Biệt thự của Thẩm Hề rất lớn.
Đặc biệt chuyển một phòng làm phòng đàn.
Trang trí lịch sự tao nhã, ngoài một cây đàn piano đặt ở giữa ra, chỉ còn có bồn hoa đặt ở bên cửa sổ.
Tô Tử Bảo ngồi ở trước mặt đàn piano, đưa tay vuốt ve thân đàn trắng noãn, lập tức có rất nhiều kỷ niệm ùa về.
Ngồi ở trước mặt đàn piano, Tô Tử Bảo một bên đánh đàn, một bên viết lời và nhạc.
Thẩm Hề nhìn một lúc, cũng không quấy rầy cô.
Trở lại phòng khách, xử lý những bông hoa đã cắt lúc trước, cắm vào rất đẹp, bưng hai bình đặt ở phòng đàn.
Tô Tử Bảo vô cùng tập trung tinh thần, khi cô làm việc cả người chính là nghiêm túc như vậy, Thẩm Hề thì ở phòng khách phía trước viết lời.
Rất nhanh liền đến buổi chiều.
Thẩm Hề kiểm tra tủ lạnh một chút, đi đến cửa phòng đàn, lúc này Tô Tử Bảo đang cúi đầu viết cái gì.
"Trong nhà không có đồ ăn, tạm chấp nhận một chút, tôi nấu mì cho cô ăn.
Được không?”Thẩm Hề hỏi.
Tô Tử Bảo ngẩng đầu nhìn Thẩm Hề đứng ở cạnh khung cửa, cười nhạt: “Thêm trứng không cần rau thơm."
Những lời này làm Thẩm Hề ngẩn người.
Ở rất lâu trước kia, khi Tô Tử bận rộn cũng thường xuyên ngồi cả ngày ở chỗ anh.
Giữa bọn họ chính là bạn thân nhất, chưng từng khách khí với nhau.
Mỗi lần lúc Thẩm Hề nấu mì cho Tô Tử, cô đều nói những lời này.
Bỗng chốc lại để người ta cảm thấy giống như Tô Tử còn sống vậy.
Thật sự rất giống.
Cái này không có quan hệ gì đến khuôn mặt hay hoàn cảnh gia đình, mà là cảm giác Tô Tử Bảo mang đến cho anh, cùng cách thức bọn họ ở chung với nhau.
Nhất định là Tô Tử ra đi cho mình đả kích quá lớn, đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tô Tử Bảo là Đại tiểu thư Tô gia, cùng Tô Tử khác nhau, thế giới của hai người như trời với đất.
"Ừ.”Thẩm Hề lấy lại suy nghĩ của mình, đi vào phòng bếp.
Chỉ một lát sau, mì trứng nóng hổi liền nấu chín.
Hai người ngồi ở ghế salon trong phòng khách, mỗi người bưng một chén lớn ăn.
"Ăn ngon thật, ăn ngon hơn nhiều so với trong khách sạn lần trước tôi đi.
Thẩm Hề anh thật đúng là toàn năng, lại biết viết sách, lại sẽ viết lời, lại có thể sáng tác kịch bản, còn sẽ cắt tỉa cắm hoa nấu mì, nếu ai gả cho anh, về sau thật là hưởng phúc.”Tô Tử Bảo vừa ăn mì, vừa cười dài nói.
Động tác ăn mì của Thẩm Hề vô cùng xinh đẹp, nhìn xem cảnh đẹp ý vui, hơi nghiêng đầu cười trong sáng: “Tôi còn độc thân, đây là Tô giám đốc đang chê cười tôi sao?"
"Ấy, đó là bởi vì phụ nữ trên đời này có thể xứng đôi với nhà văn lớn Thẩm Hề chúng ta thật sự quá ít.
Yên tâm, tôi xem giúp anh, tiệc rượu sau này tôi liền chăm chú nhìn những thiên kim tiểu thư đó hơn một chút.”Tô Tử Bảo trêu đùa.
Giọng nói Thẩm Hề ấm áp: “Thuận theo tự nhiên là được rồi.
Nếu là duyên phận tới rồi tự nhiên có thể gặp gỡ, hòa thuận như Tô giám đốc cùng Bùi thiếu cũng rất tốt."
"Phốc ~..”Tô Tử Bảo cười khúc khích: “Tôi cùng anh ấy sao...!Cũng xem như là hòa thuận đi.
Tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên đối với cuộc hôn nhân hiện tại, không cầu nguyện được trái tim của một người, chỉ cầu vợ chồng tôn trọng nhau, ở trên cùng một mặt trận, vậy là được rồi.
Chúng tôi là đính hôn từ bé, sau khi về nước vừa mới gặp mặt liền kết hôn, yêu chết đi sống lại cách tôi quá xa xôi, mỗi ngày có thể trôi qua tiếp là được rồi."
Cô không dám xa cầu tình yêu Bùi Dực dành cho cô.
Trong mắt Thẩm Hề mang theo vài phần ý cười: “Trên đời này rất nhiều người chọn tới chọn luii hoa cả mắt, nhất định phải gả cho một người hợp ý, nhưng mà chuyện ly hôn sau khi kết hôn cũng không ít.
Còn có rất nhiều người yêu nhau liền liều lĩnh ở bên nhau, không để ý chênh lệch lớn giữa hai người, tình cảm chậm rãi hao mòn hầu như không còn ở những chuyện vụn vặn củi gạo dầu muối trong cuộc sống, cuối cùng người yêu biến thành kẻ thù.
So với những cái này, lâu ngày sinh tình, cưới trước yêu sau, chưa chắc không phải không hạnh phúc."
Lâu ngày sinh tình, cưới trước yêu sau.
"Ai...ai cùng anh ta sinh tình, ai yêu anh ta chứ!” Tô Tử Bảo xấu hổ không thừa nhận.
Thẩm Hề cười nhạt không hề nói tỉ mỉ, ánh mắt cô nhìn Bùi Dực đã tiết lộ tâm tình cô..
Đặc biệt chuyển một phòng làm phòng đàn.
Trang trí lịch sự tao nhã, ngoài một cây đàn piano đặt ở giữa ra, chỉ còn có bồn hoa đặt ở bên cửa sổ.
Tô Tử Bảo ngồi ở trước mặt đàn piano, đưa tay vuốt ve thân đàn trắng noãn, lập tức có rất nhiều kỷ niệm ùa về.
Ngồi ở trước mặt đàn piano, Tô Tử Bảo một bên đánh đàn, một bên viết lời và nhạc.
Thẩm Hề nhìn một lúc, cũng không quấy rầy cô.
Trở lại phòng khách, xử lý những bông hoa đã cắt lúc trước, cắm vào rất đẹp, bưng hai bình đặt ở phòng đàn.
Tô Tử Bảo vô cùng tập trung tinh thần, khi cô làm việc cả người chính là nghiêm túc như vậy, Thẩm Hề thì ở phòng khách phía trước viết lời.
Rất nhanh liền đến buổi chiều.
Thẩm Hề kiểm tra tủ lạnh một chút, đi đến cửa phòng đàn, lúc này Tô Tử Bảo đang cúi đầu viết cái gì.
"Trong nhà không có đồ ăn, tạm chấp nhận một chút, tôi nấu mì cho cô ăn.
Được không?”Thẩm Hề hỏi.
Tô Tử Bảo ngẩng đầu nhìn Thẩm Hề đứng ở cạnh khung cửa, cười nhạt: “Thêm trứng không cần rau thơm."
Những lời này làm Thẩm Hề ngẩn người.
Ở rất lâu trước kia, khi Tô Tử bận rộn cũng thường xuyên ngồi cả ngày ở chỗ anh.
Giữa bọn họ chính là bạn thân nhất, chưng từng khách khí với nhau.
Mỗi lần lúc Thẩm Hề nấu mì cho Tô Tử, cô đều nói những lời này.
Bỗng chốc lại để người ta cảm thấy giống như Tô Tử còn sống vậy.
Thật sự rất giống.
Cái này không có quan hệ gì đến khuôn mặt hay hoàn cảnh gia đình, mà là cảm giác Tô Tử Bảo mang đến cho anh, cùng cách thức bọn họ ở chung với nhau.
Nhất định là Tô Tử ra đi cho mình đả kích quá lớn, đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tô Tử Bảo là Đại tiểu thư Tô gia, cùng Tô Tử khác nhau, thế giới của hai người như trời với đất.
"Ừ.”Thẩm Hề lấy lại suy nghĩ của mình, đi vào phòng bếp.
Chỉ một lát sau, mì trứng nóng hổi liền nấu chín.
Hai người ngồi ở ghế salon trong phòng khách, mỗi người bưng một chén lớn ăn.
"Ăn ngon thật, ăn ngon hơn nhiều so với trong khách sạn lần trước tôi đi.
Thẩm Hề anh thật đúng là toàn năng, lại biết viết sách, lại sẽ viết lời, lại có thể sáng tác kịch bản, còn sẽ cắt tỉa cắm hoa nấu mì, nếu ai gả cho anh, về sau thật là hưởng phúc.”Tô Tử Bảo vừa ăn mì, vừa cười dài nói.
Động tác ăn mì của Thẩm Hề vô cùng xinh đẹp, nhìn xem cảnh đẹp ý vui, hơi nghiêng đầu cười trong sáng: “Tôi còn độc thân, đây là Tô giám đốc đang chê cười tôi sao?"
"Ấy, đó là bởi vì phụ nữ trên đời này có thể xứng đôi với nhà văn lớn Thẩm Hề chúng ta thật sự quá ít.
Yên tâm, tôi xem giúp anh, tiệc rượu sau này tôi liền chăm chú nhìn những thiên kim tiểu thư đó hơn một chút.”Tô Tử Bảo trêu đùa.
Giọng nói Thẩm Hề ấm áp: “Thuận theo tự nhiên là được rồi.
Nếu là duyên phận tới rồi tự nhiên có thể gặp gỡ, hòa thuận như Tô giám đốc cùng Bùi thiếu cũng rất tốt."
"Phốc ~..”Tô Tử Bảo cười khúc khích: “Tôi cùng anh ấy sao...!Cũng xem như là hòa thuận đi.
Tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên đối với cuộc hôn nhân hiện tại, không cầu nguyện được trái tim của một người, chỉ cầu vợ chồng tôn trọng nhau, ở trên cùng một mặt trận, vậy là được rồi.
Chúng tôi là đính hôn từ bé, sau khi về nước vừa mới gặp mặt liền kết hôn, yêu chết đi sống lại cách tôi quá xa xôi, mỗi ngày có thể trôi qua tiếp là được rồi."
Cô không dám xa cầu tình yêu Bùi Dực dành cho cô.
Trong mắt Thẩm Hề mang theo vài phần ý cười: “Trên đời này rất nhiều người chọn tới chọn luii hoa cả mắt, nhất định phải gả cho một người hợp ý, nhưng mà chuyện ly hôn sau khi kết hôn cũng không ít.
Còn có rất nhiều người yêu nhau liền liều lĩnh ở bên nhau, không để ý chênh lệch lớn giữa hai người, tình cảm chậm rãi hao mòn hầu như không còn ở những chuyện vụn vặn củi gạo dầu muối trong cuộc sống, cuối cùng người yêu biến thành kẻ thù.
So với những cái này, lâu ngày sinh tình, cưới trước yêu sau, chưa chắc không phải không hạnh phúc."
Lâu ngày sinh tình, cưới trước yêu sau.
"Ai...ai cùng anh ta sinh tình, ai yêu anh ta chứ!” Tô Tử Bảo xấu hổ không thừa nhận.
Thẩm Hề cười nhạt không hề nói tỉ mỉ, ánh mắt cô nhìn Bùi Dực đã tiết lộ tâm tình cô..
Danh sách chương