Phải, nhất định phải cướp đi thứ mà hắn đang dựa vào, thì mới có thể đạp hắn xuống dưới chân.

Ngày này, sẽ không còn lâu nữa đâu!
"Anh Hạ khách khí rồi." Bùi Dực nắm lấy tay của Tô Tử Bảo, sự bất thường của cô, anh có thể cảm nhận được.


Hơn nữa đúng là giống như cô đã từng nói với anh, cô hận hắn thấu xương.
Đúng, đây chính là sự thăm dò của Bùi Dực.
Tô Tử Bảo không hề lừa anh.
"Nghe nói thiên hậu Diêu Liên Y của các anh lấy được giải thưởng, chúc mừng chúc mừng.

Anh Hạ không cần lo cho chúng tôi đâu, cứ để chúng tôi tự nhiên." Bùi Dực cười nói, nhỏ giọng nói với Tô Tử Bảo đứng bên cạnh, thanh âm trầm thấp hơi có ý trêu chọc, "Vợ, anh Hạ đúng là trông rất anh tuấn, nhưng mà em cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào anh ấy được, cho dù anh Hạ không ngại, thì anh cũng sẽ để ý đấy."
Một câu nói kia rốt cuộc cũng khiến Tô Tử Bảo tỉnh lại, lần đầu tiên gặp lại Hạ Thừa Diệp sau khi trùng sinh, tên hung thủ đã hại chết cả nhà ba người nhà cô, cô có thể khống chế bản thân không giết người, đã là khắc chế rất khá rồi.
"Xin lỗi, vừa rồi có nghĩ một số chuyện nên hơi xuất thần." Tô Tử Bảo đè nén sự lãnh lẽo xuống dưới đáy mắt, hướng về phía Bùi Dực mỉm cười ngọt ngào, "Trong lòng em, đàn ông trên thế giới này đều không có ai có thể anh tuấn hơn Bùi tam thiếu của chúng ta, làm sao em có thể nhìn mãi người khác được chứ."
"Hắc, hôm nay em ngọt ngào quá." Bùi Dực cong ngón trỏ khẽ chạm vào giữa hai hàng lông mày của Tô Tử Bảo, dáng vẻ tươi cười cưng chiều.
Tô Tử Bảo thân mật nghiêng người cọ cọ vào người anh, cực kỳ thân mật.

Hạ Thừa Diệp vừa rồi còn cảm thấy ánh mắt của Tô Tử Bảo nhìn mình có gì đó không đúng, có chút giống như là nhìn kẻ thù vậy.

Nhưng mà bây giờ cặp vợ chồng này lại tình tứ với nhau như chỗ không người vậy, điều này đã quét sạch sự hoài nghi trong lòng Hạ Thừa Diệp.
Anh ta không thù không oán gì với Bùi gia Tô gia, Tô Tử Bảo không có lý gì mà nhằm vào anh ta.
Thấy hai người thân mật như thế cũng không tiện quấy rầy, vậy nên sau khi chào hỏi anh ta liền quay người, đi tiếp đãi những người khác.
Đợi sau khi Hạ Thừa Diệp rời đi, trong đôi mắt hẹp dài của Bùi Dực hiện ra vẻ đăm chiêu, "Ánh mắt vừa rồi em nhìn anh ta, giống như là muốn ăn thịt người vậy? Bản thiếu gia còn nghĩ, nếu không phải là anh kéo em, thì không biết em có xông lên đánh chết anh ta không nữa."
"Sẽ không đâu.

Bởi vì không có chứng cứ, cũng bởi vì, bây giờ giao thủ, đánh không thắng." Tô Tử Bảo nhìn qua bóng lưng đang rời đi của Hạ Thừa Diệp.

Cô sẽ không để lộ ra thân phận, vì đối phó với kẻ thù, cô sẽ phải che giấu bản thân tốt hơn.

Chỉ có như vậy mới có thể báo thù.
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ mặc váy dài quét đất đi ra từng trong đám người.

Đường nét trên gương mặt cô rất tinh xảo, váy dài bằng lụa đen rất gợi cảm mị hoặc, có một sự lãnh diễm rất tự nhiên.
Đây chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, trụ cột của công ty giải trí Vân Đình, Diêu Liên Y.
Được Tô Tử một tay nâng đỡ, nhưng lại bỏ thuốc hủy hoại cuống họng của Tô Tử, leo lên giường của Tô Tử và Hạ Thừa Diệp, Diêu Liên Y.
Ở bữa tiệc có không ít người trong giới truyền thông, lúc này đều đang hướng các loại máy ảnh về phía cô ta, ánh sáng chớp nháy, đêm nay cô ta chính là người chói mắt nhất..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện