(Tư Hoàng! Tư Hoàng! Tư Hoàng! Tư Hoàng!)
Tư Hoàng cảm giác mình vừa mới vừa ngủ không bao lâu, đã bị tiếng ồn trong đầu đánh thức.
Cô trở mình.
Ầm!
“A.” Quên bản thân đang nằm ngủ trên ghế sa lon. Ngồi dưới đất Tư Hoàng ảo não vân vê đầu, “Ngũ Bảo, ngậm! Miệng!”
Ngũ Bảo bị giọng nói tràn trề nguy hiểm của cô nhiếp trụ.
Tư Hoàng lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, còn chưa ngủ bao lâu, mới một giờ chiều.
(cái gì mới chưa ngủ bao lâu, cô xem ngày! Ngày!)
“Ngũ Bảo, không cần tự tiện đọc suy nghĩ của tôi, đặc biệt lúc tôi không muốn cậu biết.” Tư Hoàng nói giọng nhàn nhạt, đồng thời thuận theo lời nói của Ngũ Bảo nhìn về phía ngày trên di động.
25 tháng 9 năm 2016.
“Gì?” Tư Hoàng còn nhớ ngày thử vai hôm đó rõ ràng là ngày 24 tháng 9.
(không sai! Chính là như vậy! Cô ngủ cả ngày!)
“Khó trách đói như thế.” Tư Hoàng cảm thấy may mắn vì chính mình có thể ngủ cả ngày, nên biết ba ngày đầu tiên cô không có một giấc ngủ ngon, hàng đêm đều bị cơn ác mộng hành hạ. Ấn ra một chuỗi mã số từ trong điện thoại, sau khi kết nối được: “Mời bảo mẫu, lúc tới mang theo một phần bữa tối, địa chỉ là biệt thự số 21 khu thế lan Cảnh Lan thế gia. Đúng, còn nhớ mang máy quét thẻ.”
(Tư Hoàng...) Ngũ Bảo trầm giọng như oán phụ khuê phòng.
Tư Hoàng bật cười: “Nói đi, chuyện gì?” Một bên đi tới phòng tắm.
Dưới vòi sen, trong đầu vang lên lời nói kích động của Ngũ Bảo: (giá trị tín ngưỡng! Lại tăng! Lại tăng! Trong còn có một tín ngưỡng màu vàng kim sáng ngời! Đây là do thần khí internet mà cô nói làm sao? Internet rốt cuộc là cái gì? Cô nói cho tôi biết!)
Tư Hoàng hỏi ngược lại: “Giá trị tín ngưỡng còn chia màu sắc?”
Ngũ Bảo đắc ý. (đương nhiên, cô xem.)
Trong thị giác của Tư Hoàng xuất hiện một quả cầu hơi mờ giống như thủy tinh cầu, bên trong có một lượng lớn chấm sáng nhỏ màu hồng phấn nổi lơ lửng, ở trung tâm của đám điểm sáng màu hồng phấn có một điểm màu vàng kim lóe ra tia sáng và mười mấy điểm sáng màu đen xuất hiện rất rõ ràng.
Ánh mắt Tư Hoàng dời xuống, chú ý tới phía dưới thủy tinh cầu ghi số lượng.
Vàng: 1
Hồng: 16205
Đen: 13
“Làm sao được đến?” Tư Hoàng đưa ngón tay chọc chọc thủy tinh cầu, xuyên thấu đi qua.
Ngũ Bảo: (này chính là chỗ tốt của giá trị tín ngưỡng, nhìn lợi nhuận giá trị tín ngưỡng của cô sinh mãnh như thế, tôi cũng không cần một chút năng lực nhỏ cũng không dám dùng.)
Tư Hoàng tắt đi vòi hoa sen, hất tóc, mặc áo tắm được đóng gói trong ngăn tủ, cột chặt đai lưng đi ra ngoài, “Màu vàng kim thể hiện sự ổn định, màu hồng phấn thể hiện sự phập phồng không rõ, màu đen thể hiện có người muốn tôi chết.”
Ngũ Bảo đứng hình: (... Cô, làm sao cô biết!?)
Tư Hoàng lắc đầu không giải thích, động đến lòng hiếu kỳ vô hạn của Ngũ Bảo, vừa định tìm tòi liền bị câu nói tiếp theo của Tư Hoàng dập tắt hết mọi ý tưởng.
“Đi, dẫn cậu đi gặp thần khí.”
*
Máy tính để bàn là loại mười mấy năm trước, mặc dù bộ dáng có điểm cũ kỹ, thế nhưng tốc độ lên mạng không thành vấn đề.
Tư Hoàng mở ra internet, nghĩ thầm thời gian một ngày chắc đã đủ rồi. Quả nhiên sau khi tìm từ khóa "Tư Hoàng", xuất hiện một loạt tiêu đề.
Ngón tay khớp xương rõ ràng không quan tâm nhấn trên bàn phím, ánh sáng trên màn ảnh máy vi tính chiếu sáng gương mặt trắng nõn còn dính một chút bọt nước của Tư Hoàng. Cô tra xét chủ yếu là tình huống trên diễn đàn Hoa Tinh Nghệ, trông thấy tin tức nóng nhất bị nhân viên quản lý đưa lên đầu trang, đôi môi đỏ tươi giương lên.
Con ngựa ô lớn nhất trong buổi thử vai của (Hoàng Đồ)! Ngàn Cơ công tử hoàn mỹ nhất trong lịch sử! Ai dám tranh phong?)
(sân trường kinh hãi xuất hiện tuyệt thế mỹ nhân! Nam thần, thỉnh cầu quỳ liếm! Tôi muốn sinh con khỉ cho cậu ấy!)
(huynh đệ hào môn đại chiến thực lực phiên bản hiện đại! Tư Hoàng phẫu thuật thẩm mĩ! Mất hết thể diện đàn ông!)
Tư Hoàng có nhiều hứng thú nhìn từng cái, mở tiêu đề thứ nhất, người chủ đầu tiên chỉ có một chuỗi độc thoại của bản thân “A a a a a!” Đủ biểu hiện ra tâm tình và nói năng lộn xộn của người chủ nhân này, cũng đủ khiến người ta biết rõ chủ nhân này nhất định là một nữ sinh.
Phía dưới chính là đoạn video ngày hôm qua Tư Hoàng ở trong phòng học diễn xuất diễn thử vai Ngàn Cơ công tử.
Có lẽ là chỗ ngồi quay của nữ sinh cũng không tốt, hình ảnh trong ống kính còn có chút lay động, quay ra hình ảnh cũng không hoàn mỹ. Thế nhưng khiến người ta ngạc nhiên mừng rỡ là vị trí di động đủ cao, quay được toàn bộ thiếu niên trên sân khấu, ngay cả đầu ngón tay của cậu ấy khẽ run lên cũng bắt được.
Ngón tay phải của Tư Hoàng di chuyển con chuột, phát hiện bình luận phía dưới vượt qua một ngàn, cái thứ nhất dĩ nhiên là - -
Lâu 1: Bọn ngươi sao dám tranh phong? Lâu 2: Bọn ngươi tại sao tranh phong!
Lâu 3: Bọn ngươi còn không bằng cái rắm!
Lâu 5: Bọn ngươi mát mẻ ở một bên đi!
...
Lâu 10: Bọn ngươi lúc đi tiểu nhìn lại đi!
Tư Hoàng: “...”
Một trận im lặng, cô đoán nghĩ đến cái gì, trực tiếp nhấn vào vài trang bình luận phía sau.
Quả nhiên như cô dự đoán, nguyên nhân đưa tới đợt sóng liên tiếp "Bọn ngươi" này, chính là có vài nick bí danh đang bình luận ác ý trong clip Tư Hoàng có biểu hiện giống nhau, cùng lắm dựa vào khuôn mặt giành thắng lợi chẳng thèm ngó tới ngôn luận.
Nhìn bao quát nhân gian ha hả: “[hoảng sợ] [hoảng sợ] phụ nữ thật sự là sinh vật đáng sợ! Chứng kiến thứ gì xinh đẹp liền mất đi tất cả lý trí và sức phán đoán [lau mồ hôi].”
Chỉ trong chốc lát, khu bình luận lại xuất hiện một bình luận mới.
Chứng kiến ID này, lông mày Tư Hoàng nhướn lên, ngón tay linh hoạt đăng ký nick của mình trên diễn đàn của trường, thản nhiên đánh ra một bình luận.
Phong Hoàng: “Tôi lại cảm thấy nữ sinh thật đáng yêu. [mỉm cười]”
Một giây sau, phía dưới ID của cô liền xuất hiện một bình luận mới.
Pudding Caramel: “A a a a a a a a - -! [ái tâm] tạ ơn tán dương của bệ hạ! [động thái vẻ mặt quỳ lạy]”
Tư Hoàng hé miệng cười một tiếng.
Phong Hoàng: “Người đến, ném hai con chó sủa loạn này ra ngoài. [kiêu ngạo]”
Lần này xuất hiện bình luận mới nhanh hơn, xem ra cũng tương đối vui vẻ, ít nhất là Tư Hoàng thấy vậy.
Pudding Caramel: “Đúng vậy! Bệ hạ!”
Yêu bánh ngọt: “Tuân mệnh! Bệ hạ!”
Nước trái cây Việt quất: “Được! Bệ hạ!”
Thiên sứ gãy cánh: “Báo cáo bệ hạ, chó đã bị ném ra ngoài, ngài muốn thịt kho tàu? Hay hấp?”
Pudding Caramel: “Nghiêng lâu! [giận]”
Yêu bánh ngọt: “+1”
Mướp nhỏ non mềm: “Các người không phát hiện, không thấy bệ hạ sao?”
Bình luận tiếp theo trong vùng đã rối thành một nùi, kẻ đầu sỏ chế tạo nên hỗn loạn, Tư Hoàng đã rời ghế ngồi đi mở cửa.
Người đến là phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, tướng mạo thanh tú tỏ ra hiền hòa, trong tay nhấc theo một hộp thức ăn ngoài.
“Xin chào, tôi là bảo mẫu đến từ công ty Chân Tâm Gia Đình, tôi gọi là Triệu Lỵ Hồng.” Triệu Lỵ Hồng nói ra có chút co quắp, từ lúc chứng kiến thiếu niên trong nhà lần đầu tiên liền không nhìn lần nữa, ánh mắt dừng ở vị trí bả vai của đối phương.
“Vào đi.” Tư Hoàng nhường đường.
Giọng nói nhẹ nhàng lễ độ làm Triệu Lỵ Hồng sững sờ, định đổi giày vào nhà, lại phát hiện trong phòng cũng không có dép dự trữ. Bên tai lại truyền tới giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tôi mới vừa chuyển về đến, cứ để như vậy vào đi, để thức ăn trên bàn, những chuyện khác liền giao cho bà.”
Triệu Lỵ Hồng nghe theo lời cô làm việc, suy nghĩ trong lòng đã chuyển mấy vòng.
Lần đầu tiên nhìn thấy tên nhóc này, còn tưởng rằng đối phương là minh tinh lớn. Bà đã nghe đồng nghiệp nói qua, loại đại thiếu gia minh tinh lớn này hầu hạ khó khăn nhất, tính tình cũng lớn. Thế nhưng tên nhóc này... Có vẻ khá lễ phép, làm người ta thích!
“Tiên sinh.” Làm xong chuyện Tư Hoàng dặn dò, Triệu Lỵ Hồng lấy ra máy cà thẻ và này hóa đơn bữa tối, “Quy định của công ty chúng tôi là giao sổ sách trước...” Bà nói còn chưa dứt lời, đối phương đã giao thẻ cho bà.
“Tôi biết rõ. Phòng ở này không nhỏ, bà không cần phải quét dọn xong trong hôm nay, phí tổn cũng tính một lần. Phòng ngủ lầu hai và thư phòng không cần thu dọn, cũng không nên đi vào. Mật mã của thẻ này là 336688. Tiêu hết chút ít phí tổn này, còn dư lại bà cầm lấy làm tiền mua thức ăn sau này.”
Tư Hoàng đã đói chết, một bên mở ra hộp đóng gói, phát hiện Triệu Lỵ Hồng còn không có cử động. Vừa quay đầu chứng kiến trên mặt người phụ nữ kia có chút rối rắm, cười, “Bên trong này không có nhiều tiền, không tin bà có thể đi ngân hàng tra, cho nên cầm lấy không thành vấn đề. Còn có, tôi còn thật hiểu rõ công ty.”
“Tôi đói, bà làm việc đi.”
Câu nói sau cùng làm Triệu Lỵ Hồng cũng không dám có do dự.
Mặc dù rất đói, động tác ăn cơm của Tư Hoàng cũng không nóng nảy, vừa ăn vừa ở trong lòng tính toán biện pháp kiếm tiền.
Tấm thẻ đưa cho Triệu Lỵ Hồng là tìm được ở trong phòng Lý Ly Tư. Trước đây phần lớn tiền của Lý Ly Tư đều đầu tư cho Phong Hoa, thế nhưng bình thường vẫn sẽ chừa chút tiền tiêu vặt. Thật sự là tiền tiêu vặt, dựa theo giá trị con người của Lý Ly Tư, tiền trong thẻ kia thật sự ít đến mức đáng thương.
Đại khái chính là biết rõ tác phong của Lý Ly Tư, cho nên sau khi Lý Ly Tư chết, Tư Trí Hàn cũng chưa có đến thu hết phòng ở đối phương lưu lại.
Tư Hoàng tổng cộng tìm được hai tấm thẻ, mật mã là giống nhau. Cái trước đưa Triệu Lỵ Hồng, nó liền ở trong túi của bà, cô còn nhớ trong thẻ có khoảng sáu vạn, cô tiếp theo cần phải nhờ vào sáu vạn này kiếm tiền.
Chờ Tư Hoàng ăn xong, Triệu Lỵ Hồng còn đang làm việc, cô gật đầu ở trong lòng, liền trở lại bên trong thư phòng.
Thời điểm này cô còn chưa tắt đi trang web khu bình luận bị đổi mới bao nhiêu trang, không có hứng thú nhìn xuống một chút, lại mở ra chủ đề thứ hai trên trang đầu của diễn đàn, cặn kẽ hơn cái thứ nhất, người chủ viết ra chi tiết chính mình ở sân trường như thế nào nhìn thấy nam thần, sau đó viết xuống ngàn chữ tỏ tình dào dạt thâm tình, cuối cùng tặng kèm theo là ảnh chụp Tư Hoàng trong điện thoại mình.
Chủ đề này không có gì hay để xem, khu bình luận cũng đã hỗn loạn.
Sau khi thoát ra, ánh mắt Tư Hoàng rơi ở chủ đề nặng hơn một chút.
Chủ đề mạnh mẽ bạo phát này là (huynh đệ hào môn đại chiến phiên bản hiện đại! Tư Hoàng phẫu thuật thẩm mĩ! Mất hết thể diện đàn ông!) đánh dấu tên của chủ nhân ID chính là "Nhìn bao quát nhân gian ha hả", được gọi là Cẩu gia.
Tư Hoàng cảm giác mình vừa mới vừa ngủ không bao lâu, đã bị tiếng ồn trong đầu đánh thức.
Cô trở mình.
Ầm!
“A.” Quên bản thân đang nằm ngủ trên ghế sa lon. Ngồi dưới đất Tư Hoàng ảo não vân vê đầu, “Ngũ Bảo, ngậm! Miệng!”
Ngũ Bảo bị giọng nói tràn trề nguy hiểm của cô nhiếp trụ.
Tư Hoàng lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, còn chưa ngủ bao lâu, mới một giờ chiều.
(cái gì mới chưa ngủ bao lâu, cô xem ngày! Ngày!)
“Ngũ Bảo, không cần tự tiện đọc suy nghĩ của tôi, đặc biệt lúc tôi không muốn cậu biết.” Tư Hoàng nói giọng nhàn nhạt, đồng thời thuận theo lời nói của Ngũ Bảo nhìn về phía ngày trên di động.
25 tháng 9 năm 2016.
“Gì?” Tư Hoàng còn nhớ ngày thử vai hôm đó rõ ràng là ngày 24 tháng 9.
(không sai! Chính là như vậy! Cô ngủ cả ngày!)
“Khó trách đói như thế.” Tư Hoàng cảm thấy may mắn vì chính mình có thể ngủ cả ngày, nên biết ba ngày đầu tiên cô không có một giấc ngủ ngon, hàng đêm đều bị cơn ác mộng hành hạ. Ấn ra một chuỗi mã số từ trong điện thoại, sau khi kết nối được: “Mời bảo mẫu, lúc tới mang theo một phần bữa tối, địa chỉ là biệt thự số 21 khu thế lan Cảnh Lan thế gia. Đúng, còn nhớ mang máy quét thẻ.”
(Tư Hoàng...) Ngũ Bảo trầm giọng như oán phụ khuê phòng.
Tư Hoàng bật cười: “Nói đi, chuyện gì?” Một bên đi tới phòng tắm.
Dưới vòi sen, trong đầu vang lên lời nói kích động của Ngũ Bảo: (giá trị tín ngưỡng! Lại tăng! Lại tăng! Trong còn có một tín ngưỡng màu vàng kim sáng ngời! Đây là do thần khí internet mà cô nói làm sao? Internet rốt cuộc là cái gì? Cô nói cho tôi biết!)
Tư Hoàng hỏi ngược lại: “Giá trị tín ngưỡng còn chia màu sắc?”
Ngũ Bảo đắc ý. (đương nhiên, cô xem.)
Trong thị giác của Tư Hoàng xuất hiện một quả cầu hơi mờ giống như thủy tinh cầu, bên trong có một lượng lớn chấm sáng nhỏ màu hồng phấn nổi lơ lửng, ở trung tâm của đám điểm sáng màu hồng phấn có một điểm màu vàng kim lóe ra tia sáng và mười mấy điểm sáng màu đen xuất hiện rất rõ ràng.
Ánh mắt Tư Hoàng dời xuống, chú ý tới phía dưới thủy tinh cầu ghi số lượng.
Vàng: 1
Hồng: 16205
Đen: 13
“Làm sao được đến?” Tư Hoàng đưa ngón tay chọc chọc thủy tinh cầu, xuyên thấu đi qua.
Ngũ Bảo: (này chính là chỗ tốt của giá trị tín ngưỡng, nhìn lợi nhuận giá trị tín ngưỡng của cô sinh mãnh như thế, tôi cũng không cần một chút năng lực nhỏ cũng không dám dùng.)
Tư Hoàng tắt đi vòi hoa sen, hất tóc, mặc áo tắm được đóng gói trong ngăn tủ, cột chặt đai lưng đi ra ngoài, “Màu vàng kim thể hiện sự ổn định, màu hồng phấn thể hiện sự phập phồng không rõ, màu đen thể hiện có người muốn tôi chết.”
Ngũ Bảo đứng hình: (... Cô, làm sao cô biết!?)
Tư Hoàng lắc đầu không giải thích, động đến lòng hiếu kỳ vô hạn của Ngũ Bảo, vừa định tìm tòi liền bị câu nói tiếp theo của Tư Hoàng dập tắt hết mọi ý tưởng.
“Đi, dẫn cậu đi gặp thần khí.”
*
Máy tính để bàn là loại mười mấy năm trước, mặc dù bộ dáng có điểm cũ kỹ, thế nhưng tốc độ lên mạng không thành vấn đề.
Tư Hoàng mở ra internet, nghĩ thầm thời gian một ngày chắc đã đủ rồi. Quả nhiên sau khi tìm từ khóa "Tư Hoàng", xuất hiện một loạt tiêu đề.
Ngón tay khớp xương rõ ràng không quan tâm nhấn trên bàn phím, ánh sáng trên màn ảnh máy vi tính chiếu sáng gương mặt trắng nõn còn dính một chút bọt nước của Tư Hoàng. Cô tra xét chủ yếu là tình huống trên diễn đàn Hoa Tinh Nghệ, trông thấy tin tức nóng nhất bị nhân viên quản lý đưa lên đầu trang, đôi môi đỏ tươi giương lên.
Con ngựa ô lớn nhất trong buổi thử vai của (Hoàng Đồ)! Ngàn Cơ công tử hoàn mỹ nhất trong lịch sử! Ai dám tranh phong?)
(sân trường kinh hãi xuất hiện tuyệt thế mỹ nhân! Nam thần, thỉnh cầu quỳ liếm! Tôi muốn sinh con khỉ cho cậu ấy!)
(huynh đệ hào môn đại chiến thực lực phiên bản hiện đại! Tư Hoàng phẫu thuật thẩm mĩ! Mất hết thể diện đàn ông!)
Tư Hoàng có nhiều hứng thú nhìn từng cái, mở tiêu đề thứ nhất, người chủ đầu tiên chỉ có một chuỗi độc thoại của bản thân “A a a a a!” Đủ biểu hiện ra tâm tình và nói năng lộn xộn của người chủ nhân này, cũng đủ khiến người ta biết rõ chủ nhân này nhất định là một nữ sinh.
Phía dưới chính là đoạn video ngày hôm qua Tư Hoàng ở trong phòng học diễn xuất diễn thử vai Ngàn Cơ công tử.
Có lẽ là chỗ ngồi quay của nữ sinh cũng không tốt, hình ảnh trong ống kính còn có chút lay động, quay ra hình ảnh cũng không hoàn mỹ. Thế nhưng khiến người ta ngạc nhiên mừng rỡ là vị trí di động đủ cao, quay được toàn bộ thiếu niên trên sân khấu, ngay cả đầu ngón tay của cậu ấy khẽ run lên cũng bắt được.
Ngón tay phải của Tư Hoàng di chuyển con chuột, phát hiện bình luận phía dưới vượt qua một ngàn, cái thứ nhất dĩ nhiên là - -
Lâu 1: Bọn ngươi sao dám tranh phong? Lâu 2: Bọn ngươi tại sao tranh phong!
Lâu 3: Bọn ngươi còn không bằng cái rắm!
Lâu 5: Bọn ngươi mát mẻ ở một bên đi!
...
Lâu 10: Bọn ngươi lúc đi tiểu nhìn lại đi!
Tư Hoàng: “...”
Một trận im lặng, cô đoán nghĩ đến cái gì, trực tiếp nhấn vào vài trang bình luận phía sau.
Quả nhiên như cô dự đoán, nguyên nhân đưa tới đợt sóng liên tiếp "Bọn ngươi" này, chính là có vài nick bí danh đang bình luận ác ý trong clip Tư Hoàng có biểu hiện giống nhau, cùng lắm dựa vào khuôn mặt giành thắng lợi chẳng thèm ngó tới ngôn luận.
Nhìn bao quát nhân gian ha hả: “[hoảng sợ] [hoảng sợ] phụ nữ thật sự là sinh vật đáng sợ! Chứng kiến thứ gì xinh đẹp liền mất đi tất cả lý trí và sức phán đoán [lau mồ hôi].”
Chỉ trong chốc lát, khu bình luận lại xuất hiện một bình luận mới.
Chứng kiến ID này, lông mày Tư Hoàng nhướn lên, ngón tay linh hoạt đăng ký nick của mình trên diễn đàn của trường, thản nhiên đánh ra một bình luận.
Phong Hoàng: “Tôi lại cảm thấy nữ sinh thật đáng yêu. [mỉm cười]”
Một giây sau, phía dưới ID của cô liền xuất hiện một bình luận mới.
Pudding Caramel: “A a a a a a a a - -! [ái tâm] tạ ơn tán dương của bệ hạ! [động thái vẻ mặt quỳ lạy]”
Tư Hoàng hé miệng cười một tiếng.
Phong Hoàng: “Người đến, ném hai con chó sủa loạn này ra ngoài. [kiêu ngạo]”
Lần này xuất hiện bình luận mới nhanh hơn, xem ra cũng tương đối vui vẻ, ít nhất là Tư Hoàng thấy vậy.
Pudding Caramel: “Đúng vậy! Bệ hạ!”
Yêu bánh ngọt: “Tuân mệnh! Bệ hạ!”
Nước trái cây Việt quất: “Được! Bệ hạ!”
Thiên sứ gãy cánh: “Báo cáo bệ hạ, chó đã bị ném ra ngoài, ngài muốn thịt kho tàu? Hay hấp?”
Pudding Caramel: “Nghiêng lâu! [giận]”
Yêu bánh ngọt: “+1”
Mướp nhỏ non mềm: “Các người không phát hiện, không thấy bệ hạ sao?”
Bình luận tiếp theo trong vùng đã rối thành một nùi, kẻ đầu sỏ chế tạo nên hỗn loạn, Tư Hoàng đã rời ghế ngồi đi mở cửa.
Người đến là phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, tướng mạo thanh tú tỏ ra hiền hòa, trong tay nhấc theo một hộp thức ăn ngoài.
“Xin chào, tôi là bảo mẫu đến từ công ty Chân Tâm Gia Đình, tôi gọi là Triệu Lỵ Hồng.” Triệu Lỵ Hồng nói ra có chút co quắp, từ lúc chứng kiến thiếu niên trong nhà lần đầu tiên liền không nhìn lần nữa, ánh mắt dừng ở vị trí bả vai của đối phương.
“Vào đi.” Tư Hoàng nhường đường.
Giọng nói nhẹ nhàng lễ độ làm Triệu Lỵ Hồng sững sờ, định đổi giày vào nhà, lại phát hiện trong phòng cũng không có dép dự trữ. Bên tai lại truyền tới giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tôi mới vừa chuyển về đến, cứ để như vậy vào đi, để thức ăn trên bàn, những chuyện khác liền giao cho bà.”
Triệu Lỵ Hồng nghe theo lời cô làm việc, suy nghĩ trong lòng đã chuyển mấy vòng.
Lần đầu tiên nhìn thấy tên nhóc này, còn tưởng rằng đối phương là minh tinh lớn. Bà đã nghe đồng nghiệp nói qua, loại đại thiếu gia minh tinh lớn này hầu hạ khó khăn nhất, tính tình cũng lớn. Thế nhưng tên nhóc này... Có vẻ khá lễ phép, làm người ta thích!
“Tiên sinh.” Làm xong chuyện Tư Hoàng dặn dò, Triệu Lỵ Hồng lấy ra máy cà thẻ và này hóa đơn bữa tối, “Quy định của công ty chúng tôi là giao sổ sách trước...” Bà nói còn chưa dứt lời, đối phương đã giao thẻ cho bà.
“Tôi biết rõ. Phòng ở này không nhỏ, bà không cần phải quét dọn xong trong hôm nay, phí tổn cũng tính một lần. Phòng ngủ lầu hai và thư phòng không cần thu dọn, cũng không nên đi vào. Mật mã của thẻ này là 336688. Tiêu hết chút ít phí tổn này, còn dư lại bà cầm lấy làm tiền mua thức ăn sau này.”
Tư Hoàng đã đói chết, một bên mở ra hộp đóng gói, phát hiện Triệu Lỵ Hồng còn không có cử động. Vừa quay đầu chứng kiến trên mặt người phụ nữ kia có chút rối rắm, cười, “Bên trong này không có nhiều tiền, không tin bà có thể đi ngân hàng tra, cho nên cầm lấy không thành vấn đề. Còn có, tôi còn thật hiểu rõ công ty.”
“Tôi đói, bà làm việc đi.”
Câu nói sau cùng làm Triệu Lỵ Hồng cũng không dám có do dự.
Mặc dù rất đói, động tác ăn cơm của Tư Hoàng cũng không nóng nảy, vừa ăn vừa ở trong lòng tính toán biện pháp kiếm tiền.
Tấm thẻ đưa cho Triệu Lỵ Hồng là tìm được ở trong phòng Lý Ly Tư. Trước đây phần lớn tiền của Lý Ly Tư đều đầu tư cho Phong Hoa, thế nhưng bình thường vẫn sẽ chừa chút tiền tiêu vặt. Thật sự là tiền tiêu vặt, dựa theo giá trị con người của Lý Ly Tư, tiền trong thẻ kia thật sự ít đến mức đáng thương.
Đại khái chính là biết rõ tác phong của Lý Ly Tư, cho nên sau khi Lý Ly Tư chết, Tư Trí Hàn cũng chưa có đến thu hết phòng ở đối phương lưu lại.
Tư Hoàng tổng cộng tìm được hai tấm thẻ, mật mã là giống nhau. Cái trước đưa Triệu Lỵ Hồng, nó liền ở trong túi của bà, cô còn nhớ trong thẻ có khoảng sáu vạn, cô tiếp theo cần phải nhờ vào sáu vạn này kiếm tiền.
Chờ Tư Hoàng ăn xong, Triệu Lỵ Hồng còn đang làm việc, cô gật đầu ở trong lòng, liền trở lại bên trong thư phòng.
Thời điểm này cô còn chưa tắt đi trang web khu bình luận bị đổi mới bao nhiêu trang, không có hứng thú nhìn xuống một chút, lại mở ra chủ đề thứ hai trên trang đầu của diễn đàn, cặn kẽ hơn cái thứ nhất, người chủ viết ra chi tiết chính mình ở sân trường như thế nào nhìn thấy nam thần, sau đó viết xuống ngàn chữ tỏ tình dào dạt thâm tình, cuối cùng tặng kèm theo là ảnh chụp Tư Hoàng trong điện thoại mình.
Chủ đề này không có gì hay để xem, khu bình luận cũng đã hỗn loạn.
Sau khi thoát ra, ánh mắt Tư Hoàng rơi ở chủ đề nặng hơn một chút.
Chủ đề mạnh mẽ bạo phát này là (huynh đệ hào môn đại chiến phiên bản hiện đại! Tư Hoàng phẫu thuật thẩm mĩ! Mất hết thể diện đàn ông!) đánh dấu tên của chủ nhân ID chính là "Nhìn bao quát nhân gian ha hả", được gọi là Cẩu gia.
Danh sách chương