- Bạn học kia, em lại đây!
Giang Thành mệnh lệnh cho Sở Duyệt, Sở Duyệt nhịn không được mà lui một bước, cô có thể làm như không nghe thấy không? Mắt thấy mặt Giang Thành càng ngày càng đen, Sở Duyệt vội chạy chạy một mạch qua.
Huấn luyện viên Giang, chuyện gì cũng từ từ, đừng xúc động a!
Giang Thành một phen kéo tay Sở Duyệt, chìa vết thương trên tay cô ra cho bạn học khác xem, trước mặt mọi người nói:
- Nhìn xem người ta là một nữ sinh, giết tang thi đến mức tay rách da, cổ họng còn chưa từng kêu một tiếng? Người ta có yêu cầu đi lên trên lầu hay không? Các ngươi một đám nam tử hán đại trượng phu, còn không bằng một cô gái nhỏ, có mất mặt không!
A lặc?
Sở Duyệt bị khen, làm mặt già đỏ lên.
Huấn luyện viên, không cần khen cô như vậy nha, cô có ngoại quải (phần phụ trợ) nha.
Kỳ thật đời trước cô còn túng hơn bọn họ bây giờ nhiều. Những nam sinh đang ầm ĩ trong nhà ăn đều cúi đầu, không nói.
Có mấy nữ sinh gan lớn cũng đánh lên chút tinh thần, tuy huấn luyện viên không khen bọn họ, nhưng cũng không mắng bọn họ.
Thấy mọi người không náo loạn, Giang Thành lại lộn trở về sau bếp kiểm kê đồ vật.
Hiện tại không rõ tình huống bên ngoài, cũng không biết hiện tượng này là chỉ phát sinh ở trường học, hay là trong toàn bộ khu thậm chí toàn bộ thành phố đều có, nhưng nhìn từ internet gián đoạn, tình huống có lẽ không lạc quan.
Trước khi liên lạc được với bên ngoài, mấy trăm người đều phải ăn cơm, vẫn nên tính toán sớm mới được.
- Động vật máu lạnh!
Sở Duyệt bị khen đến ngượng ngùng, đang định tiếp tục trốn đến một góc, lúc đi qua chỗ cầu thang gần Tô Ninh Ngữ nhất, liền nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của cô ta.
Tô Ninh Ngữ cũng bị thương, nhưng không phải tang thi cào, cô ta vẫn luôn đi theo người huấn luyện viên Lâm đã cứu mình kia, tang thi không làm cô ta bị thương, là khi cô ta ngã xuống đất bị trầy da, bàn tay bị rách một mảnh nhỏ.
Tô Ninh Ngữ vốn dĩ nghĩ xếp hàng đi xử lý miệng vết thương một chút, ai biết huấn luyện viên liền dùng povidone tiêu độc cho cô ta, làm cô ta đau muốn chết. Cũng là bị thương bàn tay, cô ta cũng không nháo, vì sao huấn luyện viên chỉ khen Sở Duyệt! Cô ta cảm thấy không công bằng!
Sở Duyệt giống như nhìn thấy đồ ngốc, dùng khinh bỉ ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Ninh Ngữ.
- Tô Ninh Ngữ, lúc mẹ cô sinh cô ra, dùng nhau thai nuôi lớn đi? Đầu óc cô có cái hố lớn như vậy, vì sao có thể thi đậu đại học c, không phải là dùng quan hệ trà trộn vào đi?
- Cô!
Tô Ninh Ngữ tức đến “Hô” một câu rồi đứng dậy.
Tuy rằng cô ta vào đại học c, xác thật là dựa vào chút quan hệ, nhưng lấy thành tích ngày thường của cô ta vốn không thành vấn đề, chẳng qua là khi cô ta thi đại học phát huy thất thường mà thôi. Chuyện này tuyệt đối là sỉ nhục của cô ta, hiện tại Sở Duyệt lại lớn tiếng gào ra như vậy, quả thực chính là đánh vào mặt cô ta!
- Tôi nói không đúng sao? Đỗ hải dương là bạn học của chúng ta, cô không một chút do dự dùng một gậy đánh chết hắn, cô không phải máu lạnh thì là cái gì?
Tô Ninh Ngữ lòng đầy căm phẫn nhìn Sở Duyệt, thật giống như Sở Duyệt đã làm ra chuyện mà người thần đều giận dữ.
Bạn học chung quanh nghe xong cũng có chút xúc động, đặc biệt là người bị tang thi cào, nghĩ đến chờ một chút cũng sẽ bị đánh chết không chút lưu tình, ánh mắt nhìn về phía Sở Duyệt cũng mịt mờ.
Cùng lớp, bạn học?
Sở Duyệt nhướng mày, cô làm gì biết ai cùng lớn, ai là bạn học. Lúc này vừa mới đến báo danh không được mấy ngày, mỗi ngày còn quân huấn, đừng nói cô đã trở về từ ba năm mạt thế, cho dù là đời trước, cô cũng không quen biết mấy người này.
Lại nói, bạn học cùng lớp thì như thế nào, chẳng lẽ còn muốn nhảy ra làm đại thần cầu siêu độ một chút xong mới giết?
Nhìn bộ dáng chính nghĩa lẫm nhiên của Tô Ninh Ngữ, Sở Duyệt cười cười, nói:
- Ý của cô, bởi vì hắn là bạn học cho tôi, cho nên hắn biến thành tang thi, tôi nên để hắn đi cắn người, không nên giết hắn, đúng không?
- Tôi đâu có nói muốn cho hắn đi cắn người? Tôi là nói cho dù hắn biến thành tang thi, hắn cũng là người, là bạn học của chúng ta a! Cho dù giết hắn, cũng không nên là cô tới giết, nhiều huấn luyện viên ở nơi đó như vậy, cô thể hiện cái gì? Cô đến mắt không nháy đã giết chết hắn, quá tàn nhẫn! Cô cũng quá độc ác, nào giống một học sinh, cô còn tàn nhẫn hơn tội phạm giết người.
Tô Ninh Ngữ mở to một đôi mắt vô tội thuần lương, ghét bỏ nhìn thoáng qua Sở Duyệt từ đầu đến chân, phảng phất giống như Sở Duyệt thật sự là tội phạm giết người.
- Cô cũng biết hắn biến thành tang thi, còn có thể là người sao? Nếu lúc ấy cô đứng ở bên cạnh hắn, mà hắn sắp cắn cô, cô còn có thể nghĩ đến chuyện hai người là bạn học? Trước đó, lúc ở sân thể dục, vì sao cô lại kêu tối giết bạn học Trần Mộng?
Sở Duyệt nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Ninh Ngữ mà hỏi.
- Tôi đó là sợ hãi! Tôi……
Tô Ninh Ngữ vừa nói ra khỏi miệng, liền đổi ý, muốn sửa miệng, nhưng Sở Duyệt lại không cho cô ta cơ hội.
- Hiện tại tình huống bên ngoài nguy hiểm thế nào, mọi người đều hiểu đi? Tại đây, trong hoàn cảnh này, bất luận ai cũng đừng ôm tâm lý may mắn, chỉ có tự mình cầm lấy vũ khí mới có thể bảo vệ chính mình, chờ người khác tới cứu, đó là chê cười! Các giáo quan có bao nhiêu người? Học sinh có bao nhiêu người? Đám người gặp phải tang thi chỉ nghĩ đợi người tới cứu, chờ huấn luyện viên vội vàng chạy tới, các người đều bị gặm đến xương cốt không còn.
Những bạn học đứng trên lầu vừa mới xem náo nhiệt, còn chưa tản ra, những lời này của Sở Duyệt kỳ thật là nói cho tất cả bọn họ. Nhiều người như vậy, tất cả đều không ra lực, giống trùng hút máu bám vào giáo quan, cho dù các giáo quan có lợi hại thế nào cũng không thể chiếu cố hết.
Những lời này có hiệu quả hay không, Sở Duyệt không biết, nhưng cô cũng coi như đánh tỉnh mấy người huấn luyện viên cùng bạn học, mọi người đồng tâm hiệp lực, tỷ lệ sinh tồn sẽ lớn hơn.
Quay đầu nhìn Tô Ninh Ngữ, Sở Duyệt hơi hơi mỉm cười:
- Đương nhiên, bạn học tô đồng học không giống, trên đầu bạn học tô có ánh sáng thánh mẫu lớn như vậy, sao có thể so đo sinh tử của mình a? Bất quá nếu cô muốn dùng mạng của người khác để đổi lấy bộ dạng thánh mẫu này, vậy quá ghê tởm! Có câu nói mà tôi cảm thấy rất đúng, loạn thế giết thánh mẫu trước.
Giang Thành mệnh lệnh cho Sở Duyệt, Sở Duyệt nhịn không được mà lui một bước, cô có thể làm như không nghe thấy không? Mắt thấy mặt Giang Thành càng ngày càng đen, Sở Duyệt vội chạy chạy một mạch qua.
Huấn luyện viên Giang, chuyện gì cũng từ từ, đừng xúc động a!
Giang Thành một phen kéo tay Sở Duyệt, chìa vết thương trên tay cô ra cho bạn học khác xem, trước mặt mọi người nói:
- Nhìn xem người ta là một nữ sinh, giết tang thi đến mức tay rách da, cổ họng còn chưa từng kêu một tiếng? Người ta có yêu cầu đi lên trên lầu hay không? Các ngươi một đám nam tử hán đại trượng phu, còn không bằng một cô gái nhỏ, có mất mặt không!
A lặc?
Sở Duyệt bị khen, làm mặt già đỏ lên.
Huấn luyện viên, không cần khen cô như vậy nha, cô có ngoại quải (phần phụ trợ) nha.
Kỳ thật đời trước cô còn túng hơn bọn họ bây giờ nhiều. Những nam sinh đang ầm ĩ trong nhà ăn đều cúi đầu, không nói.
Có mấy nữ sinh gan lớn cũng đánh lên chút tinh thần, tuy huấn luyện viên không khen bọn họ, nhưng cũng không mắng bọn họ.
Thấy mọi người không náo loạn, Giang Thành lại lộn trở về sau bếp kiểm kê đồ vật.
Hiện tại không rõ tình huống bên ngoài, cũng không biết hiện tượng này là chỉ phát sinh ở trường học, hay là trong toàn bộ khu thậm chí toàn bộ thành phố đều có, nhưng nhìn từ internet gián đoạn, tình huống có lẽ không lạc quan.
Trước khi liên lạc được với bên ngoài, mấy trăm người đều phải ăn cơm, vẫn nên tính toán sớm mới được.
- Động vật máu lạnh!
Sở Duyệt bị khen đến ngượng ngùng, đang định tiếp tục trốn đến một góc, lúc đi qua chỗ cầu thang gần Tô Ninh Ngữ nhất, liền nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của cô ta.
Tô Ninh Ngữ cũng bị thương, nhưng không phải tang thi cào, cô ta vẫn luôn đi theo người huấn luyện viên Lâm đã cứu mình kia, tang thi không làm cô ta bị thương, là khi cô ta ngã xuống đất bị trầy da, bàn tay bị rách một mảnh nhỏ.
Tô Ninh Ngữ vốn dĩ nghĩ xếp hàng đi xử lý miệng vết thương một chút, ai biết huấn luyện viên liền dùng povidone tiêu độc cho cô ta, làm cô ta đau muốn chết. Cũng là bị thương bàn tay, cô ta cũng không nháo, vì sao huấn luyện viên chỉ khen Sở Duyệt! Cô ta cảm thấy không công bằng!
Sở Duyệt giống như nhìn thấy đồ ngốc, dùng khinh bỉ ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Ninh Ngữ.
- Tô Ninh Ngữ, lúc mẹ cô sinh cô ra, dùng nhau thai nuôi lớn đi? Đầu óc cô có cái hố lớn như vậy, vì sao có thể thi đậu đại học c, không phải là dùng quan hệ trà trộn vào đi?
- Cô!
Tô Ninh Ngữ tức đến “Hô” một câu rồi đứng dậy.
Tuy rằng cô ta vào đại học c, xác thật là dựa vào chút quan hệ, nhưng lấy thành tích ngày thường của cô ta vốn không thành vấn đề, chẳng qua là khi cô ta thi đại học phát huy thất thường mà thôi. Chuyện này tuyệt đối là sỉ nhục của cô ta, hiện tại Sở Duyệt lại lớn tiếng gào ra như vậy, quả thực chính là đánh vào mặt cô ta!
- Tôi nói không đúng sao? Đỗ hải dương là bạn học của chúng ta, cô không một chút do dự dùng một gậy đánh chết hắn, cô không phải máu lạnh thì là cái gì?
Tô Ninh Ngữ lòng đầy căm phẫn nhìn Sở Duyệt, thật giống như Sở Duyệt đã làm ra chuyện mà người thần đều giận dữ.
Bạn học chung quanh nghe xong cũng có chút xúc động, đặc biệt là người bị tang thi cào, nghĩ đến chờ một chút cũng sẽ bị đánh chết không chút lưu tình, ánh mắt nhìn về phía Sở Duyệt cũng mịt mờ.
Cùng lớp, bạn học?
Sở Duyệt nhướng mày, cô làm gì biết ai cùng lớn, ai là bạn học. Lúc này vừa mới đến báo danh không được mấy ngày, mỗi ngày còn quân huấn, đừng nói cô đã trở về từ ba năm mạt thế, cho dù là đời trước, cô cũng không quen biết mấy người này.
Lại nói, bạn học cùng lớp thì như thế nào, chẳng lẽ còn muốn nhảy ra làm đại thần cầu siêu độ một chút xong mới giết?
Nhìn bộ dáng chính nghĩa lẫm nhiên của Tô Ninh Ngữ, Sở Duyệt cười cười, nói:
- Ý của cô, bởi vì hắn là bạn học cho tôi, cho nên hắn biến thành tang thi, tôi nên để hắn đi cắn người, không nên giết hắn, đúng không?
- Tôi đâu có nói muốn cho hắn đi cắn người? Tôi là nói cho dù hắn biến thành tang thi, hắn cũng là người, là bạn học của chúng ta a! Cho dù giết hắn, cũng không nên là cô tới giết, nhiều huấn luyện viên ở nơi đó như vậy, cô thể hiện cái gì? Cô đến mắt không nháy đã giết chết hắn, quá tàn nhẫn! Cô cũng quá độc ác, nào giống một học sinh, cô còn tàn nhẫn hơn tội phạm giết người.
Tô Ninh Ngữ mở to một đôi mắt vô tội thuần lương, ghét bỏ nhìn thoáng qua Sở Duyệt từ đầu đến chân, phảng phất giống như Sở Duyệt thật sự là tội phạm giết người.
- Cô cũng biết hắn biến thành tang thi, còn có thể là người sao? Nếu lúc ấy cô đứng ở bên cạnh hắn, mà hắn sắp cắn cô, cô còn có thể nghĩ đến chuyện hai người là bạn học? Trước đó, lúc ở sân thể dục, vì sao cô lại kêu tối giết bạn học Trần Mộng?
Sở Duyệt nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Ninh Ngữ mà hỏi.
- Tôi đó là sợ hãi! Tôi……
Tô Ninh Ngữ vừa nói ra khỏi miệng, liền đổi ý, muốn sửa miệng, nhưng Sở Duyệt lại không cho cô ta cơ hội.
- Hiện tại tình huống bên ngoài nguy hiểm thế nào, mọi người đều hiểu đi? Tại đây, trong hoàn cảnh này, bất luận ai cũng đừng ôm tâm lý may mắn, chỉ có tự mình cầm lấy vũ khí mới có thể bảo vệ chính mình, chờ người khác tới cứu, đó là chê cười! Các giáo quan có bao nhiêu người? Học sinh có bao nhiêu người? Đám người gặp phải tang thi chỉ nghĩ đợi người tới cứu, chờ huấn luyện viên vội vàng chạy tới, các người đều bị gặm đến xương cốt không còn.
Những bạn học đứng trên lầu vừa mới xem náo nhiệt, còn chưa tản ra, những lời này của Sở Duyệt kỳ thật là nói cho tất cả bọn họ. Nhiều người như vậy, tất cả đều không ra lực, giống trùng hút máu bám vào giáo quan, cho dù các giáo quan có lợi hại thế nào cũng không thể chiếu cố hết.
Những lời này có hiệu quả hay không, Sở Duyệt không biết, nhưng cô cũng coi như đánh tỉnh mấy người huấn luyện viên cùng bạn học, mọi người đồng tâm hiệp lực, tỷ lệ sinh tồn sẽ lớn hơn.
Quay đầu nhìn Tô Ninh Ngữ, Sở Duyệt hơi hơi mỉm cười:
- Đương nhiên, bạn học tô đồng học không giống, trên đầu bạn học tô có ánh sáng thánh mẫu lớn như vậy, sao có thể so đo sinh tử của mình a? Bất quá nếu cô muốn dùng mạng của người khác để đổi lấy bộ dạng thánh mẫu này, vậy quá ghê tởm! Có câu nói mà tôi cảm thấy rất đúng, loạn thế giết thánh mẫu trước.
Danh sách chương