Edit: Tịnh
“Một lát nữa chúng ta trở lại chỗ cũ, đừng nhìn về phía đầu cầu thang biết chưa?” Anh dặn dò như thế với Tiểu Thụy, nhưng thật ra trong lòng đã chuẩn bị xong chạy trối chết lần nữa, “Xuỵt, đừng nói chuyện, bước nhẹ giống như anh này, cố gắng đừng lên tiếng!”
Suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn lắm, Ôn Dục Nhiễm liền khom lưng bế Tiểu Thụy lên, nhìn khúc quanh phía trước, chỉ cần xoay người là cầu thang ở ngay kế bên.
Chỉnh ánh sáng đèn pin đến yếu nhất, từng bước từng bước cẩn thận đi tới, xác nhận gần như không phát ra tiếng động gì, thế nhưng điều này cũng làm cho xung quanh yên tĩnh đến tột cùng.
Tại góc rẽ yên tĩnh này, Ôn Dục Nhiễm nghe thấy ở đằng trước truyền đến âm thanh nào đó rất nhỏ khiến người khác bất an.
Âm thanh vang lên từ cầu thang kế bên, có khoảng cách nhất định, dường như vốn là ở những tầng lầu khác.Vừa nghe thấy âm thanh này, Ôn Dục Nhiễm chợt cảm thấy khá là quen, nhưng trong phút chốc lại không nhớ ra được đã từng nghe thấy ở đâu.
Theo khoảng cách từ từ rút ngắn, âm thanh kia cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Không đúng, âm thanh này… đã từng nghe thấy trong mơ, cực kỳ giống tiếng vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể, thậm chí còn hoàn giống hệt? Chẳng qua lần này còn lẫn vào tiếng thịt va chạm vào tường hoặc là sàn nhà.
Cùng lúc đó Ôn Dục Nhiễm cũng nhận ra một chuyện nghiêm túc khác —— cái âm thanh đó đang di chuyển về phía này! Hơn nữa tốc độ cũng không chậm, mà ngoại trừ âm thanh khiến da đầu người khác tê dại ra thì không có bất kỳ tiếng bước chân nào. Điều này khiến cho anh không tài nào cho rằng đối phương là người sống.
Nhất định phải nhanh chóng rời đi, nếu như bị thứ kia phát hiện thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ý nghĩ như thế hối thúc anh bước nhanh hơn, lại không khống chế được nặng nhẹ của bước chân, không thể tránh khỏi phát ra một tiếng vang nhỏ, đột ngột vang vọng trong hành lang vô cùng yên tĩnh.
Mà gần như là cùng lúc đó, cái âm thanh kia cũng di chuyển càng nhanh hơn, như thể đã phát hiện ở đây có gì đó, cho nên cố gắng tăng tốc độ lên đuổi tới.
Đừng như vậy được không, ngôi nhà ma đã khủng khiếp lắm rồi, tại sao còn muốn chơi trò tốc độ sinh tử nữa chứ _(:з” ∠)_
Ôn Dục Nhiễm khóc không ra nước mắt mà tăng nhanh bước chân, bất chấp khống chế âm lượng, chạy thật nhanh về phía trước, chỉ mong có thể bỏ rơi được thứ kia.
Một, hai, ba… đến cửa sổ thứ tư vừa rồi mình nhìn thấy bóng người.
Dừng bước lại, Ôn Dục Nhiễm cảnh giác nhìn phía sau, không thấy có thứ gì đuổi theo, lúc này mới thả Tiểu Thụy xuống, dùng di động rọi xung quanh.
Ở trên mặt đất gần cửa sổ có không ít vết máu, chẳng qua là đã khô từ lâu. Chỉ là mức độ thế này Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình hoàn toàn có thể coi như không thấy, chỉ cần nó không động đậy.
Từ khi đến lầu chính bên này, cái mùi ngửi được ở cầu thang trước đó càng thêm nồng nặc, đến độ khiến người khác không chịu nổi, đủ khiến người khác nhận ra đây là mùi thối rữa.
Một tay bịt lại miệng mũi, Ôn Dục Nhiễm lấy điện thoại di động rọi trước sau hành lang, cũng không thấy có bóng người, cố gắng lắng nghe, cũng không có tiếng người đi lại.
Tiểu Thụy đúng là một đứa trẻ ngoan, thấy Ôn Dục Nhiễm bịt miệng bịt mũi nó cũng học theo bịt mũi mình lại, cũng không ồn ào, chỉ dè dặt đi theo phía sau anh.
Không thấy manh mối gì ở gần đó, ánh mắt Ôn Dục Nhiễm rơi xuống cánh cửa ở sau lưng gần nhất —— màu đỏ trên cửa gỗ đã tróc ra gần hết, nắm cửa hình tròn trên cửa đầy rỉ sắt, dường như kéo thôi là sẽ rớt.
Mà trên thực tế Ôn Dục Nhiễm đúng là làm như vậy thật, khiến anh thất vọng nhưng lại nằm trong dự liệu là, mặc dù nắm cửa rớt xuống, thế nhưng cửa cũng không mở ra được, có vẻ khóa cửa bên trong cũng gỉ hết rồi.
Bất đắc dĩ, chỉ đành tiếp tục đi về phía trước. Ngay sau đó, Ôn Dục Nhiễm mở ra một cánh cửa khác cách đó không xa, lần này ngược lại mở thành công. Trong nháy mắt khi mở cửa phòng ra, Ôn Dục Nhiễm liền lập tức dừng động tác đẩy cửa, dùng cơ thể chặn Tiểu Thụy ở bên ngoài, xuyên qua khe cửa mở ra kia nhìn vào bên trong, cảm thấy hơi khó thở.
Có đồ vật gì ở trong nơi ma quái này thì dường như cũng không kỳ lạ mấy, nhưng thế không có nghĩa là có thể để người ta làm như không thấy. Đó là từng bộ từng bộ thi thể, hay nên nói là hài cốt người chết thì hợp lý hơn một tí, bởi vì rất khó tìm ra một bộ thi thể hoàn chỉnh.
Mùi hôi nồng nặc trong hành lang chính là do mức độ thối rữa không đồng đều thi thể phát ra, so với những thi thể chỉ còn lại xương trắng trước đó, hiển nhiên những thứ này chỉ mới gần đây, thậm chí có khả năng những người trong đó là những người bị hại gần đây nhất.
Căn phòng không lớn, Ôn Dục Nhiễm nhịn buồn nôn nhìn lướt qua một vòng, không thấy có người sống liền lập tức đóng cửa lại rời đi. Mấy căn phòng sau đó đại loại đều giống nhau, sau lần này e rằng anh sẽ không muốn ăn thịt trong thời gian dài.
Gần như sắp tới cuối hành lang, Ôn Dục Nhiễm cũng không tìm thấy bóng người nào ngoài mình, chẳng lẽ là đến tầng khác rồi? Thực tế tàn khốc đặt ngay trước mặt, lầu dưới bị bao vây bởi một lũ quỷ, nếu như không tìm được Thiên Lang, anh và cậu bé này phải ở lại tòa nhà này hay sao?
Cuối hành lang phía Tây dường như từng bị thiệt hại nghiêm trọng, cộng thêm thời gian dài nên đã hoàn toàn vỡ nát. Đừng nói là đi lên cầu thang, cho dù đứng một chân lên thôi e rằng cũng sẽ bị sập.
Bất đắc dĩ, bọn họ đành quay đầu đi ngược lại.
Tiếng bước chân của hai người vang vọng ở trong hành lang bỗng gián đoạn. Ôn Dục Nhiễm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa cách mấy mét ở phía trước. Cánh cửa này mở ra lúc nào?
Không thể nào là anh mở, anh nhớ rõ ràng, vừa nãy phòng nào được mở cửa đều bị anh rón rén đóng lại, hơn nữa cánh cửa này… Chẳng phải là cánh cửa ban đầu không mở ra đó sao?
Cửa phòng nửa khép nửa mở mà mở ra, như là đang mời bọn họ đi vào.
Hiện tại bày ra trước mắt mình như thế, có vào hay không đây?
Không biết đổi thành người khác thì sẽ chọn thế nào, ít nhất Ôn Dục Nhiễm chọn đúng. Cứ đùa, trong hành lang tĩnh lặng này chưa từng có bước chân người khác. Với cả, anh không mở được mà người khác lại mở được. Rõ ràng là ngôi nhà này có vấn đề, cơ bản là anh không muốn đi vào!
Nếu như có thể, anh hy vọng không đi qua cánh cửa này, thế nhưng đường phía sau đã bị chặn, không lẽ bọn họ cứ ngồi mãi ở chỗ này.
Bởi vậy, Ôn Dục Nhiễm ôm Tiểu Thụy vọt lên, trong lòng không ngừng cầu nguyện ngàn lầm muốn bình an vô sự chạy qua cánh cửa này.
E rằng ông trời cũng không để ý tới anh, hoặc là do đây là nơi ma quái nên tín hiệu không truyền được ra ngoài. Lúc anh miễn cưỡng chạy qua trước cửa, mắt cá chân đột nhiên bị quấn lấy, đồng thời bị dùng một sức mạnh lớn khó tin kéo vào trong cánh cửa.
Đột nhiên mất đi cân bằng làm cho anh ngã mạnh xuống đấy. Tiểu Thụy đang ôm cũng té ra ngoài, nhưng ít nhất cũng không đè lên. Nó ngã cũng không mạnh, dường như bị cảnh tượng quỷ dị này dọa sợ, nằm trên mặt đất suýt khóc.
Mà Ôn Dục Nhiễm bị ngã sang một bên còn chưa đợi thở ra một hơi, thì đã bị lôi vào trong cửa, chẳng bao lâu sau liền truyền đến tiếng cửa bị đóng lại.
Khóc không ra nước mắt đã không cách nào hình dung được tâm trạng của anh lúc này. Điện thoại di động đã rơi mất trong lúc ngã sấp vừa nãy, hiện tại hắn một mình bị nhốt trong căn phòng đen kịt, thậm chí không thấy rõ thứ quấn lấy mình là gì.
Loại thời điểm này anh mặc kệ nội thương đau đớn vì bị ném, Ôn Dục Nhiễm nhanh chóng co người, cả tay chân dùng hết sức từ khi sinh ra kéo cái thứ quấn lấy mắt cá chân mình ra, cảm giác trơn mượt trên tay kia rõ ràng cho thấy là tóc, trái tim anh hoàn toàn nguội lạnh.
Nhanh như vậy đã kéo Boss ra, đây là đang chơi gì vậy chứ!
Bất kể nói thế nào, cuối cùng cũng kéo tóc ra, anh không dám dừng lại phút nào, bằng trực giác lăn một vòng về phía cách xa thứ kia. Trong bóng tối, sau lưng lập tức va vào góc bàn cứng rắn, đau đến nỗi anh hít vào một hơi.
Thế nhưng anh cũng không thể trốn tránh được bao lâu, căn phòng chật hẹp này không cho anh rời xa con quỷ kia. Lần này một tay và một chân bị bắt được, trong bóng tối mơ hồ có thứ gì đó đi tới phía trước anh, chất lỏng sền sệt mang theo mùi máu tanh nhỏ xuống cánh tay, anh tởm lợm nổi da gà đầy người.
E rằng đúng là chuyện xấu cũng có đôi, cùng lúc đó anh nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh khác thường. Là tiếng có gì đó đập vào cửa, hơn nữa tương đối mạnh, cánh cửa làm bằng gỗ không chịu nổi áp lực mà rên rỉ, như thể có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
“Mẹ nó…” Một con cũng đủ để anh chết nhiều lần rồi, hai con chẳng phải càng sảng khoái hơn.
Mặc dù trong bụng đã hoàn toàn không hề ôm hy vọng sống, nhưng Ôn Dục Nhiễm vẫn cố giãy dụa. Anh thật sự không muốn bị một thứ nhìn không rõ từng miếng từng miếng cắn chết hoặc là dùng tóc siết chết. Nếu được lựa chọn, còn không bằng anh bị thứ bên ngoài kia đánh chết cho rồi.
Vào lúc này, cánh cửa cách đó không xa cũng không chịu nổi nữa, mảnh gỗ bị đánh đến rơi mảnh vụn đầy đất, đồng thời từ ngoài cửa chiếu vào một quầng ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này đâm vào khiến cho con mắt sắp thích ứng với bóng tối của Ôn Dục Nhiễm không mở nổi.
Chuyện này không đúng, từ lúc nào mà quỷ lên sân khấu cũng kèm theo thánh quang rồi?
Ôn Dục Nhiễm ngu người nghĩ.
Mà cái kẻ dùng bạo lực dở bỏ cánh cửa kia, còn chưa cho một người một quỷ trong phòng thời gian để phản ứng, đi tới, cầm trong tay điện thoại di động chiếu sáng bị anh lỡ đánh rơi. Ôn Dục Nhiễm che đôi mắt sắp rơi lệ do bị ánh sáng đâm vào, từ giữa khe hở ngón tay nhìn thấy đối phương giơ đồ trên tay, mạnh mẽ đánh bay cái thứ kia.
Đánh, đánh bay?
Cố hết sức mở to hai mắt, Ôn Dục Nhiễm hoàn toàn ngây người nhìn người kia cứ thế tiến lên vài bước, một cái tay túm vào con quỷ kia không cho ả bỏ trốn, một tay kia lần thứ hai giơ lên cái rìu dính đầy máu và thịt vụn mạnh mẽ bổ xuống.
Tiểu kịch trường: Đam mê weibo
Năm phần trăm: Hôm nay thân ái lo lắng cho mình, đặc biệt tới tìm mình o(*////▽////*)q
Khuôn mặt kia đỏ bừng 【 mệt gần chết 】 lại nhút nhát 【 chịu quá nhiều hoảng sợ 】 không hiểu sao đáng yêu quá chừng. Đến bao giờ mới được ôm một cái, hôn một cái, liếm một cái?
# chú cảnh sát, chính là cái người này #
# nam thần của tui từ sau khi gặp được đối tượng thầm mến thì có gì đó sai sai #
“Một lát nữa chúng ta trở lại chỗ cũ, đừng nhìn về phía đầu cầu thang biết chưa?” Anh dặn dò như thế với Tiểu Thụy, nhưng thật ra trong lòng đã chuẩn bị xong chạy trối chết lần nữa, “Xuỵt, đừng nói chuyện, bước nhẹ giống như anh này, cố gắng đừng lên tiếng!”
Suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn lắm, Ôn Dục Nhiễm liền khom lưng bế Tiểu Thụy lên, nhìn khúc quanh phía trước, chỉ cần xoay người là cầu thang ở ngay kế bên.
Chỉnh ánh sáng đèn pin đến yếu nhất, từng bước từng bước cẩn thận đi tới, xác nhận gần như không phát ra tiếng động gì, thế nhưng điều này cũng làm cho xung quanh yên tĩnh đến tột cùng.
Tại góc rẽ yên tĩnh này, Ôn Dục Nhiễm nghe thấy ở đằng trước truyền đến âm thanh nào đó rất nhỏ khiến người khác bất an.
Âm thanh vang lên từ cầu thang kế bên, có khoảng cách nhất định, dường như vốn là ở những tầng lầu khác.Vừa nghe thấy âm thanh này, Ôn Dục Nhiễm chợt cảm thấy khá là quen, nhưng trong phút chốc lại không nhớ ra được đã từng nghe thấy ở đâu.
Theo khoảng cách từ từ rút ngắn, âm thanh kia cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Không đúng, âm thanh này… đã từng nghe thấy trong mơ, cực kỳ giống tiếng vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể, thậm chí còn hoàn giống hệt? Chẳng qua lần này còn lẫn vào tiếng thịt va chạm vào tường hoặc là sàn nhà.
Cùng lúc đó Ôn Dục Nhiễm cũng nhận ra một chuyện nghiêm túc khác —— cái âm thanh đó đang di chuyển về phía này! Hơn nữa tốc độ cũng không chậm, mà ngoại trừ âm thanh khiến da đầu người khác tê dại ra thì không có bất kỳ tiếng bước chân nào. Điều này khiến cho anh không tài nào cho rằng đối phương là người sống.
Nhất định phải nhanh chóng rời đi, nếu như bị thứ kia phát hiện thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ý nghĩ như thế hối thúc anh bước nhanh hơn, lại không khống chế được nặng nhẹ của bước chân, không thể tránh khỏi phát ra một tiếng vang nhỏ, đột ngột vang vọng trong hành lang vô cùng yên tĩnh.
Mà gần như là cùng lúc đó, cái âm thanh kia cũng di chuyển càng nhanh hơn, như thể đã phát hiện ở đây có gì đó, cho nên cố gắng tăng tốc độ lên đuổi tới.
Đừng như vậy được không, ngôi nhà ma đã khủng khiếp lắm rồi, tại sao còn muốn chơi trò tốc độ sinh tử nữa chứ _(:з” ∠)_
Ôn Dục Nhiễm khóc không ra nước mắt mà tăng nhanh bước chân, bất chấp khống chế âm lượng, chạy thật nhanh về phía trước, chỉ mong có thể bỏ rơi được thứ kia.
Một, hai, ba… đến cửa sổ thứ tư vừa rồi mình nhìn thấy bóng người.
Dừng bước lại, Ôn Dục Nhiễm cảnh giác nhìn phía sau, không thấy có thứ gì đuổi theo, lúc này mới thả Tiểu Thụy xuống, dùng di động rọi xung quanh.
Ở trên mặt đất gần cửa sổ có không ít vết máu, chẳng qua là đã khô từ lâu. Chỉ là mức độ thế này Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình hoàn toàn có thể coi như không thấy, chỉ cần nó không động đậy.
Từ khi đến lầu chính bên này, cái mùi ngửi được ở cầu thang trước đó càng thêm nồng nặc, đến độ khiến người khác không chịu nổi, đủ khiến người khác nhận ra đây là mùi thối rữa.
Một tay bịt lại miệng mũi, Ôn Dục Nhiễm lấy điện thoại di động rọi trước sau hành lang, cũng không thấy có bóng người, cố gắng lắng nghe, cũng không có tiếng người đi lại.
Tiểu Thụy đúng là một đứa trẻ ngoan, thấy Ôn Dục Nhiễm bịt miệng bịt mũi nó cũng học theo bịt mũi mình lại, cũng không ồn ào, chỉ dè dặt đi theo phía sau anh.
Không thấy manh mối gì ở gần đó, ánh mắt Ôn Dục Nhiễm rơi xuống cánh cửa ở sau lưng gần nhất —— màu đỏ trên cửa gỗ đã tróc ra gần hết, nắm cửa hình tròn trên cửa đầy rỉ sắt, dường như kéo thôi là sẽ rớt.
Mà trên thực tế Ôn Dục Nhiễm đúng là làm như vậy thật, khiến anh thất vọng nhưng lại nằm trong dự liệu là, mặc dù nắm cửa rớt xuống, thế nhưng cửa cũng không mở ra được, có vẻ khóa cửa bên trong cũng gỉ hết rồi.
Bất đắc dĩ, chỉ đành tiếp tục đi về phía trước. Ngay sau đó, Ôn Dục Nhiễm mở ra một cánh cửa khác cách đó không xa, lần này ngược lại mở thành công. Trong nháy mắt khi mở cửa phòng ra, Ôn Dục Nhiễm liền lập tức dừng động tác đẩy cửa, dùng cơ thể chặn Tiểu Thụy ở bên ngoài, xuyên qua khe cửa mở ra kia nhìn vào bên trong, cảm thấy hơi khó thở.
Có đồ vật gì ở trong nơi ma quái này thì dường như cũng không kỳ lạ mấy, nhưng thế không có nghĩa là có thể để người ta làm như không thấy. Đó là từng bộ từng bộ thi thể, hay nên nói là hài cốt người chết thì hợp lý hơn một tí, bởi vì rất khó tìm ra một bộ thi thể hoàn chỉnh.
Mùi hôi nồng nặc trong hành lang chính là do mức độ thối rữa không đồng đều thi thể phát ra, so với những thi thể chỉ còn lại xương trắng trước đó, hiển nhiên những thứ này chỉ mới gần đây, thậm chí có khả năng những người trong đó là những người bị hại gần đây nhất.
Căn phòng không lớn, Ôn Dục Nhiễm nhịn buồn nôn nhìn lướt qua một vòng, không thấy có người sống liền lập tức đóng cửa lại rời đi. Mấy căn phòng sau đó đại loại đều giống nhau, sau lần này e rằng anh sẽ không muốn ăn thịt trong thời gian dài.
Gần như sắp tới cuối hành lang, Ôn Dục Nhiễm cũng không tìm thấy bóng người nào ngoài mình, chẳng lẽ là đến tầng khác rồi? Thực tế tàn khốc đặt ngay trước mặt, lầu dưới bị bao vây bởi một lũ quỷ, nếu như không tìm được Thiên Lang, anh và cậu bé này phải ở lại tòa nhà này hay sao?
Cuối hành lang phía Tây dường như từng bị thiệt hại nghiêm trọng, cộng thêm thời gian dài nên đã hoàn toàn vỡ nát. Đừng nói là đi lên cầu thang, cho dù đứng một chân lên thôi e rằng cũng sẽ bị sập.
Bất đắc dĩ, bọn họ đành quay đầu đi ngược lại.
Tiếng bước chân của hai người vang vọng ở trong hành lang bỗng gián đoạn. Ôn Dục Nhiễm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa cách mấy mét ở phía trước. Cánh cửa này mở ra lúc nào?
Không thể nào là anh mở, anh nhớ rõ ràng, vừa nãy phòng nào được mở cửa đều bị anh rón rén đóng lại, hơn nữa cánh cửa này… Chẳng phải là cánh cửa ban đầu không mở ra đó sao?
Cửa phòng nửa khép nửa mở mà mở ra, như là đang mời bọn họ đi vào.
Hiện tại bày ra trước mắt mình như thế, có vào hay không đây?
Không biết đổi thành người khác thì sẽ chọn thế nào, ít nhất Ôn Dục Nhiễm chọn đúng. Cứ đùa, trong hành lang tĩnh lặng này chưa từng có bước chân người khác. Với cả, anh không mở được mà người khác lại mở được. Rõ ràng là ngôi nhà này có vấn đề, cơ bản là anh không muốn đi vào!
Nếu như có thể, anh hy vọng không đi qua cánh cửa này, thế nhưng đường phía sau đã bị chặn, không lẽ bọn họ cứ ngồi mãi ở chỗ này.
Bởi vậy, Ôn Dục Nhiễm ôm Tiểu Thụy vọt lên, trong lòng không ngừng cầu nguyện ngàn lầm muốn bình an vô sự chạy qua cánh cửa này.
E rằng ông trời cũng không để ý tới anh, hoặc là do đây là nơi ma quái nên tín hiệu không truyền được ra ngoài. Lúc anh miễn cưỡng chạy qua trước cửa, mắt cá chân đột nhiên bị quấn lấy, đồng thời bị dùng một sức mạnh lớn khó tin kéo vào trong cánh cửa.
Đột nhiên mất đi cân bằng làm cho anh ngã mạnh xuống đấy. Tiểu Thụy đang ôm cũng té ra ngoài, nhưng ít nhất cũng không đè lên. Nó ngã cũng không mạnh, dường như bị cảnh tượng quỷ dị này dọa sợ, nằm trên mặt đất suýt khóc.
Mà Ôn Dục Nhiễm bị ngã sang một bên còn chưa đợi thở ra một hơi, thì đã bị lôi vào trong cửa, chẳng bao lâu sau liền truyền đến tiếng cửa bị đóng lại.
Khóc không ra nước mắt đã không cách nào hình dung được tâm trạng của anh lúc này. Điện thoại di động đã rơi mất trong lúc ngã sấp vừa nãy, hiện tại hắn một mình bị nhốt trong căn phòng đen kịt, thậm chí không thấy rõ thứ quấn lấy mình là gì.
Loại thời điểm này anh mặc kệ nội thương đau đớn vì bị ném, Ôn Dục Nhiễm nhanh chóng co người, cả tay chân dùng hết sức từ khi sinh ra kéo cái thứ quấn lấy mắt cá chân mình ra, cảm giác trơn mượt trên tay kia rõ ràng cho thấy là tóc, trái tim anh hoàn toàn nguội lạnh.
Nhanh như vậy đã kéo Boss ra, đây là đang chơi gì vậy chứ!
Bất kể nói thế nào, cuối cùng cũng kéo tóc ra, anh không dám dừng lại phút nào, bằng trực giác lăn một vòng về phía cách xa thứ kia. Trong bóng tối, sau lưng lập tức va vào góc bàn cứng rắn, đau đến nỗi anh hít vào một hơi.
Thế nhưng anh cũng không thể trốn tránh được bao lâu, căn phòng chật hẹp này không cho anh rời xa con quỷ kia. Lần này một tay và một chân bị bắt được, trong bóng tối mơ hồ có thứ gì đó đi tới phía trước anh, chất lỏng sền sệt mang theo mùi máu tanh nhỏ xuống cánh tay, anh tởm lợm nổi da gà đầy người.
E rằng đúng là chuyện xấu cũng có đôi, cùng lúc đó anh nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh khác thường. Là tiếng có gì đó đập vào cửa, hơn nữa tương đối mạnh, cánh cửa làm bằng gỗ không chịu nổi áp lực mà rên rỉ, như thể có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
“Mẹ nó…” Một con cũng đủ để anh chết nhiều lần rồi, hai con chẳng phải càng sảng khoái hơn.
Mặc dù trong bụng đã hoàn toàn không hề ôm hy vọng sống, nhưng Ôn Dục Nhiễm vẫn cố giãy dụa. Anh thật sự không muốn bị một thứ nhìn không rõ từng miếng từng miếng cắn chết hoặc là dùng tóc siết chết. Nếu được lựa chọn, còn không bằng anh bị thứ bên ngoài kia đánh chết cho rồi.
Vào lúc này, cánh cửa cách đó không xa cũng không chịu nổi nữa, mảnh gỗ bị đánh đến rơi mảnh vụn đầy đất, đồng thời từ ngoài cửa chiếu vào một quầng ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này đâm vào khiến cho con mắt sắp thích ứng với bóng tối của Ôn Dục Nhiễm không mở nổi.
Chuyện này không đúng, từ lúc nào mà quỷ lên sân khấu cũng kèm theo thánh quang rồi?
Ôn Dục Nhiễm ngu người nghĩ.
Mà cái kẻ dùng bạo lực dở bỏ cánh cửa kia, còn chưa cho một người một quỷ trong phòng thời gian để phản ứng, đi tới, cầm trong tay điện thoại di động chiếu sáng bị anh lỡ đánh rơi. Ôn Dục Nhiễm che đôi mắt sắp rơi lệ do bị ánh sáng đâm vào, từ giữa khe hở ngón tay nhìn thấy đối phương giơ đồ trên tay, mạnh mẽ đánh bay cái thứ kia.
Đánh, đánh bay?
Cố hết sức mở to hai mắt, Ôn Dục Nhiễm hoàn toàn ngây người nhìn người kia cứ thế tiến lên vài bước, một cái tay túm vào con quỷ kia không cho ả bỏ trốn, một tay kia lần thứ hai giơ lên cái rìu dính đầy máu và thịt vụn mạnh mẽ bổ xuống.
Tiểu kịch trường: Đam mê weibo
Năm phần trăm: Hôm nay thân ái lo lắng cho mình, đặc biệt tới tìm mình o(*////▽////*)q
Khuôn mặt kia đỏ bừng 【 mệt gần chết 】 lại nhút nhát 【 chịu quá nhiều hoảng sợ 】 không hiểu sao đáng yêu quá chừng. Đến bao giờ mới được ôm một cái, hôn một cái, liếm một cái?
# chú cảnh sát, chính là cái người này #
# nam thần của tui từ sau khi gặp được đối tượng thầm mến thì có gì đó sai sai #
Danh sách chương