Bầu không khí giữa một đám người trẻ tuổi liền trở nên hòa hợp.

Bởi vì Tô Lệ Nhã cùng Hàn Ly, Tô Tử Bảo cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Rượu đặt trước mặt cô không uống, thức ăn cũng không ăn, chỉ đang nghĩ phải làm như thế nào để thoát thân.

"Tử Bảo, tớ kính cậu một ly." Liễu Thiên Thiên đã chạy tới ngồi trước mặt của Tô Tử Bảo, đưa cho cô một chén rượu.
Màu sắc của ly rượu cocktail phân ra rất rõ rệt, trông rất đẹp mắt.
"Đây là loại rượu cocktail nổi tiếng của KTV Ám Dạ, đây là cố ý gọi cho cậu đấy, coi như là để nhận lỗi vì vừa nãy tớ đã nói lung tung trước mặt cậu." Liễu Thiên Thiên thành khẩn nói, "Tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta, cậu cũng không thể vì một câu nói của tớ mà không thèm để ý đến tớ, vẫn còn định dùng sắc mặt như vậy ở tiệc sinh nhật của tớ để cho tớ xem sao? Tử Bảo, uống chén rượu này, chúng ta tiêu tan hiềm khích lúc trước."
Tô Tử Bảo nhìn ly rượu cocktail màu sắc sặc sỡ, ánh mắt lấp lánh.
Liễu Thiên Thiên bộ dạng không có chút ý đồ nào, nhưng mà Tô Tử Bảo, lại thật sự không dám uống chén rượu này.
Cô sẽ không lấy sự an toàn của mình để cược xem rốt cuộc đối phương có cấu kết với Tô Lệ Nhã không.
"Tớ không quen uống cocktail, chi bằng..." Tô Tử Bảo không tiếp chén rượu cocktail kia, mà cầm ly rượu vang bình thường đang ở trong tay của Liễu Thiên Thiên, "Tớ uống cái này.

Tớ kính cậu một ly, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Nếu như chén rượu cocktail này thật sự có vấn đề, vậy thì Liễu Thiên Thiên sẽ không uống đâu.
"Sao có thể như vậy chứ, rượu này là đặc biệt dành cho cậu đấy." Liễu Thiên Thiên không nghĩ tới Tô Tử Bảo lại cầm lấy ly rượu vang trong tay mình, vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Tử Bảo cười cẩn thận, "Tớ thật sự không quen uống cocktail.

Huống chi cậu cũng nói, tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta, hà tất phải so đo những thứ này.

Tớ kính cậu 1 ly."
"Nếu đã như vậy, vậy được rồi..." Liễu Thiên Thiên cùng Tô Tử Bảo đụng một cái, cười hì hì uống xong chén rượu cocktail kia.
Tô Tử Bảo sững sờ, kỳ quái, thật sự không có vấn đề gì? Chẳng lẽ chỉ là cô đa nghi?
Thấy vậy, Tô Tử Bảo cũng nhẹ nhàng uống một hớp, nói, "Tớ có chút chóng mặt, tớ ra ngoài hít thở không khí đây."
"Ừ." Liễu Thiên Thiên cười nói.
Tô Tử Bảo mới đi ra khỏi phòng, Tô Lệ Nhã liền tiến lên, trong mắt không có hảo ý, "Thiên Thiên, cô ta uống rượu chưa?"
"Uống rồi, nói là chóng mặt, đi ra ngoài hóng gió.


Mới uống một ngụm sao đã chóng mặt rồi chứ." Liễu Thiên Thiên cau mày, "Chị Lệ Nhã, sao em lại phải xin lỗi cô ấy chứ, cô ta chỉ là một cái bao cỏ, Liễu gia của chúng ta cũng không kém hơn Tô gia nhà bọn họ, nếu không phải vì anh Triết, Tô gia đã sớm suy tàn rồi.

Cô ta còn một mực không biết phân biệt, không coi anh Triết ra gì, khi dễ anh Triết, nếu không phải vì chị em nhà họ, anh Triết liệu có đến nỗi đến bây giờ vẫn không có gì không? Lao tâm lao lực vì Tô gia, vậy mà lại chẳng cho anh Triết cái gì, em quả thật thấy thật coi thường Tô gia."
Ba năm không gặp, Liễu Thiên Thiên đã bị Tô Chấn Triết mê hoặc đến nỗi đầu óc choáng váng.

Một lòng nghĩ cho Tô Chấn Triết, dẫn đến việc không thích Tô Tử Bảo.
Nếu không phải Tô Lệ Nhã bảo cô giữ liên lạc với Tô Tử Bảo, cô sớm đã không thèm để ý đến cái bao cỏ này rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện