Hạc Trùy Sơn, mây trôi bốn phía.
Hạc Lâm Thành tuy rằng ở dưới chân Hạc Trùy Sơn, nhưng vẫn còn cách một đoạn đường; từ Hạc Lâm Thành đến Hạc Trùy Sơn, điều khiển linh kiếm mất nữa ngày mới tới.
Tư Lăng vừa mới tới dưới Hạc Trùy Sơn, đã bị đám đông chen chúc trước ngọn núi làm hết hồn. Người đông nghìn nghịt, hầu như đã tụ tập tu sĩ khắp đại lục Thương Vũ.
“Tư sư huynh, Tư tiểu đệ!”
Hai người vừa mới dừng lại, liền nghe được một giọng nói kinh hỉ kêu to; nghe được tiếng “Tư tiểu đệ” này, liền biết là ai.
Tư Lăng nhìn tới, liền nhìn thấy Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi cũng đang điều khiển linh kiếm mà đến. Hai người lúc này đã là Kim đan sơ kỳ, khí chất so với trước kia biến hóa không lớn, Tô Hồng Phi vẫn dịu dàng thong dong như cũ, Liễu Thành Phong sảng khoái như thiếu niên, khí thế thật ra càng ngày càng phóng túng không gò bó.
Liễu Thành Phong coi Tư Lăng là bằng hữu, gặp được ở đây tất nhiên là cao hứng cực kỳ. Mà trên mặt Tô Hồng Phi cũng mang theo nụ cười yếu ớt, tuy rằng trong lòng có bí mật, có tính toán riêng, nhưng là người cực kỳ chững chạc, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng cũng càng có xu hướng bình ổn, ít đi mấy phần dò xét cẩn trọng lúc xưa. Tư Lăng trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hề để lộ chút dấu vết.
“Tư tiểu đệ, cậu cũng là Kim Đan chân nhân rồi, thực sự là chúc mừng.” Liễu Thành Phong cười vỗ vai Tư Lăng, lập tức bị một trận chiếp chiếp phẫn nộ đánh gãy. Hắn ngạc nhiên nhìn con chim nhỏ ú nu ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng, hỏi: “Tư tiểu đệ, đây là yêu sủng cậu mới thu sao? Giống chim gì thế? Ừm, xám xám, thật đáng yêu.”
“Chiêm chiếp ~~ “
Nghe được trận líu lo sung sướng này, Tư Lăng đen mặt lại. Chỉ một câu “Đáng yêu” mà đã thu mua được nó, con chim này có phải là quá tự kỷ rồi không? Hơn nữa thẩm mỹ quan của Liễu Thành Phong này cũng quá quỷ dị, cho rằng một con chim toàn thân xám tro, lại còn mặt mũi hung dữ như thế là đáng yêu. Tư Lăng vỗ vỗ Tiểu Khôi điểu, bình tĩnh mà nói rằng: “Ta cũng không biết nó là giống gì, nhìn đáng yêu liền mang theo.”
Tiểu Hôi điểu nghe được “Mẹ” cũng khen nó đáng yêu, càng đắc ý, hướng về Trọng Thiên đang ngồi xổm ở một bả vai khác của Tư Lăng liên tục kêu lên, tâm ý khoe khoang không cần nói cũng biết. Trọng Thiên liếc mắt một cái, đại gia nó vô cùng bình tĩnh mà trực tiếp quét đuôi qua, Tiểu Khôi điểu liền bị quét bay. Tiểu Khôi ở giữa không trung tức giận líu lo kêu một hồi, rất nhanh lại vỗ đôi cánh nhỏ bay trở về, bay thẳng về phía Trọng Thiên, không ngoài ý muốn lại bị Trọng Thiên một đuôi quất bay.
“Ai nha ai nha, thật thú vị, Tư tiểu đệ, cậu ngay cả thu con sủng vật cũng thú vị như vậy nha.” Liễu Thành Phong cũng là đứa thích gây chuyện thị phi, lúc này xem hai con đánh nhau sôi nổi, rất vui vẻ.
Tô Hồng Phi cũng hơi kinh ngạc. Đầu tiên là nhìn thấy hai bên vai Tư Lăng ngồi xổm một chim, một thú; lại nhìn trên mặt hắn mang theo nụ cười như có như không; đồng thời lại cùng vị huynh trưởng mà hắn vẫn ghét cay ghét đắng như hình với bóng, Tô Hồng Phi rốt cục ý thức được, người này đã không phải là người đời trước mà mình căm hận nữa rồi.
Đời trước Tư Lăng chán ghét dung mạo yêu nghiệt của mình, hận không thể cả ngày đều mang mặt nạ để che khuất, chưa từng cười như vậy bao giờ. Đời trước Tư Lăng đối với Nguyệt Thiên Dạ là thâm tình không hối, cực kỳ căm ghét huynh trưởng Tư Hàn. Mỗi lần thân gặp hiểm cảnh, Tư Hàn lần lượt ra tay cứu giúp, nhưng hắn đều căm ghét vô cùng, chỉ khao khát người này từ đây đừng bao giờ xuất hiện mới tốt, sao có thể bình tĩnh mà đi chung với nhau, hai huynh đệ cơ hồ là như hình với bóng? Tư Lăng đời trước bên người cũng không có hai con yêu thú này, vẫn luôn ẩn ở trong bóng tối đi theo Nguyệt Thiên Dạ, sao có thể xa lạ với Nguyệt Thiên Dạ như bây giờ, thậm chí bởi vì Nguyệt Thiên Dạ gây hại cho Tư Hàn mà đoạn tuyệt với nàng ta? Nhiều thứ như thế, làm cho nàng ý thức được Tư Lăng này đã không phải là người mà đời trước mình gặp phải. Lại nhìn hắn cùng sư đệ Liễu Thành Phong trò chuyện với nhau thật vui, kết làm bằng hữu tri kỷ, Tô Hồng Phi tuy rằng trong lòng vẫn có chút phòng bị, nhưng không muốn gò bó tính tình Liễu Thành Phong, hay quản thúc việc kết giao bạn hữu của hắn.
Vì lẽ đó, đối với cái người Tư Lăng này, chỉ cần hắn vẫn như vậy, không đến trêu chọc nàng, không làm tổn thương sư đệ, nàng đồng ý buông xuống cừu hận với hắn.
Tư Lăng không biết những suy nghĩ trong lòng Tô Hồng Phi, hai con yêu ngốc kia làm Tư Lăng cảm thấy rất mất mặt. Sau khi bắt đượt Tiểu Khôi lại một lần nữa bị đánh bay rồi bay trở về, hắn trực tiếp nhét nó vào trong túi linh thú, khỏi phải tiếp tục khiêu khích nữa. Trọng Thiên thấy Bạch nhãn lang đi rồi, bày ra một bộ dạng kẻ thắng cuộc ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng, còn tâm tình rất tốt mà cầm đuôi quấn quít lấy Tư Lăng.
Đúng vào lúc này, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng chim Phượng hót trong trẻo, làm trong lòng mọi người chấn động, nội tâm hoảng sợ không tên, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy nơi chân trời có một con chim to lớn màu sắc huyễn lệ bay đến. Con chim này đầu gà, cằm yến, cổ rắn, lông đuôi dài màu sắc rực rỡ diễm lệ, một luồng uy áp đập tới, khiến lòng người sinh ra ngưỡng vọng[1].
[1] ngưỡng vọng: kính mến, khâm phục và có ý trông chờ.
“Đây là Phượng Hoàng?!” Có người thất thanh kêu lên.
Mọi người dưới chân Hạc Trùy Sơn đều khiếp sợ nhìn Phượng Hoàng từ phương xa bay tới, trong lòng tràn ngập chấn động cùng tham lam. Phượng Hoàng chính là Thần thú trong truyền thuyết, bách điểu chi vương[2], đại lục Thương Vũ chỉ là một cái thế giới cấp thấp ở hạ giới, làm sao có thể sinh ra được loại Thần Thú cao cấp như Phượng Hoàng chứ? Hiện nay lại phát hiện có Phượng Hoàng tồn tại, sao không khiến mọi người sinh lòng tham được?!
[2]Vua của loài chim.
Bất quá, chẳng mấy chốc thì có người nhận ra con Phượng Hoàng này cũng không phải thật sự là Phượng Hoàng.
“Đây là Hỏa Hoàng, không phải Phượng Hoàng.” Một tu sĩ Kim Đan đến từ La Thiên môn giải thích: “Hỏa Hoàng này hẳn là một nhánh của giống Phượng Hoàng nào đó, tuy có huyết thống Phượng Hoàng, nhưng không có uy thế của Phượng Hoàng. Vả lại Phượng Hoàng tính cách thanh cao, không phải sương sớm không uống, không phải trúc non không ăn, không phải Ngô Đồng ngàn năm không đậu, sao có thể chịu trở thành thú cưỡi cho mấy tên tu sĩ được chứ?” Nói xong, trong lời nói hơi có ý giễu cợt.
Nghe tu sĩ kia giải thích, mọi người mới phát hiện trên lưng Hỏa Hoàng còn có ba người, đều là bừng tỉnh ngộ, trên mặt bất giác lộ ra vẻ đáng tiếc. Chỉ là Hỏa Hoàng cũng là linh thú hiếm thấy, toàn thân đều quý giá, có được một con Hỏa Hoàng cũng là một việc cực kỳ uy phong hiển hách. Nghĩ thế, mọi người đều hai mắt sáng quắc mà nhìn mấy người trên lưng Hỏa Hoàng, muốn nhìn xem rốt cuộc là nhân vật phương nào mà có thể điều khiển Hỏa Hoàng đến đây. Tuy rằng phong cách cực kỳ, nhưng cũng rất kéo cừu hận, tâm tư căm ghét kẻ giàu thì cổ kim đều có.
“Ồ, là Nguyệt sư tỷ và Tiêu sư huynh, còn có một nam nhân không biết là ai!” Liễu Thành Phong kinh ngạc nói.
Mà tầm mắt Tô Hồng Phi lúc nhìn đến ba người kia thì trong lòng hơi chấn động, ánh mắt u ám nhìn lên tên nam nhân trong ba người kia, sau đó khép mí mắt, không để cho mình tỏ ra khác thường.
“Ta đã từng thấy hắn, hình như là họ Kỷ.” Tư Lăng nói, không khỏi nhớ tới vị Hứa sư muội cứ hướng về phía mình mặt đỏ kia, trong lòng có chút rùng mình ớn lạnh.
“Kỷ?” Liễu Thành Phong hơi nhíu hàng lông mày.
Không cần phải nói, Nguyệt Thiên Dạ hết sức phong cách mà cưỡi Hỏa Hoàng ra trận, thực sự là vô cùng kéo cừu hận, nhưng nàng ta lại không một chút sợ hãi. Từ trên lưng Hỏa Hoàng nhảy xuống, trên mặt nở nụ cười long lanh, vuốt ve đầu Hỏa Hoàng, chuẩn bị đem Hỏa Hoàng thu hồi vào trong túi linh thú.
Phút chốc liền có một ít tu sĩ đến từ từ danh môn đi tới trò chuyện cùng Nguyệt Thiên Dạ, trong lời nói luôn xoay quanh về Hỏa Hoàng, thậm chí có người muốn ra giá mua nó từ Nguyệt Thiên Dạ.
Bên kia náo nhiệt vô cùng, nhưng lại chẳng quan hệ gì với mấy người Tư Lăng. Nguyệt Thiên Dạ long trọng lên sàn, chẳng mấy chốc thì tên của nàng đã truyền khắp tứ phương, xung quanh nàng chật ních các đệ tử danh môn đại phái ở đại lục Trung Ương, vì thế không hề phát hiện đám Tư Lăng trong đám người. Mà Tư Lăng tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà chạy tới để gặp mặt người quen.
Nhìn Nguyệt Thiên Dạ ra trận một cách nổi bật ồn ào, lại nhìn lại con Hỏa Hoàng một chút, Tư Lăng không khỏi nhớ tới Tiểu Khôi nhà mình. Lấy chim so chim, thực sự là tức chết người ta. Con Hỏa Hoàng kia không phải Phượng Hoàng thuần khiết thì sao chứ, Tiểu Hôi nghe nói có tới bốn loại huyết thống đấy, nhưng lại là một cục xám tro, làm sao nhìn ra được cái huyết mạch gì ghê gớm chứ? Mong nó lớn lên trở thành thú cưỡi, còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào đây.
Đang nghĩ ngợi lung tung, bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, có người nói: “Chậc, lần này nổi bật đều bị bọn họ cướp hết.”
Thanh âm này thật quen thuộc, Tư Lăng ngẩng đầu nhìn tới, xác nhận được chủ nhân của thanh âm, không khỏi giật giật khóe miệng.
“Tư đạo hữu, huynh cũng tới rồi.” Dung Hoán Thiên phe phẩy một thanh ngọc phiến (cây quạt bằng ngọc) cười nói, nụ cười vẫn vô cùng phóng túng như trước, sau đó lại hướng về phía mấy người Liễu Thành Phong chào hỏi, quang minh chính đại mà lết lại đây.
Tư Lăng cùng Tô Hồng Phi đều âm u mà nhìn hắn, bộ dạng hai người đều có chút bài xích hắn ta, sau đó phát hiện vẻ mặt lẫn nhau, không khỏi nhìn nhau, sau đó lại rất có ăn ý mà dời tầm mắt.
Dung Hoán Thiên tuy rằng cùng Liễu Thành Phong cao hứng nói chuyện, tầm mắt lại vẫn luôn chú ý Tư Lăng, thu hết vẻ mặt hai người vào đáy mắt, không khỏi dùng cây quạt che môi, trong mắt lướt qua một chút âm u.
“Dung đại ca, Nguyệt sư tỷ ở đó kìa, sao huynh không đi qua?” Liễu Thành Phong là đứa nhỏ thành thực, “Trước đây huynh không phải luôn đuổi theo Nguyệt sư tỷ sao?” Hắn thật ra vẫn nhớ tới lúc ở Huyễn Thiên bí cảnh, bộ dáng sống chết có nhau của Dung Hoán Thiên đối với Nguyệt Thiên Dạ, ấn tượng thực sự là sâu sắc; lại thêm Tô Hồng Phi cố tình dẫn dụ, trong lòng nghiễm nhiên cho rằng Dung Hoán Thiên đối Nguyệt Thiên Dạ đã là rễ tình sâu nặng.
Dung Hoán Thiên bị lời này làm cho sặc một cái, sau đó có chút thất ý nói: “Việc này một lời khó nói hết! Nói rất dài dòng...”
“Vậy thì nói tóm tắt!”
Dung Hoán Thiên lại một lần bị nghẹn, sau đó quyết định không để ý tới cái đứa nhóc thành thực kia nữa, muốn tìm Tư Lăng trò chuyện. Mới vừa đảo mắt đã thấy một đôi mắt lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, làm sao dám bước tới nữa. Hắn thực sự không muốn bị cái nam nhân lạnh như băng này lại dùng Pháp Quyết của đồng tử (tròng mắt) hầu hạ, tư vị lúc thần hồn bị thương thật không tốt, lúc đó hắn phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới khỏe lại.
Dần dần, tu sĩ tập trung dưới Hạc Trùy Sơn càng ngày càng nhiều. Tư Lăng còn nhìn thấy một ít người quen có vài duyên gặp mặt như: đệ tử Kim Đan môn hạ của Thiên Tông phái, Hắc Kỳ, Mạnh Phi Yến, Tịch Nhược Tầm, Khúc Vô Tửu..., thậm chí ngay cả Truyền Sơ rất lâu không gặp cũng đã tới đây.
“Tư đạo hữu!” Truyền Sơ kinh ngạc kêu lên, vội vàng đi tới chỗ hắn.
Mười mấy năm không gặp, Truyền Sơ vẫn giữ dáng vẻ cô gái ngại ngùng mềm mại kia, Tư Lăng khẽ mỉm cười với nàng, nói rằng: “Thì ra cô cũng tới, có gặp được Pháp đạo hữu không?”
Nói đến Pháp Lãng, trên mặt Truyền Sơ mang chút ửng hồng, mím môi cười nói: “A Lãng hắn còn chưa Kết Đan, cho nên không thể tới, hiện nay hắn đã về Tây Kính xung kích Kim Đan, nói chờ sau khi Kết Đan thì tìm ta.”
Sau khi nghe xong, Tư Lăng không ngoài ý muốn nói: “Truyền đạo hữu cùng Pháp đạo hữu...”
Truyền Sơ ngại ngùng mà cười cười, gật đầu nói: “Ta cùng A Lãng mười năm trước ở dưới sự chủ trì của trưởng bối đã kết làm đạo lữ song tu, chỉ tiếc là khi đó vẫn không thể liên lạc với Tư đạo hữu, để huynh tới tham gia khánh lễ của chúng ta.”
Mười năm trước hắn còn bị nhốt ở không gian luyện thi, Truyền Âm phù căn bản là không thể liên lạc với bên ngoài, tất nhiên là liên lạc không được. Bất quá Tư Lăng vẫn cười nói: “Vậy thì chúc mừng các ngươi, tuy rằng rất tiếc vì không tham gia được khánh lễ, bất quá quà mừng thì sẽ không thiếu.” Nói xong thì tìm xem mình có thứ gì đáng giá, ngoại trừ ngọc tủy vạn năm thì chỉ có linh tửu mà mình tự ủ thôi. Ngọc tủy Vạn năm hắn cũng không dám tùy ý lấy ra, nhưng linh tửu này thật ra không sai, không chỉ có thể mau chóng khôi phục linh lực, còn có hiệu quả chữa thương, vô cùng hữu dụng.
Ngay sau đó, Tư Lăng đưa một vò linh tửu cho nàng, Truyền Sơ mỉm cười nhận lấy, không hề ghét bỏ Tư Lăng chỉ đưa một vò linh tửu. Đợi đến khi nàng bị thương lúc ở Thông Thiên Tháp, mới biết linh tửu này là thứ hiếm thấy cỡ nào.
Đang trò chuyện, đột nhiên nghe được một trận ầm ầm vang lên, mọi người không khỏi hướng về phương xa quan sát, đã thấy Nguyệt Thiên Dạ đang cùng một nữ tu đánh nhau. Hơn nữa cô nữ tu kia chính là người Tư Lăng mới nghĩ tới trước đó -- vị nữ tu mấy lần đối diện với hắn đều mặt đỏ, Hứa Phiên Nhiên.
“Làm sao vậy?” Tư Lăng hỏi.
Liễu Thành Phong nhìn thấy cả quá trình, giải thích cho hắn: “Là Hứa Phiên Nhiên của Đan Phù Tông muốn mua Hỏa Hoàng của Nguyệt sư tỷ, Nguyệt sư tỷ không chịu, hai người một lời không hợp liền đánh nhau. Ai nha, cái nam nhân họ Kỷ đi đến cùng Nguyệt sư tỷ thế mà lại là đệ tử của Đan Phù Tông, là sư huynh muội với Hứa Phiên Nhiên, nhưng hắn ta lại không giúp sư muội mình, trái lại trách cứ nàng ta kiêu căng vô lễ, đoạt đồ vật của người ta, loại sư huynh này...”
“Hắn gọi Kỷ Trường Ca.”
Đang tám chuyện hăng say Liễu Thành Phong sững sờ, xoay mặt nhìn về phía Tô Hồng Phi vừa lên tiếng, thấy sắc mặt nàng hờ hững, không khỏi bật thốt lên: “Sư tỷ, Kỷ Trường Ca không phải vị hôn phu mà cha mẹ tỷ đính ước cho tỷ sao?”
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều xoay đầu lại nhìn về phía Tô Hồng Phi, trong mắt khó nén kinh ngạc. Bọn hắn đều không phải mắt mù, hiển nhiên nhìn ra được ánh mắt Kỷ Trường Ca nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ tràn đầy tán thưởng, ngôn ngữ thân mật, vì Nguyệt Thiên Dạ mà cả sư muội của mình cũng quát mắng, có thể thấy được hắn đối xử với Nguyệt Thiên Dạ không bình thường.
Tô Hồng Phi tựa như không nhìn thấy ánh mắt của người bên ngoài, thản nhiên gật đầu.
Hạc Lâm Thành tuy rằng ở dưới chân Hạc Trùy Sơn, nhưng vẫn còn cách một đoạn đường; từ Hạc Lâm Thành đến Hạc Trùy Sơn, điều khiển linh kiếm mất nữa ngày mới tới.
Tư Lăng vừa mới tới dưới Hạc Trùy Sơn, đã bị đám đông chen chúc trước ngọn núi làm hết hồn. Người đông nghìn nghịt, hầu như đã tụ tập tu sĩ khắp đại lục Thương Vũ.
“Tư sư huynh, Tư tiểu đệ!”
Hai người vừa mới dừng lại, liền nghe được một giọng nói kinh hỉ kêu to; nghe được tiếng “Tư tiểu đệ” này, liền biết là ai.
Tư Lăng nhìn tới, liền nhìn thấy Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi cũng đang điều khiển linh kiếm mà đến. Hai người lúc này đã là Kim đan sơ kỳ, khí chất so với trước kia biến hóa không lớn, Tô Hồng Phi vẫn dịu dàng thong dong như cũ, Liễu Thành Phong sảng khoái như thiếu niên, khí thế thật ra càng ngày càng phóng túng không gò bó.
Liễu Thành Phong coi Tư Lăng là bằng hữu, gặp được ở đây tất nhiên là cao hứng cực kỳ. Mà trên mặt Tô Hồng Phi cũng mang theo nụ cười yếu ớt, tuy rằng trong lòng có bí mật, có tính toán riêng, nhưng là người cực kỳ chững chạc, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng cũng càng có xu hướng bình ổn, ít đi mấy phần dò xét cẩn trọng lúc xưa. Tư Lăng trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hề để lộ chút dấu vết.
“Tư tiểu đệ, cậu cũng là Kim Đan chân nhân rồi, thực sự là chúc mừng.” Liễu Thành Phong cười vỗ vai Tư Lăng, lập tức bị một trận chiếp chiếp phẫn nộ đánh gãy. Hắn ngạc nhiên nhìn con chim nhỏ ú nu ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng, hỏi: “Tư tiểu đệ, đây là yêu sủng cậu mới thu sao? Giống chim gì thế? Ừm, xám xám, thật đáng yêu.”
“Chiêm chiếp ~~ “
Nghe được trận líu lo sung sướng này, Tư Lăng đen mặt lại. Chỉ một câu “Đáng yêu” mà đã thu mua được nó, con chim này có phải là quá tự kỷ rồi không? Hơn nữa thẩm mỹ quan của Liễu Thành Phong này cũng quá quỷ dị, cho rằng một con chim toàn thân xám tro, lại còn mặt mũi hung dữ như thế là đáng yêu. Tư Lăng vỗ vỗ Tiểu Khôi điểu, bình tĩnh mà nói rằng: “Ta cũng không biết nó là giống gì, nhìn đáng yêu liền mang theo.”
Tiểu Hôi điểu nghe được “Mẹ” cũng khen nó đáng yêu, càng đắc ý, hướng về Trọng Thiên đang ngồi xổm ở một bả vai khác của Tư Lăng liên tục kêu lên, tâm ý khoe khoang không cần nói cũng biết. Trọng Thiên liếc mắt một cái, đại gia nó vô cùng bình tĩnh mà trực tiếp quét đuôi qua, Tiểu Khôi điểu liền bị quét bay. Tiểu Khôi ở giữa không trung tức giận líu lo kêu một hồi, rất nhanh lại vỗ đôi cánh nhỏ bay trở về, bay thẳng về phía Trọng Thiên, không ngoài ý muốn lại bị Trọng Thiên một đuôi quất bay.
“Ai nha ai nha, thật thú vị, Tư tiểu đệ, cậu ngay cả thu con sủng vật cũng thú vị như vậy nha.” Liễu Thành Phong cũng là đứa thích gây chuyện thị phi, lúc này xem hai con đánh nhau sôi nổi, rất vui vẻ.
Tô Hồng Phi cũng hơi kinh ngạc. Đầu tiên là nhìn thấy hai bên vai Tư Lăng ngồi xổm một chim, một thú; lại nhìn trên mặt hắn mang theo nụ cười như có như không; đồng thời lại cùng vị huynh trưởng mà hắn vẫn ghét cay ghét đắng như hình với bóng, Tô Hồng Phi rốt cục ý thức được, người này đã không phải là người đời trước mà mình căm hận nữa rồi.
Đời trước Tư Lăng chán ghét dung mạo yêu nghiệt của mình, hận không thể cả ngày đều mang mặt nạ để che khuất, chưa từng cười như vậy bao giờ. Đời trước Tư Lăng đối với Nguyệt Thiên Dạ là thâm tình không hối, cực kỳ căm ghét huynh trưởng Tư Hàn. Mỗi lần thân gặp hiểm cảnh, Tư Hàn lần lượt ra tay cứu giúp, nhưng hắn đều căm ghét vô cùng, chỉ khao khát người này từ đây đừng bao giờ xuất hiện mới tốt, sao có thể bình tĩnh mà đi chung với nhau, hai huynh đệ cơ hồ là như hình với bóng? Tư Lăng đời trước bên người cũng không có hai con yêu thú này, vẫn luôn ẩn ở trong bóng tối đi theo Nguyệt Thiên Dạ, sao có thể xa lạ với Nguyệt Thiên Dạ như bây giờ, thậm chí bởi vì Nguyệt Thiên Dạ gây hại cho Tư Hàn mà đoạn tuyệt với nàng ta? Nhiều thứ như thế, làm cho nàng ý thức được Tư Lăng này đã không phải là người mà đời trước mình gặp phải. Lại nhìn hắn cùng sư đệ Liễu Thành Phong trò chuyện với nhau thật vui, kết làm bằng hữu tri kỷ, Tô Hồng Phi tuy rằng trong lòng vẫn có chút phòng bị, nhưng không muốn gò bó tính tình Liễu Thành Phong, hay quản thúc việc kết giao bạn hữu của hắn.
Vì lẽ đó, đối với cái người Tư Lăng này, chỉ cần hắn vẫn như vậy, không đến trêu chọc nàng, không làm tổn thương sư đệ, nàng đồng ý buông xuống cừu hận với hắn.
Tư Lăng không biết những suy nghĩ trong lòng Tô Hồng Phi, hai con yêu ngốc kia làm Tư Lăng cảm thấy rất mất mặt. Sau khi bắt đượt Tiểu Khôi lại một lần nữa bị đánh bay rồi bay trở về, hắn trực tiếp nhét nó vào trong túi linh thú, khỏi phải tiếp tục khiêu khích nữa. Trọng Thiên thấy Bạch nhãn lang đi rồi, bày ra một bộ dạng kẻ thắng cuộc ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng, còn tâm tình rất tốt mà cầm đuôi quấn quít lấy Tư Lăng.
Đúng vào lúc này, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng chim Phượng hót trong trẻo, làm trong lòng mọi người chấn động, nội tâm hoảng sợ không tên, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy nơi chân trời có một con chim to lớn màu sắc huyễn lệ bay đến. Con chim này đầu gà, cằm yến, cổ rắn, lông đuôi dài màu sắc rực rỡ diễm lệ, một luồng uy áp đập tới, khiến lòng người sinh ra ngưỡng vọng[1].
[1] ngưỡng vọng: kính mến, khâm phục và có ý trông chờ.
“Đây là Phượng Hoàng?!” Có người thất thanh kêu lên.
Mọi người dưới chân Hạc Trùy Sơn đều khiếp sợ nhìn Phượng Hoàng từ phương xa bay tới, trong lòng tràn ngập chấn động cùng tham lam. Phượng Hoàng chính là Thần thú trong truyền thuyết, bách điểu chi vương[2], đại lục Thương Vũ chỉ là một cái thế giới cấp thấp ở hạ giới, làm sao có thể sinh ra được loại Thần Thú cao cấp như Phượng Hoàng chứ? Hiện nay lại phát hiện có Phượng Hoàng tồn tại, sao không khiến mọi người sinh lòng tham được?!
[2]Vua của loài chim.
Bất quá, chẳng mấy chốc thì có người nhận ra con Phượng Hoàng này cũng không phải thật sự là Phượng Hoàng.
“Đây là Hỏa Hoàng, không phải Phượng Hoàng.” Một tu sĩ Kim Đan đến từ La Thiên môn giải thích: “Hỏa Hoàng này hẳn là một nhánh của giống Phượng Hoàng nào đó, tuy có huyết thống Phượng Hoàng, nhưng không có uy thế của Phượng Hoàng. Vả lại Phượng Hoàng tính cách thanh cao, không phải sương sớm không uống, không phải trúc non không ăn, không phải Ngô Đồng ngàn năm không đậu, sao có thể chịu trở thành thú cưỡi cho mấy tên tu sĩ được chứ?” Nói xong, trong lời nói hơi có ý giễu cợt.
Nghe tu sĩ kia giải thích, mọi người mới phát hiện trên lưng Hỏa Hoàng còn có ba người, đều là bừng tỉnh ngộ, trên mặt bất giác lộ ra vẻ đáng tiếc. Chỉ là Hỏa Hoàng cũng là linh thú hiếm thấy, toàn thân đều quý giá, có được một con Hỏa Hoàng cũng là một việc cực kỳ uy phong hiển hách. Nghĩ thế, mọi người đều hai mắt sáng quắc mà nhìn mấy người trên lưng Hỏa Hoàng, muốn nhìn xem rốt cuộc là nhân vật phương nào mà có thể điều khiển Hỏa Hoàng đến đây. Tuy rằng phong cách cực kỳ, nhưng cũng rất kéo cừu hận, tâm tư căm ghét kẻ giàu thì cổ kim đều có.
“Ồ, là Nguyệt sư tỷ và Tiêu sư huynh, còn có một nam nhân không biết là ai!” Liễu Thành Phong kinh ngạc nói.
Mà tầm mắt Tô Hồng Phi lúc nhìn đến ba người kia thì trong lòng hơi chấn động, ánh mắt u ám nhìn lên tên nam nhân trong ba người kia, sau đó khép mí mắt, không để cho mình tỏ ra khác thường.
“Ta đã từng thấy hắn, hình như là họ Kỷ.” Tư Lăng nói, không khỏi nhớ tới vị Hứa sư muội cứ hướng về phía mình mặt đỏ kia, trong lòng có chút rùng mình ớn lạnh.
“Kỷ?” Liễu Thành Phong hơi nhíu hàng lông mày.
Không cần phải nói, Nguyệt Thiên Dạ hết sức phong cách mà cưỡi Hỏa Hoàng ra trận, thực sự là vô cùng kéo cừu hận, nhưng nàng ta lại không một chút sợ hãi. Từ trên lưng Hỏa Hoàng nhảy xuống, trên mặt nở nụ cười long lanh, vuốt ve đầu Hỏa Hoàng, chuẩn bị đem Hỏa Hoàng thu hồi vào trong túi linh thú.
Phút chốc liền có một ít tu sĩ đến từ từ danh môn đi tới trò chuyện cùng Nguyệt Thiên Dạ, trong lời nói luôn xoay quanh về Hỏa Hoàng, thậm chí có người muốn ra giá mua nó từ Nguyệt Thiên Dạ.
Bên kia náo nhiệt vô cùng, nhưng lại chẳng quan hệ gì với mấy người Tư Lăng. Nguyệt Thiên Dạ long trọng lên sàn, chẳng mấy chốc thì tên của nàng đã truyền khắp tứ phương, xung quanh nàng chật ních các đệ tử danh môn đại phái ở đại lục Trung Ương, vì thế không hề phát hiện đám Tư Lăng trong đám người. Mà Tư Lăng tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà chạy tới để gặp mặt người quen.
Nhìn Nguyệt Thiên Dạ ra trận một cách nổi bật ồn ào, lại nhìn lại con Hỏa Hoàng một chút, Tư Lăng không khỏi nhớ tới Tiểu Khôi nhà mình. Lấy chim so chim, thực sự là tức chết người ta. Con Hỏa Hoàng kia không phải Phượng Hoàng thuần khiết thì sao chứ, Tiểu Hôi nghe nói có tới bốn loại huyết thống đấy, nhưng lại là một cục xám tro, làm sao nhìn ra được cái huyết mạch gì ghê gớm chứ? Mong nó lớn lên trở thành thú cưỡi, còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào đây.
Đang nghĩ ngợi lung tung, bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, có người nói: “Chậc, lần này nổi bật đều bị bọn họ cướp hết.”
Thanh âm này thật quen thuộc, Tư Lăng ngẩng đầu nhìn tới, xác nhận được chủ nhân của thanh âm, không khỏi giật giật khóe miệng.
“Tư đạo hữu, huynh cũng tới rồi.” Dung Hoán Thiên phe phẩy một thanh ngọc phiến (cây quạt bằng ngọc) cười nói, nụ cười vẫn vô cùng phóng túng như trước, sau đó lại hướng về phía mấy người Liễu Thành Phong chào hỏi, quang minh chính đại mà lết lại đây.
Tư Lăng cùng Tô Hồng Phi đều âm u mà nhìn hắn, bộ dạng hai người đều có chút bài xích hắn ta, sau đó phát hiện vẻ mặt lẫn nhau, không khỏi nhìn nhau, sau đó lại rất có ăn ý mà dời tầm mắt.
Dung Hoán Thiên tuy rằng cùng Liễu Thành Phong cao hứng nói chuyện, tầm mắt lại vẫn luôn chú ý Tư Lăng, thu hết vẻ mặt hai người vào đáy mắt, không khỏi dùng cây quạt che môi, trong mắt lướt qua một chút âm u.
“Dung đại ca, Nguyệt sư tỷ ở đó kìa, sao huynh không đi qua?” Liễu Thành Phong là đứa nhỏ thành thực, “Trước đây huynh không phải luôn đuổi theo Nguyệt sư tỷ sao?” Hắn thật ra vẫn nhớ tới lúc ở Huyễn Thiên bí cảnh, bộ dáng sống chết có nhau của Dung Hoán Thiên đối với Nguyệt Thiên Dạ, ấn tượng thực sự là sâu sắc; lại thêm Tô Hồng Phi cố tình dẫn dụ, trong lòng nghiễm nhiên cho rằng Dung Hoán Thiên đối Nguyệt Thiên Dạ đã là rễ tình sâu nặng.
Dung Hoán Thiên bị lời này làm cho sặc một cái, sau đó có chút thất ý nói: “Việc này một lời khó nói hết! Nói rất dài dòng...”
“Vậy thì nói tóm tắt!”
Dung Hoán Thiên lại một lần bị nghẹn, sau đó quyết định không để ý tới cái đứa nhóc thành thực kia nữa, muốn tìm Tư Lăng trò chuyện. Mới vừa đảo mắt đã thấy một đôi mắt lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, làm sao dám bước tới nữa. Hắn thực sự không muốn bị cái nam nhân lạnh như băng này lại dùng Pháp Quyết của đồng tử (tròng mắt) hầu hạ, tư vị lúc thần hồn bị thương thật không tốt, lúc đó hắn phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới khỏe lại.
Dần dần, tu sĩ tập trung dưới Hạc Trùy Sơn càng ngày càng nhiều. Tư Lăng còn nhìn thấy một ít người quen có vài duyên gặp mặt như: đệ tử Kim Đan môn hạ của Thiên Tông phái, Hắc Kỳ, Mạnh Phi Yến, Tịch Nhược Tầm, Khúc Vô Tửu..., thậm chí ngay cả Truyền Sơ rất lâu không gặp cũng đã tới đây.
“Tư đạo hữu!” Truyền Sơ kinh ngạc kêu lên, vội vàng đi tới chỗ hắn.
Mười mấy năm không gặp, Truyền Sơ vẫn giữ dáng vẻ cô gái ngại ngùng mềm mại kia, Tư Lăng khẽ mỉm cười với nàng, nói rằng: “Thì ra cô cũng tới, có gặp được Pháp đạo hữu không?”
Nói đến Pháp Lãng, trên mặt Truyền Sơ mang chút ửng hồng, mím môi cười nói: “A Lãng hắn còn chưa Kết Đan, cho nên không thể tới, hiện nay hắn đã về Tây Kính xung kích Kim Đan, nói chờ sau khi Kết Đan thì tìm ta.”
Sau khi nghe xong, Tư Lăng không ngoài ý muốn nói: “Truyền đạo hữu cùng Pháp đạo hữu...”
Truyền Sơ ngại ngùng mà cười cười, gật đầu nói: “Ta cùng A Lãng mười năm trước ở dưới sự chủ trì của trưởng bối đã kết làm đạo lữ song tu, chỉ tiếc là khi đó vẫn không thể liên lạc với Tư đạo hữu, để huynh tới tham gia khánh lễ của chúng ta.”
Mười năm trước hắn còn bị nhốt ở không gian luyện thi, Truyền Âm phù căn bản là không thể liên lạc với bên ngoài, tất nhiên là liên lạc không được. Bất quá Tư Lăng vẫn cười nói: “Vậy thì chúc mừng các ngươi, tuy rằng rất tiếc vì không tham gia được khánh lễ, bất quá quà mừng thì sẽ không thiếu.” Nói xong thì tìm xem mình có thứ gì đáng giá, ngoại trừ ngọc tủy vạn năm thì chỉ có linh tửu mà mình tự ủ thôi. Ngọc tủy Vạn năm hắn cũng không dám tùy ý lấy ra, nhưng linh tửu này thật ra không sai, không chỉ có thể mau chóng khôi phục linh lực, còn có hiệu quả chữa thương, vô cùng hữu dụng.
Ngay sau đó, Tư Lăng đưa một vò linh tửu cho nàng, Truyền Sơ mỉm cười nhận lấy, không hề ghét bỏ Tư Lăng chỉ đưa một vò linh tửu. Đợi đến khi nàng bị thương lúc ở Thông Thiên Tháp, mới biết linh tửu này là thứ hiếm thấy cỡ nào.
Đang trò chuyện, đột nhiên nghe được một trận ầm ầm vang lên, mọi người không khỏi hướng về phương xa quan sát, đã thấy Nguyệt Thiên Dạ đang cùng một nữ tu đánh nhau. Hơn nữa cô nữ tu kia chính là người Tư Lăng mới nghĩ tới trước đó -- vị nữ tu mấy lần đối diện với hắn đều mặt đỏ, Hứa Phiên Nhiên.
“Làm sao vậy?” Tư Lăng hỏi.
Liễu Thành Phong nhìn thấy cả quá trình, giải thích cho hắn: “Là Hứa Phiên Nhiên của Đan Phù Tông muốn mua Hỏa Hoàng của Nguyệt sư tỷ, Nguyệt sư tỷ không chịu, hai người một lời không hợp liền đánh nhau. Ai nha, cái nam nhân họ Kỷ đi đến cùng Nguyệt sư tỷ thế mà lại là đệ tử của Đan Phù Tông, là sư huynh muội với Hứa Phiên Nhiên, nhưng hắn ta lại không giúp sư muội mình, trái lại trách cứ nàng ta kiêu căng vô lễ, đoạt đồ vật của người ta, loại sư huynh này...”
“Hắn gọi Kỷ Trường Ca.”
Đang tám chuyện hăng say Liễu Thành Phong sững sờ, xoay mặt nhìn về phía Tô Hồng Phi vừa lên tiếng, thấy sắc mặt nàng hờ hững, không khỏi bật thốt lên: “Sư tỷ, Kỷ Trường Ca không phải vị hôn phu mà cha mẹ tỷ đính ước cho tỷ sao?”
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều xoay đầu lại nhìn về phía Tô Hồng Phi, trong mắt khó nén kinh ngạc. Bọn hắn đều không phải mắt mù, hiển nhiên nhìn ra được ánh mắt Kỷ Trường Ca nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ tràn đầy tán thưởng, ngôn ngữ thân mật, vì Nguyệt Thiên Dạ mà cả sư muội của mình cũng quát mắng, có thể thấy được hắn đối xử với Nguyệt Thiên Dạ không bình thường.
Tô Hồng Phi tựa như không nhìn thấy ánh mắt của người bên ngoài, thản nhiên gật đầu.
Danh sách chương