Dịch: God of Heaven

Dương Thanh Vân vắng mặt buổi tự học tối nay, nhưng về phương diện học tập không có buông lỏng. Tại phòng bệnh của mẹ, quả thực hắn vẫn rất kiên trì đọc sách, bận bịu cho đến rạng sáng mới nghỉ ngơi.

Thịch Khắc Hà xem con trai học tập khổ sở, trong lòng cảm thấy vừa vui mừng vừa đau lòng, ngoài ra còn áy náy rất nhiều chuyện. Mấy năm nay sự tình trong nhà không được tốt làm cản trở việc học tập của con trai, bằng không thành tích học tập của nó còn tốt hơn nữa, đời này mình không đi học đại học nếu như Dương Thanh Vân có thể thi đỗ, như vậy tuyệt đối sẽ làm rạng rỡ tổ tông dòng họ, bố nó chắc chắn từ việc này có thể trở mình tốt hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai Dương Thanh Vân trở về trường học, vừa vào phòng học liền cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, buổi tự học đã sớm kết thúc, Hồ Trung Lâm một mặt biểu cảm khác lạ lại gần hỏi: “Vào giờ tự học tối qua mày đi đâu đấy…?”

“Tối hôm qua là ngày Trương Ý ra đi, tao đi tiễn nó ở nhà ga xe lửa…” Dương Thanh Vân trả lời. Hồ Trung Lâm bán tín bán nghi. Hiện tại cả khối 12 đang thần hồn nát thần tính, ai mà biến mất một lúc đều là đối tượng tình nghi. Dương Thanh Vân cả đêm qua đều không đến phòng học, chỉ trả lời một câu là đi tiễn người? “Ha Ha, có một số người đã làm chuyện xấu ở bên ngoài, bây giờ đang nghĩ mọi cách để trốn tránh sao. Suy nghĩ thật quá ngây thơ? Sớm muộn mọi chuyện sẽ rõ ràng mà thôi. Đừng có tự lừa dối bản thân mình nữa, và đừng biến thành trò cười cho người khác!” Trần Kim Nhượng không biết từ lúc nào đã lại gần, đi đến không một tiếng động.

Dương Thanh Vân khẽ nhíu mày không để ý lời tên tiểu tử kia, mặt khác Hồ Trung Lâm lại đỏ cả hai tai, nghe được những lời này làm cậu ta cảm giác rất khó chịu!

“Hồ Trung Lâm! Chuyện khó đó tao đã bàn xong với Trương Ý rồi, bây giờ tao với mày bàn chuyện đó ha.” Dương Thanh Vân quay về phía Hồ Trung Lâm nháy mắt mấy cái. Tiểu tử đó sửng sốt một chút, chợt cảm thấy cực kì vui mừng, đang muốn quay sang hỏi cho rõ thì đột nhiên Ti Tiếu từ bên ngoài đi tới đặt mông ngồi xuống, lạnh lùng nói:

“Nháy mắt ra hiệu làm gì thế? Bữa sáng còn chưa ăn, còn bàn tới bàn lui chuyện gì thế?”

Hồ Trung Lâm vừa nhìn thấy Ti Tiếu, giống như là chuột thấy mèo, lập tức bỏ trốn mất dạng, Trình Kim Nhượng lại tiến lên trước, nói:

"Bọn họ còn có thể có chuyện khác sao? Còn không phải đi gặp mấy người đàn bà kia sao? Nghĩ là có thể lừa mình dối người được bao lâu nữa, thật sự giấy không gói được lửa đâu! Thật sự tớ thấy rất buồn cười!"

Trình Kim Nhượng vừa nói chuyện vừa nhìn Ti Tiếu, bộ dáng kia chính là vừa muốn lấy lòng vừa thể hiện, Ti Tiếu lườm cậu ta một cái, nói: "Làm như cậu biết nhiều lắm? Chó lại muốn bắt chuột hay sao, thật là thích xen vào chuyện người khác nhỉ, lăn khỏi đây ngay đi, chớ chọc cô đây nổi bão!"

Trong nháy mắt biểu cảm Trình Kim Nhượng cứng lại, trên mặt lúc trắng lúc xanh, bộ dạng trông như quả bí đỏ. Cậu ta nhìn sang Dương Thanh Vân và Hồ Trung Lâm trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái cộng với đắc ý cực kì, thế nhưng trước mặt Ti Tiếu cậu ta đâu nào dám phách lối?

Ti Tiếu vừa nổi gió lên, cậu ta đến cái rắm cũng không dám thả một cái, chỉ có thể buồn bã đi ra ngoài, Dương Thanh Vân nhếch miệng cười một tiếng, dáng vẻ tươi cười hết sức thoải mái.

Hầu như mọi người đều đã đi ăn điểm tâm, trong phòng học còn lại không có bao nhiêu người. Ti Tiếu thì đang chầm chậm ăn bánh bao hấp, đôi mắt vô tình hay cố ý liếc về phía Dương Thanh Vân.

Mà Dương Thanh Vân đã về trường sớm, trước đó tại bệnh viện đã ăn một bát bún, bụng đã no nên cũng không muốn ăn thêm. Thời gian bây giờ rất quý giá, việc tiếp tục học tập vẫn là quan trọng hơn cả.

"Ai! Nếu đã thích học như vậy, tối hôm qua tự học cậu đi làm gì thế? Lúc này thể hiện bận rộn sao, cậu làm ra vẻ giỏi thật nhỉ!" Ti Tiếu bất thình lình nói.

Dương Thanh Vân lườm cô một chút, nhếch miệng lộ ra tám cái răng, nụ cười chân thành sáng lạng, sau đó cấp tốc vùi đầu làm bài.

Ti Tiếu bị Dương Thanh Vân chỉnh có chút không nghĩ ra, cô chậm rãi lại gần hạ giọng nói: "Đừng cợt nhả nữa, trung thực nói với mình đi, cậu tối hôm qua đi đâu và làm gì? Cậu thực sự không đi chỗ đó chứ, nếu như cậu cũng giống như bọn kia thì..."

Dương Thanh Vân dùng tay gãi đầu một cái, buông cây bút trong tay xuống, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ti Tiếu nói: "Ti Tiếu, đúng rồi, cậu vừa rồi nói với Trình Kim Nhượng chuyện gì thế?"

"Ây... Mình để tên đấy lăn đi rồi, cô đây tâm tình không được tốt, nhìn tên kia lập tức có cảm giác buồn nôn..." Ti Tiếu thô lỗ nói.

Dương Thanh Vân lắc đầu nói: "Không đúng, không phải câu này, câu phía trước đó nữa cơ?"

Ti Tiếu nói: "Mình nói cậu ta chó lại muốn bắt chuột, cứ thích xen vào chuyện người khác!"

Dương Thanh Vân mặt giật mình, trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng, đúng, chính là câu này! Mình đã biết!"

Dương Thanh Vân nói xong quay đầu lại tiếp tục vùi đầu làm bài,

Không nói thêm gì nữa, Ti Tiếu cầm trong tay nửa cái bánh bao hấp cuối cùng ném vào thùng rác, lông mày nhíu lại, nói: "Mình nói này Dương Thanh Vân, cậu có ý gì... A..."

Ti Tiếu nói được một nửa, tự nhiên có chút hiểu ra ý của Dương Thanh Vân, mặt của cô lập tức tái đi, Dương Thanh Vân đây là mượn lời của cô để đáp lại cô a! ( ý là dùng chính câu “Chó muốn bắt chuột để bảo Ti Tiếu xen vào chuyện của hắn T.T)

Thật sự là lẽ nào lại như vậy! Ti Tiếu đã bao nếm qua bực tức sau đấy có bao giờ chịu sự thua thiệt đâu? Quay đi quay lại chỉ có cô chỉnh người khác, vẫn chưa có người nào dám chỉnh lại cô, lúc này đột nhiên thanh âm của cô cất cao lên, lớn tiếng nói: "Dương Thanh Vân, cậu đừng nhìn sách nữa, quay đầu sang đây cho mình..."

Đột nhiên nghe tiếng hô lớn, trong phòng học tất cả mọi người bị hấp dẫn, trong phòng học sinh còn lại mặc dù không nhiều, nhưng vẫn còn có hơn mười người!

Trước mắt bao người, Dương Thanh Vân một mặt làm như không hiểu quay đầu nhìn về phía cô, trầm lặng nói: "Bạn học Ti Tiếu, cậu có chuyện gì cứ nói ra, tớ rửa tai lắng nghe!"

Ti Tiếu nổi bão mới biết được thật không đúng, nếu cô thật sự nôi bão với Dương Thanh Vân, phải chăng tự nhận là chó lại muốn bắt chuột? Mà Dương Thanh Vân cũng không có nói thẳng câu kia đâu! Biểu cảm của cậu ta như thế, Ti Tiếu nếu như làm tới, mịt mờ nếu biến thành sự thật, trước cặp mắt của bao người, Ti Tiếu cũng không nguyện ý tiếp nhận hiện thực này, nếu làm vậy sẽ mất hết mặt mũi a.

Ti Tiếu lại nhìn biểu cảm Dương Thanh Vân, cậu ta đang cười rất thoải mái, trong vẻ tươi cười còn mang như vậy điểm ủy khuất, việc này càng làm cô nổi giận trong bụng không thể phát ra được...

"Hừ, không có chuyện gì!" Ti Tiếu cắn răng nhịn một lần, Dương Thanh Vân gật đầu nói: "A, vậy tớ tiếp tục học tập nha!"

Ti Tiếu vì việc này làm cơ thể cảm giác gai đâm, lập tức cảm thấy khó chịu không thể thoát ra được, mà trước đây cả ba năm cấp ba cô chưa từng trải qua bực tức như thế này, Dương Thanh Vân không thể nghi ngờ là có gan chọc tức mình, Ti Tiếu cảm thấy cậu ta không hề đơn giản và còn không coi mình là nữ nhân...

Kết thúc một ngày học, Ti Tiếu không còn tìm Dương Thanh Vân nói chuyện nữa, mà Dương Thanh Vân còn rất nhiều việc, càng không để ý tới cô, buổi chiều lúc tan học hắn tìm chủ nhiệm lớp lão Thái nói mẹ hắn mấy ngày nay không ai bồi dưỡng, buổi chiều sẽ đên lớp tự học muộn, cũng có thể không trở về, Thầy Thái đương nhiên hoàn toàn chấp thuận.

Dương Thanh Vân lập tức ra khỏi trường, Hồ Trung Lâm ở cổng trường học đã sớm chờ hắn, hai huynh đệ đi đến đằng sau phòng máy tính cô Trương, Dương Thanh Vân ra mặt Hồ Trung Lâm canh chừng, hai người trải qua phỏng vấn tuyển chọn, cuối cùng chọn một người phụ nữ trung niên, hai bên quyết định hai mươi đồng là thành giao, trước giao mười đồng biến phụ nữ trung niên liền thành mẹ của Hồ Trung Lâm, cô đi theo Hồ Trung Lâm về trường học, tìm phòng giáo dục của chủ nhiệm Tống Trị Quốc, sau khi chuyện thành công thì thanh toán khoản tiền còn lại, giao dịch đến đó là kết thúc.

Đưa mắt nhìn cái này một đôi "Mẹ con" hòa thuận đi xa, Dương Thanh Vân bật cười, sau đó không làm thêm việc gì, liền đến nhà máy xi măng thứ nhất của huyện.

Hắn đi tới nhà máy xi măng đã là sáu giờ chiều, công nhân tốp năm tốp ba đều đang giao ban, Dương Thanh Vân việc đang có chút gấp, hỏi nhiều người xung quanh để tìm người chú Vương Thành.

"Vương Thành là công nhân bốc xếp, không có mặt ở trong xưởng, tên đấy đang ở bộ tiêu thụ bên kia, cậu giờ đi thẳng lên phía trước, có thể nhìn thấy một cái bảng hiệu lớn, chính là chỗ đấy…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện