Không thể không nói, Lâm Thu Ngôn đúng là thiên phú dị bẩm, lần đầu khai bao mà vẫn như cũ eo không mỏi chân không đau, ngoại trừ hoa huy*t sưng đỏ ở ngoài hơi sưng thì không còn gì khác lạ. Thậm chí sáng ngày thứ hai còn một hơi ăn ba cái bánh bao nhân thịt heo.
Đối với sức khôi phục cực kì mạnh mẽ bày, Thiết Ngưu càng thêm thỏa mãn, ôm eo nhỏ Lâm tiểu thiếu gia, dùng cằm cọ khuôn mặt trắng nõn nà, trên mặt tràn trề nụ cười rất bỉ ổi.
Từ sau lần hai người gặp nhau đó, Thiết Ngưu mỗi ngày đúng giờ đến trước cửa Lâm công quán đưa tin, phụ trách việc đi lại của Lâm Thu Ngôn. Có lúc đến rồi hứng thú còn có thể ở trong hẻm nhỏ không người sờ sờ tay nhỏ hôn nhẹ miệng xinh.
Hôm nay, Lâu gia thiếu gia Lâu Cảnh mời cậu đi rạp hát nghe hí, nói là một có Thanh Y có tiếng đến Nam Thành hát hí khúc, một vé khó có được. Thật vất vả lấy được hai tấm phiếu, nhất định Lâm Thu Ngôn phải cùng hắn đi.
Lâm Thu Ngôn không chống cự nổi hắn nhõng nhẽo đòi hỏi, chỉ có thể đến hẹn.
Lâu Cảnh phấn chấn ở trước mặt cậu nói liên tục, Lâm Thu Ngôn một chữ đều nghe không lọt tai, đôi mắt tùy ý ở trên đường phố đánh giá.
Từ trong mấy ngày quan sát, cậu phát hiện một chuyện: Người theo dõi cậu trước đây đã không còn xuất hiện.
Bỗng nhiên đến bất chợt đi có chút khiến cậu không hiểu, cậu nghĩ đến đau đầu cũng không hiểu tại sao mình bị theo dõi? Người theo dõi lại vì sao đột nhiên ngưng hẳn? Có phải bởi vì trên người cậu không có đồ vật họ muốn nên họ từ bỏ...
"A Ngôn! A Ngôn!"
Nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to ở trước mắt, Lâm Thu Ngôn lấy lại tinh thần, vội vàng lui về phía sau một bước.
"A Ngôn, cậu làm sao vậy?" Lâu Cảnh tiếp tục hỏi.
Cậu vung vung tay, "A, không có chuyện gì."
"Cậu xem chúng ta đã đến rồi! Thật nhiều người!"
Lâu Cảnh đi ở phía trước, Lâm Thu Ngôn theo đi vào.
Hai người được đưa tới chỗ ngồichỉ định, giữa hai cái cái ghế bày một bàn hoa quả cùng một cái đĩa hạt, còn có nước trà ngon.
Lâm Thu Ngôn theo thường lệ lấy ra một tấm khăn tay sạch lót ở dưới mông, mới an tâm ngồi yên. Lâu Cảnh thì lại khá là tùy ý, bốc lên một nắm bắt đầu ăn.
Thanh Y này tên gọi quả nhiên nổi tiếng, không lâu lắm bên trong liền đầy khách mời ngồi. Thanh âm ồn ào làm cho Lâm Thu Ngôn trong đầu nhức nhối, thiếu kiên nhẫn nhíu nhíu lông mày.
"Tránh ra! Tránh ra! Tất cả tránh ra!" Mấy người mặc trang phục cảnh vệ gào to ầm ĩ.
Tiếp theo phái thân Nhật đại Hán gian Lương Quang Huy một mặt nịnh nọt đi vào. Hắn khom người, đưa tay, kỉnh cẩn quay sang nói với người bên cạnh: "Fujita tiên sinh mời!"
"Ừm"
Vài kẻ mặc trang phục Nhật Bản nghênh ngang cùng theo vào, cầm đầu là một gã trung niên cũng chính là kẻ Lương Quang Huy kính cẩn gọi Fujita tiên sinh.
Ông chủ rạp hát xun xoe ra đón, cúi đầu khom lưng đem người dẫn lên nhã gian trên lầu.
Nhìn bóng lưng đám người đó, Lâm Thu Ngôn khinh bỉ hừ rồi cười nói: "Bại hoại!"
"Xuỵt!!" Lâu Cảnh lập tức như chim sợ cành cong, mở to đôi mắt trắng đen liếc trước nhìn sau, tiếp đó nhẹ giọng nói:
"A Ngôn, lời này không nên nói lung tung, chúng ta lo chuyện chúng ta, đừng để những người không quan trọng làm ảnh hưởng đến tâm tình."
Lâm Thu Ngôn không nói nữa, dường như chăm chú nhìn sân khấu.
Thanh Y kia vừa ra biểu diễn thì phía dưới đồng loạt khen hay, ngay cả Lâu Cảnh cũng kích động đến mức vỗ tay theo.
Cậu thờ ơ nhìn nữ tử trên đài, tư thái không tệ, giọng cũng rất tốt. Lâm tiểu thiếu gia miễn cưỡng bĩu môi, nhưng bất tri bất giác ngón tay đánh nhịp theo điệu, nhẹ nhàng gõ vào tay vịn.
"A Nói, cho cậu này." Lâu Cảnh cầm một quả quýt đã được bóc vỏ đưa tới.
"Cảm ơn." Lâm Thu Ngôn sau khi nhận lấy không biểu lộ gì để ở một bên. Một lát sau lại tự mình lại cầm lấy quả quýt còn nguyên bóc vỏ ra bắt đầu ăn.
Bên kia, Thiết Ngưu đến Lâm công quán đưa tin đúng giờ lại được hạ nhân trong đình viện báo cho là tiểu thiếu gia đã đi ra ngoài. Hỏi kỹ lại mới biết là cùng Lâu gia thiếu gia đi rạp hát Nam Thành nghe hí.
Rạp hát? Thiết Ngưu trong lòng"lộp bộp" một tiếng, thầm kêu: Không ổn! Vội xoay người kéo xe kéo nhanh chóng chạy đi.
Lúc hắn đến rạp hát thì xung quanh còn không có gì kì lạ, ở cửa hai cái cảnh vệ cà lơ phất phơ đứng trông coi.
Hiện tại không nên tùy tiện xông vào.
Thiết Ngưu thở phào một hơi, mặt mày u ám, đem xe ngừng ở gần đó, ngồi trên vỉa hè, giả bộ như đang chờ khách.
Bên trong hí hát đến cao trào, người ở dưới đài nghe đến say sưa mê mẩn.
"Đoành"!
Đột nhiên truyền đến một tiếng súng vang!!
Bên trong yên tĩnh mấy giây, sau đó trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, tiếng thét chói tai âm thanh gào khóc hòa thành đám hỗn độn.
"Người đâu! Mau tới người! Cứu Fujita tiên sinh! Mau cứu Fujita tiên sinh!"
Bên trong nhã qian, Lương Quang Huy nhìn Fujita ngã xuống đất không đứng dậy, sợ đến chân đều mềm nhũn, hai tay trên không trung vung vẩy lung tung.
Nhưng mà một giây sau, lại một tiếng súng vang lên, đại biểu phái thân Nhật Lương Quang Huy trán trúng đạn, mặt không tin nổi ngã xuống đất chết.
Bên trong rạp hát hỗn loạn vô cùng, cảnh vệ cầm súng cùng những người Nhật Bản sống sót không hề có mục tiêu bắn loạn xạ những người xung quanh.
Lúc này đương nhiên thoát thân là quan trọng nhất, nam nữ khom người ôm đầu chạy như điên ra phía ngoài. Lâm Thu Ngôn và Lâu Cảnh liếc mắt nhìn nhau, theo đoàn người đi ra phía ngoài.
Không biết súng ai bắn vào đèn chùm, không một dấu hiệu, đèn chùm to lớn nhanh chóng rơi xuống. Lâm Thu Ngôn tay mắt lanh lẹ, đẩy ra Lâu Cảnh bên người ra chỗ khác.
"Rầm!" Toàn bộ đèn chùm rơi xuống đất vỡ tan tành mảnh vỡ màu trắng khắp nơi đều có.
"A Ngôn A Ngôn!!" Lâu Cảnh căng thẳng chạy tới, nhìn Lâm Thu Ngôn nhăn mặt ngồi dưới đất, hoang mang hỏi:
"A Ngôn, cậu làm sao vậy! Bị thương ở đâu!"
Tiếng thét chói tai khiến lỗ tai cậu vang lên ong ong, Lâm Thu Ngôn tay cầm mắt cá chân, "Trẹo chân rồi."
"Vậy làm sao bây giờ!" Lâu Cảnh vẻ mặt như sắp khóc, xung quanh từng tiếng súng nổ lại vang lên,
"A Ngôn, tôi cõng cậu đi ra ngoài."
Bây giờ cũng không có biện pháp khác, Lâm Thu Ngôn nhịn đau, vừa mới chuẩn bị bò đến trên lưng Lâu Cảnh, lại nhìn thấy Thiết Ngưu ngược đoàn người chạy đến.
"Thu Ngôn!" Nam nhân thân hình cao lớn cường tráng, khắp khuôn mặt cương nghị ngập tràn lo lắng. Nhìn thấy Lâm Thu Ngôn thì đôi mắt đen trở nên sáng ngời, dùng sức đẩy đoàn người ra, chạy tới.
Thiết Ngưu không hỏi nhiều, đôi mắt lạnh như băng nhìn Lâu Cảnh một chút, ôm Lâm Thu Ngôn từ dưới đất lên, xoay người nhanh chân chạy ra ngoài.
Lâu Cảnh bị ánh mắt nam nhân tràn ngập dã tính làm cho sững sờ, hoảng hoảng hốt hốt đi theo.
Đường phố vốn náo nhiệt lập tức trở nên im ắng.
Lâm Thu Ngôn không thích Thiết Ngưu dùng loại tư thế yếu đuối này ôm cậu. Nhưng trong tình cảnh hiện nay, cậu cũng không thể tùy hứng, dứt khoát đem mặt chôn ở hõm vai nam nhân không lên tiếng.
"Ngồi, ngồi xe của tôi đi." Lâu cảnh lén lút nhìn nam nhân, nhỏ giọng đề nghị.
Thiết Ngưu chuyển hướng nhìn một chút chiếc xe màu đen đang ngừng bên đường, lại nhìn một chút Lâu Cảnh đứng trước mặt, sầm mặt lại nói:
"Vậy thì phải làm phiền Lâu Thiếu gia."
"Không phiền, không phiền. A Ngôn là bạn tốt của tôi, lại do cứu tôi nên bị thương, tôi......"
Lâu Cảnh đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, quả nhiên nam nhân trừng mắt với hắn như hung thần ác sát, hắn lập tức câm miệng, mở cửa xe, ảo não chui vào.
Thiết Ngưu đem Lâm Thu Ngôn đặt ở trên chỗ ngồi phía sau, còn bản thân ngồi vào bên cạnh, sắc mặt không tốt nâng chân Lâm Thu Ngôn lên, cẩn thận kiểm tra lại.
Cổ chân trắng nõn có chút sưng đỏ, Thiết Ngưu nắn nắn, cũng còn may không có gãy xương.
Lâu Cảnh ngồi ghế trước quay đầu lại, vành mắt có chút đỏ lên, cẩn thận từng li từng tí một hỏi:
"A Ngôn không sao chứ?"
Thiết Ngưu không lên tiếng, cúi đầu nhìn hai chân trong lồng ngực.
Lâm Thu Ngôn không thích Lâu Cảnh sướt mướt như phụ nữ trái lương tâm cười cợt an ủi:
"Không có chuyện gì, không sao. Ui....."
Mắt cá chân truyền đến đau đớn khiến cậu hít vào một hơi, cậu nhìn thấy quanh thân nam nhân toả ra oán khí, nhướng mày dùng bàn chân khỏe mạnh cố ý giẫm giẫm ngọn núi nhỏ dưới khố nam nhân, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ trừng lên một cái nói:
"Nhẹ một chút! Nếu không......"
Nói rồi dưới chân dùng thêm chút lực.
Thiết Ngưu ngẩng đầu nhìn tiểu thiếu gia bị thương cũng không quên giở trò xấu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ngón tay thô ráp cọ cọ gan bàn chân trắng nõn nà. Một bên nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn chân, một bên mặt không cảm xúc nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhìn hai người cư xử với nhau Lâu Cảnh có chút nghi ngờ, hắn lén lút đánh giá nam nhân qua gương xe. Quần áo vải thô vừa nhìn liền không phải người có tiền, nhưng A Ngôn đối với hắn lại không bình thường, vì lẽ đó hắn đến cùng là ai......
"A......" Lâm Thu Ngôn đột nhiên che ngực, vẻ mặt hơi khác thường.
"Làm sao thế!" Thiết Ngưu đưa tay như muốn ôm cậu vào trong ngực.
Lâm Thu Ngôn đẩy tay của hắn ra, có chút hờn giận đáng thương nói: "Tôi say xe......"
"Nhanh quay kính xe xuống, cho không khí vào"
Lâu Cảnh nhắc tài xế.
Nhưng mà một giây sau, cảm giác buồn nôn bỗng nhiên ộc tới, Lâm Thu Ngôn ói một tiếng, đem tất cả đồ vật trong dạ dày đều nôn ra trên người Thiết Ngưu.
"......"
Thiết Ngưu nhìn miếng quýt còn chưa tiêu hóa dính trên áo, khóe miệng co giật.
"Đối với không ói --" Lời còn chưa nói hết, lại là một trận một trường máu me nôn mửa.
Lúc này Thiết Ngưu hoàn toàn phối hợp, lượn tới quần áo để Lâm thiếu gia nôn cho xong.
"A...... Được rồi......" Lâm Thu Ngôn dùng khăn tay lau lau khóe miệng, ghét bỏ nhìn nam nhân trên người bị dính đầy chất nôn, không dấu vết di chuyển cái mông về bên cạnh.
Thiết Ngưu đem hành động mờ ám của cậu nhìn trong mắt, không nói hai lời, cởi cái áo đã bẩn, cẩn thận cuốn lên vứt ở dưới chân, để cánh tay trần, một mặt bình tĩnh ôm chân Lâm thiếu gia ngồi yên.
Lâu Cảnh bị cảnh tượng nôn mửa đột nhiên xuất hiện làm bối rối, chờ khi đã hoàn hồn phát hiện mình nhìn chằm chằm thân hình nam nhân cường tráng, vội vã quay mặt đi,tai ửng đỏ, cúi đầu che móng tay không biết nghĩ cái gì.
Đối với sức khôi phục cực kì mạnh mẽ bày, Thiết Ngưu càng thêm thỏa mãn, ôm eo nhỏ Lâm tiểu thiếu gia, dùng cằm cọ khuôn mặt trắng nõn nà, trên mặt tràn trề nụ cười rất bỉ ổi.
Từ sau lần hai người gặp nhau đó, Thiết Ngưu mỗi ngày đúng giờ đến trước cửa Lâm công quán đưa tin, phụ trách việc đi lại của Lâm Thu Ngôn. Có lúc đến rồi hứng thú còn có thể ở trong hẻm nhỏ không người sờ sờ tay nhỏ hôn nhẹ miệng xinh.
Hôm nay, Lâu gia thiếu gia Lâu Cảnh mời cậu đi rạp hát nghe hí, nói là một có Thanh Y có tiếng đến Nam Thành hát hí khúc, một vé khó có được. Thật vất vả lấy được hai tấm phiếu, nhất định Lâm Thu Ngôn phải cùng hắn đi.
Lâm Thu Ngôn không chống cự nổi hắn nhõng nhẽo đòi hỏi, chỉ có thể đến hẹn.
Lâu Cảnh phấn chấn ở trước mặt cậu nói liên tục, Lâm Thu Ngôn một chữ đều nghe không lọt tai, đôi mắt tùy ý ở trên đường phố đánh giá.
Từ trong mấy ngày quan sát, cậu phát hiện một chuyện: Người theo dõi cậu trước đây đã không còn xuất hiện.
Bỗng nhiên đến bất chợt đi có chút khiến cậu không hiểu, cậu nghĩ đến đau đầu cũng không hiểu tại sao mình bị theo dõi? Người theo dõi lại vì sao đột nhiên ngưng hẳn? Có phải bởi vì trên người cậu không có đồ vật họ muốn nên họ từ bỏ...
"A Ngôn! A Ngôn!"
Nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to ở trước mắt, Lâm Thu Ngôn lấy lại tinh thần, vội vàng lui về phía sau một bước.
"A Ngôn, cậu làm sao vậy?" Lâu Cảnh tiếp tục hỏi.
Cậu vung vung tay, "A, không có chuyện gì."
"Cậu xem chúng ta đã đến rồi! Thật nhiều người!"
Lâu Cảnh đi ở phía trước, Lâm Thu Ngôn theo đi vào.
Hai người được đưa tới chỗ ngồichỉ định, giữa hai cái cái ghế bày một bàn hoa quả cùng một cái đĩa hạt, còn có nước trà ngon.
Lâm Thu Ngôn theo thường lệ lấy ra một tấm khăn tay sạch lót ở dưới mông, mới an tâm ngồi yên. Lâu Cảnh thì lại khá là tùy ý, bốc lên một nắm bắt đầu ăn.
Thanh Y này tên gọi quả nhiên nổi tiếng, không lâu lắm bên trong liền đầy khách mời ngồi. Thanh âm ồn ào làm cho Lâm Thu Ngôn trong đầu nhức nhối, thiếu kiên nhẫn nhíu nhíu lông mày.
"Tránh ra! Tránh ra! Tất cả tránh ra!" Mấy người mặc trang phục cảnh vệ gào to ầm ĩ.
Tiếp theo phái thân Nhật đại Hán gian Lương Quang Huy một mặt nịnh nọt đi vào. Hắn khom người, đưa tay, kỉnh cẩn quay sang nói với người bên cạnh: "Fujita tiên sinh mời!"
"Ừm"
Vài kẻ mặc trang phục Nhật Bản nghênh ngang cùng theo vào, cầm đầu là một gã trung niên cũng chính là kẻ Lương Quang Huy kính cẩn gọi Fujita tiên sinh.
Ông chủ rạp hát xun xoe ra đón, cúi đầu khom lưng đem người dẫn lên nhã gian trên lầu.
Nhìn bóng lưng đám người đó, Lâm Thu Ngôn khinh bỉ hừ rồi cười nói: "Bại hoại!"
"Xuỵt!!" Lâu Cảnh lập tức như chim sợ cành cong, mở to đôi mắt trắng đen liếc trước nhìn sau, tiếp đó nhẹ giọng nói:
"A Ngôn, lời này không nên nói lung tung, chúng ta lo chuyện chúng ta, đừng để những người không quan trọng làm ảnh hưởng đến tâm tình."
Lâm Thu Ngôn không nói nữa, dường như chăm chú nhìn sân khấu.
Thanh Y kia vừa ra biểu diễn thì phía dưới đồng loạt khen hay, ngay cả Lâu Cảnh cũng kích động đến mức vỗ tay theo.
Cậu thờ ơ nhìn nữ tử trên đài, tư thái không tệ, giọng cũng rất tốt. Lâm tiểu thiếu gia miễn cưỡng bĩu môi, nhưng bất tri bất giác ngón tay đánh nhịp theo điệu, nhẹ nhàng gõ vào tay vịn.
"A Nói, cho cậu này." Lâu Cảnh cầm một quả quýt đã được bóc vỏ đưa tới.
"Cảm ơn." Lâm Thu Ngôn sau khi nhận lấy không biểu lộ gì để ở một bên. Một lát sau lại tự mình lại cầm lấy quả quýt còn nguyên bóc vỏ ra bắt đầu ăn.
Bên kia, Thiết Ngưu đến Lâm công quán đưa tin đúng giờ lại được hạ nhân trong đình viện báo cho là tiểu thiếu gia đã đi ra ngoài. Hỏi kỹ lại mới biết là cùng Lâu gia thiếu gia đi rạp hát Nam Thành nghe hí.
Rạp hát? Thiết Ngưu trong lòng"lộp bộp" một tiếng, thầm kêu: Không ổn! Vội xoay người kéo xe kéo nhanh chóng chạy đi.
Lúc hắn đến rạp hát thì xung quanh còn không có gì kì lạ, ở cửa hai cái cảnh vệ cà lơ phất phơ đứng trông coi.
Hiện tại không nên tùy tiện xông vào.
Thiết Ngưu thở phào một hơi, mặt mày u ám, đem xe ngừng ở gần đó, ngồi trên vỉa hè, giả bộ như đang chờ khách.
Bên trong hí hát đến cao trào, người ở dưới đài nghe đến say sưa mê mẩn.
"Đoành"!
Đột nhiên truyền đến một tiếng súng vang!!
Bên trong yên tĩnh mấy giây, sau đó trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, tiếng thét chói tai âm thanh gào khóc hòa thành đám hỗn độn.
"Người đâu! Mau tới người! Cứu Fujita tiên sinh! Mau cứu Fujita tiên sinh!"
Bên trong nhã qian, Lương Quang Huy nhìn Fujita ngã xuống đất không đứng dậy, sợ đến chân đều mềm nhũn, hai tay trên không trung vung vẩy lung tung.
Nhưng mà một giây sau, lại một tiếng súng vang lên, đại biểu phái thân Nhật Lương Quang Huy trán trúng đạn, mặt không tin nổi ngã xuống đất chết.
Bên trong rạp hát hỗn loạn vô cùng, cảnh vệ cầm súng cùng những người Nhật Bản sống sót không hề có mục tiêu bắn loạn xạ những người xung quanh.
Lúc này đương nhiên thoát thân là quan trọng nhất, nam nữ khom người ôm đầu chạy như điên ra phía ngoài. Lâm Thu Ngôn và Lâu Cảnh liếc mắt nhìn nhau, theo đoàn người đi ra phía ngoài.
Không biết súng ai bắn vào đèn chùm, không một dấu hiệu, đèn chùm to lớn nhanh chóng rơi xuống. Lâm Thu Ngôn tay mắt lanh lẹ, đẩy ra Lâu Cảnh bên người ra chỗ khác.
"Rầm!" Toàn bộ đèn chùm rơi xuống đất vỡ tan tành mảnh vỡ màu trắng khắp nơi đều có.
"A Ngôn A Ngôn!!" Lâu Cảnh căng thẳng chạy tới, nhìn Lâm Thu Ngôn nhăn mặt ngồi dưới đất, hoang mang hỏi:
"A Ngôn, cậu làm sao vậy! Bị thương ở đâu!"
Tiếng thét chói tai khiến lỗ tai cậu vang lên ong ong, Lâm Thu Ngôn tay cầm mắt cá chân, "Trẹo chân rồi."
"Vậy làm sao bây giờ!" Lâu Cảnh vẻ mặt như sắp khóc, xung quanh từng tiếng súng nổ lại vang lên,
"A Ngôn, tôi cõng cậu đi ra ngoài."
Bây giờ cũng không có biện pháp khác, Lâm Thu Ngôn nhịn đau, vừa mới chuẩn bị bò đến trên lưng Lâu Cảnh, lại nhìn thấy Thiết Ngưu ngược đoàn người chạy đến.
"Thu Ngôn!" Nam nhân thân hình cao lớn cường tráng, khắp khuôn mặt cương nghị ngập tràn lo lắng. Nhìn thấy Lâm Thu Ngôn thì đôi mắt đen trở nên sáng ngời, dùng sức đẩy đoàn người ra, chạy tới.
Thiết Ngưu không hỏi nhiều, đôi mắt lạnh như băng nhìn Lâu Cảnh một chút, ôm Lâm Thu Ngôn từ dưới đất lên, xoay người nhanh chân chạy ra ngoài.
Lâu Cảnh bị ánh mắt nam nhân tràn ngập dã tính làm cho sững sờ, hoảng hoảng hốt hốt đi theo.
Đường phố vốn náo nhiệt lập tức trở nên im ắng.
Lâm Thu Ngôn không thích Thiết Ngưu dùng loại tư thế yếu đuối này ôm cậu. Nhưng trong tình cảnh hiện nay, cậu cũng không thể tùy hứng, dứt khoát đem mặt chôn ở hõm vai nam nhân không lên tiếng.
"Ngồi, ngồi xe của tôi đi." Lâu cảnh lén lút nhìn nam nhân, nhỏ giọng đề nghị.
Thiết Ngưu chuyển hướng nhìn một chút chiếc xe màu đen đang ngừng bên đường, lại nhìn một chút Lâu Cảnh đứng trước mặt, sầm mặt lại nói:
"Vậy thì phải làm phiền Lâu Thiếu gia."
"Không phiền, không phiền. A Ngôn là bạn tốt của tôi, lại do cứu tôi nên bị thương, tôi......"
Lâu Cảnh đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, quả nhiên nam nhân trừng mắt với hắn như hung thần ác sát, hắn lập tức câm miệng, mở cửa xe, ảo não chui vào.
Thiết Ngưu đem Lâm Thu Ngôn đặt ở trên chỗ ngồi phía sau, còn bản thân ngồi vào bên cạnh, sắc mặt không tốt nâng chân Lâm Thu Ngôn lên, cẩn thận kiểm tra lại.
Cổ chân trắng nõn có chút sưng đỏ, Thiết Ngưu nắn nắn, cũng còn may không có gãy xương.
Lâu Cảnh ngồi ghế trước quay đầu lại, vành mắt có chút đỏ lên, cẩn thận từng li từng tí một hỏi:
"A Ngôn không sao chứ?"
Thiết Ngưu không lên tiếng, cúi đầu nhìn hai chân trong lồng ngực.
Lâm Thu Ngôn không thích Lâu Cảnh sướt mướt như phụ nữ trái lương tâm cười cợt an ủi:
"Không có chuyện gì, không sao. Ui....."
Mắt cá chân truyền đến đau đớn khiến cậu hít vào một hơi, cậu nhìn thấy quanh thân nam nhân toả ra oán khí, nhướng mày dùng bàn chân khỏe mạnh cố ý giẫm giẫm ngọn núi nhỏ dưới khố nam nhân, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ trừng lên một cái nói:
"Nhẹ một chút! Nếu không......"
Nói rồi dưới chân dùng thêm chút lực.
Thiết Ngưu ngẩng đầu nhìn tiểu thiếu gia bị thương cũng không quên giở trò xấu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ngón tay thô ráp cọ cọ gan bàn chân trắng nõn nà. Một bên nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn chân, một bên mặt không cảm xúc nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhìn hai người cư xử với nhau Lâu Cảnh có chút nghi ngờ, hắn lén lút đánh giá nam nhân qua gương xe. Quần áo vải thô vừa nhìn liền không phải người có tiền, nhưng A Ngôn đối với hắn lại không bình thường, vì lẽ đó hắn đến cùng là ai......
"A......" Lâm Thu Ngôn đột nhiên che ngực, vẻ mặt hơi khác thường.
"Làm sao thế!" Thiết Ngưu đưa tay như muốn ôm cậu vào trong ngực.
Lâm Thu Ngôn đẩy tay của hắn ra, có chút hờn giận đáng thương nói: "Tôi say xe......"
"Nhanh quay kính xe xuống, cho không khí vào"
Lâu Cảnh nhắc tài xế.
Nhưng mà một giây sau, cảm giác buồn nôn bỗng nhiên ộc tới, Lâm Thu Ngôn ói một tiếng, đem tất cả đồ vật trong dạ dày đều nôn ra trên người Thiết Ngưu.
"......"
Thiết Ngưu nhìn miếng quýt còn chưa tiêu hóa dính trên áo, khóe miệng co giật.
"Đối với không ói --" Lời còn chưa nói hết, lại là một trận một trường máu me nôn mửa.
Lúc này Thiết Ngưu hoàn toàn phối hợp, lượn tới quần áo để Lâm thiếu gia nôn cho xong.
"A...... Được rồi......" Lâm Thu Ngôn dùng khăn tay lau lau khóe miệng, ghét bỏ nhìn nam nhân trên người bị dính đầy chất nôn, không dấu vết di chuyển cái mông về bên cạnh.
Thiết Ngưu đem hành động mờ ám của cậu nhìn trong mắt, không nói hai lời, cởi cái áo đã bẩn, cẩn thận cuốn lên vứt ở dưới chân, để cánh tay trần, một mặt bình tĩnh ôm chân Lâm thiếu gia ngồi yên.
Lâu Cảnh bị cảnh tượng nôn mửa đột nhiên xuất hiện làm bối rối, chờ khi đã hoàn hồn phát hiện mình nhìn chằm chằm thân hình nam nhân cường tráng, vội vã quay mặt đi,tai ửng đỏ, cúi đầu che móng tay không biết nghĩ cái gì.
Danh sách chương