Hòa Nguyệt vừa định xuống ngựa nhưng Ninh Ngọc Hành ở phía sau ôm nàng quá chặt…Sức lực y lớn như vậy khiến nàng không động đậy được.
Hai má Hòa Nguyệt ửng đỏ, thấp giọng nhắc nhở: “Ninh đại ca!”
Lúc này, Ninh Ngọc Hành nào còn nghe được lời nào nữa, y chăm chú nhìn vào thiếu nữ đang đứng dưới cây liễu, nhẹ chân thúc vào bụng ngựa đi tới, dừng lại cách đó không xa.
Ninh Ngọc Hành bế Hòa Nguyệt xuống ngựa, nàng vội vã chạy tới chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giọng nói tràn ngập kích động cùng vui vẻ: “Oản Oản, mấy ngày nay nàng đi đâu? Có biết là khiến mọi người lo lắng thế nào không hả?”
Thấy Oản Oản nghe mà không đáp lại lời nào, Hòa Nguyệt ngừng cười, dò xét: “Oản Oản, nàng sao vậy? Nàng…”
Lời còn chưa nói xong, Ninh Ngọc Hành ở phía sau liền đưa tay chụp lấy cánh tay của Ninh Oản mà siết mạnh, động tác cực kỳ thô lỗ, sắc mặt đen lại như than: “Lại là cô!”
Nhìn Oản Oản bị nắm đỏ hết cả tay, Hòa Nguyệt hấp tấp kéo tay của Ninh Ngọc Hành ra, giọng trách cứ: “Ninh đại ca, huynh làm cái gì vậy, nắm Oản Oản đỏ tay rồi.” Sức lực y mạnh mẽ cỡ nào, Oản Oản chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, làm sao có thể không phân biệt nặng nhẹ như vậy? Ninh Ngọc Hành chẳng thèm để tâm xem Hòa Nguyệt nói cái gì, ánh mắt y sắc bén đến mức muốn giết người, giọng nói càng lúc càng cộc cằn: “Cô đem Oản Oản đi đâu?”
Đang lúc Hòa Nguyệt nghĩ Ninh Ngọc Hành có lẽ điên rồi thì Ninh Oản lên tiếng, vẻ mặt đầy ủy khuất: “Đau, Ninh Ngọc Hành, huynh buông tay ra!”
Ánh mắt Ninh Ngọc Hành phiếm đỏ nhưng tay vẫn không giảm bớt lực—-nhìn y trong bộ dáng này, Hòa Nguyệt không dám hó hé lời nào. Nàng hoàn toàn không hiểu tình hình bây giờ, theo lẽ thường thì hôm nay Oản Oản trở về, Ninh đại ca nên vui mừng mới đúng, thế nhưng hai người này lại… không bình thường….
Hòa Nguyệt nhíu mày, trong lòng thầm lo lắng.
Cơn đau nhức nhanh chóng lan tới mà Ninh Ngọc Hành này vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ, nhất định không bỏ qua cho nàng, “Ninh Ngọc Hành, gần một năm không gặp, tính tình huynh vẫn thô lỗ như vậy nhỉ!”
Ninh Ngọc Hành nghe cô nương trước mặt oán thán, tay liền buông lỏng một chút, mặt lạnh đi: “Thanh Tuyền, cô có phải là quỷ không vậy?”
Lần đầu tiên có thể là do ngoài ý muốn, nhưng còn lần thứ hai thì…
…Thanh…Thanh Tuyền?! Vừa nghe đến tên này Hòa Nguyệt bỗng thấy thật lo lắng.Đêm đó, Ninh Ngọc Hành trong cơn say đã vô tình nói ra tên này, nhưng mà…Hòa Nguyệt nhìn “Oản Oản” trước mắt, nghi ngờ:Vì sao Ninh đại ca lại gọi Oản Oản là Thanh Tuyền?
Chẳng lẽ…Như vừa nghĩ ra điều gì đó, Hòa Nguyệt mở to hai mắt, nàng chậm rãi quan sát cô gái trước mắt. Nàng quá giống Oản Oản, dung mạo này không sai khác đi đâu được, nhưng còn thần sắc và cảm giác về người này, lại rất khác biệt.
Trong lòng đã có đáp án, thế nhưng càng lúc Hòa Nguyệt càng cảm thấy nghi ngờ hơn nữa.
Khuôn mặt Hòa Nguyệt trắng bệch: Làm sao ……Làm sao có thể?
•
Vào lúc này, khung cảnh ở ngự thư phòng vô cùng ấm áp, hòa thuận, vui vẻ, người và mèo cùng hài hòa một chỗ.
Có điều… Lúc nãy chưa ăn sáng đã chạy đi tìm Sở Vân Thâm, bây giờ bao tử Ninh Oản kêu réo, không còn chút sức lực nào.
Ninh Ngọc Hành vừa rời khỏi, Lục Hòa vô cùng lo lắng chạy tới ngự thư phòng, nói là A Cửu không thấy đâu nữa. Nô tài hầu hạ ngự thư phòng nghe vậy liền tốt bụng nhắc nhở, con mèo nghịch ngợm kia đang ở trong thư phòng với hoàng thượng rồi. Lục Hòa bây giờ mới thở dài một hơi. Nghĩ vừa rồi A Cửu còn chưa ăn gì mà chạy luôn ra ngoài, Lục Hòa liền đi tới phòng ăn, sau đó mang theo món điểm tâm tinh xảo đi vào.
Tiểu A Cửu là bảo bối của hoàng thượng, nàng không thể để cho nó đói bụng được.
Bùi Khuyết nghe Lục Hòa giải thích mới biết Oản Oản lại không nghe lời chạy lung tung, giờ mệt nên mới chạy tới ngự thư phòng tìm y. Nếu chạy đến nơi khác, ngộ nhỡ có bị thương thì biết làm sao? Bùi Khuyết lo lắng không thôi, thật là muốn đem ngay sợi dây buộc nó lại cạnh bên, không cho chạy loạn đi đâu nữa.
Thế nhưng, nhìn con mèo nhỏ đang ngon lành ăn điểm tâm, y biết nàng sẽ không thích bị quản thúc.
Bùi Khuyết nhắm mắt, khuôn mặt thản nhiên. Lục Hòa ngẩng đầu lén đưa mắt nhìn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Lui xuống đi, chuyện hôm nay…không trách cô. Sau này để ý kỹ hơn một chút là được, nếu A Cửu muốn ra ngoài thì ngươi đi theo nó, canh chừng cẩn thận ở đằng sau.”
Hoàng thượng thật quá dung túng cho A Cửu rồi. Lục Hòa thầm nghĩ, trong lòng ước ao một điều gì đó, xoay người lui xuống.
Ninh Oản chỉ vùi đầu vào món điểm tâm, ăn từ đông sang tây, mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nào đó mới ngẩng đầu lên khỏi đống đồ ăn. Ánh mắt Bùi Khuyết đen láy đang nhìn nàng, kiểu ánh mắt này khiến nàng cảm thấy sợ sợ, rất là không quen.
“Meo meo…” Đừng có nhìn nàng như vậy nữa được không?
Bùi Khuyết nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn cân xứng của nàng, trong lòng thích thú, y đưa tay lấy mẩu thức ăn dính trên mép con mèo xuống, trầm giọng nói: “Không được chạy loạn nữa, biết chưa?”
“Meo meo” Nàng giơ móng vuốt bé nhỏ lên hiểu chuyện.
Bùi Khuyết cúi đầu cười ra tiếng, sau đó tiếp tục phê sổ sách. Hôm nay để cho nàng yên lặng ở bên cạnh y ăn điểm tâm, chỉ ở bên cạnh y thôi, như vậy là được rồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, con mèo bên cạnh đã lăn ra ngủ, cả người cuộn lại thành một đống. Bùi Khuyết cong miệng cười nhẹ, sau đó ôm lấy mèo nhỏ đặt nó lên trên tháp nghỉ. Y cúi đầu nhìn nàng hồi lâu thì nghe bên ngoài có tiếng báo.
Thị vệ đến nói là có Ninh Ngọc Hành cầu kiến.
Không phải là đã trở về rồi sao, giờ lại quay trở lại?
Bùi Khuyết cảm thấy nghi nghi nhưng cũng chưa nói gì, Ninh Ngọc Hành tính tình lúc nào cũng hấp tấp, không biết lần này kiếm y có chuyện gì.
•
Bùi Khuyết nhìn Ninh Ngọc Hành và Hòa Nguyệt tiến vào, sau
đó ánh mắt dừng hẳn sang người bên cạnh hai người họ, ánh mắt y đột nhiên sáng ngời, sau đó nhanh chóng điều chỉnh phản ứng.
Thanh Tuyền vừa thấy được Bùi Khuyết thì hai mắt đều sáng lên, mới lúc nãy Ninh Ngọc Hành đối xử thế kia với nàng, nàng giận lắm nhưng cũng không thể nói gì, bây giờ….Thanh Tuyền uất ức nhìn người đứng phía sau ngự án, yếu ớt nói: “Bùi Khuyết, Ninh Ngọc Hành vừa mới bắt nạt ta.”
Ninh Oản kia lớn lên vừa trắng trẻo lại tươi xinh mọng nước, nhưng dung mạo thực sự của nàng vốn dĩ hơn hẳn Ninh Oản, nàng biết, Bùi Khuyết là loại người không dễ thay đổi tình cảm của bản thân, nàng chỉ còn cách dựa vào bộ dáng yêu thích này của y, nũng nịu nhõng nhẽo, y đương nhiên sẽ đau lòng.
Thanh Tuyền không nói không rằng, môi cong cong, mắt ngân ngấn nước, vô cùng tội nghiệp.
Nhìn người con gái trước mắt, Bùi Khuyết thở dài một hơi —— ít ra cũng tìm được người về. Nhưng nhìn dáng dấp của nàng, lại nghe thấy giọng nói của nàng, y ức chế không chịu được. Mắt thoáng nhìn qua con mèo nhỏ đang ngủ ngon lành trên tháp nghỉ, trong lòng thầm nghĩ: Không thể để cho Oản Oản biết.
Y muốn lặng lẽ đưa Oản Oản thật sự trở về.
Bùi Khuyết không nói gì thêm, phái người đưa Thanh Tuyền về Giáng Đào các nghỉ ngơi cho tốt, Thanh Tuyền lại tưởng y ngại vì có người ở đây nên cũng ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng vui vẻ: Dù gì thì tối đến, Bùi Khuyết sẽ tìm nàng thôi.
•
Hòa Nguyệt vẫn chưa tiếp thu nổi sự việc hoang đường vừa rồi, nàng rất lo cho Oản Oản bây giờ đang không biết ở nơi nào, giờ lại phải lo thêm một chuyện nữa, chính là Thanh Tuyền.
Giây trước còn đang ở trên lưng ngựa, ngồi trong lòng của y, giây sau lại vô tình biết được nữ nhân mà y hằng tâm niệm.
Lòng Hòa Nguyệt chua xót, cúi đầu chẳng thèm nhìn tới Ninh Ngọc Hành bên cạnh.
Đại tướng quân thấy tiểu cô nương không nói một câu nào liền dừng bước. Mới vừa rồi ở ngự thư phòng, hoàng thượng không nói gì, nhưng y cùng người lớn lên từ nhỏ, trong lòng người nghĩ sao về Oản Oản, có quan tâm đến muội ấy không, y biết rất rõ. Nếu hoàng thượng đã không lên tiếng, y cũng sẽ tin tưởng người.
Nhưng còn Hòa Nguyệt…
“Hòa Nguyệt?”
“Ừ?” Hòa Nguyệt dừng chân mới phát hiện Ninh Ngọc Hành không còn đi bên cạnh nữa, nàng vừa định quay đầu nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, liền dỗi, giả bộ không nghe thấy gì, tiếp tục đi thẳng.
Được lắm, tình nhân cũ tới rồi, vừa ý lắm chứ gì? Đến cả muội muội cũng không cần.
Giận! Ninh Ngọc Hành thấy rõ nàng muốn quay đầu, nhưng lại giận đùng đùng đi thẳng về phía trước, bộ dáng này thật giống với Oản Oản, không sai vào đâu được, chẳng trách hai đứa lại hợp ý với nhau như vậy. Ninh Ngọc Hành cũng thư thả chút ít, sau đó lại nhanh chân đuổi theo sau.
Dù gì cũng là một tiểu cô nương, y chỉ với hai ba bước có thể đuổi theo dễ dàng, thấy nàng hoàn toàn không muốn ngẩng đầu lên nhìn mình, Ninh Ngọc Hành nhanh chân chặn đầu, ngăn cản đường đi của nàng.
Hòa Nguyệt giậm chân, khuôn mặt đỏ lên vì giận, nóng nảy nói: “Ninh Ngọc Hành!”
Nói thật, y chưa bao giờ thấy nàng tức giận, Hòa Nguyệt tuy là công chúa, nhưng khi ở trước mặt y lại luôn luôn nhu thuận nghe lời, so với lời đồn đại nàng ương bướng ngang ngạnh thì chẳng giống chút nào. Sau này lại có thêm Oản Oản chỉ điểm, y mới biết nguyên nhân tại sao, hôm nay nhìn nàng giận, y lại cảm thấy rất dễ thương.
Đôi mắt sáng ngời của Hòa Nguyệt khẽ chuyển động, miệng nhếch lên, hai gò ám ửng hồng, trông rất đáng yêu, giận dỗi mà cứ như làm nũng khiến cho người khác không kìm lòng được mà yêu thương. Ninh Ngọc Hành chạm nhẹ lên vai nàng, trầm giọng hỏi: “Giận à?”
Hòa Nguyệt bĩu môi, quay đầu qua một bên “Không có!”. Nàng làm sao có thể giận y được…
Biểu hiện này…Rõ ràng là giận…
“Hòa Nguyệt, có chuyện gì, nói ra có được không?” Y từ trước đến nay luôn bộc trực thẳng thắn, tâm tư của các cô nương, y thật sự đẽo gọt không ra.
Khó khi nào thanh âm của Ninh Ngọc Hành lại dịu dàng như vậy, tức giận trong lòng cũng vơi đi không ít, nàng uất ức cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Ninh đại ca, lần trước… lần trước uống rượu say, huynh có nhắc đến tên đó..”
“Hả?”
“Huynh gọi tên Thanh Tuyền, Ninh đại ca, huynh… có phải huynh đã thích Thanh Tuyền cô nương kia đúng không?” Tức giận bừng bừng là đúng rồi, nhưng mà vừa nãy ở ngự thư phòng, nét mặt của Thanh Tuyền kia rõ ràng là …nàng ta rõ ràng là thích đại hoàng huynh mà.
———–Cái người ngu ngốc này, không lẽ không nhìn ra được gì sao? Thanh Tuyền căn bản không thích y mà.
Hai má Hòa Nguyệt ửng đỏ, thấp giọng nhắc nhở: “Ninh đại ca!”
Lúc này, Ninh Ngọc Hành nào còn nghe được lời nào nữa, y chăm chú nhìn vào thiếu nữ đang đứng dưới cây liễu, nhẹ chân thúc vào bụng ngựa đi tới, dừng lại cách đó không xa.
Ninh Ngọc Hành bế Hòa Nguyệt xuống ngựa, nàng vội vã chạy tới chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giọng nói tràn ngập kích động cùng vui vẻ: “Oản Oản, mấy ngày nay nàng đi đâu? Có biết là khiến mọi người lo lắng thế nào không hả?”
Thấy Oản Oản nghe mà không đáp lại lời nào, Hòa Nguyệt ngừng cười, dò xét: “Oản Oản, nàng sao vậy? Nàng…”
Lời còn chưa nói xong, Ninh Ngọc Hành ở phía sau liền đưa tay chụp lấy cánh tay của Ninh Oản mà siết mạnh, động tác cực kỳ thô lỗ, sắc mặt đen lại như than: “Lại là cô!”
Nhìn Oản Oản bị nắm đỏ hết cả tay, Hòa Nguyệt hấp tấp kéo tay của Ninh Ngọc Hành ra, giọng trách cứ: “Ninh đại ca, huynh làm cái gì vậy, nắm Oản Oản đỏ tay rồi.” Sức lực y mạnh mẽ cỡ nào, Oản Oản chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, làm sao có thể không phân biệt nặng nhẹ như vậy? Ninh Ngọc Hành chẳng thèm để tâm xem Hòa Nguyệt nói cái gì, ánh mắt y sắc bén đến mức muốn giết người, giọng nói càng lúc càng cộc cằn: “Cô đem Oản Oản đi đâu?”
Đang lúc Hòa Nguyệt nghĩ Ninh Ngọc Hành có lẽ điên rồi thì Ninh Oản lên tiếng, vẻ mặt đầy ủy khuất: “Đau, Ninh Ngọc Hành, huynh buông tay ra!”
Ánh mắt Ninh Ngọc Hành phiếm đỏ nhưng tay vẫn không giảm bớt lực—-nhìn y trong bộ dáng này, Hòa Nguyệt không dám hó hé lời nào. Nàng hoàn toàn không hiểu tình hình bây giờ, theo lẽ thường thì hôm nay Oản Oản trở về, Ninh đại ca nên vui mừng mới đúng, thế nhưng hai người này lại… không bình thường….
Hòa Nguyệt nhíu mày, trong lòng thầm lo lắng.
Cơn đau nhức nhanh chóng lan tới mà Ninh Ngọc Hành này vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ, nhất định không bỏ qua cho nàng, “Ninh Ngọc Hành, gần một năm không gặp, tính tình huynh vẫn thô lỗ như vậy nhỉ!”
Ninh Ngọc Hành nghe cô nương trước mặt oán thán, tay liền buông lỏng một chút, mặt lạnh đi: “Thanh Tuyền, cô có phải là quỷ không vậy?”
Lần đầu tiên có thể là do ngoài ý muốn, nhưng còn lần thứ hai thì…
…Thanh…Thanh Tuyền?! Vừa nghe đến tên này Hòa Nguyệt bỗng thấy thật lo lắng.Đêm đó, Ninh Ngọc Hành trong cơn say đã vô tình nói ra tên này, nhưng mà…Hòa Nguyệt nhìn “Oản Oản” trước mắt, nghi ngờ:Vì sao Ninh đại ca lại gọi Oản Oản là Thanh Tuyền?
Chẳng lẽ…Như vừa nghĩ ra điều gì đó, Hòa Nguyệt mở to hai mắt, nàng chậm rãi quan sát cô gái trước mắt. Nàng quá giống Oản Oản, dung mạo này không sai khác đi đâu được, nhưng còn thần sắc và cảm giác về người này, lại rất khác biệt.
Trong lòng đã có đáp án, thế nhưng càng lúc Hòa Nguyệt càng cảm thấy nghi ngờ hơn nữa.
Khuôn mặt Hòa Nguyệt trắng bệch: Làm sao ……Làm sao có thể?
•
Vào lúc này, khung cảnh ở ngự thư phòng vô cùng ấm áp, hòa thuận, vui vẻ, người và mèo cùng hài hòa một chỗ.
Có điều… Lúc nãy chưa ăn sáng đã chạy đi tìm Sở Vân Thâm, bây giờ bao tử Ninh Oản kêu réo, không còn chút sức lực nào.
Ninh Ngọc Hành vừa rời khỏi, Lục Hòa vô cùng lo lắng chạy tới ngự thư phòng, nói là A Cửu không thấy đâu nữa. Nô tài hầu hạ ngự thư phòng nghe vậy liền tốt bụng nhắc nhở, con mèo nghịch ngợm kia đang ở trong thư phòng với hoàng thượng rồi. Lục Hòa bây giờ mới thở dài một hơi. Nghĩ vừa rồi A Cửu còn chưa ăn gì mà chạy luôn ra ngoài, Lục Hòa liền đi tới phòng ăn, sau đó mang theo món điểm tâm tinh xảo đi vào.
Tiểu A Cửu là bảo bối của hoàng thượng, nàng không thể để cho nó đói bụng được.
Bùi Khuyết nghe Lục Hòa giải thích mới biết Oản Oản lại không nghe lời chạy lung tung, giờ mệt nên mới chạy tới ngự thư phòng tìm y. Nếu chạy đến nơi khác, ngộ nhỡ có bị thương thì biết làm sao? Bùi Khuyết lo lắng không thôi, thật là muốn đem ngay sợi dây buộc nó lại cạnh bên, không cho chạy loạn đi đâu nữa.
Thế nhưng, nhìn con mèo nhỏ đang ngon lành ăn điểm tâm, y biết nàng sẽ không thích bị quản thúc.
Bùi Khuyết nhắm mắt, khuôn mặt thản nhiên. Lục Hòa ngẩng đầu lén đưa mắt nhìn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Lui xuống đi, chuyện hôm nay…không trách cô. Sau này để ý kỹ hơn một chút là được, nếu A Cửu muốn ra ngoài thì ngươi đi theo nó, canh chừng cẩn thận ở đằng sau.”
Hoàng thượng thật quá dung túng cho A Cửu rồi. Lục Hòa thầm nghĩ, trong lòng ước ao một điều gì đó, xoay người lui xuống.
Ninh Oản chỉ vùi đầu vào món điểm tâm, ăn từ đông sang tây, mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nào đó mới ngẩng đầu lên khỏi đống đồ ăn. Ánh mắt Bùi Khuyết đen láy đang nhìn nàng, kiểu ánh mắt này khiến nàng cảm thấy sợ sợ, rất là không quen.
“Meo meo…” Đừng có nhìn nàng như vậy nữa được không?
Bùi Khuyết nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn cân xứng của nàng, trong lòng thích thú, y đưa tay lấy mẩu thức ăn dính trên mép con mèo xuống, trầm giọng nói: “Không được chạy loạn nữa, biết chưa?”
“Meo meo” Nàng giơ móng vuốt bé nhỏ lên hiểu chuyện.
Bùi Khuyết cúi đầu cười ra tiếng, sau đó tiếp tục phê sổ sách. Hôm nay để cho nàng yên lặng ở bên cạnh y ăn điểm tâm, chỉ ở bên cạnh y thôi, như vậy là được rồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, con mèo bên cạnh đã lăn ra ngủ, cả người cuộn lại thành một đống. Bùi Khuyết cong miệng cười nhẹ, sau đó ôm lấy mèo nhỏ đặt nó lên trên tháp nghỉ. Y cúi đầu nhìn nàng hồi lâu thì nghe bên ngoài có tiếng báo.
Thị vệ đến nói là có Ninh Ngọc Hành cầu kiến.
Không phải là đã trở về rồi sao, giờ lại quay trở lại?
Bùi Khuyết cảm thấy nghi nghi nhưng cũng chưa nói gì, Ninh Ngọc Hành tính tình lúc nào cũng hấp tấp, không biết lần này kiếm y có chuyện gì.
•
Bùi Khuyết nhìn Ninh Ngọc Hành và Hòa Nguyệt tiến vào, sau
đó ánh mắt dừng hẳn sang người bên cạnh hai người họ, ánh mắt y đột nhiên sáng ngời, sau đó nhanh chóng điều chỉnh phản ứng.
Thanh Tuyền vừa thấy được Bùi Khuyết thì hai mắt đều sáng lên, mới lúc nãy Ninh Ngọc Hành đối xử thế kia với nàng, nàng giận lắm nhưng cũng không thể nói gì, bây giờ….Thanh Tuyền uất ức nhìn người đứng phía sau ngự án, yếu ớt nói: “Bùi Khuyết, Ninh Ngọc Hành vừa mới bắt nạt ta.”
Ninh Oản kia lớn lên vừa trắng trẻo lại tươi xinh mọng nước, nhưng dung mạo thực sự của nàng vốn dĩ hơn hẳn Ninh Oản, nàng biết, Bùi Khuyết là loại người không dễ thay đổi tình cảm của bản thân, nàng chỉ còn cách dựa vào bộ dáng yêu thích này của y, nũng nịu nhõng nhẽo, y đương nhiên sẽ đau lòng.
Thanh Tuyền không nói không rằng, môi cong cong, mắt ngân ngấn nước, vô cùng tội nghiệp.
Nhìn người con gái trước mắt, Bùi Khuyết thở dài một hơi —— ít ra cũng tìm được người về. Nhưng nhìn dáng dấp của nàng, lại nghe thấy giọng nói của nàng, y ức chế không chịu được. Mắt thoáng nhìn qua con mèo nhỏ đang ngủ ngon lành trên tháp nghỉ, trong lòng thầm nghĩ: Không thể để cho Oản Oản biết.
Y muốn lặng lẽ đưa Oản Oản thật sự trở về.
Bùi Khuyết không nói gì thêm, phái người đưa Thanh Tuyền về Giáng Đào các nghỉ ngơi cho tốt, Thanh Tuyền lại tưởng y ngại vì có người ở đây nên cũng ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng vui vẻ: Dù gì thì tối đến, Bùi Khuyết sẽ tìm nàng thôi.
•
Hòa Nguyệt vẫn chưa tiếp thu nổi sự việc hoang đường vừa rồi, nàng rất lo cho Oản Oản bây giờ đang không biết ở nơi nào, giờ lại phải lo thêm một chuyện nữa, chính là Thanh Tuyền.
Giây trước còn đang ở trên lưng ngựa, ngồi trong lòng của y, giây sau lại vô tình biết được nữ nhân mà y hằng tâm niệm.
Lòng Hòa Nguyệt chua xót, cúi đầu chẳng thèm nhìn tới Ninh Ngọc Hành bên cạnh.
Đại tướng quân thấy tiểu cô nương không nói một câu nào liền dừng bước. Mới vừa rồi ở ngự thư phòng, hoàng thượng không nói gì, nhưng y cùng người lớn lên từ nhỏ, trong lòng người nghĩ sao về Oản Oản, có quan tâm đến muội ấy không, y biết rất rõ. Nếu hoàng thượng đã không lên tiếng, y cũng sẽ tin tưởng người.
Nhưng còn Hòa Nguyệt…
“Hòa Nguyệt?”
“Ừ?” Hòa Nguyệt dừng chân mới phát hiện Ninh Ngọc Hành không còn đi bên cạnh nữa, nàng vừa định quay đầu nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, liền dỗi, giả bộ không nghe thấy gì, tiếp tục đi thẳng.
Được lắm, tình nhân cũ tới rồi, vừa ý lắm chứ gì? Đến cả muội muội cũng không cần.
Giận! Ninh Ngọc Hành thấy rõ nàng muốn quay đầu, nhưng lại giận đùng đùng đi thẳng về phía trước, bộ dáng này thật giống với Oản Oản, không sai vào đâu được, chẳng trách hai đứa lại hợp ý với nhau như vậy. Ninh Ngọc Hành cũng thư thả chút ít, sau đó lại nhanh chân đuổi theo sau.
Dù gì cũng là một tiểu cô nương, y chỉ với hai ba bước có thể đuổi theo dễ dàng, thấy nàng hoàn toàn không muốn ngẩng đầu lên nhìn mình, Ninh Ngọc Hành nhanh chân chặn đầu, ngăn cản đường đi của nàng.
Hòa Nguyệt giậm chân, khuôn mặt đỏ lên vì giận, nóng nảy nói: “Ninh Ngọc Hành!”
Nói thật, y chưa bao giờ thấy nàng tức giận, Hòa Nguyệt tuy là công chúa, nhưng khi ở trước mặt y lại luôn luôn nhu thuận nghe lời, so với lời đồn đại nàng ương bướng ngang ngạnh thì chẳng giống chút nào. Sau này lại có thêm Oản Oản chỉ điểm, y mới biết nguyên nhân tại sao, hôm nay nhìn nàng giận, y lại cảm thấy rất dễ thương.
Đôi mắt sáng ngời của Hòa Nguyệt khẽ chuyển động, miệng nhếch lên, hai gò ám ửng hồng, trông rất đáng yêu, giận dỗi mà cứ như làm nũng khiến cho người khác không kìm lòng được mà yêu thương. Ninh Ngọc Hành chạm nhẹ lên vai nàng, trầm giọng hỏi: “Giận à?”
Hòa Nguyệt bĩu môi, quay đầu qua một bên “Không có!”. Nàng làm sao có thể giận y được…
Biểu hiện này…Rõ ràng là giận…
“Hòa Nguyệt, có chuyện gì, nói ra có được không?” Y từ trước đến nay luôn bộc trực thẳng thắn, tâm tư của các cô nương, y thật sự đẽo gọt không ra.
Khó khi nào thanh âm của Ninh Ngọc Hành lại dịu dàng như vậy, tức giận trong lòng cũng vơi đi không ít, nàng uất ức cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Ninh đại ca, lần trước… lần trước uống rượu say, huynh có nhắc đến tên đó..”
“Hả?”
“Huynh gọi tên Thanh Tuyền, Ninh đại ca, huynh… có phải huynh đã thích Thanh Tuyền cô nương kia đúng không?” Tức giận bừng bừng là đúng rồi, nhưng mà vừa nãy ở ngự thư phòng, nét mặt của Thanh Tuyền kia rõ ràng là …nàng ta rõ ràng là thích đại hoàng huynh mà.
———–Cái người ngu ngốc này, không lẽ không nhìn ra được gì sao? Thanh Tuyền căn bản không thích y mà.
Danh sách chương