Biệt thự, tiểu khu Liên Hoa.

Lạc Băng Uyển hiện đang là một ca sỹ cực kỳ nổi tiếng của hãng truyền thông Đế Tước, đây là chỗ ở vô cùng bí mật của cô.


Những giọng ca dễ nghe trong giới giải trí có không ít, Lạc Băng Uyển sở dĩ có thể trong thời gian 2 năm ngắn ngủi trở thành một ca sỹ nổi tiếng của Đế Tước, là vì cô vô cùng ít khi sáng tác những tác phẩm điển hình.

Bây giờ những ca sỹ xinh đẹp cũng không thiếu, ca sỹ có giọng hát hay cũng không thiếu, nhưng mà có thể sáng tác sáng tác làm thơ, lại còn có thể hát và nhảy, còn có cơ thể đẹp thì thật sự là rất hiếm, Lạc Băng Uyển chính vì vậy mà nổi tiếng.
Mặc dù cô rất lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng mà cô có thực lực, Đế Tước cũng bỏ ra số tiền rất lớn để đầu tư cho cô, hơn nữa người hâm mộ của cô lại thích cô lạnh lùng cao ngạo như vậy.
Lúc Bùi Dực đến, bác sĩ tư nhân mà Tống Anh Kiệt tìm đến đã giúp cô băng bó miệng vết thương ở cổ tay, truyền dinh dưỡng.

Bởi vì cô bây giờ là người của quần chúng, nếu như cứ thế mà đưa đến bệnh viện vậy thì ngày mai tin tức giải trí sẽ toàn là liên quan đến cô mất.
Tống Anh Kiệt cười khổ, "Thật không biết đại ca sĩ Lạc của chúng ta nghĩ gì nữa, bác sĩ nói cũng không có bệnh trầm cảm gì, tại sao đang yên đang lành lại đi tự sát.

Bùi thiếu, không phải là do cậu đấy chứ?"

Vì Bùi Dực là CEO của hãng truyền thông Đế Tước, mà Lạc Băng Uyển lại là người nổi tiếng hàng đầu của Đế Tước, vậy nên hai người từng bị không ít tai tiếng.
Bùi Dực nhìn Lạc Băng Uyển nằm trên giường nói, "Mọi người ra ngoài trước đi."
Tống Anh Kiệt vỗ vỗ vai của anh, không nói gì nhiều.
"Bây giờ anh đến đây, bỏ lại vợ mới cưới, không sợ cô ấy không vui sao?" Lạc Băng Uyển là một người đẹp bại hoại, cực kỳ xinh đẹp, chỉ có điều hơi lạnh lùng.
Bùi Dực ngồi bên cạnh giường của cô, nói, "Cô muốn làm gì?"
"Em chỉ muốn xem xem, nếu như em tự sát, có phải anh sẽ vẫn có thể thoải mái mà nằm trên giường của người phụ nữ khác không thôi!" Lạc Băng Uyển nhìn chằm chằm vào Bùi Dực, hốc mắt xinh đẹp dâng trào nước mắt, đột nhiên cầm lấy điều khiển từ xa ấn một cái, màn hình tinh thể lỏng trên tường lập tức phát một tin thời sự.
Chính là tin về buổi hôn lễ vào tối hôm nay của anh, còn có hình ảnh anh bế cô lên thuyền.
Lạc Băng Uyển đã xem ít nhất 10 lần rồi.
Bùi Dực nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt, "Lạc Băng Uyển, tôi kết hôn rồi."

Tôi kết hôn rồi.

Anh dùng bốn chữ để khái quát tất cả.
"Vậy thì có sao, anh không thích cô ấy, anh căn bản không hề thích cô ấy! Chỉ là hôn nhân thương mại, ai cũng biết đó chỉ là hôn nhân thương mại.

Bùi Dực, anh đừng lừa mình dối người!" Lạc Băng Uyển nắm chặt nắm đấm.
Bùi Dực coi thường cười, "Vậy cô nghĩ là tôi sẽ thích cô? Lạc Băng Uyển, là cô đừng tự lừa mình dối người mới đúng.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện