Khi Mông Hiểu Dương tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân như bị xe tải cán qua, vô cùng đau nhức, còn đầu thì choáng váng.

"Em tỉnh rồi? Có đói bụng không? Anh kêu người đưa cơm vào." Lâm Hô vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Mông Hiểu Dương, nhìn thấy y tỉnh lại liền hỏi.

Hữu khí vô lực lắc đầu, "Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là được rồi." 

Dừng một chút, lại hỏi: "Em bị sao vậy?" Không phải nói hấp thu tinh dịch của thú phụ làm năng lượng sao? Vì sao còn hấp thu lực lượng thân thể y.

"Đều tại anh, ngay cả việc em mang thai cũng không biết." Lâm Hô oán giận mình một câu, mới giải thích nói: "Là bởi vì em mang thai thú nhân bảo bảo, tiểu thú nhân cùng tiểu á thú không giống nhau, nó tại trong bụng sẽ hấp thụ năng lượng để càng thêm mạnh mẽ, nhất là có được thần thú huyết mạch."

"Em mang thai? Thật sao?" Giả vờ không biết, nếu không không thể giải thích!

"Ừ, em mang thai một tiểu thú nhân khỏe mạnh." Nói đến con trai, đôi mắt trầm ổn của Lâm Hô cũng hơi gợn sóng, hưng phấn không thôi.

Đỡ Mông Hiểu Dương ngồi dậy dựa vào gối, "Lần này là bởi vì năng lượng cung ứng không đủ, mới có thể khiến thú nhân bảo bảo tự mình hấp thu lực lượng của cơ thể mẹ, em yên tâm, sau này anh sẽ cung cấp năng lượng cho tiểu thú nhân, sẽ không xuất hiện tình huống giống như hôm nay nữa." Cũng không biết mỗ mụ chuẩn bị nước thuốc xong chưa? Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Vậy sau này mỗi ngày đều phải XXOO sao? /(ㄒoㄒ)/~~

Mím môi, "Vậy anh còn không nhanh lên một chút." Không biết có phải bởi vì huyết mạch tương liên hay không, Mông Hiểu Dương kỳ dị cảm nhận được đứa bé trong bụng đang khó chịu, như là muốn năng lượng nhưng lại phải nhịn xuống cảm giác khó chịu.

Sờ sờ bụng, Mông Hiểu Dương biết loại cảm giác này hẳn không phải là ảo giác, ba hoặc là hơn ba tiểu thú nhân, yêu cầu năng lượng nhất định là rất nhiều, hiện tại bé con nhẫn nại không hấp thu năng lượng, nhất định là sợ thương tổn y.

Lâm Hô nghi hoặc nhìn Mông Hiểu Dương, nhanh lên một chút là sao? Rất nhanh, hắn liền hiểu được ý tứ Mông Hiểu Dương mới vừa nói.

Mông Hiểu Dương xốc chăn lên, vừa cởi nút áo vừa trừng Lâm Hô, "Còn đứng đó làm gì, không thấy bây giờ em không còn chút sức nào sao? Hay là anh muốn em bị con của anh hút khô khí lực?" Nói xong, kéo vạt áo lộ ra da thịt trắng nõn.( Shoorin Yumi: Em tự đưa lên cửa nhá * châm nến *)

Lúc này nếu Lâm Hô vẫn không hiểu ý của y thì đầu thật sự là bị heo cắn, Hiểu Dương là muốn hiện tại hắn dùng tinh dịch cung cấp năng lượng cho con, ngẫm lại nước thuốc còn cần thêm mấy giờ nữa, nói không chừng tiểu thú nhân không kịp đợi, Lâm Hô không hề do dự rất nhanh khóa kỹ cửa trở lại bên giường, chậm rãi giúp y kéo quần xuống, hai chân trắng nõn thẳng tắp đập vào trong mắt của hắn.

Tuy rằng đã cùng Lâm Hô làm rất nhiều lần, nhưng hiện tại bị tầm mắt nóng bỏng của hắn nhìn chăm chú như vậy, Mông Hiểu Dương cũng có chút thẹn thùng quay đầu đi, cúc huyệt bên dưới co rút vài cái, sau đó một ít ấm áp quen thuộc chảy ra.

Ánh mắt Lâm Hô tối tăm, nhẹ nhàng ôm y, cúi đầu hôn môi y, đầu lưỡi đi vào miệng Mông Hiểu Dương nút lấy đầu lưỡi y quyện vào nhau, toàn thân Mông Hiểu Dương không có chút khí lực chỉ có thể hé miệng tùy ý Lâm Hô hôn môi.

Bàn tay to khớp xương rõ ràng sờ soạng đến hồng mai bởi vì động tình mà dựng đứng, dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy, môi chuyển dời đến hồng mai đầy đặn, đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả hồng mai trước ngực, sau đó liếm, mút lấy nó.

Một bàn tay khác đang ôm bả vai y không kiềm chế được trượt đến sau thắt lưng, làn da bóng loáng trắng nõn khiến cho Lâm Hô yêu thích không buông tay, bàn tay to hơi thô ráp vuốt ve thắt lưng mẫn cảm của y, làm cho tiểu Tiểu Dương bên dưới Mông Hiểu Dương không tự giác hơi hơi ngẩng đầu.

Lưu luyến buông ra hồng mai, Lâm Hô hôn xuống dưới, vẻ mặt say mê hôn bụng y, sau đó liếm quanh rốn.

"Ưm..." Mông Hiểu Dương hơi hé miệng, có chút khó nhịn hừ một tiếng, muốn nhích người nhưng toàn thân lại vô lực.

"Đừng đùa nữa, nhanh lên... A!" Lưỡi Lâm Hô đột nhiên đâm vào trong rốn của y, làm cho toàn thân Mông Hiểu Dương đều run rẩy.

Lâm Hô dùng lưỡi bắt chước động tác giao hợp đút vào rút ra rốn của Mông Hiểu Dương, bàn tay vuốt ve sau thắt lưng y sớm không biết khi nào đã đi tới khe hở giữa hai cánh mông, hai ngón tay mềm nhẹ đâm vào cúc hoa sớm đã ướt át của y.

"Ưm a... A..." Thật thoải mái, chỉ là rốn, sao lại thư thái như vậy? Còn có mặt sau, thật thoải mái.

Lâm Hô cẩn thận khuếch trương cúc hoa của y, tay kia cũng rời đi hồng mai đã muốn sưng đỏ không chịu nổi chuyển sang nắm chặt tiểu Tiểu Dương đã ngẩng đầu cao ngất.

Há to miệng thở dốc, Mông Hiểu Dương cảm giác đến ngón tay trong cúc hoa rời đi, sau đó một vật vừa to vừa cứng đâm vào trong cúc hoa của y, nhưng cũng không có đẩy sâu vào, chỉ có tiến đến hai phần ba liền dừng lại động tác.

Mông Hiểu Dương nửa mở mắt, thấy gân xanh trên trán Lâm Hô đã bạo lộ, toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng bất động, có chút khó hiểu xoay xoay thắt lưng, "Sao vậy?"

"Chết tiệt, đừng nhúc nhích." Bị động tác bất thình lình của Mông Hiểu Dương làm cho sắp không nhịn được nữa, "Trong bụng em có bảo bảo, động tác quá lớn sẽ làm bị thương." Lâm Hô chậm rãi rời khỏi rồi lại chậm rãi đẩy vào, xỏ xuyên vài cái, hai người nguyên bản khó nhịn đều nếm đến một loại khoái cảm khác.

"Ưm... Ưm..." Mông Hiểu Dương cắn môi, từ trong xoang mũi nhỏ giọng rên rỉ, mồ hôi rịn ra ngưng tụ thành một giọt rơi xuống chiếc cằm hơi hơi nâng lên, "Nhanh một chút, không có việc gì." Không biết có phải bởi vì Lâm Hô tiến nhập hay không, toàn thân Mông Hiểu Dương vô lực đang chậm rãi tích tụ khí lực, tay đã có thể nâng lên vòng qua cổ của hắn.

Nhẫn nại đến căng đau, Lâm Hô thấy y khôi phục một chút khí lực, chậm rãi nhanh hơn tốc độ cùng lực lượng, Mông Hiểu Dương vô ý thức trước sau xoay thắt lưng, nghênh đón vật cứng như đá của đối phương xỏ xuyên, được đối đãi dịu dàng như vậy, làm cho y càng cẩn thận cảm thụ mỗi một tấc của Lâm Hô.

"A a..." Một điểm nào đó trong cơ thể bị Lâm Hô không cẩn thận đụng đến, không khỏi làm Mông Hiểu Dương run rẩy một trận, nhục huyệt cũng siết chặt lại.

Tiếng rên rỉ thoáng khàn khàn nói không nên lời gợi cảm, khiến vật cứng rắn của Lâm Hô liền trướng lớn một vòng, ý muốn hung hăng va chạm y càng ngày càng mãnh liệt. Loại cảm giác vừa đau khổ vừa sung sướng này, thiếu chút nữa đem Lâm Hô đẩy vào điên cuồng.

"Ưm a... Nhanh lên..." Thong thả như bây giờ tuy rằng có một loại tư vị khác, nhưng thói quen Lâm Hô đối đãi cuồng dã, dần dần Mông Hiểu Dương cũng cảm thấy khó nhịn.

Bị một nơi ướt át nóng hổi gắt gao siết chặt, thế nhưng động tác cũng không dám quá mạnh, Lâm Hô chỉ cảm thấy chính mình đưa thân vào địa ngục cùng thiên đường, thống khổ muốn chết, nhưng cũng sảng khoái muốn chết.

"Rống..." Rốt cuộc nhịn không được Lâm Hô nhanh chóng xỏ xuyên, nhưng ít nhiều còn có chút lý trí hắn cũng không có đâm vào toàn bộ, vẫn còn một phần ba ở bên ngoài.

"A... Thật thoải mái... Chính là như vậy... Ưm a..." Mông Hiểu Dương hơi hé miệng, nước miếng không kịp nuốt chảy ra khóe miệng chảy xuống sau tai, thân thể trắng nõn trở nên đỏ bừng không ngừng run rẩy, này hết thảy đều ánh vào hai mắt đỏ ngầu của Lâm Hô, khiến cho hắn càng thêm điên cuồng.

"Nhanh thêm một chút, ngày hôm qua chúng ta cũng làm, không có việc gì, anh phải nhanh bắn ra, bọn bảo bảo cần rất nhiều năng lượng." Ấn theo động tác như thế này của Lâm Hô, sợ là làm đến ngày mai anh ấy cũng sẽ không cao trào, thế nhưng hiện tại bọn nhỏ lại cần rất nhiều tinh dịch, y cảm giác đến bọn nhỏ trong bụng đang vội vàng, khó dằn nổi.

Hai mắt Lâm Hô đỏ ngầu, nâng lên một chân y cẩn thận đâm vào toàn bộ, thấy y cũng không có khó chịu, bắt đầu thong thả xỏ xuyên, ngay sau đó liền biến thành mưa rền gió dữ.

"Ưm... Có cảm thấy khó chịu không?" Lâm Hô lộ ra biểu tình khắc chế, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, vật cứng như đá trướng lớn bị cúc hoa ướt át nóng hổi kia không ngừng hút vào, khiến hắn hận không thể liều lĩnh mà chôn sâu vào bên trong, nhưng hắn không thể.

"Ưm... Không có việc gì, ngược lại thực thoải mái, ấm dào dạt." Mông Hiểu Dương là thật cảm giác đến trong bụng ấm dào dạt, thậm chí hướng tứ chi khuếch tán ra, thật thoải mái.

Nghe xong lời nói của y, Lâm Hô rốt cuộc thả lỏng, vật cứng bên trong cúc hoa mềm mại của y tùy ý xỏ xuyên, khi thì rút ra một ít rồi cắm vào thật sâu, khi thì đổi góc độ đâm lên trên niêm ruột trơn nhẵn ẩm ướt cùng điểm mẫn cảm, làm cho Mông Hiểu Dương vừa thống khổ lại vừa sung sướng, hưng phấn đến ngay cả ngón chân đều co lại.

"Vậy như thế này thì sao?" Lâm Hô vừa hỏi, vừa đem vật cứng đâm vào càng sâu, thậm chí còn xoay vòng trong cúc hoa của y, lung tung xỏ xuyên, bên trong truyền ra tiếng nước lớn đến mức làm cho hai người đều ngừng thở, trở nên càng thêm hưng phấn, Mông Hiểu Dương bị làm biến thành hốc mắt phiếm hồng, nghẹn ngào không ngừng run rẩy.

"Không... Không phải như vậy... Ô a..." Mông Hiểu Dương lắc đầu, khóc lớn.

Khoái cảm truyền đến tiểu Tiểu Dương, trên đỉnh đầu ngẩng cao không ngừng chảy ra dịch nhầy trong suốt, dính đầy tay Lâm Hô. Cúi xuống hôn, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng cứ liên tục nói không muốn, như y mong muốn, động tác Lâm Hô càng lúc càng nhanh, dịch nhầy chảy ra càng lúc càng nhiều, trượt xuống bị kéo thành một đường dài màu bạc dâm mỹ.

"A a..." Mông Hiểu Dương hét lên một tiếng, bị động tác của Lâm Hô làm cho rất nhanh đến cao trào, hai chân run rẩy liên tục.

Trong lúc cao trào cúc hoa không ngừng co rút, siết chặt hơn khiến Lâm Hô cũng gầm nhẹ bắn vào trong cơ thể y.

Từng đợt dòng nước ấm thổi quét vào trong, làm cho nguyên bản Mông Hiểu Dương bởi vì cao trào mà run rẩy hiện tại càng thêm run rẩy kịch liệt, lấy bụng làm trung tâm hướng tứ chi khuếch tán nhiệt lượng, làm cho y phảng phất như đang ngâm mình trong ôn tuyền ấm áp.

Khẽ hôn nhẹ lên ánh mắt ướt sũng của Mông Hiểu Dương, Lâm Hô xoay người ôm y, "Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" Vài cái cuối cùng hắn nhịn không được dùng lực, hiện tại có chút lo lắng hỏi y.

"Không có việc gì, hơn nữa khí lực của em đều đã trở lại." Nâng tay lên, Mông Hiểu Dương biếng nhác nói.

Lâm Hô gợi lên khóe miệng, tuy rằng trong quá trình hắn nhẫn nại có chút thống khổ, nhưng hiện tại hắn cũng không tính toán nói cho Hiểu Dương biết không có tinh dịch của hắn cũng có thể cho tiểu thú nhân cung cấp năng lượng.

Đột nhiên hắn giống như nhớ tới cái gì, sửng sốt một chút, vừa mới dường như Hiểu Dương nói câu bọn bảo bảo?

"Em vừa mới nói bọn bảo bảo? Là có ý gì?" Lâm Hô có chút kinh nghi hỏi.

Hiện nay y học rất phát triển, có thể nhanh chóng biết á thú hoặc là giống cái mang thai thậm chí giới tính cùng số lượng, nhưng ngoại trừ thập đại thế gia, bởi vì huyết mạch của bọn họ quá cường đại, trừ phi là đơn thai á thú hoặc là giống cái, nếu không căn bản không thể điều tra đến tin tức nhiều lắm.

Mà mang thai tiểu thú nhân sẽ bắt đầu hấp thụ năng lượng, cũng bởi vì có được huyết mạch của thần thú, tiểu thú nhân quá mức cường hãn, cho nên từ xưa cho tới nay, trong thập đại gia tộc chưa từng xuất hiện quá song sinh tiểu thú nhân.

"A?" Má nó, khi đó đầu óc đều choáng váng sao anh còn nhớ rõ vậy, chuyển chuyển tròng mắt, "Em cảm giác hài tử cần nhiều năng lượng như vậy, cho nên nghĩ có thể là hai đứa thậm chí là ba đứa."

"Ha ha..." Sờ sờ tóc của y, "Đây là bởi vì không sớm phát hiện em mang thai mới có thể như vậy, về phần hai đứa hay ba đứa, tuyệt đối là không có khả năng."

Mông Hiểu Dương: Không có khả năng con bà nó chứ không có khả năng, chờ ông đây sinh ba đứa thậm chí hơn ba đứa, hù chết anh luôn 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện