Vừa sang đầu tháng năm, thời tiết đã nóng đến mức con người khó chịu đựng, dù đang là buổi sáng nhưng khi mặt trời mọc, hai bên đường
quốc lộ bụi bay mù mịt, mặt đất như bị thiêu đốt.
Lâu Linh theo thói quen tựa sát vào cửa kính xe, ngắm nhìn bên ngoài. Xuyên qua ô cửa, dường như cô có thể trông thấy trong không khí đầy những hạt bụi li ti vì quá nóng mà trôi nổi giữa không trung. Ngoài bụi bặm, vài chiếc xe xẹt qua đều là dị năng giả ra ngoài thu thập vật tư, xa xa thấp thoáng mấy con zombie du đãng, chúng chưa kịp lại gần đã ăn một phát đạn nổ tung đầu.
Ánh mắt Lâu Linh chăm chú, phát hiện từ đằng xa có một con zombie tốc độ bình thường chạy về phía này. Khi xe ngang tầm với zombie, cô bắn một hạt giống trong tay, dị năng sinh trưởng trong nháy mắt, hạt giống phát triển thành dây mây giữa không trung, biến cơ thể tang thi thành cột trụ cho dây leo lên. Tiếc rằng, đây là dây quả dưa, dị năng của cô chưa đủ mạnh, một lúc sau dây dừng phát triển. Đỉnh đầu con zombie kia bám đầy dây leo xanh biếc mà nó quyết bám đuổi đến cùng, chạy theo sau, nhìn buồn cười không nói nổi.
Lâu Linh chán nản, dị năng không đủ, dây mây không đủ bền chắc, không giết được zombie. Lúc này, tốc độ xe giảm dần, khi zombie đến gần, cô trực tiếp mở cửa xe, kiếm trong tay vung về phía trước, chém bay đầu con zombie cấp một.
Đợi cửa xe đóng lại, chiếc xe khôi phục tốc độ như cũ. Mấy người đằng sau trông thấy cảnh này không hề kinh ngạc, chỉ cảm thán một tiếng: Người trong xe phía trước thật to gan, lúc đang lái xe dám trực tiếp mở cửa giết zombie, khá chính xác. Có điều đến khi họ đi ngang qua, lại ngạc nhiên khi thấy đầu con quái vật đầy dây mây xanh biếc.
“Mặc dù có dị năng là tốt, nhưng tố chất cơ thể và thể lực là nền tảng căn bản nhất.” Lâu Điện trấn an cô, “Nếu em có đủ thể lực, võ thuật không tệ, dị năng chỉ mang tác dụng phụ trợ.”
Lâu Linh tán thành lời của anh, cho dù lúc trước không có dị năng thì thể lực của cô chẳng thua kém những dị năng giả kia. Nay cô có dị năng, thể chất tăng lên, kết hợp với võ thuật trước kia cô được học, cô thật sự tự tin nói: Mặc dù bây giờ cô là dị năng giả cấp thấp nhất, nhưng có thể đơn độc xử lý zombie cấp hai.
Thấy trên mặt cô lại xuất hiện nụ cười, mắt Lâu Điện hơi cong cong. Anh biết rất dễ động viên tinh thần cô. Chưa bao giờ cô buồn lo vô cớ, để tâm trạng tiêu cực ảnh hưởng tới cuộc sống của mình.
Xe đi thẳng một đường, lần lượt vượt qua đoàn xe của dị năng giả khác, hướng về phía vùng núi ở ngoại ô. Dần dần, cảnh tượng hai bên đường bắt đầu thay đổi.
Đi suốt một buổi sáng, từ lâu không còn thấy bóng dáng thành phố, đường xá từ đường xi măng biến thành đường nhựa cuối cùng là đường đất, màu xanh biếc hai bên càng ngày càng đậm, thẳng đến một cánh rừng.
Hồi trước tuy Lâu Linh từng đến thủ đô chơi nhưng cô không quen thuộc địa hình vùng ven thủ đô. Phóng tầm mắt, rừng cây trùng trùng điệp điệp, núi cao ẩn hiện. Ngẩng đầu trông về phía xa, cách đó không xa có dãy núi rất cao. Sau tận thế, địa hình biến đổi mạnh mẽ, đặc biệt thực vật cũng biến dị, khiến cho rừng sâu núi cao trở thành nơi nguy hiểm không kém gì trung tâm thành phố, thực vật biến dị ở khắp mọi nơi làm cho nhân loại chùn bước.
Dưới chân núi có thôn nhỏ. Khi hai người lái xe lại gần, phát hiện có zombie đi lang thang. Ở đây không còn người sống sót, nếu không phải tất cả đã biến thành zombie thì tức là người dân chạy trốn.
“Đêm nay chúng ta tá túc ở chỗ này.” Lâu Điện nói.
Theo kế hoạch của anh, bọn họ sẽ tìm kiếm hạt giống thực vật biến dị ở trên núi, sẽ tốn khá nhiều thời gian, nhưng không thể ngủ trực tiếp trên núi vì không an toàn. Bởi vậy, họ cần chỗ nghỉ ngơi cố định. Thôn nhỏ này là một địa điểm tốt, có điều trước hết cần xử lý sạch đám zombie trong thôn.
Xe dừng lại ở cổng thôn, đồng thời tiếng động cơ thu hút sự chú ý của đám quái vật, chúng lao về phía xe.
Sau khi hai người xuống xe, lập tức chiến đấu. Lúc này Lâu Điện đứng ở trước, đối phó mấy zombie chạy đầu có tốc độ nhanh nhất. Lâu Linh được anh bảo vệ vô hình ở sau lưng, chủ yếu đối phó với các zombie bình thường, tốc độ nhỉnh hơn người bình thường nhưng đối với cô, không thành vấn đề.
Thôn này không lớn, có chừng một trăm hộ. Hơn nữa trước tận thế, thanh niên trai tráng, lao động chính trong thôn đều ra ngoài làm thuê, ở lại phần lớn là người già và trẻ con. Ước tính số lượng zombie, khoảng một trăm con. Gần một năm từ khi tận thế bùng nổ, trong số chúng chỉ tiến hóa đến cấp một.
Đột nhiên, ánh mắt Lâu Điện ngưng đọng, tay ôm eo Lâu Linh, đột nhiên lui về phía sau. Chỗ ban nãy hai anh em đứng bị một loạt nhũ băng đâm trúng, dước tác động của ngoại lực bùn đất lõm xuống, hình thành một cái hố.
Họ nhanh chóng phát hiện sau cửa sổ tầng hai một ngôi nhà gạch đỏ gần đó có một người làn da tái xanh. Lâu Linh nghi ngờ, so với zombie cấp hai trên người da thịt hư thối, con tang thi này không có làn da thối rữa, có màu xám tro, da khô quắt như những xác khô bị hút sạch nước.
Nó đứng cạnh cửa sổ, trên người mặc quần áo rách nát, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm bọn họ, lóe lên sự tham lam với thức ăn tươi mới. Khi họ né được nhũ băng thì nó cũng tung mình khỏi cửa sổ, nhào tới như làn gió.
Đây là zombie cấp ba! Không ngờ bên trong một thôn nhỏ, có thể tiến hóa ra zombie cấp ba!
Lần đầu tiên Lâu Linh đối diện với zombie cấp ba ở khoảng cách gần như vậy, tạo nên áp lực lớn hơn hẳn lần trước cô đụng phải con chó zombie cấp hai. Hơn nữa nó là một zombie biến dị có dị năng.
Nó vọt tới trong nháy mắt, từng đợt nhũ băng tấn công bọn họ.
Lâu Linh phản ứng nhanh nhạy, vội vàng né tránh, thanh kiếm trong tay chặt đầu một zombie công kích bên mạn sườn. Lâu Điện cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen láy xẹt qua vẻ tàn nhẫn, năm ngón tay gảy liên tục, không gian nhận vô hình hóa thành những lưỡi dao cực mỏng, vô cùng sắc bén, nhắm thẳng vào cổ zombie. Một cái đầu bay vọt lên cao trong khi cơ thể nó vẫn duy trì quán tính lao về phía trước, sau đó đổ “rầm” một tiếng, đất bắn tung tóe bụi mù.
Khi cái đầu rơi xuống đất, các zombie khác không thèm quan tâm tới hai người sống sờ sờ, trực tiếp nhào lên, muốn chiếm lấy tinh hạch trong đầu đồng loại. Lâu Điện lao tới, kiếm trong tay anh lần lượt lóe lên tia sáng, đám quái vật bao vây anh đồng loạt bị chém đầu, Lâu Linh đi sau làm người hỗ trợ chém chém.
Thôn nhỏ nhanh chóng sạch sẽ.
Mắt Lâu Linh chớp chớp, quay lại nhìn đầu con zombie cấp ba, không khỏi có chút ngỡ ngàng. Zombie cấp ba bị tiêu diệt như thế? Quá đơn giản? Cô quay đầu nhìn người đàn ông mặc cả cây đen đứng bên cạnh, ánh sáng mặt trời nóng bức không khiến anh trở nên nhếch nhách, ngược lại bởi vì ánh nắng quá rực rỡ càng khiến anh nổi bật, khuôn mặt dịu dàng mà sạch sẽ, nhìn qua đã thấy vui tai vui mắt.
Đây là —— chàng trai có thể khiến ánh nắng ảm đạm.
Tim cô đập thình thịch. Lâu Linh quay đầu sang hướng khác, lấy tay quạt quạt khuôn mặt nóng bừng. Cô nghĩ, chắc chắn là do thời tiết quá nóng nên cô mới đỏ mặt. Với lại hiện tại rốt cuộc Lâu Điện có dị năng cấp mấy? Cô không đoán nổi, zombie cấp ba cứ thế bay đầu, chẳng lẽ đó cũng là một loại dị năng? Trông anh thoải mái đối phó với zombie cấp ba, cô đoán dị năng của anh tuyệt đối cao hơn cấp ba.
Cô thầm giật mình. Nghe nói hiện tại dị năng giả lợi hại nhất thủ đô là cấp ba, đến nay chưa xuất hiện dị năng giả cấp bốn. Hơn nữa quá trình dị năng của những người như họ tăng trưởng không chỉ dựa vào bản thân tu luyện tích lũy. Mỗi lần tăng một cấp đều là một khảo nghiệm rất khó vượt qua. Mới bắt đầu tận thế đã xuất hiện cấp ba cũng vì viện nghiên cứu của thủ đô phát hiện ra trong dị năng của zombie chứa năng lượng mà dị năng giả có thể hấp thu. Ngoài cái đó, không phải cứ có dị năng cấp bậc cao thì càng mạnh, bởi vì cần sức chiến đấu tương ứng. Có một số binh sĩ bình thường dày dặn kinh nghiệm còn mạnh hơn dị năng giả cấp một.
Đó là lý do mà dù dị năng cao hay thấp, chưa chắc thể hiện hết sức mạnh. Chỉ là uy áp về chênh lệch cấp bậc khiến người ta cảm thấy áp chế, ngoài ra cần dựa vào các yếu tố khác.
Lâu Điện đeo đôi bao tay cao su, bắt đầu lấy tinh hạch trong đầu zombie, tuy rằng bọn họ không dùng tinh hạch tu luyện, nhưng nên thu gom, quay về căn cứ chúng sẽ biến thành tiền lưu thông.
Lâu Linh đặc biệt đi lấy tinh hạch của zombie cấp ba. Cô phát hiện tinh hạch của con quái vật hệ băng này có màu xanh lam. Một viên đá quý màu lam xinh đẹp như vậy, không ai ngờ được đào ra từ óc lũ tang thi xấu xí, Lâu Linh thật sự không thích nổi.
Rửa sạch xong, Lâu Linh giao hết chỗ tinh hạch cho Lâu Điện giữ. Đột nhiên nhớ đến cách anh xử lý tinh hạch của con chó zombie trước kia, cô thấy đầu sắp đầy vạch đen, hỏi thử, “Anh sẽ không dùng viên tinh hạch này làm mồi câu xác chết chứ?”
Lâu Điện đang rửa tay, nghe cô nói, nghiêng đầu nhìn cô, một dòng nước ấm như lướt qua mặt anh, anh cười vô cùng ôn hòa đáp: “Tiểu Linh thật thông minh, chúng ta không câu xác chết mà câu thực vật biến dị!”
“…”
Quên đi, coi như cô không hỏi.
Thanh lý hết zombie, gom xác chúng thành đống, Lâu Điện lấy ra loại dầu bảo vệ môi trường thu thập trước tận thế, tưới lên, châm lửa đốt.
Làm xong tất cả việc này, Lâu Điện chọn một ngôi nhà có sân, lái xe vào, sau đó khóa cổng.
“Hôm nay chúng ta ngủ ở đây à? Khi nào vào núi?” Lâu Linh ngồi trên ghế sofa đã phủi sạch, chậm rãi tu bình nước khoáng.
“Sáng mai đi, giờ quá muộn.”
Lâu Điện vừa trả lời vừa lấy ra khỏi không gian đồ đạc bố trí căn phòng. Đống đồ ban đầu trong phòng bị anh trực tiếp ném ra sau nhà. Chỉ trong phút chốc, cả ngôi nhà sáng sủa hẳn lên, tuy rằng chỉ bày biện đơn giản nhưng toàn bộ là đồ mới, lúc dùng sẽ không bị ám ảnh.
Lâu Linh cảm thấy bệnh thích sạch sẽ của anh chàng này càng ngày càng nghiêm trọng. Trước tận thế còn được, nếu bạn có điều kiện, bạn thích sạch sẽ thế nào cũng không ai nói. Nhưng sau tận thế, để ý quá kĩ như thế khiến vật dụng tiêu hao nhiều, sau này làm sao bây giờ? Lâu Điện không biết nỗi lo của cô, lấy từ không gian hai thùng nước tinh khiết. Thấy người cô bẩn, anh thúc giục cô đi tắm, điều này làm cho Lâu Linh phát hiện, bệnh thích sạch sẽ của anh đã hết thuốc chữa.
Lâu Linh theo thói quen tựa sát vào cửa kính xe, ngắm nhìn bên ngoài. Xuyên qua ô cửa, dường như cô có thể trông thấy trong không khí đầy những hạt bụi li ti vì quá nóng mà trôi nổi giữa không trung. Ngoài bụi bặm, vài chiếc xe xẹt qua đều là dị năng giả ra ngoài thu thập vật tư, xa xa thấp thoáng mấy con zombie du đãng, chúng chưa kịp lại gần đã ăn một phát đạn nổ tung đầu.
Ánh mắt Lâu Linh chăm chú, phát hiện từ đằng xa có một con zombie tốc độ bình thường chạy về phía này. Khi xe ngang tầm với zombie, cô bắn một hạt giống trong tay, dị năng sinh trưởng trong nháy mắt, hạt giống phát triển thành dây mây giữa không trung, biến cơ thể tang thi thành cột trụ cho dây leo lên. Tiếc rằng, đây là dây quả dưa, dị năng của cô chưa đủ mạnh, một lúc sau dây dừng phát triển. Đỉnh đầu con zombie kia bám đầy dây leo xanh biếc mà nó quyết bám đuổi đến cùng, chạy theo sau, nhìn buồn cười không nói nổi.
Lâu Linh chán nản, dị năng không đủ, dây mây không đủ bền chắc, không giết được zombie. Lúc này, tốc độ xe giảm dần, khi zombie đến gần, cô trực tiếp mở cửa xe, kiếm trong tay vung về phía trước, chém bay đầu con zombie cấp một.
Đợi cửa xe đóng lại, chiếc xe khôi phục tốc độ như cũ. Mấy người đằng sau trông thấy cảnh này không hề kinh ngạc, chỉ cảm thán một tiếng: Người trong xe phía trước thật to gan, lúc đang lái xe dám trực tiếp mở cửa giết zombie, khá chính xác. Có điều đến khi họ đi ngang qua, lại ngạc nhiên khi thấy đầu con quái vật đầy dây mây xanh biếc.
“Mặc dù có dị năng là tốt, nhưng tố chất cơ thể và thể lực là nền tảng căn bản nhất.” Lâu Điện trấn an cô, “Nếu em có đủ thể lực, võ thuật không tệ, dị năng chỉ mang tác dụng phụ trợ.”
Lâu Linh tán thành lời của anh, cho dù lúc trước không có dị năng thì thể lực của cô chẳng thua kém những dị năng giả kia. Nay cô có dị năng, thể chất tăng lên, kết hợp với võ thuật trước kia cô được học, cô thật sự tự tin nói: Mặc dù bây giờ cô là dị năng giả cấp thấp nhất, nhưng có thể đơn độc xử lý zombie cấp hai.
Thấy trên mặt cô lại xuất hiện nụ cười, mắt Lâu Điện hơi cong cong. Anh biết rất dễ động viên tinh thần cô. Chưa bao giờ cô buồn lo vô cớ, để tâm trạng tiêu cực ảnh hưởng tới cuộc sống của mình.
Xe đi thẳng một đường, lần lượt vượt qua đoàn xe của dị năng giả khác, hướng về phía vùng núi ở ngoại ô. Dần dần, cảnh tượng hai bên đường bắt đầu thay đổi.
Đi suốt một buổi sáng, từ lâu không còn thấy bóng dáng thành phố, đường xá từ đường xi măng biến thành đường nhựa cuối cùng là đường đất, màu xanh biếc hai bên càng ngày càng đậm, thẳng đến một cánh rừng.
Hồi trước tuy Lâu Linh từng đến thủ đô chơi nhưng cô không quen thuộc địa hình vùng ven thủ đô. Phóng tầm mắt, rừng cây trùng trùng điệp điệp, núi cao ẩn hiện. Ngẩng đầu trông về phía xa, cách đó không xa có dãy núi rất cao. Sau tận thế, địa hình biến đổi mạnh mẽ, đặc biệt thực vật cũng biến dị, khiến cho rừng sâu núi cao trở thành nơi nguy hiểm không kém gì trung tâm thành phố, thực vật biến dị ở khắp mọi nơi làm cho nhân loại chùn bước.
Dưới chân núi có thôn nhỏ. Khi hai người lái xe lại gần, phát hiện có zombie đi lang thang. Ở đây không còn người sống sót, nếu không phải tất cả đã biến thành zombie thì tức là người dân chạy trốn.
“Đêm nay chúng ta tá túc ở chỗ này.” Lâu Điện nói.
Theo kế hoạch của anh, bọn họ sẽ tìm kiếm hạt giống thực vật biến dị ở trên núi, sẽ tốn khá nhiều thời gian, nhưng không thể ngủ trực tiếp trên núi vì không an toàn. Bởi vậy, họ cần chỗ nghỉ ngơi cố định. Thôn nhỏ này là một địa điểm tốt, có điều trước hết cần xử lý sạch đám zombie trong thôn.
Xe dừng lại ở cổng thôn, đồng thời tiếng động cơ thu hút sự chú ý của đám quái vật, chúng lao về phía xe.
Sau khi hai người xuống xe, lập tức chiến đấu. Lúc này Lâu Điện đứng ở trước, đối phó mấy zombie chạy đầu có tốc độ nhanh nhất. Lâu Linh được anh bảo vệ vô hình ở sau lưng, chủ yếu đối phó với các zombie bình thường, tốc độ nhỉnh hơn người bình thường nhưng đối với cô, không thành vấn đề.
Thôn này không lớn, có chừng một trăm hộ. Hơn nữa trước tận thế, thanh niên trai tráng, lao động chính trong thôn đều ra ngoài làm thuê, ở lại phần lớn là người già và trẻ con. Ước tính số lượng zombie, khoảng một trăm con. Gần một năm từ khi tận thế bùng nổ, trong số chúng chỉ tiến hóa đến cấp một.
Đột nhiên, ánh mắt Lâu Điện ngưng đọng, tay ôm eo Lâu Linh, đột nhiên lui về phía sau. Chỗ ban nãy hai anh em đứng bị một loạt nhũ băng đâm trúng, dước tác động của ngoại lực bùn đất lõm xuống, hình thành một cái hố.
Họ nhanh chóng phát hiện sau cửa sổ tầng hai một ngôi nhà gạch đỏ gần đó có một người làn da tái xanh. Lâu Linh nghi ngờ, so với zombie cấp hai trên người da thịt hư thối, con tang thi này không có làn da thối rữa, có màu xám tro, da khô quắt như những xác khô bị hút sạch nước.
Nó đứng cạnh cửa sổ, trên người mặc quần áo rách nát, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm bọn họ, lóe lên sự tham lam với thức ăn tươi mới. Khi họ né được nhũ băng thì nó cũng tung mình khỏi cửa sổ, nhào tới như làn gió.
Đây là zombie cấp ba! Không ngờ bên trong một thôn nhỏ, có thể tiến hóa ra zombie cấp ba!
Lần đầu tiên Lâu Linh đối diện với zombie cấp ba ở khoảng cách gần như vậy, tạo nên áp lực lớn hơn hẳn lần trước cô đụng phải con chó zombie cấp hai. Hơn nữa nó là một zombie biến dị có dị năng.
Nó vọt tới trong nháy mắt, từng đợt nhũ băng tấn công bọn họ.
Lâu Linh phản ứng nhanh nhạy, vội vàng né tránh, thanh kiếm trong tay chặt đầu một zombie công kích bên mạn sườn. Lâu Điện cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen láy xẹt qua vẻ tàn nhẫn, năm ngón tay gảy liên tục, không gian nhận vô hình hóa thành những lưỡi dao cực mỏng, vô cùng sắc bén, nhắm thẳng vào cổ zombie. Một cái đầu bay vọt lên cao trong khi cơ thể nó vẫn duy trì quán tính lao về phía trước, sau đó đổ “rầm” một tiếng, đất bắn tung tóe bụi mù.
Khi cái đầu rơi xuống đất, các zombie khác không thèm quan tâm tới hai người sống sờ sờ, trực tiếp nhào lên, muốn chiếm lấy tinh hạch trong đầu đồng loại. Lâu Điện lao tới, kiếm trong tay anh lần lượt lóe lên tia sáng, đám quái vật bao vây anh đồng loạt bị chém đầu, Lâu Linh đi sau làm người hỗ trợ chém chém.
Thôn nhỏ nhanh chóng sạch sẽ.
Mắt Lâu Linh chớp chớp, quay lại nhìn đầu con zombie cấp ba, không khỏi có chút ngỡ ngàng. Zombie cấp ba bị tiêu diệt như thế? Quá đơn giản? Cô quay đầu nhìn người đàn ông mặc cả cây đen đứng bên cạnh, ánh sáng mặt trời nóng bức không khiến anh trở nên nhếch nhách, ngược lại bởi vì ánh nắng quá rực rỡ càng khiến anh nổi bật, khuôn mặt dịu dàng mà sạch sẽ, nhìn qua đã thấy vui tai vui mắt.
Đây là —— chàng trai có thể khiến ánh nắng ảm đạm.
Tim cô đập thình thịch. Lâu Linh quay đầu sang hướng khác, lấy tay quạt quạt khuôn mặt nóng bừng. Cô nghĩ, chắc chắn là do thời tiết quá nóng nên cô mới đỏ mặt. Với lại hiện tại rốt cuộc Lâu Điện có dị năng cấp mấy? Cô không đoán nổi, zombie cấp ba cứ thế bay đầu, chẳng lẽ đó cũng là một loại dị năng? Trông anh thoải mái đối phó với zombie cấp ba, cô đoán dị năng của anh tuyệt đối cao hơn cấp ba.
Cô thầm giật mình. Nghe nói hiện tại dị năng giả lợi hại nhất thủ đô là cấp ba, đến nay chưa xuất hiện dị năng giả cấp bốn. Hơn nữa quá trình dị năng của những người như họ tăng trưởng không chỉ dựa vào bản thân tu luyện tích lũy. Mỗi lần tăng một cấp đều là một khảo nghiệm rất khó vượt qua. Mới bắt đầu tận thế đã xuất hiện cấp ba cũng vì viện nghiên cứu của thủ đô phát hiện ra trong dị năng của zombie chứa năng lượng mà dị năng giả có thể hấp thu. Ngoài cái đó, không phải cứ có dị năng cấp bậc cao thì càng mạnh, bởi vì cần sức chiến đấu tương ứng. Có một số binh sĩ bình thường dày dặn kinh nghiệm còn mạnh hơn dị năng giả cấp một.
Đó là lý do mà dù dị năng cao hay thấp, chưa chắc thể hiện hết sức mạnh. Chỉ là uy áp về chênh lệch cấp bậc khiến người ta cảm thấy áp chế, ngoài ra cần dựa vào các yếu tố khác.
Lâu Điện đeo đôi bao tay cao su, bắt đầu lấy tinh hạch trong đầu zombie, tuy rằng bọn họ không dùng tinh hạch tu luyện, nhưng nên thu gom, quay về căn cứ chúng sẽ biến thành tiền lưu thông.
Lâu Linh đặc biệt đi lấy tinh hạch của zombie cấp ba. Cô phát hiện tinh hạch của con quái vật hệ băng này có màu xanh lam. Một viên đá quý màu lam xinh đẹp như vậy, không ai ngờ được đào ra từ óc lũ tang thi xấu xí, Lâu Linh thật sự không thích nổi.
Rửa sạch xong, Lâu Linh giao hết chỗ tinh hạch cho Lâu Điện giữ. Đột nhiên nhớ đến cách anh xử lý tinh hạch của con chó zombie trước kia, cô thấy đầu sắp đầy vạch đen, hỏi thử, “Anh sẽ không dùng viên tinh hạch này làm mồi câu xác chết chứ?”
Lâu Điện đang rửa tay, nghe cô nói, nghiêng đầu nhìn cô, một dòng nước ấm như lướt qua mặt anh, anh cười vô cùng ôn hòa đáp: “Tiểu Linh thật thông minh, chúng ta không câu xác chết mà câu thực vật biến dị!”
“…”
Quên đi, coi như cô không hỏi.
Thanh lý hết zombie, gom xác chúng thành đống, Lâu Điện lấy ra loại dầu bảo vệ môi trường thu thập trước tận thế, tưới lên, châm lửa đốt.
Làm xong tất cả việc này, Lâu Điện chọn một ngôi nhà có sân, lái xe vào, sau đó khóa cổng.
“Hôm nay chúng ta ngủ ở đây à? Khi nào vào núi?” Lâu Linh ngồi trên ghế sofa đã phủi sạch, chậm rãi tu bình nước khoáng.
“Sáng mai đi, giờ quá muộn.”
Lâu Điện vừa trả lời vừa lấy ra khỏi không gian đồ đạc bố trí căn phòng. Đống đồ ban đầu trong phòng bị anh trực tiếp ném ra sau nhà. Chỉ trong phút chốc, cả ngôi nhà sáng sủa hẳn lên, tuy rằng chỉ bày biện đơn giản nhưng toàn bộ là đồ mới, lúc dùng sẽ không bị ám ảnh.
Lâu Linh cảm thấy bệnh thích sạch sẽ của anh chàng này càng ngày càng nghiêm trọng. Trước tận thế còn được, nếu bạn có điều kiện, bạn thích sạch sẽ thế nào cũng không ai nói. Nhưng sau tận thế, để ý quá kĩ như thế khiến vật dụng tiêu hao nhiều, sau này làm sao bây giờ? Lâu Điện không biết nỗi lo của cô, lấy từ không gian hai thùng nước tinh khiết. Thấy người cô bẩn, anh thúc giục cô đi tắm, điều này làm cho Lâu Linh phát hiện, bệnh thích sạch sẽ của anh đã hết thuốc chữa.
Danh sách chương