Tô Tử Bảo quắt miệng, "Em đâu có ngốc vậy chứ, sao có thể lạc đường ở đây được chứ?"
"Lần trước em đến còn suýt nữa thì lạc đường còn gì?" Bùi Dực vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại.
Tô Tử Bảo yên lặng cúi đầu.
Đúng vậy, lần đầu tiên cô tới, thật đúng là thiếu chút nữa thì lạc đường, ai bảo nhà họ lớn vậy chứ.
"Này, Bùi Dực, em nói với anh cái này." Tô Tử Bảo suy nghĩ một chút liền tới gần bên tai Bùi Dực, hạ giọng nói, "Bùi Dĩnh Vũ thích Hạ Thừa Diệp.
Chúng ta cũng biết Hạ Thừa Diệp không phải là người tốt đẹp gì, em vừa nhắc nhở cô ấy, kết quả còn bị cô ấy đuổi ra ngoài."
Ánh mắt Bùi Dực trở nên lạnh lùng, bên môi nhếch lên một nụ cười như có như không, "Vợ, anh còn tưởng rằng em sẽ vui vẻ mà đứng ngoài cuộc chứ, vậy mà em còn tham gia vào làm gì?"
"Thế nhưng mà cô ấy là em gái của anh." Tô Tử Bảo nhịn không được nói.
Nếu không phải là vì Bùi Dực, cô còn lâu mới để ý đến Bùi Dĩnh Vũ.
Bùi Dực ngữ khí bình thản, "Bùi Kỳ Thành còn là anh hai của anh."
À đúng rồi, Bùi Kỳ Thành là anh hai ruột của anh ấy, không giống như Hạ Thừa Diệp đối đầu với truyền thông Đế Tước, không giống như Tô Chấn Triết tranh giành 100 triệu kia của bọn họ, Bạch Lan Chi còn là mẹ ruột của anh, không giống như trong mắt chỉ có Bùi Kỳ Thành, há miệng ngậm miệng đều làm thấp đi Bùi Dực mà nâng Bùi Kỳ Thành lên.
Toàn bộ Bùi gia, người duy nhất đối tốt với Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo, cũng chỉ còn lại có ông nội.
"Vì vậy em muốn làm gì thì cứ làm, không cần cố kỵ anh." Bùi Dực duỗi ra ngón trỏ ra búng nhẹ vào giữa lông mày của cô, trên mặt vẫn là biểu cảm như vậy, ánh mắt thâm thúy lưu luyến, "Em nhớ kỹ, trên đời này không ai được phép khi dễ em, ai khi dễ em, em liền đối phó lại.
Mặc kệ đối phương là ai cũng không cần phải nhịn.
Nếu như em đánh không lại, cũng còn có anh, ngày đầu tiên sau khi kết hôn anh đã nói rồi, điều mà Bùi tam thiếu anh không sợ nhất chính là phiền phức."
Tô Tử Bảo kinh ngạc nhìn anh, anh chỉ tùy tiện nói một câu, vậy mà không biết tại sao lại khiến người ta cảm động đến vậy.
"Vậy còn anh, anh khi dễ em thì phải làm sao?" Tô Tử Bảo đè lại sự cảm động trong lòng nói, ngẩng mặt, cố ý hỏi.
Bùi Dực trầm tư một chút, chăm chú nhìn Tô Tử Bảo, "Không đâu, anh sẽ nhẹ nhàng."
Con mẹ nó! Gia hỏa này vậy mà lại đem chuyện khi dễ biến thành loại ý tứ này, trong đầu anh ngoại trừ điều này thì còn có gì khác không!
Tô Tử Bảo không còn gì để nói, bày ra vẻ mặt "Không còn hy vọng", "Bùi Thiếu lợi hại, tại hạ thua rồi."
Đến buổi tối, Bùi gia sắp xếp phòng xong, Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực ở một phòng, mà Hạ Thừa Diệp cùng Bạch Phương Phi thì tách nhau ra để ở, bởi vì bọn họ mới chỉ là đính hôn, chưa kết hôn.
Đây cũng là nguyên nhân mà vì sao trước đây Bùi Dĩnh Vũ, lại phải hẹn Hạ Thừa Diệp.
Bùi Dĩnh Vũ không giống như là Bùi Dực đã chuyển ra ngoài, mà vẫn luôn ở trong Bùi gia, Bùi gia gia giáo rất nghiêm, con gái không thể tùy tiện qua đêm không về..
"Lần trước em đến còn suýt nữa thì lạc đường còn gì?" Bùi Dực vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại.
Tô Tử Bảo yên lặng cúi đầu.
Đúng vậy, lần đầu tiên cô tới, thật đúng là thiếu chút nữa thì lạc đường, ai bảo nhà họ lớn vậy chứ.
"Này, Bùi Dực, em nói với anh cái này." Tô Tử Bảo suy nghĩ một chút liền tới gần bên tai Bùi Dực, hạ giọng nói, "Bùi Dĩnh Vũ thích Hạ Thừa Diệp.
Chúng ta cũng biết Hạ Thừa Diệp không phải là người tốt đẹp gì, em vừa nhắc nhở cô ấy, kết quả còn bị cô ấy đuổi ra ngoài."
Ánh mắt Bùi Dực trở nên lạnh lùng, bên môi nhếch lên một nụ cười như có như không, "Vợ, anh còn tưởng rằng em sẽ vui vẻ mà đứng ngoài cuộc chứ, vậy mà em còn tham gia vào làm gì?"
"Thế nhưng mà cô ấy là em gái của anh." Tô Tử Bảo nhịn không được nói.
Nếu không phải là vì Bùi Dực, cô còn lâu mới để ý đến Bùi Dĩnh Vũ.
Bùi Dực ngữ khí bình thản, "Bùi Kỳ Thành còn là anh hai của anh."
À đúng rồi, Bùi Kỳ Thành là anh hai ruột của anh ấy, không giống như Hạ Thừa Diệp đối đầu với truyền thông Đế Tước, không giống như Tô Chấn Triết tranh giành 100 triệu kia của bọn họ, Bạch Lan Chi còn là mẹ ruột của anh, không giống như trong mắt chỉ có Bùi Kỳ Thành, há miệng ngậm miệng đều làm thấp đi Bùi Dực mà nâng Bùi Kỳ Thành lên.
Toàn bộ Bùi gia, người duy nhất đối tốt với Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo, cũng chỉ còn lại có ông nội.
"Vì vậy em muốn làm gì thì cứ làm, không cần cố kỵ anh." Bùi Dực duỗi ra ngón trỏ ra búng nhẹ vào giữa lông mày của cô, trên mặt vẫn là biểu cảm như vậy, ánh mắt thâm thúy lưu luyến, "Em nhớ kỹ, trên đời này không ai được phép khi dễ em, ai khi dễ em, em liền đối phó lại.
Mặc kệ đối phương là ai cũng không cần phải nhịn.
Nếu như em đánh không lại, cũng còn có anh, ngày đầu tiên sau khi kết hôn anh đã nói rồi, điều mà Bùi tam thiếu anh không sợ nhất chính là phiền phức."
Tô Tử Bảo kinh ngạc nhìn anh, anh chỉ tùy tiện nói một câu, vậy mà không biết tại sao lại khiến người ta cảm động đến vậy.
"Vậy còn anh, anh khi dễ em thì phải làm sao?" Tô Tử Bảo đè lại sự cảm động trong lòng nói, ngẩng mặt, cố ý hỏi.
Bùi Dực trầm tư một chút, chăm chú nhìn Tô Tử Bảo, "Không đâu, anh sẽ nhẹ nhàng."
Con mẹ nó! Gia hỏa này vậy mà lại đem chuyện khi dễ biến thành loại ý tứ này, trong đầu anh ngoại trừ điều này thì còn có gì khác không!
Tô Tử Bảo không còn gì để nói, bày ra vẻ mặt "Không còn hy vọng", "Bùi Thiếu lợi hại, tại hạ thua rồi."
Đến buổi tối, Bùi gia sắp xếp phòng xong, Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực ở một phòng, mà Hạ Thừa Diệp cùng Bạch Phương Phi thì tách nhau ra để ở, bởi vì bọn họ mới chỉ là đính hôn, chưa kết hôn.
Đây cũng là nguyên nhân mà vì sao trước đây Bùi Dĩnh Vũ, lại phải hẹn Hạ Thừa Diệp.
Bùi Dĩnh Vũ không giống như là Bùi Dực đã chuyển ra ngoài, mà vẫn luôn ở trong Bùi gia, Bùi gia gia giáo rất nghiêm, con gái không thể tùy tiện qua đêm không về..
Danh sách chương