Đến giữa trưa, từ mấy dị năng giả gặp trên đường đi, Nghiêm Cách biết được tiếng nổ mạnh buổi sáng ở căn cứ thủ đô là do chuyện gì xảy ra.

Trước khi trời tối, bọn họ đến một thành phố cấp hai, sau đó nghỉ chân ở một ngôi biệt thự ngoại ô thành phố. Nơi này trùng hợp nằm ven đường quốc lộ, cách nội thành hơi xa, xung quanh không có nhiều zombie, là sự lựa chọn rất tốt.

Lái xe vào sân biệt thự, mọi người xuống xe, trước tiên họ tiêu diệt đám zombie ở gần đó, kiểm tra xem có thực vật biến dị và thú biến dị nguy hiểm không. Sau khi làm hết công việc này, cả đội mới mở cánh cửa biệt thự, xắn tay áo lên thu dọn nơi tối nay sẽ nghỉ tạm. Đồ vật bên trong sớm bị những người sống sót lấy đi gần hết, gần như nhà trống rỗng nên không cần tốn công sắp xếp đồ. Chỉ cần Lâm Bảo Bảo ngưng tụ nước để họ lau qua một chút cho sạch sẽ nữa là ổn.

Lâu Điện lấy thực phẩm từ trong không gian để ông Mạc nấu cơm, nhóm Trần Khải Uy cũng qua giúp đỡ, chỉ chừa hai người đứng cạnh cửa sổ đề phòng đám zombie. Nghiêm Cách thấy rãnh rỗi không có chuyện gì thì kể cho những người còn lại về tin tức xế chiều hôm nay anh nghe được.

“Nghe nói tiếng nổ mạnh sáng hôm nay là do có người ném bom phòng nghiên cứu dưới lòng đất của viện nghiên cứu khu Tây.”

Nghiêm Cách vừa dứt lời, lấy Lâu Triển cầm đầu một số người như có như không liếc mắt nhìn Lâu Điện, rõ ràng họ cảm thấy kẻ ném bom kia có liên quan đến anh, ai dè người nào đó vô cùng thản nhiên, ngồi đó mặc họ dò xét, nụ cười dịu dàng, dáng vẻ đơn thuần vô hại.

Mấy người hơi nhếch khóe miệng, thật sự chịu không nổi bèn thu hồi tầm mắt.

“Viện nghiên cứu khu Tây lần này tổn thất cực lớn, không chỉ chết mấy nhân viên nghiên cứu, trong đó có trợ thủ của tiến sĩ Phong – Bạch Căng, hơn nữa một số tư liệu về thí nghiệm trên thân thể người cũng bị người ta thiêu hủy. Có điều nghe người ta nói, thực chất khi tầng hầm viện nghiên cứu bị ném bom thì thương vong không nhiều, đa phần nhân viên chết trong tay những vật thí nghiệm kia.” Nghiêm Cách nhíu mày, trong lòng cực kì không thích ba chữ “Vật thí nghiệm”, nó gợi cho anh nhớ tới phòng thí nghiệm ngầm đáng sợ của sở nghiên cứu ở nhiệm vụ lần trước, quả thực là ác mộng. “Viện nghiên cứu Khu Tây làm thí nghiệm nhân thể, đám vật thí nghiệm tranh thủ lúc hỗn loạn, thoát khỏi lồng giam chúng, giết rất nhiều nhân viên nghiên cứu…”

Mọi người nghe xong đều im lặng.

Sau một lúc lâu, Lâm Bảo Bảo cười lạnh nói: “Xứng đáng! Chết trong tay vật thí nghiệm của mình, coi như là tiện nghi cho bọn chúng! Thực ra người đáng chết nhất chính là kẻ luôn duy trì việc thí nghiệm này, tiến sĩ Phong.”

Nghiêm Cách nhún vai, “Rất không may, nghe nói tối qua tiến sĩ Phong vừa vặn không ở viện, ông ta về nhà họ Phong nghỉ ngơi.”

Nghe vậy, hơn một nữa số người ở đây cảm thấy ông ta quá may mắn. Song nghĩ đến hành vi tiến sĩ Phong làm thí nghiệm nhân thể vi phạm quy định căn cứ bị đưa ra ánh sáng. Cho dù sau lưng ông ta có người bảo vệ, cũng sẽ rước lấy một đống phiền toái, chưa biết chừng về sau thu liễm một chút, trong lòng cũng được an ủi vài phần. Tuy rằng làm thí nghiệm trên cơ thể người không liên quan gì với bọn họ, nhưng không ai chắc chắn một ngày nào đó bản thân hoặc thân bằng cố hữu của mình có rơi vào cảnh ấy không? Dĩ nhiên ai cũng căm ghét nó.

Rất nhanh trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm nức mũi, hai đứa bé chạy đến cười híp mắt tuyên bố ăn cơm.

Đàm Mặc giống như cái đuôi nhỏ, ông Mạc đi đâu cậu ta theo đấy, biểu cảm ngơ ngác khiến ông Mạc đặc biệt thương tiếc, cho cậu thêm một chút thịt.

Mọi người thấy thế chỉ cười, không quá để ý. Nhưng Lâu Linh có chút tò mò, giờ cô mới phát hiện Đàm Mặc không tấn công con người nữa, chẳng lẽ mấy ngày nay Lâm Bảo Bảo tiến hành giáo dục cậu ta có tác dụng?

Lâm Bảo Bảo đen mặt nói: “Lúc trước cậu ta còn công kích người khác nhưng vì điện hạ nấu nướng quá ngon, chỉ cần chịu cho cậu ta ăn, cậu ta sẽ không tấn công. Hiện tại ông Mạc nấu món gì cũng ngon, cậu ta lười công kích những người khác, trừ khi người đó có thù oán với bản thân!”

“…”

Sau một lúc lâu, Lâu Linh nói: “Vậy về sau cậu giám sát cậu ấy chặt một chút, tránh cảnh bị những người khác dùng mỹ thực câu mất.” Như vậy chịu tổn thất lớn rồi.

Lâm Bảo Bảo chẳng hề để ý, “Nếu là trước tận thế, mình sẽ lo lắng, nhưng mà giờ là sau tận thế, muốn nuôi loài động vật quý hiếm, mấy ai nỡ bỏ ra đồ ăn ngon như vậy? Ít nhiều có điện hạ hào phóng…” Bỗng dưng cô ngậm miệng. Chủng loại đồ vật trong không gian của Lâu Điện nhiều đến mức làm người ta hoa cả mắt, số lượng cũng nhiều đến nỗi khiến người khác hoài nghi. Lâm Bảo Bảo tự nhận mình chẳng phải người tốt lành gì, nhưng cô vẫn giữ nguyên tắc làm người cơ bản, có một số việc biết là đủ, không cần nói trắng ra.

Nghe cô ấy so sánh Đàm Mặc với động vật, Lâu Linh không khỏi bật cười.

Cơm nước xong, trời tối hẳn, Lâu Điện lấy từ không gian đèn năng lượng mặt trời, ban ngày pin đã được nạp đầy điện.

Nhóm Nghiêm Cách và Lâu Triển tụ tập cùng một chỗ, thương lượng lộ trình ngày mai.

“Buổi chiều ngày mai, đi qua thị trấn Anya sau đó thẳng theo hướng tây bắc.”

“Không được!” Dịch Tranh là người đầu tiên nhảy lên phản đối, “Thị trấn Anya rất đáng sợ, đội trưởng Tôn Bình gặp chuyện không may ở đây, chúng ta đổi hướng đi.”

Nghiêm Cách đã nghe đồn về thị trấn Anya, nơi đó trở thành vùng đất nguy hiểm trong cảm nhận của rất nhiều người, nếu không muốn đi ngang qua chỉ còn nước đường vòng. Anh nhìn xuống bản đồ, nói tiếp: “Còn có một con đường khác, phải qua sông, nay cầu bị phá hủy, chúng ta chỉ có thể ngồi thuyền, đến lúc đó chỉ sợ cũng cực kì nguy hiểm.”

Sau tận thế, không chỉ trên lục địa, mối nguy hiểm tiềm tàng trong nước nhiều không đếm xuể. Đám cá vô hại trong thời bình, khi tận thế bùng nổ, không phải zombie hóa thì là biến dị thành cá ăn thịt người, một số loài cá răng sắc đến mức cắn nát cả kim loại.

Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Lâu Triển, anh là đội trưởng của đội, theo lý nên do anh quyết định.

Lâu Triển xem bản đồ, sau đó nói: “Đi qua thị trấn Anya, nếu tình huống bất thường thì đổi hướng.”

Nghiêm Cách nở nụ cười, anh cũng thiên về đi thị trấn Anya, tuy không biết ở đó có gì nguy hiểm nhưng gần hơn con đường kia nhiều, không cần phí công vòng qua một tỉnh. Hơn nữa đội ngũ bọn họ có thực lực không kém, không lẻ tẻ mấy người như đội trước đây của Dịch Tranh.

Miệng Dịch Tranh mấp máy, thấy mọi người đều nghe Lâu Triển sắp xếp, sắc mặt hơi ảm đạm. Sau đó cô khẽ cắn môi, dù sao đã quyết định đi cùng bọn họ, vậy thì nghe lệnh đi, dù sao cuối cùng chắc không đến mức bị diệt sạch toàn quân.

Nghiêm Cách quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Dịch Tranh, nụ cười càng thêm thâm thúy, trong lòng anh đã có chút tán thành việc cô gia nhập.

Sau khi đưa ra quyết định, Nghiêm Cách sắp xếp người gác đêm. Đây là công việc của cánh đàn ông, phụ nữ, người già và trẻ em được miễn.

Ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng, mọi người đã rời giường, lấy đồ dùng của mình đi làm vệ sinh cá nhân. Lâm Bảo Bảo đã ngưng tụ sẵn một thùng nước, vào lúc có điều kiện thì dĩ nhiên ai cũng muốn bản thân sạch sẽ một chút.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, ăn điểm tâm, đoàn người xuất phát.

Tuy rằng có thêm ba người mới gia nhập nhưng bốn chiếc xe Jeep vẫn đủ chỗ. Nhóm Lâu Triển và Nghiêm Cách một xe; Lâu Linh, Lâu Điện, ông Mạc, Mạc Oánh Oánh lái một xe; Trần Khải Uy, Trần Lạc Sênh và A Tân một chiếc, Lâm Bảo Bảo dẫn Dịch Tranh cùng với Đàm Mặc ngồi vào một chiếc xe khác.

Đến buổi trưa, họ đến thị trấn Anya.

Bởi vì nằm giao nhau giữa quốc lộ Đông Nam và Tây Bắc nên trước tận thế thị trấn Anya rất nhộn nhịp, quy mô cũng lớn. Sau tận thế, không biết tại sao ở đây có nhiều dị năng giả chết thảm khiến nơi này biến thành thị trấn chết chóc, yên tĩnh đáng sợ.

Mặc dù thời tiết nóng bức, nhưng vì tiếng xấu của thị trấn Anya, mọi người không vào trong nghỉ ngơi mà quyết định đợi đến khi đi qua trấn nhỏ rồi nghỉ. Sợ kế tiếp có một trận chiến đấu ác liệt, cho nên trước đó đoàn người đã ăn nhẹ, tùy tiện ăn cho xong bữa trưa.

Lúc này cửa xe Lâu Linh mở ra, Trần Khải Uy ôm cháu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, ông Mạc ôm cháu gái ngồi hàng ghế cuối cùng, Lâu Linh và Lâu Điện ngồi giữa.

Lâu Linh mím môi, xem xét cảnh vật chung quanh, có lẽ vì không còn người sống sót, nhìn thị trấn này càng có vẻ hoang vu. Trên tường, trên đường phố loang lổ vết máu thâm xì, còn trông thấy rất nhiều thi thể zombie thối rữa, hoặc một ít xương người bị zombie gặm sạch.

Nhiệt độ không khí quá cao, trên đường còn tiếng xe chạy, yên tĩnh đến độ khiến da đầu ai nấy tê tê.

Dịch Tranh ngồi đằng sau mồ hôi chảy ròng ròng, thấy Lâm Bảo Bảo nhìn sang, lắc đầu với em ấy. Cô chỉ đang nhớ lại cảnh nhóm Tôn Bình lúc sắp chết. Họ chết trong thị trấn này, cô nhớ như in cảnh tượng lúc đó, suốt đời không thể nào quên được. Đôi mắt Tôn Bình đã trống rỗng nhưng cuối cùng anh vẫn liều mạng một phen, tranh thủ cơ hội cho cô chạy trốn, các đồng đội gào thét giữa bầy zombie…

“A —— “

Một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.

Lâm Bảo Bảo hoàn toàn biến sắc, mạnh mẽ ôm lấy Dịch Tranh đang nổi điên, nói với mọi người: “Cảm xúc của chị ấy bất thường! Thoạt nhìn giống như nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ, giãy giụa đòi xuống xe…”

Tiếng Lâm Bảo Bảo truyền qua bộ đàm, người trong cả bốn chiếc xe đều nghe được lời cô giải thích.

“Ảo giác! Chuyên môn nhằm vào người có tâm lý yếu ớt.” Lâu Điện lên tiếng, nói với Lâm Bảo Bảo: “Cô đánh cô ta ngất xỉu, để cô ta bình tĩnh lại.”

Lâm Bảo Bảo lưu loát chém gáy Dịch Tranh, sau đó dùng dây an toàn cố định chị ấy vào chỗ ngồi.

Tinh thần lực của Lâu Điện đã bao phủ toàn bộ trấn nhỏ. So sánh với một dị năng giả tinh thần khác trong đội, anh có tinh thần lực càng cao cấp hơn, rất nhanh khóa định mục tiêu, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.

Không chỉ có Lâu Điện nhận ra mục tiêu, Đàm Mặc ngồi cạnh Lâm Bảo Bảo cũng có cảm giác. Cậu nhe răng miệng phát ra tiếng ô ô uy hiếp về một hướng trong thị trấn. Lâm Bảo Bảo kéo tay cậu trấn an, để cậu đừng quá xúc động.

“Đây là zombie có dị năng tinh thần, mọi người cẩn thận một chút.” Giọng Lâu Điện vô cùng bình tĩnh, thuật lại cảnh tượng anh nhìn thấy. “Những gì mọi người trông thấy đều là ảo giác, bên trong thị trấn này có rất nhiều zombie, đừng ngừng xe, hễ ngừng sẽ bị bao vây.”

Những người khác nghe xong, sắc mặt có phần trầm trọng. Con đường rõ ràng vô cùng im lặng, không một vết chân nhưng Lâu Điện lại nói, đâu đâu cũng có zombie, hơn nữa sau xe có zombie đang đuổi theo họ. Thế mà họ lại không có chút cảm giác nào, đến cùng cấp bậc con zombie tinh thần kia cao bao nhiêu?

Điều an ủi là Lâu Điện có thể nhìn xuyên qua, chắc hẳn cậu ta có dị năng tinh thần, cấp bậc không thấp.

Quả nhiên là dị năng song hệ —— Nghiêm Cách liếc Lâu Triển, làm động tác tay: Em họ anh đúng là một yêu nghiệt!

Lâu Triển không nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện