Sở Duyệt đã sớm thu hết mhững bao gạo ở cửa vào không gian, hai người cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài cũng đen sì, chỉ còn ánh đèn xanh của đèn báo thoát hiểm đang nhấp nháy, như sắp tắt.

Trên mặt đất, thi thể và tay chân của thây ma đã bắt đầu thối rữa, không khí tràn ngập mùi hôi thối và thối rữa nồng nặc.

Đã lâu không ngửi thấy mùi hương đặc trưng của tận thế, Sở Duyệt hít sâu một hơi để làm quen một chút.

Thực sự đỉnh!

An Kiệt lại không thích ứng được nhanh như vậy, thiếu chút nữa bị hun đếm té ngã, không cẩn thận đá phải cây côn bị ném trên mặt đất, phát ra một tiếng “Leng keng” nhỏ, mấy con chuột từ dưới thi thể chạy ra, chạy dọc theo góc tường.

Sở Duyệt nhìn mấy con chuột chạy mất, tặc lưỡi lắc đầu thở dài, mấy con chuột sống sót này sau khi ăn thịt thây ma sẽ trở thành những con chuột đột biến, đây là khó khăn lớn nhất khi dọn dẹp thành phố.

Những thứ xấu xí này có thể to bằng kích thước của mèo, khi công kích thì hàng trăm hàng ngàn con cùng xông tới, tốc độ nhanh hơn tang thi bình thường rất nhiều, lại rất khó đối phó.

Bất quá đời trước Sở Duyệt đã không sợ mấy con chuột biến dị này, dị năng của cô là hệ lôi cấp 5, tạo một tấm hàng rào điện là có thể đối phó một đám, đốt đến cháy khét.

Ai! Lại là hoài niệm lúc có dị năng.

An Kiệt vốn dĩ muốn Sở Duyệt ở lại trong phòng phân phối điện, tạm thời nơi này là an toàn nhất. Nhưng ngẫm lại để một cô gái nhỏ ở lại một mình trong căn phòng tối đen, hắn thật sự không đành lòng, liền mang theo Sở Duyệt đi ra ngoài, vốn định tìm một nơi tốt hơn cho cô ở đó chờ đợi, nhưng hóa ra bên ngoài còn tồi tệ hơn.

Hiện tại toàn bộ tầng hầm ngầm chính là hiện trường của một bộ phim siêu kinh dị!

An Kiệt đang muốn quay đầu kéo Sở Duyệt đi, thì nhìn thấy có một tia sáng lóe lên từ phía xa, giống như là có người soi đèn pin tới đây, liền vội vàng lôi kéo Sở Duyệt trốn ra phía sau một chiếc xe.

Một lát sau, có hai người đẩy xe mua sắm đi tới, trong đó có một người Sở Duyệt đã gặp qua, Trương Đức Bưu.

Hai người đó đi đến cạnh một chiếc Minibus, bắt đầu sắp xếp đồ vật, một xe kia của Trương Đức Bưu đều là gạo, một khác là mấy túi lớn các loại thức ăn nhanh lung tung rối loạn.

Bầu không khí trong tầng hầm ngầm có chút khiếp người, hai người này làm việc, tay chân đều rất nhẹ nhàng.

- Ca, anh thi tiên sinh làm lão đại có phải có chút khác lạ không? Em cảm thấy hắn cười vẫn là cười như vậy, nhưng vì sao lại có chút thấm người a? Người đàn ông vừa lấy túi mua hàng vừa nhẹ giọng nói cùng Trương Đức Bưu.

Trương Đức Bưu đem một túi gạo cuối cùng đặt lên xe, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đừng nói nữa! Trong lòng biết là được, đừng để cho người ta nghe thấy, đến lúc đó không không có quả ngọt ăn, thi lão đại sao có thể so với Thẩm lão đại.



- Cũng đúng, tuy nói nhìn tính tình Thẩm lão đại hung bạo, nhưng chỉ cần tuân thủ quy củ, những chuyện khác hắn đều không để ý nhiều. Ca, anh nói chúng ta giúp hắn diệt Thẩm lão đại, rốt cuộc là đúng hay không a?

Người đàn ông kia thả đồ trong tay xuống, cùng Trương Đức Bưu đóng cửa xe lại.

- Quản mẹ nó đúng hay không, làm cũng đã làm, còn có gì mà nói! Chúng ta lặng lẽ chuẩn bị đồ vật, chờ bên ngoài tốt hơn chút thì rời đi, quản hắn có tính tình gì đâu!

Trương Đức Bưu đóng cửa xe, muốn đẩy xe mua sắm đi, đột nhiên lại bị một cổ mạnh mẽ ấn đầu lên trên xe, đồng thời đôi tay cũng bị giam cầm.

Trong lòng hắn kinh hãi, lại không dám kêu, chỉ có thể nhỏ giọng xin khoan dung:

- Đại ca, đại ca, chuyện gì cũng từ từ!

Sở Duyệt nhìn An Kiệt “Vèo” mà cái đã lao ra, trong chớp mắt hắn dùng một quyền đánh người đàn ông cao hơn hôn mê, lại “Bộp” một cái ấn Trương Đức Bưu lên trên xe, tốc độ nhanh đến ly kỳ.

- Các người đã làm gì đại ca? Nói!

An Kiệt nghe thấy hai người Trương Đức Bưu nói giúp tên họ Thi diệt Thẩm lão đại, nào còn nhịn được, lao tới ấn người lên trên xe.

- An…… An ca? Anh còn sống?!

Trương Đức Bưu nghe được giọng nói của An Kiệt, tức khắc đầu đều ngốc lăng, không phải An Kiệt đã bị tang thi cào sao? Hơn nữa thi lão đại còn cho người bổ hắn mấy đao, vì sao hắn lại còn sống?

- Đừng vô nghĩa! Đại ca đâu?

Tay An Kiệt hơi chút dùng sức, Trương Đức Bưu tức khắc cảm thấy đầu mình sắp nứt ra.

- An ca, an ca, đừng đừng đừng, em nói! Thẩm lão đại bị thi tổng giết, chúng em cũng không có biện pháp, trong tay bọn họ có súng, chúng em cũng chỉ có thể nghe lời a!

Kỳ thật Trương Đức Bưu cũng rất hối hận, trước kia tên họ Thi này đóng giả quá tốt, chuyện gì cũng nguyện ý giúp bọn họ khiêng. Lúc bọn họ chạy ra, trên đường thì bị chặn, cũng là họ Thi kia nghĩ cách mang theo bọn họ trốn vào trung tâm thương mại.

Trương Đức Bưu cùng các anh em đều cho rằng hắn là người tốt, kết quả đều bị lừa, sau khi lên làm lão đại, họ Thi kia lập tức thay đổi sắc mặt khác, chuyện đã hứa hẹn lúc trước không tính, còn như có như không mà xa lánh hắn. Cho nên Trương Đức Bưu mới thừa dịp lúc gác đêm, cùng anh em của mình trộm cầm vật tư giấu trên xe, muốn tìm cơ hội lặng lẽ rời đi.

- Giết? Hắn làm sao có thể giết được đại ca? Lão tam đâu? Các người rốt cuộc có bao nhiêu người phản bội đại ca?

An Kiệt quả thực không thể tin được, bọn họ sao có thể giết được đại ca!

Lúc hắn lưu lạc khắp nơi, không nhà để về, là đại ca thu lưu hắn. Những năm nay An Kiệt cũng biết đại ca chỉ đang lợi dụng hắn, nhưng mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, đại ca có ân với hắn là sự thật, ngoại trừ sư phụ, đại ca là người đối với hắn tốt nhất!

Tuy bị tang thi cào, đại ca gật đầu muốn đem hắn đi xử lý, nhưng hắn cũng không trách đại ca, hắn cũng không biết bị tang thi cào, ngoại trừ biến thành tang thi thì còn khả năng khác.

Đôi mắt An Kiệt đỏ bừng, bàn tay ấn Trương Đức Bưu dần dần lòe ra ánh sáng kim loại, đầu Trương Đức Bưu đều bị ấn đến sắp biến hình.



- Là, là cẩm tú! Là cẩm tú gọi tam ca vào trong phòng con khỉ rồi lấy súng bắn chết, những người khác nhân lúc lão đại tận hứng liền vọt vào loạn đao chém chết hắn!

- Các người, đáng chết!

Tay An Kiệt dùng sức, Trương Đức Bưu kêu thảm:

- Không phải em! Không……

Giọng nói đột nhiên dừng lại, đầu của Trương Đức Bưu bị lõm xuống, An Kiệt vừa buông ra đã trợn mắt ngã xuống.

An Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy Sở Duyệt, lập tức ý thức được cô vẫn còn là một đứa bé, làm sao có thể để cô nhìn thấy hắn giết người??

An Kiệt dùng tay ra sức chà xát mặt, cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, chỉ vào hai người đã chết trên nằm mặt đất, lắp bắp giải thích với Sở Duyệt:

- Anh, anh là sợ bọn họ dẫn người lại đây, liền đánh ngất bọn họ, hôn mê, không có việc gì a.

- n!

Sở Duyệt gật gật đầu, nhìn An Kiệt nhếch môi cười cười.

An Kiệt cũng cười, khóe miệng co rút, hắn cõng trên lưng cái danh phạm tội giết người, mấy năm nay đi theo Thẩm lão đại, tay cũng không sạch sẽ hoàn toàn.

Vốn dĩ hắn không sao cả, dù sao cho dù hắn không làm gì, cũng không có ai sẽ cảm thấy hắn là một người tốt. Nhưng đối mặt với tiểu sư muội, hắn vẫn hy vọng không để lại ấn tượng quá xấu với cô.

An Kiệt cúi đầu nghĩ nghĩ, xoay người mở cửa Minibus ra, kiểm tra tình hình xe.

Trong xe không có chìa khóa, nhưng tấm chắn dưới vô lăng đã bị cạy ra, dây điện bên trong cũng bị lôi ra, treo ở đó, giống như chuẩn bị sẵn sàng cho việc dùng dây điện để khởi động xe, rời đi nhanh nhất.

Sau khi lật qua vài sợi dây, An Kiệt có chút lúng túng, anh không biết nối dây như thế nào, nên nối dây nào đây?

Lúc này Sở Duyệt nghiêng người, nhìn An Kiệt đang loay hoay với dây điện, hỏi:

- Kiệt ca, anh có muốn nối dây để đốt lửa không?

An Kiệt xấu hổ cười cười, ném sợi dây đi, thở dài nói:

- Quên đi, cái này không được, chúng ta chỉ có thể đi bộ, đi thôi, anh dẫn em đi ra ngoài!

Sở Duyệt híp mắt cười cười nhìn về phía An Kiệt, đẩy hắn ra rồi ngồi vào ghế lái, tìm được dây cực dương của nguồn điện, nối với dây công tắc, đồng hồ đo “tạch” liền bật sáng, lại kết nối đường điện, động cơ Minibus vang lên tiếng nổ, xe đã được khởi động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện