“Cái gì?” Lâm phu nhân mới từ chỗ Mông Hiểu Dương trở về, vừa nghe đến Triệu Nhân nói muốn kết hôn với con trai bảo bối của ông, lập tức đứng lên kêu to.

Quay đầu nhìn về phía Lâm Cẩn, thấy cậu ngốc lăng, Lâm phu nhân nhanh chóng đi qua kéo đến bên cạnh mình, “Tiểu Cẩn con nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Con của ông tiếp xúc với người của Triệu gia khi nào, sao ông lại không biết chuyện này.

Lâm Cẩn ‘A?’ một tiếng, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, đáy mắt hiện lên bối rối, “Mỗ mụ, không phải vậy, con…” Trong lúc nhất thời Lâm Cẩn cũng không biết phải nói sao.

Nhăn lại đôi mi thanh tú, “Quả thật con có chút hảo cảm với anh ta, nhưng vẫn chưa tới mức có thể lấy anh ấy.” Lâm Cẩn cũng không lòng vòng, trực tiếp thừa nhận chính mình đối Triệu Nhân có hảo cảm, bất quá nói đến gả cho hắn, quả thực có chút khoa trương.

“Có hảo cảm không phải là thích sao? Con tuổi trẻ ngượng ngùng nên nói vậy, chúng ta đều hiểu mà.” Triệu phu nhân đã sớm được Triệu gia chủ giải thích, cho nên đối với Lâm Cẩn thực vừa lòng, vào cửa nghe được cậu nói, cố ý xuyên tạc trả lời ngay.

“Hảo cảm là hảo cảm, sao lại là thích được, Tiểu Cẩn đứa nhỏ này cũng là, không biết nói gì thì đừng nói lung tung.” Lâm phu nhân trừng mắt nhìn Lâm Cẩn, cười nói với Triệu phu nhân.

“Ha ha! Tiểu Cẩn đứa nhỏ này thành thật, tôi rất thích.” Triệu gia chủ đang đứng bên cạnh cười ha ha, đi lên trước khom lưng mở lời với Lâm gia chủ vẫn luôn không nói gì, “Lâm lão đệ, Triệu Nhân nhà của chúng tôi thích á thú nhà ông, tôi cũng thành tâm cầu hôn, ông thấy sao, làm cho ngày hôm nay chuyện vui nhân đôi?”

Lâm gia chủ giận tái mặt, vẫn chưa lên tiếng.

“Ai ôi! A Nhân thích Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn thích A Nhân, hai nhà chúng ta lại là chỗ quen biết, môn đăng hộ đối quá còn gì, có cái gì không tốt chứ, cứ quyết định vậy đi, tôi trở về nhờ các trưởng lão xem ngày lành.” Vừa nói xong, từ trong ngực lấy ra một thẻ bài nhỏ không phải vàng cũng không phải bạc, trực tiếp mang lên cổ Lâm Cẩn. ( Shoorin Yumi: ông bác thật lợi hại, đây là ép mua ép bán trong truyền thuyết xao? ⊙﹏⊙)

Lâm phu nhân vừa nhìn, đây chính là thẻ bài gia truyền của Triệu gia chỉ truyền cho chính quân của trưởng tử, đã nhận rồi thì không thể tháo xuống, tuy ông lấy tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn không kịp ngăn cản Triệu phu nhân đeo thẻ bài lên cổ Lâm Cẩn.

Dù sao có tâm tính toán hơn vô tâm, Lâm phu nhân lại bị Triệu phu nhân dẫn dắt, làm sao có thể nhanh hơn ông ta được.

Lâm phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, cái cảnh tượng này, sao lại giống như cảnh tượng lúc trước lừa gạt Mông Hiểu Dương gả cho Lâm Hô vậy, thật sự là phong thuỷ thay phiên mà.

Lâm Cẩn mờ mịt nhìn thẻ bài trước ngực, “Mỗ mụ?”

“Tiểu Cẩn, sau này em sẽ là chính quân của anh rồi, thật tốt quá.” Triệu Nhân biết sức chiến đấu của cha mẹ mình, cho nên vẫn luôn không nói chuyện, miễn cho cản trở bọn họ, hiện tại nhìn đến Lâm Cẩn đeo lên thẻ bài chính quân, lập tức chân chó tiến lên bắt đầu vây quanh cậu.

Triệu phu nhân liếc mắt xem thường, đứa con trai này nhất định sinh sai chủng loại, phải là bạch nhãn lang mới đúng, có vợ liền quên mỗ mụ, ╭(╯^╰)╮

Kết quả, Lâm Cẩn liền giống như Mông Hiểu Dương, bất tri bất giác bị đính hôn rồi. ಥ‿ಥ

“Cái gì?” Mông Hiểu Dương biết được tin tức, cũng khiếp sợ giống như Lâm phu nhân, y bất quá mới sinh quả trứng liền xảy ra nhiều chuyện như vậy sao? Sao Lâm Hô chưa nói với y tiếng nào vậy, không thèm quan tâm anh ta, hừ. o(︶︿︶)o

Cho nên, Lâm Hô nằm cũng trúng đạn rồi.

Hiện tại Lâm Hô cũng không khác gì trúng đạn, từ khi hắn nghe được Lâm Cẩn cùng Triệu Nhân đính hôn, cả người đều lâm vào trạng thái quỷ dị.

Mông Hiểu Dương: Thật đáng sợ quá đê! Lâm Hô cười thật quá đáng sợ! Mình có thể không cần ở cùng phòng với anh ta sao? Quan sát một hồi, Mông Hiểu Dương bị dọa sợ, Lâm Hô vẫn luôn không có biểu tình gì, cư nhiên nở nụ cười, vẫn là nở nụ cười ôn nhu, đáng sợ muốn chết luôn biết không?

Đi tới phòng bọn cục cưng, ngoại trừ trứng năm, bốn bé con đã phá xác xếp thành hàng nằm ngủ, Mông Hiểu Dương đến gần bọn nhỏ, hôn mấy cái, Lâm Hô nói bọn nhỏ còn đắm chìm trong hiến tế, ngủ càng lâu càng tốt, nói như vậy chứng tỏ bọn nhỏ được đến chúc phúc càng cao.

“Lâm Chiêu, Lâm Đán, Lâm Thần, Lâm Hi.” Mông Hiểu Dương từng bước từng bước đi qua, nhẹ giọng kêu.

Thời điểm kêu lên Lâm Đán, hơi hơi dừng một chút, tên này kêu lên thật sự chưa nói tới dễ nghe, hơn nữa còn trang bị thêm cái họ Lâm này, lại càng không dễ nghe.

Bất quá hiện tại ngẫm lại, mỗi từ là một ngụ ý tốt, Chiêu: Quang minh, Đán: Hừng đông, Thần:bình minh. Hi: ánh sáng, liền không cần phải nói, bằng vào mặt chữ cũng biết có ý gì.

Tóm lại là các trưởng lão chọn tên, hơn nữa cũng đã ghi vào gia phả rồi, tên này không thể sửa lại. Mông Hiểu Dương sờ sờ khuôn mặt non mềm của trứng hai, “Xem ra trứng hai con không thể rời khỏi trứng nha!”

Nhìn xong cục cưng, Mông Hiểu Dương rướn cổ lên nhìn nhìn Lâm Hô, sợ hắn còn không có thoát ly khỏi trạng thái quỷ dị, liền đi thẳng đến thư phòng vào khoang thuyền quang não.

Nói mới nhớ, lần này y mang thai sinh trứng năm, lại ngưng đổi mới thật lâu, chắc là độc giả đã nháo ngất trời rồi. *nhìn trờiing*

Mông Hiểu Dương trước tiên nhìn văn của chính mình, hàng này đã quên chính mình viết đến đâu rồi. = =

Chỉ chốc lát, ba nghìn chữ đã xong, Mông Hiểu Dương liền post lên, sau đó mới đi khu bình luận, nhìn xem chính mình bị phun thành bộ dáng gì rồi? Nhất định là rất phấn khích.

Độc giả giáp: Mao Trạch Tây, anh ở trên trời có khỏe không? Mỗi ngày chúng tôi đều đốt nến cho anh nè.

Lầu 1: Không cần đốt nến cho Mao Trạch Tây, trực tiếp đốt vàng mã đi!

Lầu 2: (¬‿¬) sao lại cảm thấy lời này rất buồn cười zậy nà.

Lầu 3: Không cần đốt nến đốt vàng mã làm giề, trực tiếp quỳ lạy đi, hy vọng Mao Trạch Tây hiển linh trở về đổi mới văn.

Độc giả ất: Mao Trạch Tây anh chậm rãi viết, không sao đâu, chờ sau này khi tôi ‘đi’ rồi, sẽ kêu cháu trai và cháu gái đem văn của anh đốt cho tôi. (hy vọng lúc đó anh đã hoàn rồi, đừng làm cho tôi ở dưới mặt đất còn phải chờ.)

Độc giả bính: Các bạn đừng làm ầm ĩ, có lẽ đại đại lại đi sinh rồi, hy vọng là một trứng hai lòng đỏ.

Lầu 1: Lầu trên là ngốc tử, miễn bình luận.

Lầu 2: Ngốc tử +1 Mao Trạch Tây năm trước mới nói mình sinh con xong, hiện tại làm sao có thể sinh nữa, đương tất cả mọi người là Mông Thần sao?

Lầu 3: Không thể nói như vậy, nói không chừng Mao Trạch Tây chính là Mông Thần thì sao!

Lầu 4: Một trứng hai lòng đỏ +1 Mông Thần +1

Lầu 5: Mặc kệ đại đại có phải Mông Thần hay không, anh ta là hố hàng, tuyệt đối ngồi vững vị trí số một.

Lầu 6: …

Độc giả đinh: Mao Trạch Tây, anh còn sống không? Còn sống làm ơn trả lời, không còn sống làm ơn báo mộng, cám ơn!

Lầu 1: …

Đủ loại nhắn lại như thế, nhiều đếm không xuể, Mông Hiểu Dương nhìn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, những người này thật sự là……khiến người vừa yêu vừa hận.

Refresh ( làm mới) lại trang web, quả nhiên một chuỗi dài tin nhắn mới toát ra, có bắt y phải giải thích, có hỏi y có phải lại đi sinh con hay không, cũng có mắng y là hố hàng.

Có trong nháy mắt như vậy, Mông Hiểu Dương tưởng nói thẳng chính mình là Mông Thần người sinh thật nhiều con, đáng tiếc y không dám, bởi vì một khi nói, trang mạng văn học của y cũng không còn thuần khiết, sẽ giống như phòng âm nhạc, không phải bởi vì thích âm nhạc của y mà chú ý y.

Mông Hiểu Dương có một loại cảm giác, bởi vì bọn cục cưng mà gia tăng giá trị fan cùng thuần túy thích tiểu thuyết y giá trị fan là không giống nhau, cụ thể chỗ nào không giống y cũng không biết, nhưng y có một loại dự cảm, chính là giá trị fan đơn thuần yêu thích tiểu thuyết của y có thể khiến y được chỗ tốt không tưởng được.

Cũng chính bởi vì dạng này, Mông Hiểu Dương cũng không tính toán công khai thân phận của mình, chờ sau này biết khác nhau thế nào lại công khai cũng không muộn.

Đổi mới một chương, Mông Hiểu Dương lại trốn, y đi tới phòng âm nhạc, nhắn lại trên cây có rất nhiều lá cây được thắp sáng, nơi này lá cây cũng không phải tùy tiện có thể thắp sáng, mà là yêu cầu người có đẳng cấp âm nhạc cao mới có thể thắp sáng.

Có thể nghĩ, nhắn lại ở trên này, nhất định là cùng âm nhạc có liên quan, dù sao có thời gian, Mông Hiểu Dương trực tiếp ngồi dưới gốc cây, mở từng mảnh lá cây ra nghe.

Ngoại trừ một ít thật sự là thảo luận âm nhạc, cùng một ít lời chúc phúc cho y cùng cục cưng, càng nhiều là yêu cầu y viết ca khúc.

Cũng phải thôi, lúc trước ca khúc y viết cho Phượng Trạch Ngọc thế nhưng khiến gã một lần là nổi tiếng, hơn nữa sau khi y sinh ba quả trứng, ngay cả ca khúc mà bản thân y hát quả thực cũng được mọi người xưng là thần khúc, đợi sau khi chuyện một trứng hai lòng đỏ bị truyền ra ngoài, fans của y liền không cần phải nói, Phượng Trạch Ngọc cũng nương trận gió này, nhất thời trở thành đại bài.

Bĩu môi, Mông Hiểu Dương cảm thấy thật sự là rất tiện nghi Phượng Trạch Ngọc, sớm biết sẽ như vậy, lúc trước nói cái gì cũng sẽ không viết ca khúc cho Phượng Trạch Ngọc kiêu ngạo đó.

Ý? Hình như Tiểu Cẩn học âm nhạc nha, bản thân y sẽ không hát, đem ca khúc kinh điển cho người khác lại luyến tiếc, sao không cho Tiểu Cẩn, y viết Tiểu Cẩn hát, không đến một năm, Tiểu Cẩn có thể trở thành thiên vương, y cũng có thể trở thành nhạc sĩ vĩ đại, ngẫm lại cũng có chút kích động nha!

Mông Hiểu Dương nghĩ như vậy, liền đi làm ngay, lập tức logout đi tìm Tiểu Cẩn.

Vội vàng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Triệu Nhân và Lâm Cẩn đang hôn môi.

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Sắp chói mù đôi mắt của tôi có biết không.

“A!” Lâm Cẩn kinh hô một tiếng, nhanh chóng đẩy ra Triệu Nhân, trên mặt đỏ rực, đứng ở tại chỗ lúng túng không biết làm sao.

“Chào chị dâu, ngài là tìm Tiểu Cẩn sao?” Triệu Nhân cũng không có bị người bắt được mà xấu hổ, ngược lại so Mông Hiểu Dương còn muốn tự nhiên hào phóng chào hỏi.

Một người bị nắm bao đều không xấu hổ, không đạo lý y một người bắt được người ta lại cảm thấy xấu hổ, Mông Hiểu Dương nghĩ như vậy, lập tức khôi phục tự nhiên, xông lên kéo lấy Lâm Cẩn, “Tôi mượn dùng mười phút.”

“Vậy cũng chỉ cho phép mười phút.” Triệu Nhân dựa vào trên tường, cười mở một câu vui đùa.

Lâm Cẩn liếc hắn một cái, chính mình lôi kéo Mông Hiểu Dương đi ra ngoài, thật sự là xấu hổ muốn chết, bĩu môi, “Chị dâu tìm em chuyện gì?”

Ài! Mông Hiểu Dương gãi gãi cái ót, y bị kinh ngạc cư nhiên quên mất, hồi lâu mới vỗ cái trán, “Em xem đầu óc của anh, sắp tuổi già si ngốc rồi. Là như vây, em không phải học ngành âm nhạc sao? Vừa lúc anh sẽ viết ca khúc, ý của anh là, anh viết ca khúc cho em…”

Lâm Cẩn càng nghe ánh mắt càng sáng, lúc trước Mông Hiểu Dương vẫn luôn sinh trứng ấp trứng, hiện tại Mông Hiểu Dương chủ động lại đây nói, thật sự là không thể tốt hơn.

“Thế nhưng trứng năm vẫn chưa phá xác mà?” Nhíu nhíu mày, trứng năm tuy rằng làm ổ ở trên cây, thế nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ, thỉnh thoảng vẫn sẽ chạy về tìm Mông Hiểu Dương muốn ôm một cái.

Xua tay, “Anh đâu có nói là bây giờ, không phải em và Triệu Nhân sắp đính hôn sao, chờ các em đính hôn xong, trứng năm cũng đã phá xác, đến lúc đó chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.” A ha ha ha.

Lâm Cẩn lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với Mông Hiểu Dương, cái người cười như bị thần kinh này, nhất định không phải chị dâu của cậu.

“Chỉ sợ đến lúc đó anh vẫn không có thời gian thôi.” Tầm mắt chuyển qua bụng của Mông Hiểu Dương.

Ôm lấy bụng, Mông Hiểu Dương thiếu chút nữa giơ chân, đậu xanh rau má! Anh đây ăn thuốc tránh thai rồi chắc chắn sẽ không sinh nữa, nhìn chằm chằm bụng anh đây làm giề, vẫn là quan tâm bụng của em đi! ╭(╯^╰)╮

Mông Hiểu Dương: Đã năm đứa con, anh đây một người có thể mang bọn nhỏ đi tham gia ‘Ba ơi mình đi đâu vậy?’, chẳng lẽ còn muốn vào mùa xuân mang năm đứa đi tham gia ‘Nhân sinh lần đầu tiên’ sao? (人生第一次)

Ai Mông Hiểu Dương run rẩy thân mình, không thể nghĩ thêm nữa, tham gia một cái ‘Ba ơi mình đi đâu vậy?’ là đủ rồi ORZ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện