Chỉ là nguyện vọng này không thể thực hiện được, cuối cùng hắn vì cứu Sở Duyệt, chết ở một nơi cách nhà hơn 300km.

- Sư phụ ông ấy…ông ấy có khỏe không? Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể gặp được đồng môn sư muội, lạnh nhạt trên mặt An Kiệt đã có thêm chút tươi cười, nhịn không được mà hỏi tới sư phụ của mình.

- Sư phụ khá tốt, thân thể vô cùng dẻo dai, đánh mấy bộ quyền đều mặt không đỏ, thở không gấp.

Sở Duyệt mở to mắt nói dối.

- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!

An Kiệt cao hứng nhắc mãi, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, nhíu mày hỏi Sở Duyệt:

- Bất quá sư muội, sao em lại ở chỗ này?

- Em học đại học ở đây a! Không biết ngày hôm qua làm sao, có rất nhiều bạn học và thầy giáo biến thành tang thi, em hù muốn chết, tính toán về nhà tìm ba mẹ. Lúc đi đến đây thì đường đã bị chặn, cho nên đến trung tâm thương mại tránh tạm.

Lời này không phải nói dối, Sở Duyệt nói đặc biệt bằng phẳng.

- Nơi này không phải nơi em nên tới, đi! Anh đưa em ra ngoài!

An Kiệt nói xong, liền kéo tay Sở Duyệt đi.

Lời này này vừa lúc hợp ý Sở Duyệt, đi đi đi, đi mau, cùng nhau đi!

Mới vừa ra khỏi hành lang WC, Sở Duyệt đã nhìn thấy Cẩm Tú cầm quần áo trong tay, trở lại.

Nhìn thấy An Kiệt lôi kéo tay Sở Duyệt, Cẩm Tú sửng sốt một chút, ngay sau đó lại châm chọc cười, không nghĩ tới cô ta đã xem thường nha đầu này.



An Kiệt giống như không nhìn thấy Cẩm Tú, mang theo Sở Duyệt chỉ lo đi về phía trước.

Cẩm Tú cũng không nói chuyện, chỉ chờ hai người đi tới gần, vươn tay ngăn cản bọn họ, rồi ưu nhã mà quay đầu, mỉm cười nói với An Kiệt:

- Nhị ca, anh muốn mang nha đầu này đi chỗ nào? Đây chính là Thẩm gia bảo tôi mang cô ấy đi phòng số 4.

- Phòng số 4.

An Kiệt vừa nghe thấy phòng số 4, sắc mặt tức khắc trầm xuống, ngay sau đó đẩy tay Cẩm Tú ra, nói:

- Tôi mang cô ấy đi gặp Thẩm gia.

Cẩm Tú xoay người nhìn Sở Duyệt bị An Kiệt lôi đi, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét, cắn cắn môi mới vừa tô lại son xong, rồi cũng đi theo.

Tới cửa phòng Thẩm lão, hai người bảo vệ thấy An Kiệt, ngoan ngoãn hô một câu: “Nhị ca!”

An Kiệt gật gật đầu, một người bảo vệ gõ gõ cửa rồi báo cáo với bên trong:

- Đại ca, nhị ca tới.

Bên trong truyền đến thanh âm Thẩm lão đại:

- Vào đi.

Bảo tiêu đẩy cửa giúp An Kiệt, để An Kiệt lôi kéo tay Sở Duyệt đi vào.

Thẩm lão đại đứng ở bên cạnh bàn làm việc lớn, nghiêm túc nhìn đồ trên bàn.



An Kiệt vào cửa hô một tiếng:

- Đại ca!

Thẩm lão đại cười ngẩng đầu, thình lình nhìn thấy sở duyện đi theo phía sau An Kiệt, liền sửng sốt một chút, quên luôn những lời vừa định cùng An Kiệt.

An Kiệt dẫn Sở Duyệt tới trước mặt Thẩm lão đại, mở miệng nói:

- Đại ca, đây là sư muội của em, con bé phải về quê quán, còn xin đại ca nâng tay, thả con bé đi.

- Sư muội?

Thẩm lão đại nâng mí mắt, cười nói:

- Lão nhị a, không phải đại ca không tin chú, chú đi theo anh cũng đã bảy tám năm, vì sao anh chưa từng nghe chú nhắc tới có sư muội nhỏ như vậy.

Thẩm lão đại nói chuyện, vừa ngồi trở lại ghế, ánh mắt quét quét Sở Duyệt, sau đó lại dùng ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn An Kiệt, rồi nói:

- Lão nhị, chú cái gì cũng tốt, chính là quá mềm lòng, anh vẫn luôn lo lắng cái này. Hôm nay để đại ca nhắc nhở chú, hoàn cảnh hiện tại, không phải người nào cũng có thể tin!

An Kiệt ngẩng đầu nhìn Thẩm lão đại, ánh mắt chân thành khẩn thiết:

- Đại ca, con bé thật sự là sư muội của em, chúng em đều do sư phụ dạy, em không lừa anh.

Thẩm lão đại cười cười, nghiêm túc nhìn vào mắt Sở Duyệt, rồi nói với An Kiệt:

- Được, nếu là sư muội của chú, để cô ấy đánh vài quyền độc môn của chú xem.

Sở Duyệt ngốc lắng, cái gì quyền?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện