Ngày kế.
Bùi Khuyết nhìn chồng giấy dày trước mặt, từng chữ đều nhau, so với vài ngày trước đó đúng là tiến bộ rất nhiều, ít nhất là đã sạch sẽ ngay ngắn hơn.
Y nhìn đến sững sờ.
Có thể không tiến bộ được sao? Mỗi một lần viết chữ tốt, tiểu cô nương lại ngửa đầu chu môi đòi y hôn, hôn xong lại viết tiếp một chương nữa, làm không biết mệt.
Y hôn nàng, rõ ràng là y được lợi…. cô bé ngốc à.
Bùi Khuyết đưa tay đặt lên, tự nhiên không biết phải làm gì bây giờ, bàn tay chạm lên chữ viết, dường như y có thể nhìn thấy tiểu cô nương nhịn đau quật cường mà viết, làm cho y vừa đau lòng vừa tự trách.
Y không biết mình phải làm gì bây giờ.
”Đại hoàng huynh à, huynh làm Oản Oản không vui sao?” Hòa Nguyệt nhìn bộ dạng phiền não của Bùi Khuyết, còn Oản Oản lại nói không khỏe xin nghỉ mấy ngày, lúc này nàng mới cảm thấy có vẻ không thích hợp. Trước mắt là một chồng giấy dày, nghi ngờ càng tăng lên, nàng cẩn thận hỏi, “Huynh không phải… phạt nàng chép sách chứ?”
Tiên sinh và đệ tử, chẳng qua là nàng muốn cho hai người họ có chút tình thú thôi, đại hoàng huynh của nàng đúng là không hiểu chút nào….
Hòa Nguyệt là hoàng muội của y, lại là bạn tốt của Oản Oản, Bùi Khuyết cũng không giấu giếm nữa, nhân tiện nói: “Hôm qua…. huynh đánh nàng”. Vừa nói xong, lại kể đầu đuôi sự việc cho Hòa Nguyệt nghe, đương nhiên…. mấy cử chỉ thân mật chỉ nói thoáng qua nhẹ nhàng bâng quơ mà thôi.
Hòa Nguyệt nghe xong mà hoảng sợ, ánh mắt có vẻ hơi đồng tình, từ từ nói: “Đại hoàng huynh à, đây là huynh không đúng rồi. Oản Oản là cô nương, nói cho huynh đánh nàng, chỉ là khi giận dỗi thôi, nghĩ một đằng nói một nẻo ấy mà, huynh lại…”.Sau đó cừ đè ra mà cường hôn là được, sao lại làm thế chứ.
Giờ thì hiểu rồi, nhưng mà lúc ấy đâu biết nói gì. Bùi Khuyết nhíu mày, nhìn Hòa Nguyệt bên cạnh: “Muội và Oản Oản quan hệ tốt, có biết nàng ấy gần đây thích làm cái gì không?” Lúc ở cùng y, nàng chỉ thích y hôn, y ôm nàng, nhưng giờ y còn không thể đến trước mặt nàng mà nói – “Oản Oản, muội ôm huynh sờ huynh đi” được.
Lời này…. làm sao mà nói.
Thích làm gì à? Hòa Nguyệt cúi đầu nghĩ, sau đó khẽ ho vài tiếng, giọng cũng thấp hơn vài phần, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Bùi Khuyết, “À…. muội nói với huynh, không cho huynh phạt muội đó”.
”Muội nói Oản Oản thích gì, huynh sao có thể phạt muội chứ”. Y giờ sao còn dám phạt mấy tiểu cô nương các nàng nữa đây.
”Huynh xác định?” Hòa Nguyệt giương mắt nhìn y, lại hỏi lần nữa.
”Ừ”. Bùi Khuyết gật đầu.
Hòa Nguyệt lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười cười chạy tới cái hòm nhỏ của mình, một lát đã mang một chồng sách tới. Chồng sách có tầm mười bản, đặt luôn trước mặt Bùi Khuyết. Y nghi hoặc, cúi đầu nhìn, phía trên viết ” thần tiên cũng có quy tắc”.
Bùi Khuyết nhớ tới Oản Oản trước kia có cầm bản ” phù dung trướng”, lại cúi đầu nhìn chồng sách này một cái, chữ và hình vẽ phía trên tương tự nhau, vừa nhìn đã biệt loại sách gì….
”Hòa Nguyệt, muội….” Bùi Khuyết nghẹn lời.
”Đại hoàng huynh à, huynh đã nói không phạt muội mà”. Hòa Nguyệt mở to mắt cực kì tức giận. Nếu là người khác nàng đương nhiên sẽ không nói chuyện này ra, nhưng nàng là tin đại hoàng huynh, cũng là vì Oản Oản, nàng mới chấp nhận trả giá.
Bùi Khuyết thở dài, hóa ra…. hóa ra Oản Oản là bị Hòa Nguyệt làm hư, Hòa Nguyệt so với Oản Oản còn nhỏ hơn một tuổi. Y thực sự là…. không nghĩ tới.
”Mấy ngày nay, Oản Oản thích nhất là xem…. sách…..”. Hòa Nguyệt dừng một chút, ngượng ngùng nói tiếp “….Diễm bản này đó. Mấy bản này nàng chưa xem, chắc sẽ thích, nếu đại hoàng huynh đưa cho Oản Oản, nàng sẽ tha thứ cho huynh mà, không giận nữa đâu”.
Bùi Khuyết: “…” Lời này đúng là hấp dẫn, nhưng mà… để y tặng Oản Oản diễm bản, sao có thể? Bùi Khuyết đưa mắt nhìn cửa sổ, biết làm sao…. cũng không có cách nào hơn.
Bùi Khuyết cầm…. diễm bản, nhưng không vội đến ngay Giáng Đào Các, mà là trở về Đông cung.
Y chưa sẵn sàng tặng cho Oản Oản món quà này, lần trước nghiêm túc dạy nàng không được xem thứ đó, giờ vì muốn nàng vui mà đem tặng diễm bản… Bùi Khuyết ngẩng đầu nhìn mái ngói lưu ly màu vàng trên cung điện, một vầng sáng lấp lánh nhẹ nhàng, cực kì xinh đẹp.
Giữa bầu trời xanh biếc mờ ảo xa xa, thăm thẳm như tẩy rửa, những đám mây trắng lững lờ bay.
Quang cảnh tươi đẹp như tranh này, mà y lại cầm diễm bản trong tay, thực sự là….. xuân ý chưa nùng, trời vẫn còn lạnh mà Bùi Khuyết lại cảm thấy nóng đến mức đổ mồ hôi.
Vừa bước vào điện, Thường An đã thấy thái tử điện hạ nhà mình trên tay cầm nhiều sách như vậy, định chạy đến cầm giúp, Bùi Khuyết khẽ ho một tiếng, sắc mặt như thường nói: “Không cần”. Sách này làm sao cho bọn họ nhìn thấy được.
Thường An tuy cảm thấy kì lạ nhưng cũng không dám nói thêm gì, nhìn sắc mặt thái tử điện hạ nhà mình bình tĩnh đi tới thư phòng. Thư phòng vốn là nơi thái tử không cho phép bọn họ tới gần, cho nên không theo vào nữa.
Bùi Khuyết ngồi ngay ngắn trên thư án, nhìn quyển sách được đặt chỉnh tề trên bàn, nhất thời không biết làm gì bây giờ. Y lẳng lặng nhìn bìa ngoài, đắn đo một lát rồi mới nghĩ: thôi, nếu Oản Oản vui thì cứ để cho nàng xem đi.
Tưởng tượng xong, y lại do dự. Nếu Oản Oản nhìn thấy thứ gì xấu, chỉ sợ việc học hành bị hỏng. Bùi Khuyết lo lắng cực kì, suy nghĩ một lúc lâu mới ra biện pháp – y xem trước một lần, kiểm tra qua, sau đó chọn lựa những quyển trình độ thấp một chút cho Oản Oản.
…..
Suốt bốn canh giờ, sau khi Bùi Khuyết tỉ mỉ xem xong năm quyển sách, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng, miệng khô lưỡi đắng, trong lòng âm thầm quyết đinh, mấy cái này…. tuyệt đối không thể để Oản Oản xem.
- quyển này càng cao thâm hơn quyển khác, không có quyển nào trình độ thấp cả.
*
Giáng Đào các.
Trong phòng lúc này Ninh Oản đang dùng bữa tối, tối qua sau một buổi múa bút thành văn, lòng bàn tay giờ sưng lớn, lại còn đau, cầm chiếc đũa thôi cũng khiến nàng đau chảy nước mắt. Yên Chi đứng một bên nhìn không nổi, quan tâm nói: “Tiểu thư, để nô tỳ hầu hạ người được không?” Không chịu bôi thuốc, cũng không để cho nàng xem, lại không muốn gặp thái tử điện hạ, quả thực muốn nàng lo lắng mà,
Ninh Oản mệt mỏi nói một câu: “Không cần, ta ăn không nổi”.
Không ăn….. Yên Chi càng lo hơn, sợ tiểu thư nhà mình cứ thế làm thân thể suy sụp, đêm qua cả đêm không chợp mắt, sáng nay viết xong thì đưa cho nàng mang đến Lam Vân cung, giờ đến cơm cũng không muốn ăn – phải làm sao mới tốt đây.
”Nô tỳ chuẩn bị đu đủ hầm vú bò cho tiểu thư ăn một ít nhé?” Yên Chi nhỏ giọng đề nghị. Mấy ngày nay tiểu thư nhà nàng thích ăn cái này nhất mà.
Nhưng Yên Chi không ngờ là, vừa mới nhắc đến, Ninh Oản liền nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nói, “Không ăn”. Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Về sau cũng không ăn, cũng không được để ta nhìn thấy món này”.
- dù bổ như thế nào, nàng cũng không hơn được kích thước trời sinh của người ta.
Son hoàn toàn hết cách, đành cúi đầu im lặng, tiếp tục nghĩ biện pháp. Trong lòng nhủ thầm: nếu giờ này thái tử điện hạ đến thì tốt biết bao.
Ninh Oản thực sự là không muốn ăn chút gì, trong đầu cũng vô cùng khó chịu. Lúc sớm A Khuyết còn tới Giáng Đào các, tuy nàng không gặp nhưng biết y đến, trong lòng nàng vấn có gì an ủi, nhưng giờ chờ mỏi mắt….. cả một ngày, y cũng không thèm tới.
Y rõ ràng đã thấy tập nàng viết, cũng biết nàng cả đêm không ngủ, bàn tay cũng đau, sao lại không đến thăm nàng.
Không phải là…. y ghét bỏ nàng rồi ư?
Ninh Oản nghĩ, mấy ngày nay nàng ngày ngày bám lấy, thường xuyên làm trò với y, nhất định là y ngại nàng không rụt rè, là một cô nương tùy tiện. Trong lòng Ninh Oản càng lúc càng khó chịu, uất ức đến khóc.
Rõ ràng là y đánh nàng mà. Nàng lau lau mắt, buồn phiền hơn.
*
Nhìn diễm bản một lúc đã lâu, Bùi Khuyết mới cảm thấy hơi đói bụng.
Y nhìn ra hoàng hôn phủ bóng bên ngoài, trong lòng hơi lo lắng, không biết Oản Oản có dùng bữa tối chưa?
Bùi Khuyết vốn định qua nhìn một lát, chỉ là…. giờ phút này trong đầu y tràn đầy hình ảnh kiều diễm đó, nếu đi, chỉ sợ không khống chế được mình. Hơn nữa…. nàng giận, chắc chắn cũng không chịu gặp y. Y suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mai lại đến, sau đó nói chuyện với nàng, không bao giờ…. la mắng nàng nữa.
Vào đêm.
Bùi Khuyết nằm trên giường trằn trọc khó ngủ. Nhắm mặt lại thôi, trong đầu y lại là tiểu cô nương sắc mặt ửng đỏ dựa vào người mình, liếm y, hôn y, giống như con mèo nhỏ. Y không dám nhắm mắt, sợ mình sẽ nghĩ đến những thứ hoang đường hơn…. làm cho y tim đập mặt đỏ.
Đống sách đó bị y khinh bỉ giấu trong thư phòng, chắc chắn không thể để Oản Oản nhìn, nội dung bên trong quá sức hương diễm, ngay cả y nhìn còn thấy…. Bùi Khuyết thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy đến phòng tắm.
Những thứ ban ngày nhìn được, bây giờ trong mộng đều toàn là những khung cảnh kiều diễm, chẳng qua nam nữ bên trong lại là y và Oản Oản, trước kia không phải chưa từng mơ thấy những giấc mộng hoang đường như vậy, nhưng bây giờ, quả thực quá mức mê người, y dường như có thể cảm nhận được tiểu cô nương bị mình đặt dưới thân, mồ hôi đầm đìa, thở gấp.
Lúc tỉnh lại, Bùi Khuyết cảm giác quần trong có chút khác thường, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mộng, hai má y lại đỏ rực lên, càng không biết phải đối mắt với nàng thế nào.
Nhưng hai ngày rồi chưa gặp nàng, cũng không biết tay nàng giờ còn đau không. Bùi Khuyết chỉnh đốn lại suy nghĩ một lần nữa, quyết định đến gặp nàng, Oản Oản tuy yếu ớt, nhưng tính tình ngoan ngoãn, giờ chắc cũng sắp hết giận rồi, y không thể để sự việc đó diễn ra lần nữa.
Trước khi đi Bùi Khuyết tắm rửa thêm lần nữa, thay áo choàng mới, sửa sang trang phục bên ngoài thật kĩ.
Giáng Đào các cách Đông cung không xa, đi một khắc là đến. Bùi Khuyết vừa đi vừa cân nhắc, gặp Oản Oản rồi, y tốt nhất là không nói gì, sợ nói sai cái gì lại làm nàng giận thêm.
Nhưng là…. nếu không nói, nàng cũng sẽ giận thì sao? Bùi Khuyết nhíu mày.
Bùi Khuyết lần đầu tiên hiểu được cái gì là thúc thủ vô sách [bó tay], quả thực là một biện pháp nhỏ xíu cũng không có. Nếu là…. nếu thực sự không dỗ được, y sẽ hôn nàng một cái đi, có lẽ nàng sẽ không giận.
”Biểu ca”. Phó Dư Thù không ngờ đi nửa đường lại ngẫu nhiên gặp Bùi Khuyết, trùng hợp là hôm qua bác đã nói cho nàng biết Hoàng Thượng đồng ý cho nàng làm sườn phi của Bùi Khuyết, tâm tình trở nên tốt vô cùng, lần này thấy Bùi Khuyết ở đây đương nhiên tư tâm tăng vọt.
Hoàng Thượng cũng thật là, sao lại bảo Bùi Khuyết đường đường là thái tử đi đọc sách tập viết với Hòa Nguyệt công chúa chứ, lại còn bảo Ninh Oản làm thư đồng, nghĩ đến là phát bực.
Nghe tiếng, Bùi Khuyết mới dừng bước chân, nhìn Phó Dư Thù đi tới, hơi nhíu mày – tiểu cô nương của y, không thích y tiếp xúc với nữ tử khác.
”Biểu ca đi đến chỗ Hòa Nguyệt công chúa sao?” Phó Dư Thù tỉ mỉ chau chuốt ăn mặc, ngày ngày đều muốn xuất hiện với tư thái tốt nhất trước mặt Bùi Khuyết, hôm nay rốt cục cũng thỏa lòng.
Bùi Khuyết nhìn nữ tử tươi cười như hoa trước mặt, nhớ đến Oản Oản ngày ấy khóc tội nghiệp như thế nào, y vội nghiêng đầu đi không nhìn tới, trầm giọng thản nhiên ừ một tiếng.
Ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn mình, Phó Dư Thù uất ức cắn môi, vừa thấy uất ức nhưng nhớ tới chuyện tối qua, nhìn thấy phản ứng của Bùi Khuyết như vậy nàng lại vui mừng: Hoàng Thượng đồng ý cho nàng làm sườn phi của Bùi Khuyết, chuyện này đương nhiên Bùi Khuyết biết, huống hồ trước đó Hoàng Thường còn gọi Ninh Oản tới, chắc xem ra Bùi Khuyết tuy giận nhưng không hề từ chối.
Nàng tự nhận bây giờ vị trí của Ninh Oản trong lòng Bùi Khuyết rất lớn, nhưng thời gian còn dài, nàng có thể từ từ tranh thủ. Nhìn Bùi Khuyết lãnh đạm với nàng, có lẽ là do Ninh Oản biết nàng được làm sườn phi của y nên ghen tị tức giận, mà Bùi Khuyết để ý đến Ninh Oản nên mới dùng thái độ đó với nàng mà thôi.
Nghĩ vậy, tâm tình Phó Dư Thù tốt hơn nhiều.
Ít nhất Bùi Khuyết cũng chấp nhận nàng rồi.
”Biểu ca phải đi gặp Ninh muội muội sao”. Phó Dư Thù mím môi cười, cực kì săn sóc nói: “Biểu ca yêu tâm, Ninh muội muội tuổi nhỏ như vậy, về sau…. về sau Thù Nhi sẽ nhường nàng”.
Bùi Khuyết vốn không có hứng thú, chỉ muốn sớm đến Giáng Đào các gặp Oản Oản thôi, nhưng nghe ý vừa rồi, lại thấy lời nàng ta có vẻ kì quái, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Lời của muội….. là ý gì?”
- cái gì là…. “về sau”?
Phó Dư Thù dù sao cũng là cô nương chưa gả, trước mặt lại là vị hôn phu tương lai của mình, đương nhiên là sẽ có chút thẹn thùng, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng thủ thỉ: “Biểu ca không phải biết rõ rồi sao? Cho dù…. cho dù Hoàng Thượng không nói, hôm trước Ninh muội muội cũng đến Ngự thư phòng rồi, chuyện này chắc sẽ báo cho biểu ca huynh”. Rõ ràng là biết, còn muốn hỏi lại nàng, đúng là làm cho nàng ngại ngùng mà.
Hôm trước, Ngự thư phòng…. Dư Thù.
Nói rõ ràng như thế, hơn nữa thái độ hôm đó Oản Oản đối với mình, nếu giờ y vẫn không đoán ra chuyện gì thì bị ngốc rồi.
Y nhớ tới hôm ấy y đánh nàng, nàng lại khóc thương tâm đến vậy.
- hóa ra không phải vì đau,….. mà là uất ức
Bùi Khuyết nhìn chồng giấy dày trước mặt, từng chữ đều nhau, so với vài ngày trước đó đúng là tiến bộ rất nhiều, ít nhất là đã sạch sẽ ngay ngắn hơn.
Y nhìn đến sững sờ.
Có thể không tiến bộ được sao? Mỗi một lần viết chữ tốt, tiểu cô nương lại ngửa đầu chu môi đòi y hôn, hôn xong lại viết tiếp một chương nữa, làm không biết mệt.
Y hôn nàng, rõ ràng là y được lợi…. cô bé ngốc à.
Bùi Khuyết đưa tay đặt lên, tự nhiên không biết phải làm gì bây giờ, bàn tay chạm lên chữ viết, dường như y có thể nhìn thấy tiểu cô nương nhịn đau quật cường mà viết, làm cho y vừa đau lòng vừa tự trách.
Y không biết mình phải làm gì bây giờ.
”Đại hoàng huynh à, huynh làm Oản Oản không vui sao?” Hòa Nguyệt nhìn bộ dạng phiền não của Bùi Khuyết, còn Oản Oản lại nói không khỏe xin nghỉ mấy ngày, lúc này nàng mới cảm thấy có vẻ không thích hợp. Trước mắt là một chồng giấy dày, nghi ngờ càng tăng lên, nàng cẩn thận hỏi, “Huynh không phải… phạt nàng chép sách chứ?”
Tiên sinh và đệ tử, chẳng qua là nàng muốn cho hai người họ có chút tình thú thôi, đại hoàng huynh của nàng đúng là không hiểu chút nào….
Hòa Nguyệt là hoàng muội của y, lại là bạn tốt của Oản Oản, Bùi Khuyết cũng không giấu giếm nữa, nhân tiện nói: “Hôm qua…. huynh đánh nàng”. Vừa nói xong, lại kể đầu đuôi sự việc cho Hòa Nguyệt nghe, đương nhiên…. mấy cử chỉ thân mật chỉ nói thoáng qua nhẹ nhàng bâng quơ mà thôi.
Hòa Nguyệt nghe xong mà hoảng sợ, ánh mắt có vẻ hơi đồng tình, từ từ nói: “Đại hoàng huynh à, đây là huynh không đúng rồi. Oản Oản là cô nương, nói cho huynh đánh nàng, chỉ là khi giận dỗi thôi, nghĩ một đằng nói một nẻo ấy mà, huynh lại…”.Sau đó cừ đè ra mà cường hôn là được, sao lại làm thế chứ.
Giờ thì hiểu rồi, nhưng mà lúc ấy đâu biết nói gì. Bùi Khuyết nhíu mày, nhìn Hòa Nguyệt bên cạnh: “Muội và Oản Oản quan hệ tốt, có biết nàng ấy gần đây thích làm cái gì không?” Lúc ở cùng y, nàng chỉ thích y hôn, y ôm nàng, nhưng giờ y còn không thể đến trước mặt nàng mà nói – “Oản Oản, muội ôm huynh sờ huynh đi” được.
Lời này…. làm sao mà nói.
Thích làm gì à? Hòa Nguyệt cúi đầu nghĩ, sau đó khẽ ho vài tiếng, giọng cũng thấp hơn vài phần, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Bùi Khuyết, “À…. muội nói với huynh, không cho huynh phạt muội đó”.
”Muội nói Oản Oản thích gì, huynh sao có thể phạt muội chứ”. Y giờ sao còn dám phạt mấy tiểu cô nương các nàng nữa đây.
”Huynh xác định?” Hòa Nguyệt giương mắt nhìn y, lại hỏi lần nữa.
”Ừ”. Bùi Khuyết gật đầu.
Hòa Nguyệt lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười cười chạy tới cái hòm nhỏ của mình, một lát đã mang một chồng sách tới. Chồng sách có tầm mười bản, đặt luôn trước mặt Bùi Khuyết. Y nghi hoặc, cúi đầu nhìn, phía trên viết ” thần tiên cũng có quy tắc”.
Bùi Khuyết nhớ tới Oản Oản trước kia có cầm bản ” phù dung trướng”, lại cúi đầu nhìn chồng sách này một cái, chữ và hình vẽ phía trên tương tự nhau, vừa nhìn đã biệt loại sách gì….
”Hòa Nguyệt, muội….” Bùi Khuyết nghẹn lời.
”Đại hoàng huynh à, huynh đã nói không phạt muội mà”. Hòa Nguyệt mở to mắt cực kì tức giận. Nếu là người khác nàng đương nhiên sẽ không nói chuyện này ra, nhưng nàng là tin đại hoàng huynh, cũng là vì Oản Oản, nàng mới chấp nhận trả giá.
Bùi Khuyết thở dài, hóa ra…. hóa ra Oản Oản là bị Hòa Nguyệt làm hư, Hòa Nguyệt so với Oản Oản còn nhỏ hơn một tuổi. Y thực sự là…. không nghĩ tới.
”Mấy ngày nay, Oản Oản thích nhất là xem…. sách…..”. Hòa Nguyệt dừng một chút, ngượng ngùng nói tiếp “….Diễm bản này đó. Mấy bản này nàng chưa xem, chắc sẽ thích, nếu đại hoàng huynh đưa cho Oản Oản, nàng sẽ tha thứ cho huynh mà, không giận nữa đâu”.
Bùi Khuyết: “…” Lời này đúng là hấp dẫn, nhưng mà… để y tặng Oản Oản diễm bản, sao có thể? Bùi Khuyết đưa mắt nhìn cửa sổ, biết làm sao…. cũng không có cách nào hơn.
Bùi Khuyết cầm…. diễm bản, nhưng không vội đến ngay Giáng Đào Các, mà là trở về Đông cung.
Y chưa sẵn sàng tặng cho Oản Oản món quà này, lần trước nghiêm túc dạy nàng không được xem thứ đó, giờ vì muốn nàng vui mà đem tặng diễm bản… Bùi Khuyết ngẩng đầu nhìn mái ngói lưu ly màu vàng trên cung điện, một vầng sáng lấp lánh nhẹ nhàng, cực kì xinh đẹp.
Giữa bầu trời xanh biếc mờ ảo xa xa, thăm thẳm như tẩy rửa, những đám mây trắng lững lờ bay.
Quang cảnh tươi đẹp như tranh này, mà y lại cầm diễm bản trong tay, thực sự là….. xuân ý chưa nùng, trời vẫn còn lạnh mà Bùi Khuyết lại cảm thấy nóng đến mức đổ mồ hôi.
Vừa bước vào điện, Thường An đã thấy thái tử điện hạ nhà mình trên tay cầm nhiều sách như vậy, định chạy đến cầm giúp, Bùi Khuyết khẽ ho một tiếng, sắc mặt như thường nói: “Không cần”. Sách này làm sao cho bọn họ nhìn thấy được.
Thường An tuy cảm thấy kì lạ nhưng cũng không dám nói thêm gì, nhìn sắc mặt thái tử điện hạ nhà mình bình tĩnh đi tới thư phòng. Thư phòng vốn là nơi thái tử không cho phép bọn họ tới gần, cho nên không theo vào nữa.
Bùi Khuyết ngồi ngay ngắn trên thư án, nhìn quyển sách được đặt chỉnh tề trên bàn, nhất thời không biết làm gì bây giờ. Y lẳng lặng nhìn bìa ngoài, đắn đo một lát rồi mới nghĩ: thôi, nếu Oản Oản vui thì cứ để cho nàng xem đi.
Tưởng tượng xong, y lại do dự. Nếu Oản Oản nhìn thấy thứ gì xấu, chỉ sợ việc học hành bị hỏng. Bùi Khuyết lo lắng cực kì, suy nghĩ một lúc lâu mới ra biện pháp – y xem trước một lần, kiểm tra qua, sau đó chọn lựa những quyển trình độ thấp một chút cho Oản Oản.
…..
Suốt bốn canh giờ, sau khi Bùi Khuyết tỉ mỉ xem xong năm quyển sách, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng, miệng khô lưỡi đắng, trong lòng âm thầm quyết đinh, mấy cái này…. tuyệt đối không thể để Oản Oản xem.
- quyển này càng cao thâm hơn quyển khác, không có quyển nào trình độ thấp cả.
*
Giáng Đào các.
Trong phòng lúc này Ninh Oản đang dùng bữa tối, tối qua sau một buổi múa bút thành văn, lòng bàn tay giờ sưng lớn, lại còn đau, cầm chiếc đũa thôi cũng khiến nàng đau chảy nước mắt. Yên Chi đứng một bên nhìn không nổi, quan tâm nói: “Tiểu thư, để nô tỳ hầu hạ người được không?” Không chịu bôi thuốc, cũng không để cho nàng xem, lại không muốn gặp thái tử điện hạ, quả thực muốn nàng lo lắng mà,
Ninh Oản mệt mỏi nói một câu: “Không cần, ta ăn không nổi”.
Không ăn….. Yên Chi càng lo hơn, sợ tiểu thư nhà mình cứ thế làm thân thể suy sụp, đêm qua cả đêm không chợp mắt, sáng nay viết xong thì đưa cho nàng mang đến Lam Vân cung, giờ đến cơm cũng không muốn ăn – phải làm sao mới tốt đây.
”Nô tỳ chuẩn bị đu đủ hầm vú bò cho tiểu thư ăn một ít nhé?” Yên Chi nhỏ giọng đề nghị. Mấy ngày nay tiểu thư nhà nàng thích ăn cái này nhất mà.
Nhưng Yên Chi không ngờ là, vừa mới nhắc đến, Ninh Oản liền nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nói, “Không ăn”. Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Về sau cũng không ăn, cũng không được để ta nhìn thấy món này”.
- dù bổ như thế nào, nàng cũng không hơn được kích thước trời sinh của người ta.
Son hoàn toàn hết cách, đành cúi đầu im lặng, tiếp tục nghĩ biện pháp. Trong lòng nhủ thầm: nếu giờ này thái tử điện hạ đến thì tốt biết bao.
Ninh Oản thực sự là không muốn ăn chút gì, trong đầu cũng vô cùng khó chịu. Lúc sớm A Khuyết còn tới Giáng Đào các, tuy nàng không gặp nhưng biết y đến, trong lòng nàng vấn có gì an ủi, nhưng giờ chờ mỏi mắt….. cả một ngày, y cũng không thèm tới.
Y rõ ràng đã thấy tập nàng viết, cũng biết nàng cả đêm không ngủ, bàn tay cũng đau, sao lại không đến thăm nàng.
Không phải là…. y ghét bỏ nàng rồi ư?
Ninh Oản nghĩ, mấy ngày nay nàng ngày ngày bám lấy, thường xuyên làm trò với y, nhất định là y ngại nàng không rụt rè, là một cô nương tùy tiện. Trong lòng Ninh Oản càng lúc càng khó chịu, uất ức đến khóc.
Rõ ràng là y đánh nàng mà. Nàng lau lau mắt, buồn phiền hơn.
*
Nhìn diễm bản một lúc đã lâu, Bùi Khuyết mới cảm thấy hơi đói bụng.
Y nhìn ra hoàng hôn phủ bóng bên ngoài, trong lòng hơi lo lắng, không biết Oản Oản có dùng bữa tối chưa?
Bùi Khuyết vốn định qua nhìn một lát, chỉ là…. giờ phút này trong đầu y tràn đầy hình ảnh kiều diễm đó, nếu đi, chỉ sợ không khống chế được mình. Hơn nữa…. nàng giận, chắc chắn cũng không chịu gặp y. Y suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mai lại đến, sau đó nói chuyện với nàng, không bao giờ…. la mắng nàng nữa.
Vào đêm.
Bùi Khuyết nằm trên giường trằn trọc khó ngủ. Nhắm mặt lại thôi, trong đầu y lại là tiểu cô nương sắc mặt ửng đỏ dựa vào người mình, liếm y, hôn y, giống như con mèo nhỏ. Y không dám nhắm mắt, sợ mình sẽ nghĩ đến những thứ hoang đường hơn…. làm cho y tim đập mặt đỏ.
Đống sách đó bị y khinh bỉ giấu trong thư phòng, chắc chắn không thể để Oản Oản nhìn, nội dung bên trong quá sức hương diễm, ngay cả y nhìn còn thấy…. Bùi Khuyết thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy đến phòng tắm.
Những thứ ban ngày nhìn được, bây giờ trong mộng đều toàn là những khung cảnh kiều diễm, chẳng qua nam nữ bên trong lại là y và Oản Oản, trước kia không phải chưa từng mơ thấy những giấc mộng hoang đường như vậy, nhưng bây giờ, quả thực quá mức mê người, y dường như có thể cảm nhận được tiểu cô nương bị mình đặt dưới thân, mồ hôi đầm đìa, thở gấp.
Lúc tỉnh lại, Bùi Khuyết cảm giác quần trong có chút khác thường, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mộng, hai má y lại đỏ rực lên, càng không biết phải đối mắt với nàng thế nào.
Nhưng hai ngày rồi chưa gặp nàng, cũng không biết tay nàng giờ còn đau không. Bùi Khuyết chỉnh đốn lại suy nghĩ một lần nữa, quyết định đến gặp nàng, Oản Oản tuy yếu ớt, nhưng tính tình ngoan ngoãn, giờ chắc cũng sắp hết giận rồi, y không thể để sự việc đó diễn ra lần nữa.
Trước khi đi Bùi Khuyết tắm rửa thêm lần nữa, thay áo choàng mới, sửa sang trang phục bên ngoài thật kĩ.
Giáng Đào các cách Đông cung không xa, đi một khắc là đến. Bùi Khuyết vừa đi vừa cân nhắc, gặp Oản Oản rồi, y tốt nhất là không nói gì, sợ nói sai cái gì lại làm nàng giận thêm.
Nhưng là…. nếu không nói, nàng cũng sẽ giận thì sao? Bùi Khuyết nhíu mày.
Bùi Khuyết lần đầu tiên hiểu được cái gì là thúc thủ vô sách [bó tay], quả thực là một biện pháp nhỏ xíu cũng không có. Nếu là…. nếu thực sự không dỗ được, y sẽ hôn nàng một cái đi, có lẽ nàng sẽ không giận.
”Biểu ca”. Phó Dư Thù không ngờ đi nửa đường lại ngẫu nhiên gặp Bùi Khuyết, trùng hợp là hôm qua bác đã nói cho nàng biết Hoàng Thượng đồng ý cho nàng làm sườn phi của Bùi Khuyết, tâm tình trở nên tốt vô cùng, lần này thấy Bùi Khuyết ở đây đương nhiên tư tâm tăng vọt.
Hoàng Thượng cũng thật là, sao lại bảo Bùi Khuyết đường đường là thái tử đi đọc sách tập viết với Hòa Nguyệt công chúa chứ, lại còn bảo Ninh Oản làm thư đồng, nghĩ đến là phát bực.
Nghe tiếng, Bùi Khuyết mới dừng bước chân, nhìn Phó Dư Thù đi tới, hơi nhíu mày – tiểu cô nương của y, không thích y tiếp xúc với nữ tử khác.
”Biểu ca đi đến chỗ Hòa Nguyệt công chúa sao?” Phó Dư Thù tỉ mỉ chau chuốt ăn mặc, ngày ngày đều muốn xuất hiện với tư thái tốt nhất trước mặt Bùi Khuyết, hôm nay rốt cục cũng thỏa lòng.
Bùi Khuyết nhìn nữ tử tươi cười như hoa trước mặt, nhớ đến Oản Oản ngày ấy khóc tội nghiệp như thế nào, y vội nghiêng đầu đi không nhìn tới, trầm giọng thản nhiên ừ một tiếng.
Ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn mình, Phó Dư Thù uất ức cắn môi, vừa thấy uất ức nhưng nhớ tới chuyện tối qua, nhìn thấy phản ứng của Bùi Khuyết như vậy nàng lại vui mừng: Hoàng Thượng đồng ý cho nàng làm sườn phi của Bùi Khuyết, chuyện này đương nhiên Bùi Khuyết biết, huống hồ trước đó Hoàng Thường còn gọi Ninh Oản tới, chắc xem ra Bùi Khuyết tuy giận nhưng không hề từ chối.
Nàng tự nhận bây giờ vị trí của Ninh Oản trong lòng Bùi Khuyết rất lớn, nhưng thời gian còn dài, nàng có thể từ từ tranh thủ. Nhìn Bùi Khuyết lãnh đạm với nàng, có lẽ là do Ninh Oản biết nàng được làm sườn phi của y nên ghen tị tức giận, mà Bùi Khuyết để ý đến Ninh Oản nên mới dùng thái độ đó với nàng mà thôi.
Nghĩ vậy, tâm tình Phó Dư Thù tốt hơn nhiều.
Ít nhất Bùi Khuyết cũng chấp nhận nàng rồi.
”Biểu ca phải đi gặp Ninh muội muội sao”. Phó Dư Thù mím môi cười, cực kì săn sóc nói: “Biểu ca yêu tâm, Ninh muội muội tuổi nhỏ như vậy, về sau…. về sau Thù Nhi sẽ nhường nàng”.
Bùi Khuyết vốn không có hứng thú, chỉ muốn sớm đến Giáng Đào các gặp Oản Oản thôi, nhưng nghe ý vừa rồi, lại thấy lời nàng ta có vẻ kì quái, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Lời của muội….. là ý gì?”
- cái gì là…. “về sau”?
Phó Dư Thù dù sao cũng là cô nương chưa gả, trước mặt lại là vị hôn phu tương lai của mình, đương nhiên là sẽ có chút thẹn thùng, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng thủ thỉ: “Biểu ca không phải biết rõ rồi sao? Cho dù…. cho dù Hoàng Thượng không nói, hôm trước Ninh muội muội cũng đến Ngự thư phòng rồi, chuyện này chắc sẽ báo cho biểu ca huynh”. Rõ ràng là biết, còn muốn hỏi lại nàng, đúng là làm cho nàng ngại ngùng mà.
Hôm trước, Ngự thư phòng…. Dư Thù.
Nói rõ ràng như thế, hơn nữa thái độ hôm đó Oản Oản đối với mình, nếu giờ y vẫn không đoán ra chuyện gì thì bị ngốc rồi.
Y nhớ tới hôm ấy y đánh nàng, nàng lại khóc thương tâm đến vậy.
- hóa ra không phải vì đau,….. mà là uất ức
Danh sách chương