Viên Đức đè lên.
Sợ hãi nhìn nét mặt tự nhiên của Thiên Lang, Viên Đức rốt cuộc cảm giác được dưới sự lạnh lùng của đối phương là tàn nhẫn và sát ý. Hắn lập tức đá Thiên Lang một cái, ôm cánh tay trái vặn vẹo biến hình chạy ra ngoài.
Rất dễ dàng tránh cái đá của Viên Đức, Thiên Lang cũng không vội đuổi theo, mà là một lần nữa trở lại trong phòng. Từ giữa hai ngón tay kẹp ra một lưỡi dao mỏng, dán thêm một tấm bùa đâm vào đầu lâu thi thể cô ả kia, lúc này mới quay người ung dung rời đi. Găng tay vốn trắng tinh nay dính không ít bụi bẩn, Thiên Lang liền tiện tay cởi ra, đổi sang một đôi găng tay dự bị khác.
Bài hát nguyên bản là để thả lỏng lúc này lại giống như những nốt nhạc đòi mạng, Viên Đức hoảng loạn chạy bừa, mà tiếng ngân nga ở phía sau lại chưa từng cách xa.
Thiên Lang giơ tay lên ném một cái lưỡi dao. Lưỡi dao đâm xuyên qua cái tay vốn đã gãy của Viên Đức: “Anh ấy ở đâu.”
“Đệch, con mẹ nó mày bị điên rồi. Tao điên mới nói cho mày đấy!”
Lời còn chưa dứt lại là một lưỡi dao xẹt qua đùi, mang theo một mảng vết máu.
“Điên ư? Thật sự rõ ràng như vậy sao?” Thiên Lang kinh ngạc tròn mắt, ngay cả ngón tay kẹp lưỡi dao cũng hơi dừng một chút nhưng lập tức lại mỉm cười thật quỷ dị, “Thật đáng tiếc, ta đã cố gắng học làm một người bình thường đến như vậy.”
Y nói dài hơn không ít, ngữ điệu cũng biến thành khá là quái lạ. Những biến hóa này khiến Viên Đức càng thêm sởn tóc gáy.
Đương nhiên, Thiên Lang căn bản không quan tâm đối phương có nghe hay không, cho dù nói y đang lầm bầm lầu bầu cũng chưa chắc là không thể.
“Cơ bản mày cũng không biết anh ấy đang ở đâu không phải sao?” Ý cười nơi khoé miệng dần dần nhạt, Thiên Lang nhẹ giọng nói, “Chỉ cần được cứu là tốt rồi, mặc kệ không biết anh ta ở đâu, chỉ cần một mực chắc chắn anh ta đã chết là được. Cho dù anh ta có chết thật cũng chẳng sao, có đúng không?”
Theo lưỡi dao máu lại bắn lên lần nữa, giọng Thiên Lang cũng càng bình thản không có tí cảm xúc nào, đến cuối cùng gần như là đang đọc: “Con người ai cũng như vậy, chỉ cần có lợi cho mình là có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần mình chiếm được chỗ tốt bất kể là làm gì cũng có lý do chính đáng.”
Lời thì thầm trống rỗng gần như bị nghiền nát dưới tiếng bước chân hỗn loạn, ánh sáng trắng lá bùa phát ra chiếu ra cái bóng đang không ngừng lay động.
“Cho nên ta mới cực kỳ ghét con người, bao gồm cả ta, đều ghê tởm đến vậy.”
Đại khái là ghét đuổi theo vấn đề vô nghĩa này, hoặc là cảm thấy Viên Đức hưởng thụ cảm giác tuyệt vọng này đủ rồi. Thiên Lang vứt ra hai lưỡi dao chia ra đâm xuyên qua hai mắt cá chân của Viên Đức, tàn nhẫn làm hắn ngã nhào trên đất.
Một chân đạp ở trên đầu Viên Đức, Thiên Lang cúi đầu nhìn kẻ này, tầm mắt lại tựa như căn bản không tập trung ở đây, như là đã nhìn kẻ đã chết. Y đột ngột tăng tốc độ nói, nhưng vẫn mang theo cảm xúc máy móc như cũ: “Mà chủ nhân của ta là người đặc biệt như vậy, sáng ngời như vậy, ấm áp như vậy. Ngay cả loại như ta cũng nguyện ý cứu vớt. Làm được như vậy không phải chỉ có thần thôi sao.”
Nhấc chân đá lật hắn lại, Thiên Lang đạp lên ngực Viên Đức, hơi ngoẹo cổ, nhìn vẻ thống khổ trên mặt hắn: “Cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều chết rồi, chủ nhân cũng không phải đi đến kết quả lưu lạc giống như vậy.”
Giữa hai ngón tay y kẹp lưỡi dao, bao bọc bên ngoài lưỡi dao là giấy vàng được vẽ hoa văn màu đỏ, vị trí mũi dao vững vàng treo trước tim Viên Đức.
“Nói cho ta biết chủ nhân ta ở đâu. Nếu không một dao này xuống mày và người kia đều hồn phi phách tán.”
Ánh sáng trắng nhấp nhô, ở trên tường chiếu ra ba cái bóng gần như bất động.
***
Ba người bọn họ hiện đang trầm mặc mà đứng ở cửa ký túc xá sinh viên, hiu quạnh thê lương đến độ còn thiếu điếu thuốc ngậm trong miệng mà thôi.
Ôn Dục Nhiễm nhìn vết máu kéo từ đằng xa vào trong kí túc xá trên mặt đất, cảm thấy hơi thấp thỏm trong lòng. Điều này làm cho anh nhớ tới chuyện xảy ra ở Đại học A được nghe lần trước. Lúc anh nghe cô bé kia kể chuyện bị kéo qua khu ký túc xá sinh viên, cứ tưởng là kéo từ bên cạnh sang. Mà nếu vết máu khi đó cũng đứt quãng như thế này, vậy cũng quá độc ác.
Không cách nào tưởng tượng bị kéo lê trên mặt đất thô ráp lâu như vậy, trên người cô gái kia sẽ thê thảm cỡ nào.
Đương nhiên, đó cũng là chuyện nửa năm trước rồi, bây giờ có bùi ngùi thế nào cũng vô dụng. Điều làm bọn họ rối rắm chính là có nên đi vào hay không.
Lần xoắn xuýt trước là lúc Ôn Dục Nhiễm khích lệ Lữ Hoằng Ngôn cùng đi vào kí túc xá giáo viên, sau đó ba người bọn họ suýt chút nữa ở đó luôn. Mà ký túc xá sinh viên này còn lớn hơn ký túc xá giáo viên không ít. Dù sao ký túc xá nam nữ cách nhau rất gần, phỏng chừng không có cánh cửa sắt ở giữa, gần như có thể xem là thông nhau.
Kỳ thực còn có một vấn đề ai ai cũng không dám nhắc tới, đó chính là người viết tờ giấy kia còn sống thoát ra, hay là nửa đường chết ở nơi này?
“Hay là đi thôi, đằng nào chết ở trong hay ở ngoài cũng giống nhau, thế nào cũng phải thử xem.” Loại cảm giác bị đuổi theo kia vẫn không biến mất, Ôn Dục Nhiễm không muốn dừng ở đây quá lâu, “Chúng ta cố hành động nhanh lên một chút, nhanh chóng tìm xong rồi đi lẹ.”
Lời nói này cũng có chút đạo lý, Lữ Hoằng Ngôn cùng Miêu Vũ Cầm đều gật gật đầu. Ngay lúc ba người đang chuẩn bị đi vào trong thì chợt thấy cửa sổ ở hành lang phía tây có ámh lửa, cháy lên trong nháy mắt.
Trong ánh lửa dường như có một bóng người.
Tiểu kịch trường:
Thiên Lang: Ta ngã rồi, muốn chủ nhân ôm một cái mới có thể đứng lên o(*////▽////*)q
Ôn Dục Nhiễm: Đừng đột nhiên nhào tới! Mẹ nó tôi thở không nổi, anh không biết anh nặng bao nhiêu à?
Thiên Lang:!!! … Ngày mai ta bắt đầu giảm béo.
Ôn Dục Nhiễm: A, thiệt ra tôi thấy với chiều cao của anh có gầy cũng không ôm kiểu công chúa được.
Thiên Lang: Vậy thì để ta ôm ngài cũng được o(*////▽////*)q
# thân là đực rựa, tui từ chối bị ôm kiểu công chúa #
Danh sách chương