Thừa dịp chị em Tô Tử Bảo không có ở đây, Tô Quốc Cường cùng Tô Chấn Triết vào phòng sách nói chuyện, Lâm Tuyết Kiều ra ngoài nghe điện thoại, lúc này trong phòng lớn chỉ còn lại có Bùi Dực cùng Tô Lệ Nhã.
Tô Lệ Nhã len lén đánh giá Bùi Dực, trước kia cô chỉ nhìn thấy Bùi Dực ở xa xa vài lần, nhìn kỹ mới phát hiện ra không ngờ anh lại anh tuấn như vậy, ngũ quan lập thể, mặt mày rất rõ nét, như là bức ra từ truyện tranh vậy.
Trên mặt chứa đựng một vòng tà mị vui vẻ, đôi mắt thâm sâu chứ đựng sự ôn nhu, thẫm màu.
Tại sao một kẻ vô dụng như Tô Tử Bảo, lại có thể gả cho một người đàn ông tốt đến vậy?
Tại sao người có hôn ước với Bùi Dực lại là Tô Tử Bảo, mà không phải là mình chứ? Tô Tử Bảo vốn không muốn cưới, Tô Gia Hân cũng không muốn cưới, cô thật sự muốn cưới, nhưng lại không tới phiên cô.
Bản thân ngoại trừ việc không xinh đẹp bằng Tô Tử Bảo ra, thì có gì kém so với cô ta chứ.
Chỉ là một cái bình hoa vô dụng mà thôi!
Nếu người được gả cho Bùi Dực là mình thì tốt rồi.
Đây chính là Bùi gia Tam thiếu, thiếu gia đệ nhất Hải Thành.
"Bùi Dực, anh ăn quýt không? Em bóc cho anh?" Tô Lệ Nhã cầm lấy một quả quýt, cười yếu ớt cúi đầu, trên mặt hiện lên sự thẹn thùng.
Bùi Dực nhìn nét mặt của cô ta, thật sự là quá quen thuộc.
Những người phụ nữ dán lấy anh, có không ít người ra vẻ ngại ngùng, tỏ vẻ muốn cự tuyệt nhưng lại mời chào.
"Không ăn." Bùi Dực nhếch môi cười.
Thật là buồn cười, bản thân cùng Tô Tử Bảo về nhà mẹ đẻ một chuyến, vậy mà cái người hết câu này đến câu kia đều kêu Tô Tử Bảo là chị lại tranh thủ lúc Tô Tử Bảo không ở đây mà quyến rũ anh.
Tô Lệ Nhã trên mặt hiện lên sự thất vọng, Bùi Dực đa tình, sau khi kết hôn cũng thường xuyên đến quán bar, quán đêm, chẳng lẽ mình vẫn còn kém so với khuôn mẫu, không thể vào mắt của Bùi Thiếu được sao?
Bùi Dực đem nét mặt của cô ta thu hết vào mắt, nói, "Quả óc chó cũng không tệ."
"Để em bóc!" Tô Lệ Nhã vui mừng nhìn anh, vội vàng cầm lấy quả óc chó trên bàn nước giúp anh tách vỏ, dùng đôi bàn tay được sơn đẹp đẽ để tách hạt óc chó.
Bùi Dực hướng về phía cô cười ý vị thâm trường.
"Bùi Dực, anh có biết Hàn Ly không?" Tô Lệ Nhã vừa tách hạt, vừa nói.
Bùi Dực hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Bùi Dực, không phải là em nói chị của em không đúng, mà là chị ấy thật sự có lỗi với anh.
Chúng ta ai cũng biết, chị ấy thích Hàn Ly, cực kỳ thích, nếu không phải là bố ép chị, thì chị cũng không muốn kết hôn.
Lúc chị ở Mỹ du học còn ở cùng Hàn Ly, hai người phát triển đến trình độ nào, cũng chẳng ai biết." Tô Lệ Nhã xấu xa nói ra, "Nghe nói, lúc hôn lễ diễn ra, chị ấy còn vụng trộm gặp riêng Hàn Ly, hiện tại Hàn Ly vẫn là đang ở Hải Thành, còn không biết được là hai người bọn họ có qua lại với nhau nữa không.
Em nghe nói chị rất bận, không biết có phải là bận quyến rũ người yêu cũ không nữa."
Bùi Dực lẳng lặng nghe, anh chẳng lẽ còn không biết Tô Tử Bảo vì truyền thông Đế Tước nên mới bận đến vậy sao? Hơn nữa Tô Tử Bảo cũng không muốn gặp Hàn Ly cho thêm phiền phức, làm sao có thể gặp mặt anh ta chứ..
Tô Lệ Nhã len lén đánh giá Bùi Dực, trước kia cô chỉ nhìn thấy Bùi Dực ở xa xa vài lần, nhìn kỹ mới phát hiện ra không ngờ anh lại anh tuấn như vậy, ngũ quan lập thể, mặt mày rất rõ nét, như là bức ra từ truyện tranh vậy.
Trên mặt chứa đựng một vòng tà mị vui vẻ, đôi mắt thâm sâu chứ đựng sự ôn nhu, thẫm màu.
Tại sao một kẻ vô dụng như Tô Tử Bảo, lại có thể gả cho một người đàn ông tốt đến vậy?
Tại sao người có hôn ước với Bùi Dực lại là Tô Tử Bảo, mà không phải là mình chứ? Tô Tử Bảo vốn không muốn cưới, Tô Gia Hân cũng không muốn cưới, cô thật sự muốn cưới, nhưng lại không tới phiên cô.
Bản thân ngoại trừ việc không xinh đẹp bằng Tô Tử Bảo ra, thì có gì kém so với cô ta chứ.
Chỉ là một cái bình hoa vô dụng mà thôi!
Nếu người được gả cho Bùi Dực là mình thì tốt rồi.
Đây chính là Bùi gia Tam thiếu, thiếu gia đệ nhất Hải Thành.
"Bùi Dực, anh ăn quýt không? Em bóc cho anh?" Tô Lệ Nhã cầm lấy một quả quýt, cười yếu ớt cúi đầu, trên mặt hiện lên sự thẹn thùng.
Bùi Dực nhìn nét mặt của cô ta, thật sự là quá quen thuộc.
Những người phụ nữ dán lấy anh, có không ít người ra vẻ ngại ngùng, tỏ vẻ muốn cự tuyệt nhưng lại mời chào.
"Không ăn." Bùi Dực nhếch môi cười.
Thật là buồn cười, bản thân cùng Tô Tử Bảo về nhà mẹ đẻ một chuyến, vậy mà cái người hết câu này đến câu kia đều kêu Tô Tử Bảo là chị lại tranh thủ lúc Tô Tử Bảo không ở đây mà quyến rũ anh.
Tô Lệ Nhã trên mặt hiện lên sự thất vọng, Bùi Dực đa tình, sau khi kết hôn cũng thường xuyên đến quán bar, quán đêm, chẳng lẽ mình vẫn còn kém so với khuôn mẫu, không thể vào mắt của Bùi Thiếu được sao?
Bùi Dực đem nét mặt của cô ta thu hết vào mắt, nói, "Quả óc chó cũng không tệ."
"Để em bóc!" Tô Lệ Nhã vui mừng nhìn anh, vội vàng cầm lấy quả óc chó trên bàn nước giúp anh tách vỏ, dùng đôi bàn tay được sơn đẹp đẽ để tách hạt óc chó.
Bùi Dực hướng về phía cô cười ý vị thâm trường.
"Bùi Dực, anh có biết Hàn Ly không?" Tô Lệ Nhã vừa tách hạt, vừa nói.
Bùi Dực hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Bùi Dực, không phải là em nói chị của em không đúng, mà là chị ấy thật sự có lỗi với anh.
Chúng ta ai cũng biết, chị ấy thích Hàn Ly, cực kỳ thích, nếu không phải là bố ép chị, thì chị cũng không muốn kết hôn.
Lúc chị ở Mỹ du học còn ở cùng Hàn Ly, hai người phát triển đến trình độ nào, cũng chẳng ai biết." Tô Lệ Nhã xấu xa nói ra, "Nghe nói, lúc hôn lễ diễn ra, chị ấy còn vụng trộm gặp riêng Hàn Ly, hiện tại Hàn Ly vẫn là đang ở Hải Thành, còn không biết được là hai người bọn họ có qua lại với nhau nữa không.
Em nghe nói chị rất bận, không biết có phải là bận quyến rũ người yêu cũ không nữa."
Bùi Dực lẳng lặng nghe, anh chẳng lẽ còn không biết Tô Tử Bảo vì truyền thông Đế Tước nên mới bận đến vậy sao? Hơn nữa Tô Tử Bảo cũng không muốn gặp Hàn Ly cho thêm phiền phức, làm sao có thể gặp mặt anh ta chứ..
Danh sách chương