Edit: Meimei
Tống Lộ nóng lòng muốn thử, nghĩ đến thân phận của Tô Tâm Ly, lại có tính tình nhát gan, hắn quay đầu lại, nhìn nàng một cái. Xe ngựa xóc nảy, búi tóc chỉnh tề của Tô Tâm Ly đã mất trật tự, dán trên gương mặt bởi vì thống khổ và giãy giụa mà tràn đầy mồ hôi, màu trắng đen đối lập, đánh vào thị giác là một loại cực kỳ rung động. Bởi vì môi bị cắn rách ra máu, nhìn rất mê người. Ngũ quan xinh xắn, nhất là đôi mắt xinh đẹp, bởi vì kiên trì mà toát lên một vẻ đẹp kinh tâm động phách, mê hoặc nhân tâm.
Tống Lộ là một người háo sắc, thấy một màn này, hồn đều bị bay mất, tất cả lo lắng đều bay lên chín tầng mây. Trước mắt bao người, dưới tình huống như này, nếu lúc đó cứu tiểu thư, không cẩn thận xé rách xiêm y của nàng, nghĩ đến da thịt trơn nhẵn của Tô Tâm Ly, Tống Lộ đã thấy tâm viên ý mãn. Đến lúc đó, tiểu thư cao cao tại thượng cũng chỉ có thể gả cho một tên đánh xe ngựa là hắn làm chồng, nghĩ đến rất nhanh liền có thể trở thành rể hiền của phủ tướng quân và phủ Định Quốc Công, tâm Tống Lộ liền nhảy nhót không ngừng.
“Tiều thư, nô tài tới cứu người đây!”
Tống Lộ kéo mạnh dây cương, thân thể hơi ngửa ra sau, nhào tới người Tô Tâm Ly, muốn đem Tô Tâm Ly đặt dưới thân mình. Tô Tâm Ly nghe được thanh âm, mạnh mẽ quay đầu, một đôi mĩ nhãn u mị phát ra băng lãnh hàn ý.
Tô Diệu Tuyết quả nhiên còn ác độc hơn, lợi hại hơn mẫu thân của nàng ta. Trước mặt mọi người, vì muốn lấy lý do cứu tính mạng mình, thực tế là muốn thiết kế để nàng gả cho một xa phu thân phận ti tiện và xấu xa. Sau này, mặt mũi của nàng để đâu? nàng nếu không muốn để phủ tướng quân và phủ Định Quốc Công bị bôi đen thì chỉ có con đường chết. Quả nhiên là kế sách hay.
Kiếp trước Tô Tâm Ly dù sao cũng là hoàng hậu, tính tình không cường thế thì cũng uy nghiêm. Người vừa từ quỷ môn quan trở về luôn có một loại tử khí làm lạnh lòng người, Tống Lộ bị ánh mắt của Tô Tâm Ly làm cho chấn nhiếp, ngẩn người. Tô Tâm Ly thừa cơ hội, vươn một cánh tay, mạnh mẽ đoạt lấy dây cương trong tay Tống Lộ.
“Tống Lộ, ngươi còn lo lắng cái gì, còn không mau cứu muội muội!”
Tô Diệu Tuyết thấy Tống Lộ đờ người ra, nhất thời tức giận không thôi. Có thể đưa Tô Tâm Ly đem vào địa ngục trọn đời không thể thoát thân, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tống Lộ phục hồi tinh thần, cười dữ tợn, tiếp tục nhào qua. Cơ hội tốt như vậy, mỹ nhân đến miệng, hắn không thể để cho nàng bay mất. Nghĩ đến Tô Tâm Ly sắp trở thành thê tử của mình, Tống Lộ liền nghĩ đến một tương lai tiền đồ rộng mở trước mắt.
Cùng lúc đó, trên một trà lâu lịch sự mà tao nhã, Lan Dực Thư và Nhan Thần Tỷ, một người thì đang ưu nhã thưởng thức trà, một người thì tiêu sái uống rượu. Nhan Thần Tỷ trêu chọc vết thương trên người Lan Dực Thư. Tề Vân thấy cảnh tượng vui vẻ, lại nghe thấy phía ngoài, trên đường cái có tiếng thét chói tai, liền chạy ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy một chiếc xe ngựa bị mất khống chế. Hắn từ nhỏ đã tập võ, tai thính mắt tinh, dù cách hơn mười mét vẫn thấy rõ người ngồi trên chiếc xe ngựa đó là Tô Tâm Ly.
“Công tử, là tiểu thư đêm hôm đó bị hắc y nhân truy sát!”
Tề Vân quay đầu lại. Trong tay Lan Dực Thư đang cầm một ly trà tử sa (Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà), nước trà vừa mới pha xong, hơi nước lượn lờ, toàn bộ trong phòng đều là hương khí của trà, Lan Dực Thư đặt ly trà lên chóp mũi ngửi ngửi, nghe Tề Vân nói thì quay đầu lại nhìn hắn: “Là xe ngựa của nàng mất khống chế.”
Lan Dực Thư đột nhiên thả ly trà xuống, nước trà trong ly dao động, bắn tung tóe lên mặt bàn, hương khí trong phòng càng tăng lên. Nhan Thần Tỷ ngẩn đầu, vị trí đối diện đã không còn bóng dáng của Lan Dực Thư, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một góc áo màu tím, không khỏi lấy làm kinh hãi, cũng đứng lên đi ra ngoài.
Lan Dực Thư ở lầu ba, vừa mới đi ra liền nhìn thấy một tên hạ nhân hướng về phía Tô Tâm Ly bổ nhào đến. Tô Tâm Ly một tay cầm chặt tay vịn, tay còn lại siết chặt roi ngựa, răng cắn chặt môi, có lẽ là quá cố sức cho nên trên mặt đều hiện lên gân xanh. Lan Dực Thư liền không do dự, đầu ngón chân điểm nhẹ, bay về phía Tô Tâm Ly. Tề Vân thấy vậy cũng đi theo sau.
“Tống Lộ, không cho chạm vào tiểu thư!”
Lưu Chu cũng nhìn thấu ý đồ của Tống Lộ, càng hoảng sợ hơn, lớn tiếng mắng. Có điều bởi vì một đường lăn qua lăn lại, khí lực trên người nàng cũng dùng hết, coi như có lớn tiếng nói, nghe cũng thấy mềm nhũm, không có chút lực uy hiếp nào.
Mâu quang Tô Tâm Ly phát lạnh, cầm dây cương cố sức vung, cánh tay phải đụng phải Tống Lộ. Xe ngựa lắc lư chạy nhanh, cả người Tống Lộ liền bị mất cân đối. Tô Tâm Ly nhìn thấy Tống Lộ vẫn chưa từ bỏ ý định, cố sức đạp Tống Lộ một cái. Trong lòng Tống Lộ bây giờ đều nghĩ đến việc Tô Tâm Ly sẽ trở thành nữ nhân của mình, căn bản không để tâm đến những chuyện khác càng không nghĩ đến việc Tô Tâm Ly sẽ đạp hắn, cho nên lúc phản ứng không kịp nữa, cả người đều bị té xuống đất, miệng Tống Lộ ói ra máu, sau đó nằm trên mặt đất rên rỉ.
Tô Diệu Tuyết liếc mắt nhìn Tống Lộ đau đến hôn mê nằm trên mặt đất, hai mắt băng lãnh, không có một tia đồng cảm, thành sự không có bại sự có thừa, một phế vật, chết là đáng đời! Nàng nhìn Tô Tâm Ly, Tống Lộ không thể đem hủy nàng ta, hiện tại dưới tình huống này, xem nàng thế nào thoát khỏi!
“Mau tránh ra, mau tránh ra!”
Tô Tâm Ly căn bản không biết lái xe, chỉ là gắt gao lôi kéo dây cương, muốn làm cho con ngựa dừng lại, thế nhưng mặc cho nàng cố sức dùng lực như thế nào cũng không thể làm cho con ngựa dừng lại. Con ngựa vẫn điên cuồng chạy. Tô Tâm Ly liếc nhìn Lưu Chu, cái trán của nàng đều là máu, đoán chừng lúc xe ngựa lắc lư nên cụng đầu vào, cả người nàng giống như bị choáng, chỉ biết gắt gao ôm xe ngựa không chịu buông tay.
Tô Tâm Ly chú ý, cách đó không xa là một nam hài đang ngơ ngác đứng giữa đường, nhất thời có loại xung động muốn chết.
“Mau tránh ra!”
Tô Tâm Ly hét lên một tiếng, tâm phát run. Nếu đụng vào, hài tử nhỏ như vậy, nhất định sẽ bị mất mạng, nếu nháo đến tai nạn chết người, nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Lan Dực Thư giữa không trung cũng thấy đứa nhỏ kia, trong chớp mắt, hắn dùng sức lấy ngọc bội trên người tháo xuống, dùng lực hướng phía con ngựa bắn đến, thoáng cái ghim vào người con ngựa, máu tươi bắn ra bốn phía. Con ngựa kêu lên một tiếng, ở cự ly cách nam hài một thước thì dừng lại, toàn bộ cơ thể con người ngã trên mặt đất. Hai người Tô Tâm Ly và Lưu Chu bởi vì quán tính mà toàn bộ cơ thể đều bị bay ra ngoài.
“A!”
Coi như cũng đã trải qua một lần chết, Tô Tâm Ly vẫn giống như Lưu Chu hoảng sợ kêu thành tiếng. Cô thật vất vả mới tránh được thiết kế hết lần này đến lần khác của Phương di nương, không nghĩ đến lần này lại chết trên tay Tô Diệu Tuyết, thực sự là —
Lúc Tô Tâm Ly nghĩ như vậy, bên hông đột nhiên được ôm lấy, nàng thuận thế rơi vào một cái ôm ấm áp.
Tô Tâm Ly nhắm mắt, mũi thì lại dị thường linh mẫn, trong lúc mơ hồ, cô ngửi thấy mùi hoa lan nhàn nhạt. Tô Tâm Ly mở mắt, con ngươi lo sợ chống lại con ngươi sâu không thấy đáy của người nọ. Người ôm nàng mặc một thân tử y quý khí, sâu trong con mắt chứa một tia lo lắng và thân thiết, được ánh sáng chiếu vào, rạng rỡ tỏa sáng.
Tống Lộ nóng lòng muốn thử, nghĩ đến thân phận của Tô Tâm Ly, lại có tính tình nhát gan, hắn quay đầu lại, nhìn nàng một cái. Xe ngựa xóc nảy, búi tóc chỉnh tề của Tô Tâm Ly đã mất trật tự, dán trên gương mặt bởi vì thống khổ và giãy giụa mà tràn đầy mồ hôi, màu trắng đen đối lập, đánh vào thị giác là một loại cực kỳ rung động. Bởi vì môi bị cắn rách ra máu, nhìn rất mê người. Ngũ quan xinh xắn, nhất là đôi mắt xinh đẹp, bởi vì kiên trì mà toát lên một vẻ đẹp kinh tâm động phách, mê hoặc nhân tâm.
Tống Lộ là một người háo sắc, thấy một màn này, hồn đều bị bay mất, tất cả lo lắng đều bay lên chín tầng mây. Trước mắt bao người, dưới tình huống như này, nếu lúc đó cứu tiểu thư, không cẩn thận xé rách xiêm y của nàng, nghĩ đến da thịt trơn nhẵn của Tô Tâm Ly, Tống Lộ đã thấy tâm viên ý mãn. Đến lúc đó, tiểu thư cao cao tại thượng cũng chỉ có thể gả cho một tên đánh xe ngựa là hắn làm chồng, nghĩ đến rất nhanh liền có thể trở thành rể hiền của phủ tướng quân và phủ Định Quốc Công, tâm Tống Lộ liền nhảy nhót không ngừng.
“Tiều thư, nô tài tới cứu người đây!”
Tống Lộ kéo mạnh dây cương, thân thể hơi ngửa ra sau, nhào tới người Tô Tâm Ly, muốn đem Tô Tâm Ly đặt dưới thân mình. Tô Tâm Ly nghe được thanh âm, mạnh mẽ quay đầu, một đôi mĩ nhãn u mị phát ra băng lãnh hàn ý.
Tô Diệu Tuyết quả nhiên còn ác độc hơn, lợi hại hơn mẫu thân của nàng ta. Trước mặt mọi người, vì muốn lấy lý do cứu tính mạng mình, thực tế là muốn thiết kế để nàng gả cho một xa phu thân phận ti tiện và xấu xa. Sau này, mặt mũi của nàng để đâu? nàng nếu không muốn để phủ tướng quân và phủ Định Quốc Công bị bôi đen thì chỉ có con đường chết. Quả nhiên là kế sách hay.
Kiếp trước Tô Tâm Ly dù sao cũng là hoàng hậu, tính tình không cường thế thì cũng uy nghiêm. Người vừa từ quỷ môn quan trở về luôn có một loại tử khí làm lạnh lòng người, Tống Lộ bị ánh mắt của Tô Tâm Ly làm cho chấn nhiếp, ngẩn người. Tô Tâm Ly thừa cơ hội, vươn một cánh tay, mạnh mẽ đoạt lấy dây cương trong tay Tống Lộ.
“Tống Lộ, ngươi còn lo lắng cái gì, còn không mau cứu muội muội!”
Tô Diệu Tuyết thấy Tống Lộ đờ người ra, nhất thời tức giận không thôi. Có thể đưa Tô Tâm Ly đem vào địa ngục trọn đời không thể thoát thân, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tống Lộ phục hồi tinh thần, cười dữ tợn, tiếp tục nhào qua. Cơ hội tốt như vậy, mỹ nhân đến miệng, hắn không thể để cho nàng bay mất. Nghĩ đến Tô Tâm Ly sắp trở thành thê tử của mình, Tống Lộ liền nghĩ đến một tương lai tiền đồ rộng mở trước mắt.
Cùng lúc đó, trên một trà lâu lịch sự mà tao nhã, Lan Dực Thư và Nhan Thần Tỷ, một người thì đang ưu nhã thưởng thức trà, một người thì tiêu sái uống rượu. Nhan Thần Tỷ trêu chọc vết thương trên người Lan Dực Thư. Tề Vân thấy cảnh tượng vui vẻ, lại nghe thấy phía ngoài, trên đường cái có tiếng thét chói tai, liền chạy ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy một chiếc xe ngựa bị mất khống chế. Hắn từ nhỏ đã tập võ, tai thính mắt tinh, dù cách hơn mười mét vẫn thấy rõ người ngồi trên chiếc xe ngựa đó là Tô Tâm Ly.
“Công tử, là tiểu thư đêm hôm đó bị hắc y nhân truy sát!”
Tề Vân quay đầu lại. Trong tay Lan Dực Thư đang cầm một ly trà tử sa (Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà), nước trà vừa mới pha xong, hơi nước lượn lờ, toàn bộ trong phòng đều là hương khí của trà, Lan Dực Thư đặt ly trà lên chóp mũi ngửi ngửi, nghe Tề Vân nói thì quay đầu lại nhìn hắn: “Là xe ngựa của nàng mất khống chế.”
Lan Dực Thư đột nhiên thả ly trà xuống, nước trà trong ly dao động, bắn tung tóe lên mặt bàn, hương khí trong phòng càng tăng lên. Nhan Thần Tỷ ngẩn đầu, vị trí đối diện đã không còn bóng dáng của Lan Dực Thư, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một góc áo màu tím, không khỏi lấy làm kinh hãi, cũng đứng lên đi ra ngoài.
Lan Dực Thư ở lầu ba, vừa mới đi ra liền nhìn thấy một tên hạ nhân hướng về phía Tô Tâm Ly bổ nhào đến. Tô Tâm Ly một tay cầm chặt tay vịn, tay còn lại siết chặt roi ngựa, răng cắn chặt môi, có lẽ là quá cố sức cho nên trên mặt đều hiện lên gân xanh. Lan Dực Thư liền không do dự, đầu ngón chân điểm nhẹ, bay về phía Tô Tâm Ly. Tề Vân thấy vậy cũng đi theo sau.
“Tống Lộ, không cho chạm vào tiểu thư!”
Lưu Chu cũng nhìn thấu ý đồ của Tống Lộ, càng hoảng sợ hơn, lớn tiếng mắng. Có điều bởi vì một đường lăn qua lăn lại, khí lực trên người nàng cũng dùng hết, coi như có lớn tiếng nói, nghe cũng thấy mềm nhũm, không có chút lực uy hiếp nào.
Mâu quang Tô Tâm Ly phát lạnh, cầm dây cương cố sức vung, cánh tay phải đụng phải Tống Lộ. Xe ngựa lắc lư chạy nhanh, cả người Tống Lộ liền bị mất cân đối. Tô Tâm Ly nhìn thấy Tống Lộ vẫn chưa từ bỏ ý định, cố sức đạp Tống Lộ một cái. Trong lòng Tống Lộ bây giờ đều nghĩ đến việc Tô Tâm Ly sẽ trở thành nữ nhân của mình, căn bản không để tâm đến những chuyện khác càng không nghĩ đến việc Tô Tâm Ly sẽ đạp hắn, cho nên lúc phản ứng không kịp nữa, cả người đều bị té xuống đất, miệng Tống Lộ ói ra máu, sau đó nằm trên mặt đất rên rỉ.
Tô Diệu Tuyết liếc mắt nhìn Tống Lộ đau đến hôn mê nằm trên mặt đất, hai mắt băng lãnh, không có một tia đồng cảm, thành sự không có bại sự có thừa, một phế vật, chết là đáng đời! Nàng nhìn Tô Tâm Ly, Tống Lộ không thể đem hủy nàng ta, hiện tại dưới tình huống này, xem nàng thế nào thoát khỏi!
“Mau tránh ra, mau tránh ra!”
Tô Tâm Ly căn bản không biết lái xe, chỉ là gắt gao lôi kéo dây cương, muốn làm cho con ngựa dừng lại, thế nhưng mặc cho nàng cố sức dùng lực như thế nào cũng không thể làm cho con ngựa dừng lại. Con ngựa vẫn điên cuồng chạy. Tô Tâm Ly liếc nhìn Lưu Chu, cái trán của nàng đều là máu, đoán chừng lúc xe ngựa lắc lư nên cụng đầu vào, cả người nàng giống như bị choáng, chỉ biết gắt gao ôm xe ngựa không chịu buông tay.
Tô Tâm Ly chú ý, cách đó không xa là một nam hài đang ngơ ngác đứng giữa đường, nhất thời có loại xung động muốn chết.
“Mau tránh ra!”
Tô Tâm Ly hét lên một tiếng, tâm phát run. Nếu đụng vào, hài tử nhỏ như vậy, nhất định sẽ bị mất mạng, nếu nháo đến tai nạn chết người, nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Lan Dực Thư giữa không trung cũng thấy đứa nhỏ kia, trong chớp mắt, hắn dùng sức lấy ngọc bội trên người tháo xuống, dùng lực hướng phía con ngựa bắn đến, thoáng cái ghim vào người con ngựa, máu tươi bắn ra bốn phía. Con ngựa kêu lên một tiếng, ở cự ly cách nam hài một thước thì dừng lại, toàn bộ cơ thể con người ngã trên mặt đất. Hai người Tô Tâm Ly và Lưu Chu bởi vì quán tính mà toàn bộ cơ thể đều bị bay ra ngoài.
“A!”
Coi như cũng đã trải qua một lần chết, Tô Tâm Ly vẫn giống như Lưu Chu hoảng sợ kêu thành tiếng. Cô thật vất vả mới tránh được thiết kế hết lần này đến lần khác của Phương di nương, không nghĩ đến lần này lại chết trên tay Tô Diệu Tuyết, thực sự là —
Lúc Tô Tâm Ly nghĩ như vậy, bên hông đột nhiên được ôm lấy, nàng thuận thế rơi vào một cái ôm ấm áp.
Tô Tâm Ly nhắm mắt, mũi thì lại dị thường linh mẫn, trong lúc mơ hồ, cô ngửi thấy mùi hoa lan nhàn nhạt. Tô Tâm Ly mở mắt, con ngươi lo sợ chống lại con ngươi sâu không thấy đáy của người nọ. Người ôm nàng mặc một thân tử y quý khí, sâu trong con mắt chứa một tia lo lắng và thân thiết, được ánh sáng chiếu vào, rạng rỡ tỏa sáng.
Danh sách chương