Edit: Meimei

Trên đường từ Minh Tùng đường trở về, Phương di nương cảm giác cả người mình đều không tốt. Lúc trở về Phương Tình viện, sắc mặt của bà đều tái nhợt, một bộ dạng đại nạn sắp đến nơi rồi.

“Tuyết nhi, lần này chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.”

Phương di nương lẩm bẩm nói câu đó, bộ dạng thất thần hoảng loạn. Bà tự rót cho mình một chén trà, uống một hơi sạch sẽ. Từ lúc Tô Tâm Ly xuất hiện mang theo Lưu thái y, lòng của bà liền treo lơ lửng, bởi vì khẩn trương và bất an mà cổ họng của bà nóng hừng hực khô khốc.

“Người của tướng phủ không phải là của di nương hết sao? Vì sao Lưu thái y lại đến cùng Tô Tâm Ly để xem bệnh, có hạ nhân nói cho nàng ta biết?”

Tô Diệu Tuyết căm tức, lúc nói chuyện lộ ra nồng nặc trách cứ.

“Di nương, bây giờ người có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, còn ta thì bị mất sủng ái của phụ thân.”

Nhớ đến hình ảnh Tô Bác Nhiên và Tô Tâm Ly phụ từ tử hiếu, trong lòng Tô Diệu Tuyết giống như bị mèo cào nát bấy, hận nghiến răng. Nàng mới là nữ nhi sủng ái nhất của phụ thân. Tiểu tiện nhân Tô Tâm Ly dựa vào cái gì mà cùng nàng tranh đoạt?

“Ngươi còn trách ta. Lúc ở trong phòng tướng gia, ngươi tại sao lại trốn sau lưng ta? Nếu như lúc đó ngươi giống như Tô Tâm Ly ở bên cạnh ông ấy, phụ thân ngươi cũng không đến mức đối xử với chúng ta như vậy.”

Nhắc tới chuyện này, Phương di nương liền cảm thấy tức giận: “Nếu là bệnh truyền nhiễm, di nương làm sao để cho ngươi tiến vào trong phòng, lẽ nào di nương còn có thể hại ngươi?”

Tô Diệu Tuyết thấy Phương di nương cũng tức giận, nhất thời thu liễm tính tình của mình, tiến lên ôm Phương di nương làm nũng: “Di nương, ta sai rồi, không được sao? Ta chỉ là tức giận Tô Tâm Ly kia, chuyện lần này chắc chắn là do tiểu tiện nhân kia thiết kế.”

“Ngươi biết là tốt rồi, di nương làm tất cả cũng chỉ vì ngươi. Ta tuyệt đối không cho phép Tô Tâm Ly cưỡi lên đầu ngươi.”

Phương di nương nhìn nữ nhi điềm đạm đáng yêu của mình, không khỏi mềm lòng, từ ái nhẹ nhàng vỗ tay nàng, sau đó dắt nàng đến ngồi bên cạnh mình.

“Di nương, chuyện lần này sợ rằng không đơn giản. Phía sau Tô Tâm Ly khẳng định có người của Định Quốc Công chỉ điểm hỗ trợ. Ta thấy hiện tại nó đã cùng chúng ta xa cách. Tôn má trước đó có nói nhất định là có đạo lý. Ta cũng biết di nương hiện tại rất lo lắng. Nếu Tô Tâm Ly còn có tâm muốn đưa di nương lên làm phù chính thì cũng sẽ không cùng người tranh đoạt quyền chưởng quản tướng phủ.”

Tô Diệu Tuyết phân tích đạo lý rõ ràng, Phương di nương nghe vậy vẻ mặt nghiêm trọng, liên tiếp gật đầu.

Chỉ cần vừa nghĩ đến việc Tô Tâm Ly có thể chưởng gia, Tô Diệu Tuyết liền ghen ghét muốn chết.

Chưởng gia, là một cơ hội rèn luyện rất tốt, đồng thời còn có thể thu được một số lượng lớn tiền bạc, quan trọng nhất là sau khi chưởng gia, sự thông tuệ của nàng cũng sẽ chầm chậm được truyền ra bên ngoài, danh tiếng sẽ tăng vọt, các công tử danh gia đều muốn có thể thú một người vợ như vậy. Vì vậy trong những gia đình kia, đích nữ trong nhà đến một độ tuổi nhất định, chủ mẫu sẽ để cho nàng có cơ hội học quản lý mọi việc trong nhà, cũng là vì tương lai gả họ ra ngoài mà chuẩn bị. Chuyện tốt như vậy, cư nhiên bị Tô Tâm Ly cướp lấy. Nếu không có chuyện tình ngày hôm nay, đời này Tô Tâm Ly cũng đừng hòng mơ tưởng đến việc chưởng gia. Loại tư vị tự mang đá đập chân mình này cũng không dễ chịu gì.

Hai người Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đều nhất trí cho rằng Tô Tâm Ly có cao nhân chỉ điểm ở phía sau vì vậy mới có thể thay đổi thông minh lên như vậy.

“Ngày mai ta sẽ đem nha hoàn kia và Hà Minh qua cho tiểu thư, để cho nàng xử lý.”

Mấy năm nay, Hà Minh cũng giúp đỡ bà làm nhiều việc trong tối. Phương di nương gần như đưa hắn trở thành phụ tá đắc lực. Bây giờ hắn bị như vậy, so với việc bị mất Phương má và mười mấy hạ nhân còn muốn đau lòng hơn, trong lòng đều muốn rỉ máu. Thế nhưng chuyện lần này, bà muốn thoát thân cũng chỉ có thể đem hết mọi trách nhiệm đổ lên đầu Hà Minh. Bà luyến tiếc nhưng đưa một kẻ chết thay còn hơn là chính mình bị đuổi ra khỏi tướng phủ.

“Chuyện lần trước di nương còn chưa rút ra kinh nghiệm sao? Di nương tự mình xử lý là được rồi, hà tất đưa tới cửa rồi bị Tô Tâm Ly nhục nhã, lại còn không duyên không cớ tạo thêm uy tín cho nó.”

Phương di nương gật đầu, trong lòng cũng không khỏi hối hận. Nếu biết trước như vậy, bà cũng sẽ không cho người bắt cóc Tô Tâm Ly, cũng sẽ không bị Tô Tâm Ly oán hận. Nghĩ đến việc ngày càng xa cách vị trí phu nhân tướng phủ, Phương di nương liền cảm thấy xót xa.

“Nếu Tô Tâm Ly đã không thể tin dùng thì giữ lại nó cũng không có tác dụng gì. Còn 1 tháng nữa là hết hiếu kỳ phu nhân, chúng ta có thể tìm cơ hội để cho nó thần không biết quỷ không hay biến mất.”

Ngược lại với mấy vị di nương bên kia, Tô Tâm Ly bên này rất thoải mái. Chỉ cần nghĩ đến đám người Phương di nương tức giận phẫn nộ giậm chân nhưng không làm gì được nàng thì Tô Tâm Ly đã cảm thấy tâm tình thật tốt.

“Tiểu thư.”
Thu Ba không để ý đến cái lạnh, vẫn đứng canh giữ ở cửa. Thấy Tô Tâm Ly đã trở về liền nghênh đón nàng, thái độ cung kính hơn trước gấp bội lần.

“Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa.”

Nghĩ đến cả người Tô Bác Nhiên đầy mụn nước, trong lòng nàng liền cảm thấy sờ sợ, cả người đều không được tự nhiên.

Sau khi Tô Tâm Ly vào phòng mình, mặc cho Thu Ba ân cần hầu hạ mình, nét mặt của Tô Tâm Ly cũng không có một tia dao dộng. Hầu hạ thật tốt cho chủ nhân, là trách nhiệm của nha hoàn, hơn nữa Thu Ba chỉ là tôn trọng bên ngoài, ai biết có thật tình hay không, thế nhưng chỉ cần nàng ta không làm gì nàng, nàng tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi nàng ta.

“Vâng.”

Tô Bác Nhiên tự mình lên tiếng cho Tô Tâm Ly chưởng gia. Ở tướng phủ, hiện tại danh tiếng của Tô Tâm Ly đang thịnh, nô tài nào dám chậm trễ. Hơn nửa đêm, Tô Tâm Ly vừa nói muốn tắm rửa, một thùng nước nóng liền ngay lập tức được đưa đến Ly Tâm viện.

“Có lời gì muốn nói thì nói đi.”

Tô Tâm Ly chỉ giữ lại một mình Lưu Chu hầu hạ, nhìn nàng bộ dáng muốn nói lại thôi thì ôn nhu mở miệng hỏi.

Mặc dù Lưu Chu không phải là một người nhiều chuyện, tò mò nhưng một buổi tối phát sinh nhiều chuyện như vậy mà nàng nghẹn đến bây giờ mới hỏi cũng ngoài dự liệu của Tô Tâm Ly.

“Tiểu thư, chuyện lần này rõ ràng là Phương di nương làm, Phương di nương muốn hại tiểu thư, kết quả chén thuốc kia lại vào bụng tướng gia. Phương di nương sợ tướng gia trách tội, nên tìm một lý do sứt sẹo đem trách nhiệm đổ lên đầu tiểu thư. Nếu không phải tiểu thư có tính toán trước, để Định Quốc Công tìm Lưu thái y đến hỗ trợ thì tiểu thư đã bị những người kia liên hợp đuổi ra ngoài. Tiểu thư nên nói Tướng gia đuổi Phương di nương ra khỏi phủ, xem bà ta sau này còn dám làm chuyện không đúng với tiểu thư không.”

Lưu Chu nhíu nhíu mi, nhớ đến hình dạng quỷ dị của Tô Bác Nhiên ở Minh Tùng đường, trong lòng đầy căm phẫn. Nếu tiểu thư uống chén thuốc kia, hậu quả quả thực không không tưởng tượng nổi.

Tô Tâm Ly miễn cưỡng tựa vào thành thùng tắm, hơi nước bốc lên lượn lờ như chạm vào da thịt trắng nõn của nàng, có một loại mỹ lệ mê hoặc lòng người.

“Ngươi cho là phụ thân sẽ đồng ý sao? Nếu phụ thân có loại tâm tư kia thì cũng sẽ không cho bà ta thời gian tìm công đạo cho ta, đây là giúp Phương di nương tìm một người chết thay a. Nếu ta cố ý đuổi Phương di nương ra ngoài thì cũng chỉ làm cho phụ thân bực dọc, như vậy không bằng ta thuận nước giong thuyền theo ý ông ấy.”

Lưu Chu kinh hô một tiếng: “Tướng gia tại sao lại muốn làm như vậy? Tiểu thư là nữ nhi của ông ấy mà.”

Tô Tâm Ly bĩu môi. Quan hệ giữa ông ngoại và ông ta vốn không tốt, sau khi mẫu thân và ca ca qua đời, ông ngoại chướng mắt người con rể này, mà hiện tại trong quan trường, phụ thân và người của Phương di nương cùng nâng đỡ giúp nhau, chỉ cần ông ta không muốn cùng bọn họ xé rách da mặt nhau thì tất nhiên cũng sẽ không đem Phương di nương đuổi ra khỏi phủ, hơn nữa Phương di nương còn là di nương duy nhất trong tướng phủ có con trai.

“Lưu Chu, ngươi phải nhớ kỹ, muốn đánh bại kẻ thù, nếu có thể đánh chết trong một lần là tốt nhất, nhưng có một vài người, đánh một lần không chết vậy chúng phải đánh nhiều lần. Nhưng mỗi một lần đánh phải có hiệu quả của lần đó, nhưng một kích cuối cùng phải để cho kẻ thù trọn đời không thể xoay người. Thế nhưng trước đó chúng ta phải biết nhẫn nhịn đồng thời lợi dụng tất cả khả năng cùng sức mạnh. Phương di nương là địch nhân đánh một lần không chết, cho nên chúng ta không cần tức giận. Ngươi xem, lần thứ hai này, Phương di nương mặc dù không có triệt để rơi đài nhưng thân tín bên cạnh bà ta bị bán đi không ít. Địa vị của bà ta ở tướng phủ cũng không lớn bằng lúc trước. Một ngày nào đó, bà ta sẽ phải trả giá thật lớn.” Đánh bại Phương di nương còn có Tô Bác Nhiên nữa, vì vậy trước khi Phương di nương rơi đài, nàng sẽ không cùng ông ta xé rách da mặt.

Lưu Chu nhìn về phía Tô Tâm Ly, mím môi, suy tư trong chốc lát. sau đó gật đầu cười: “Tiểu thư, ta hiểu rồi, sau này ta sẽ không lỗ mãng như hôm nay nữa.”

Tô Tâm Ly sờ sờ đầu Lưu Chu, cười tủm tỉm: “Ừ, ngươi đi xuống trước đi, ngày mai đi tìm hiểu xem Liễu di nương thế nào rồi.”

Lưu Chu nhìn Tô Tâm Ly nhắm mắt tựa người vào thùng tắm: “Vâng, tiểu thư. Ta ở bên ngoài, có chuyện gì tiểu thư gọi ta nhé.”

Tô Tâm Ly không trả lời, Lưu Chu theo đó lui ra.

Bên trong phòng tắm, hương khí lượn lờ, hơi nóng vẫn liên tục bốc lên, Tô Tâm Ly ngâm mình trong nước nóng, trong đầu lúc này lại hiện lên ký ức đau khổ của đời trước.

Đời trước, là mắt nàng bị mù, mới bị Phương di nương và Tô Diệu Tuyết an bài mấy nhan hoàn bên cạnh lừa gạt dụ dỗ nàng, đem Phương di nương lên bị trí chủ mẫu, làm cho Tô Diệu Tuyết còn có Tô Chí An, Tô Chí Minh đều chân chính trở thành con vợ cả. Đời này, Tô Diệu Tuyết cũng chỉ là dưỡng nữ tướng phủ mà Tô Chí An, Tô Chí Minh cũng chỉ có thể là thứ tử. Phương di nương đừng mơ tưởng có thể xuất đầu lộ diện.

Nghĩ đến sắp đến tiết Hoa Tiêu, còn có ba năm hiếu kỳ mẫu thân cũng sắp kết thúc, Tô Tâm Ly đột nhiên mở mắt, hơi nước lượn lờ, một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa, thân hình kia, rõ ràng là một nam tử.

“Ai?”

Tô Tâm Ly khẽ hô một tiếng, nhanh chóng lấy y phục bên cạnh khoác lên  người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện