Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi
Bước chân vô thức ngừng lại, giọng Ôn Dục Nhiễm có mấy phần cứng ngắc: “Tôi nói này, ông xem trên nhánh cây kia có phải đang treo thứ gì không? Là tôi còn chưa tỉnh ngủ phải không?”
Cũng dừng lại theo Ôn Dục Nhiễm, Lữ Hoằng Ngôn nhìn sang theo tầm mắt anh, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hai bên cây cối cao to mọc lên san sát như rừng, cành cây chằng chịt khắp nơi giữa trời, dọc theo cành cây trên đó lại treo thưa thớt vài… thi thể.
Tử trạng thi thể không giống nhau cứ như vậy đâm xuyên qua cành cây, nặng tới mức uốn cong cành cây. Song cành cây này lại cứng cỏi khác thường, không bị bẻ gãy. Xa xa nhìn lại, trông có vẻ như là trên cây kết trái gì đó, mà những “trái cây” đó chỉ có thể khiến người ta cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Bởi vì thị lực tốt, Ôn Dục Nhiễm thậm chí nhìn thấy có gì đó rũ xuống phía dưới của thi thể. Dựa theo tình huống này phán đoán, có lẽ đó là nội tạng lòi ra sau khi bị mổ bụng.
Càng kinh khủng hơn là, theo mặt trăng dần dần bị tầng mây bao phủ cành cây bắt đầu lay động, thi thể trên đó cũng đang lay động. Trong lúc nhất thời không cách nào xác định được là bên nào kéo theo bên nào.
Cành cây sẽ cử động, người chết… Ôn Dục Nhiễm tức thì mở to mắt, dường như đã từng thấy qua cảnh tượng tương tự thế này. Nhưng loại cảm giác quen thuộc này cũng chỉ lướt qua trong chớp mắt, anh không kịp nắm bắt được gì.
“Còn ngớ ra đó nữa, chạy mau!” Căn bản không có thời gian nghĩ ngợi tỉ mỉ, Ôn Dục Nhiễm dùng sức lôi Lữ Hoằng Ngôn đang sợ ngây người, lúc đó đối phương mới lấy lại tinh thần. Hai người cùng sải chân chạy thật nhanh về phía trước.
Ánh sáng càng ngày càng mờ, cái bóng của cành cây ở dưới đất cũng càng ngày càng nhạt. Bọn họ chỉ lo chạy trốn căn bản không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên đất những cái bóng này càng lúc cử động càng nhanh.
Trên chân vẫn xỏ dép lê, hoàn toàn bất lợi cho chạy bộ. Cho dù thể lực Ôn Dục Nhiễm không tồi, nhưng vẫn tránh không được tốc độ bắt đầu chậm lại.
Con đường trong rừng này không dài mà cũng không ngắn. Thế nhưng ở tình huống này lại làm người ta cảm thấy như là dài thật dài chẳng có điểm cuối.
Mấy cành cây vốn ở trên cao dần dần hạ xuống, những thi thể này cũng cách bọn họ càng ngày càng gần. Chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy này đó tử trạng thê thảm của những cái xác này như thể sống lại, vung vẫy tứ chi, quả thực như là đang cố gắng bò về phía bọn họ.
Biên độ động tác càng ngày càng lớn, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy thi thể bị mổ bụng kia, mấy bộ phận nội tạng đã hư thối rớt xuống lả tả tản ra mùi tanh tưởi.
Lúc chạy đến cuối đường, những người chết này cũng đã gần trong gang tấc.
Bởi vì dép lê ảnh hưởng tới tốc độ, Ôn Dục Nhiễm bị tụt lại phía sau Lữ Hoằng Ngôn chừng mười bước. Anh gần như ngửi thấy được mùi thối rữa ở phía sau cơ hồ cảm giác được phía sau. Lúc này, trong túi áo ngủ anh loé lên ánh sáng màu xanh lá. Nguy hiểm sau lưng dường như bị ánh sáng này buộc lui bước.
Trong khoảng thời gian này anh cũng thành công chạy ra khỏi con đường u ám này.
Chỉ cách có một bước cảnh tượng trong và ngoài cánh rừng lại hoàn toàn khác nhau. Ngay lúc vừa ra ngoài, có lẽ là do mặt trăng không bị mây đen bao phủ, so với con đường từ đầu đến cuối đều đen thui kia thì sáng hơn nhiều.
Thuận theo quán tính chạy thêm vài bước, Ôn Dục Nhiễm quay đầu lại nhìn phía sau. Phát hiện mới đây khắp nơi đều là xác chết sống lại đã khôi phục nguyên trạng, không khác gì con đường nhỏ anh nhìn thấy lúc đầu.
Lúc này Lữ Hoằng Ngôn cũng dừng lại trước mặt anh cách đó không xa, hai người đều chống đầu gối thở dốc. Rõ ràng không có chạy xa lắm mà cả người lại toàn là mồ hôi lạnh.
Giơ tay che ngọc bội trong túi, Ôn Dục Nhiễm điều chỉnh nhịp thở. Xúc cảm cứng rắn dưới lòng bàn tay làm cho anh tìm được chút cảm giác an toàn trong hoàn cảnh khủng bố này.
So với Ôn Dục Nhiễm mà nói, Lữ Hoằng Ngôn phản ứng càng dữ dội hơn, sợ đến sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn cả người gần như muốn mất khống chế.
Nhìn con đường vừa mới chạy thoát kia, Ôn Dục Nhiễm không biết tất cả những gì chứng kiến vừa nãy rốt cuộc là ảo giác để doạ người, hay là thật mà biến mất trong tích tắc không để lại dấu vết nữa. Thế nhưng mặc kệ đáp án thế nào, anh cũng không muốn nếm thử lần nữa đâu.
Thở dài một hơi, Ôn Dục Nhiễm vỗ vỗ hai má, bước nhanh về phía trước kéo cánh tay Lữ Hoằng Ngôn đi: “Nhìn ông xem, có biết trong phim kinh dị mấy tên nhát gan đều tèo trước không? Đừng quay về nữa, nhanh đến kí túc xá, đỡ phải một hồi những thứ đó lại bò ra ngoài, muốn khóc cũng không kịp.”
Đi một hơi đến kí túc xá, Ôn Dục Nhiễm có hơi thở hổn hển, ngược lại cũng làm giảm đi cảm giác lạnh không ít.
Cũng giống như thư viện kia, cửa kí túc xá cho giáo viên cũng bị phá hư. Song cánh cửa này chắc hơn cánh cửa ở thư viện nhiều. Ôn Dục Nhiễm không biết sao gã kia có thể phá được cửa.
“Đệch, cái nơi quỷ quái này xảy ra chuyện gì vậy…” Dừng chân tại cửa, Lữ Hoằng Ngôn trừng không gian tối đen sau cửa, hiển nhiên là không muốn đi vào.
“Lấy điện thoại của ông soi đi, chúng ta vào bên trong tìm xem có thứ gì có thể chiếu sáng được không, nếu như là đèn còn có thể mở được là tốt nhất. Hơn nữa còn phải tìm một tờ giấy. Trước tiên mặc kệ thật giả thế nào, bây giờ chúng ta chỉ còn một manh mối là nó thôi.” Ôn Dục Nhiễm vỗ vỗ vai Lữ Hoằng Ngôn rồi bất đắc dĩ nói.
Trên thực tế anh cũng không tin được vào lúc kinh khủng như này mà còn đi vào căn phòng chật hẹp nữa chứ.
Chỉ có xíu xiu đáng ăn mừng kí túc xá cho giáo viên nơi bọn họ đang đứng là ở phía Đông, có tính lưu động khá mạnh. Kết cấu cũng giống như kí túc dành cho sinh viên, nhưng hành lang lại không nhỏ hẹp giống vậy. Nói như thế là vì nếu có gặp phải thứ gì không sạch sẽ thì ít nhất chỗ chạy trốn cũng lớn hơn một chút.
Sau khi chính thức bước vào trong kí túc xá, Ôn Dục Nhiễm mới ý thức được anh nghĩ quá đơn giản rồi.
Dùng di động rọi xa xa về đầu khác của hành lang, có thể nhìn thấy hầu hết cửa phòng nào cũng được mở ra. Bất kể người tới trước dùng cách gì để mở, thế nhưng rất hiển nhiên, mục đích của họ đều giống nhau: Cần tìm thứ hữu dụng.
Vừa nãy đã từng thử, đèn điện quả thật là không thể sử dụng được. Như vậy ở tình huống này hầu hết tất cả mọi người sẽ nghĩ tới cùng một chuyện, đó chính là đi tìm nguồn sáng có thể chiếu sáng. Chỗ bọn họ đang ở bây giờ đã không phải là Đại học A nữa, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy có lẽ là một không gian khác được sao chép lại, mà những thứ kia sẽ không theo không gian thay đổi mà biến hóa, vẫn còn cất giữ dáng vẻ chẳng biết là của bao nhiêu năm về trước.
Nói cách khác, Ôn Dục Nhiễm muốn đi tìm đồ vật như đèn pin thì có lẽ đã bị lấy hết từ lâu rồi, khả năng tìm thấy nó ở trong phòng là rất thấp.
Cho nên đi đâu tìm đèn pin đây? Đáp án rất đơn giản cũng rất đáng sợ: Tìm trên người người chết.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là tìm được ít quần áo, tuy rằng xem kiểu dáng thì đã là của rất lâu trước kia. Mặc vào đồ của người khác không thoải mái lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn bộ lúc anh mới tới. Xem dáng vẻ này, đại khái cho dù anh trở lại trước gian phòng của mình thì anh cũng không ấn tượng gì với mấy thứ ở đây.
Pin điện thoại tạm thời còn đầy, thế nhưng không thể kéo dài thời gian quá lâu, cho nên bọn họ quyết định vẫn là tìm thứ gì có thể chiếu sáng được giống đèn pin ở toà nhà này.
“Mùi gì vậy?” Cùng Ôn Dục Nhiễm sóng vai đi tới, Lữ Hoằng Ngôn nhíu mày, đưa tay lên che mũi.
“Yêu cầu cao quá đấy, chúng ta vào tìm đồ vật mà thôi, cũng không phải muốn ngả ra đất ngủ nghỉ.” Cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, Ôn Dục Nhiễm không biết có nên nói cho Lữ Hoằng Ngôn biết, mùi này anh từng ngửi qua. Đó là mùi do thi thể đang thối rữa tản ra.
Tìm từng phòng ở tầng một cũng không phát hiện được gì, chỉ phát hiện thấy ở gian phòng và trên hành lang có lẻ tẻ một ít vết máu, cùng với dấu bàn tay máu ở trên tường.
Nhưng mà đến lầu hai, mới vừa đi vài bước bọn họ liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một người mặt hướng úp xuống đất. Mùi hôi thối trong không khí cũng nồng nặc hơn lúc trước. Dưới thân người kia là một bãi máu lớn đã khô.
Bầu không khí đọng lại trong nháy mắt, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, can đảm đến gần bộ thi thể kia.
Phía sau thi thể có dấu vết bò lết một đoạn ngắn, tay vẫn duy trì động tác duỗi về phía trước. Có vẻ như lúc bị giết khi còn sống dường như cố gắng hết sức giãy dụa, nhưng hiển nhiên kết quả không được như ý.
Nuốt ngụm nước bọt, Ôn Dục Nhiễm xoay người trong phòng bên cạnh lấy ra một bộ quần áo, bọc ở tên tay thành găng tay, ngồi xổm xuống bất chấp lật thi thể lại, cũng ở trên đó lục lọi khắp nơi.
Không có đèn pin anh muốn tìm, anh liền vội vàng ném quần áo trên tay xuống, nỗ lực nén cảm giác buồn nôn.
Làm như vậy không chỉ mình Ôn Dục Nhiễm đang thực hiện sẽ buồn nôn mà sắc mặc Lữ Hoằng Ngôn đứng xem cũng xanh nốt. Cậu kéo Ôn Dục Nhiễm vội vã vòng qua bộ thi thể kia rồi tiếp tục tiến lên: “Không có, nhanh đi thôi. Nhìn người chết tởm quá.”
“Đợi một chút, ông chậm một chút, vội vã đi đầu thai thế làm gì. Dừng lại dừng lại!” Bị bắt đi vài bước, Ôn Dục Nhiễm vội vã kéo Lữ Hoằng Ngôn lại ngăn cản cậu tiếp tục tiến lên. Ngay lúc cậu quay đầu thì nhanh chóng ra dấu chớ nói, “Ông nghe đi.”
Bỏ qua vẻ mặt cuống cuồng gấp gáp của Lữ Hoằng Ngôn, Ôn Dục Nhiễm ngẩng đầu lên, nín thở tập trung nghe âm thanh mơ hồ truyền đến từ lầu trên.
Cũng nín thở vểnh tai lên nghe, Lữ Hoằng Ngôn đợi nửa ngày, buồn bực thấp giọng hỏi: “Có tiếng gì đâu, sao tôi không nghe thấy?”
Thanh âm đó không lớn, mặc dù anh đã rất rất cố gắng nghe, thế nhưng vẫn như cũ không thể nghe rõ, mà thanh âm kia cũng biến mất rất nhanh: “Trên lầu có người ca hát, hình như là nữ.”
Lông tơ lập tức dựng lên, cánh tay cầm điện thoại của Lữ Hoằng Ngôn cứng đờ: “Sao tôi không nghe thấy gì hết?”
Beta: Vũ Ngư Nhi
Bước chân vô thức ngừng lại, giọng Ôn Dục Nhiễm có mấy phần cứng ngắc: “Tôi nói này, ông xem trên nhánh cây kia có phải đang treo thứ gì không? Là tôi còn chưa tỉnh ngủ phải không?”
Cũng dừng lại theo Ôn Dục Nhiễm, Lữ Hoằng Ngôn nhìn sang theo tầm mắt anh, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hai bên cây cối cao to mọc lên san sát như rừng, cành cây chằng chịt khắp nơi giữa trời, dọc theo cành cây trên đó lại treo thưa thớt vài… thi thể.
Tử trạng thi thể không giống nhau cứ như vậy đâm xuyên qua cành cây, nặng tới mức uốn cong cành cây. Song cành cây này lại cứng cỏi khác thường, không bị bẻ gãy. Xa xa nhìn lại, trông có vẻ như là trên cây kết trái gì đó, mà những “trái cây” đó chỉ có thể khiến người ta cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Bởi vì thị lực tốt, Ôn Dục Nhiễm thậm chí nhìn thấy có gì đó rũ xuống phía dưới của thi thể. Dựa theo tình huống này phán đoán, có lẽ đó là nội tạng lòi ra sau khi bị mổ bụng.
Càng kinh khủng hơn là, theo mặt trăng dần dần bị tầng mây bao phủ cành cây bắt đầu lay động, thi thể trên đó cũng đang lay động. Trong lúc nhất thời không cách nào xác định được là bên nào kéo theo bên nào.
Cành cây sẽ cử động, người chết… Ôn Dục Nhiễm tức thì mở to mắt, dường như đã từng thấy qua cảnh tượng tương tự thế này. Nhưng loại cảm giác quen thuộc này cũng chỉ lướt qua trong chớp mắt, anh không kịp nắm bắt được gì.
“Còn ngớ ra đó nữa, chạy mau!” Căn bản không có thời gian nghĩ ngợi tỉ mỉ, Ôn Dục Nhiễm dùng sức lôi Lữ Hoằng Ngôn đang sợ ngây người, lúc đó đối phương mới lấy lại tinh thần. Hai người cùng sải chân chạy thật nhanh về phía trước.
Ánh sáng càng ngày càng mờ, cái bóng của cành cây ở dưới đất cũng càng ngày càng nhạt. Bọn họ chỉ lo chạy trốn căn bản không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên đất những cái bóng này càng lúc cử động càng nhanh.
Trên chân vẫn xỏ dép lê, hoàn toàn bất lợi cho chạy bộ. Cho dù thể lực Ôn Dục Nhiễm không tồi, nhưng vẫn tránh không được tốc độ bắt đầu chậm lại.
Con đường trong rừng này không dài mà cũng không ngắn. Thế nhưng ở tình huống này lại làm người ta cảm thấy như là dài thật dài chẳng có điểm cuối.
Mấy cành cây vốn ở trên cao dần dần hạ xuống, những thi thể này cũng cách bọn họ càng ngày càng gần. Chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy này đó tử trạng thê thảm của những cái xác này như thể sống lại, vung vẫy tứ chi, quả thực như là đang cố gắng bò về phía bọn họ.
Biên độ động tác càng ngày càng lớn, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy thi thể bị mổ bụng kia, mấy bộ phận nội tạng đã hư thối rớt xuống lả tả tản ra mùi tanh tưởi.
Lúc chạy đến cuối đường, những người chết này cũng đã gần trong gang tấc.
Bởi vì dép lê ảnh hưởng tới tốc độ, Ôn Dục Nhiễm bị tụt lại phía sau Lữ Hoằng Ngôn chừng mười bước. Anh gần như ngửi thấy được mùi thối rữa ở phía sau cơ hồ cảm giác được phía sau. Lúc này, trong túi áo ngủ anh loé lên ánh sáng màu xanh lá. Nguy hiểm sau lưng dường như bị ánh sáng này buộc lui bước.
Trong khoảng thời gian này anh cũng thành công chạy ra khỏi con đường u ám này.
Chỉ cách có một bước cảnh tượng trong và ngoài cánh rừng lại hoàn toàn khác nhau. Ngay lúc vừa ra ngoài, có lẽ là do mặt trăng không bị mây đen bao phủ, so với con đường từ đầu đến cuối đều đen thui kia thì sáng hơn nhiều.
Thuận theo quán tính chạy thêm vài bước, Ôn Dục Nhiễm quay đầu lại nhìn phía sau. Phát hiện mới đây khắp nơi đều là xác chết sống lại đã khôi phục nguyên trạng, không khác gì con đường nhỏ anh nhìn thấy lúc đầu.
Lúc này Lữ Hoằng Ngôn cũng dừng lại trước mặt anh cách đó không xa, hai người đều chống đầu gối thở dốc. Rõ ràng không có chạy xa lắm mà cả người lại toàn là mồ hôi lạnh.
Giơ tay che ngọc bội trong túi, Ôn Dục Nhiễm điều chỉnh nhịp thở. Xúc cảm cứng rắn dưới lòng bàn tay làm cho anh tìm được chút cảm giác an toàn trong hoàn cảnh khủng bố này.
So với Ôn Dục Nhiễm mà nói, Lữ Hoằng Ngôn phản ứng càng dữ dội hơn, sợ đến sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn cả người gần như muốn mất khống chế.
Nhìn con đường vừa mới chạy thoát kia, Ôn Dục Nhiễm không biết tất cả những gì chứng kiến vừa nãy rốt cuộc là ảo giác để doạ người, hay là thật mà biến mất trong tích tắc không để lại dấu vết nữa. Thế nhưng mặc kệ đáp án thế nào, anh cũng không muốn nếm thử lần nữa đâu.
Thở dài một hơi, Ôn Dục Nhiễm vỗ vỗ hai má, bước nhanh về phía trước kéo cánh tay Lữ Hoằng Ngôn đi: “Nhìn ông xem, có biết trong phim kinh dị mấy tên nhát gan đều tèo trước không? Đừng quay về nữa, nhanh đến kí túc xá, đỡ phải một hồi những thứ đó lại bò ra ngoài, muốn khóc cũng không kịp.”
Đi một hơi đến kí túc xá, Ôn Dục Nhiễm có hơi thở hổn hển, ngược lại cũng làm giảm đi cảm giác lạnh không ít.
Cũng giống như thư viện kia, cửa kí túc xá cho giáo viên cũng bị phá hư. Song cánh cửa này chắc hơn cánh cửa ở thư viện nhiều. Ôn Dục Nhiễm không biết sao gã kia có thể phá được cửa.
“Đệch, cái nơi quỷ quái này xảy ra chuyện gì vậy…” Dừng chân tại cửa, Lữ Hoằng Ngôn trừng không gian tối đen sau cửa, hiển nhiên là không muốn đi vào.
“Lấy điện thoại của ông soi đi, chúng ta vào bên trong tìm xem có thứ gì có thể chiếu sáng được không, nếu như là đèn còn có thể mở được là tốt nhất. Hơn nữa còn phải tìm một tờ giấy. Trước tiên mặc kệ thật giả thế nào, bây giờ chúng ta chỉ còn một manh mối là nó thôi.” Ôn Dục Nhiễm vỗ vỗ vai Lữ Hoằng Ngôn rồi bất đắc dĩ nói.
Trên thực tế anh cũng không tin được vào lúc kinh khủng như này mà còn đi vào căn phòng chật hẹp nữa chứ.
Chỉ có xíu xiu đáng ăn mừng kí túc xá cho giáo viên nơi bọn họ đang đứng là ở phía Đông, có tính lưu động khá mạnh. Kết cấu cũng giống như kí túc dành cho sinh viên, nhưng hành lang lại không nhỏ hẹp giống vậy. Nói như thế là vì nếu có gặp phải thứ gì không sạch sẽ thì ít nhất chỗ chạy trốn cũng lớn hơn một chút.
Sau khi chính thức bước vào trong kí túc xá, Ôn Dục Nhiễm mới ý thức được anh nghĩ quá đơn giản rồi.
Dùng di động rọi xa xa về đầu khác của hành lang, có thể nhìn thấy hầu hết cửa phòng nào cũng được mở ra. Bất kể người tới trước dùng cách gì để mở, thế nhưng rất hiển nhiên, mục đích của họ đều giống nhau: Cần tìm thứ hữu dụng.
Vừa nãy đã từng thử, đèn điện quả thật là không thể sử dụng được. Như vậy ở tình huống này hầu hết tất cả mọi người sẽ nghĩ tới cùng một chuyện, đó chính là đi tìm nguồn sáng có thể chiếu sáng. Chỗ bọn họ đang ở bây giờ đã không phải là Đại học A nữa, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy có lẽ là một không gian khác được sao chép lại, mà những thứ kia sẽ không theo không gian thay đổi mà biến hóa, vẫn còn cất giữ dáng vẻ chẳng biết là của bao nhiêu năm về trước.
Nói cách khác, Ôn Dục Nhiễm muốn đi tìm đồ vật như đèn pin thì có lẽ đã bị lấy hết từ lâu rồi, khả năng tìm thấy nó ở trong phòng là rất thấp.
Cho nên đi đâu tìm đèn pin đây? Đáp án rất đơn giản cũng rất đáng sợ: Tìm trên người người chết.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là tìm được ít quần áo, tuy rằng xem kiểu dáng thì đã là của rất lâu trước kia. Mặc vào đồ của người khác không thoải mái lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn bộ lúc anh mới tới. Xem dáng vẻ này, đại khái cho dù anh trở lại trước gian phòng của mình thì anh cũng không ấn tượng gì với mấy thứ ở đây.
Pin điện thoại tạm thời còn đầy, thế nhưng không thể kéo dài thời gian quá lâu, cho nên bọn họ quyết định vẫn là tìm thứ gì có thể chiếu sáng được giống đèn pin ở toà nhà này.
“Mùi gì vậy?” Cùng Ôn Dục Nhiễm sóng vai đi tới, Lữ Hoằng Ngôn nhíu mày, đưa tay lên che mũi.
“Yêu cầu cao quá đấy, chúng ta vào tìm đồ vật mà thôi, cũng không phải muốn ngả ra đất ngủ nghỉ.” Cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, Ôn Dục Nhiễm không biết có nên nói cho Lữ Hoằng Ngôn biết, mùi này anh từng ngửi qua. Đó là mùi do thi thể đang thối rữa tản ra.
Tìm từng phòng ở tầng một cũng không phát hiện được gì, chỉ phát hiện thấy ở gian phòng và trên hành lang có lẻ tẻ một ít vết máu, cùng với dấu bàn tay máu ở trên tường.
Nhưng mà đến lầu hai, mới vừa đi vài bước bọn họ liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một người mặt hướng úp xuống đất. Mùi hôi thối trong không khí cũng nồng nặc hơn lúc trước. Dưới thân người kia là một bãi máu lớn đã khô.
Bầu không khí đọng lại trong nháy mắt, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, can đảm đến gần bộ thi thể kia.
Phía sau thi thể có dấu vết bò lết một đoạn ngắn, tay vẫn duy trì động tác duỗi về phía trước. Có vẻ như lúc bị giết khi còn sống dường như cố gắng hết sức giãy dụa, nhưng hiển nhiên kết quả không được như ý.
Nuốt ngụm nước bọt, Ôn Dục Nhiễm xoay người trong phòng bên cạnh lấy ra một bộ quần áo, bọc ở tên tay thành găng tay, ngồi xổm xuống bất chấp lật thi thể lại, cũng ở trên đó lục lọi khắp nơi.
Không có đèn pin anh muốn tìm, anh liền vội vàng ném quần áo trên tay xuống, nỗ lực nén cảm giác buồn nôn.
Làm như vậy không chỉ mình Ôn Dục Nhiễm đang thực hiện sẽ buồn nôn mà sắc mặc Lữ Hoằng Ngôn đứng xem cũng xanh nốt. Cậu kéo Ôn Dục Nhiễm vội vã vòng qua bộ thi thể kia rồi tiếp tục tiến lên: “Không có, nhanh đi thôi. Nhìn người chết tởm quá.”
“Đợi một chút, ông chậm một chút, vội vã đi đầu thai thế làm gì. Dừng lại dừng lại!” Bị bắt đi vài bước, Ôn Dục Nhiễm vội vã kéo Lữ Hoằng Ngôn lại ngăn cản cậu tiếp tục tiến lên. Ngay lúc cậu quay đầu thì nhanh chóng ra dấu chớ nói, “Ông nghe đi.”
Bỏ qua vẻ mặt cuống cuồng gấp gáp của Lữ Hoằng Ngôn, Ôn Dục Nhiễm ngẩng đầu lên, nín thở tập trung nghe âm thanh mơ hồ truyền đến từ lầu trên.
Cũng nín thở vểnh tai lên nghe, Lữ Hoằng Ngôn đợi nửa ngày, buồn bực thấp giọng hỏi: “Có tiếng gì đâu, sao tôi không nghe thấy?”
Thanh âm đó không lớn, mặc dù anh đã rất rất cố gắng nghe, thế nhưng vẫn như cũ không thể nghe rõ, mà thanh âm kia cũng biến mất rất nhanh: “Trên lầu có người ca hát, hình như là nữ.”
Lông tơ lập tức dựng lên, cánh tay cầm điện thoại của Lữ Hoằng Ngôn cứng đờ: “Sao tôi không nghe thấy gì hết?”
Danh sách chương