Hạ Thừa Diệp u buồn nhìn bầu trời, "Bởi vì anh là người thừa kế của Hạ gia, em sẽ không hiểu đâu.
Vô lo vô nghĩ giống em rất tốt, có thể thích người mà mình thích, ở cùng với người mà mình muốn ở cùng, nhưng mà anh lại không được.
Anh phải lấy một thiên kim môn đăng hộ đối, giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể để cho hai gia tộc cùng đi xa hơn.
Phương Phi là do được người nhà sắp xếp, anh thân là người thừa kế của Hạ gia, anh nhất định phải kết hôn với cô ấy.
Không có lựa chọn nào khác."
Tô Tử Bảo ở ngoài cửa cười lạnh, lời này thật đúng là êm tai, giống như là bất đắc dĩ, chịu nhiều ủy khuất lắm vậy, vậy mà cũng không thèm nghĩ lại lúc anh đính hôn với Bạch Phương Phi, vậy mà lại hại chết cả một nhà ba người nhà cô.
Bây giờ nhìn thấy Bùi Dĩnh Vũ còn cao giá hơn này, lại có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.
Nói còn hay hơn hát.
"Em hiểu! Anh Thừa Diệp, đúng là khiến anh phải chịu ủy khuất rồi.
Xem anh hai anh ba, bao gồm cả bố của em, toàn bộ đều là quan hệ thông gia.
Em đương nhiên là hiểu, anh Thừa Diệp kết hôn cũng là vì gia tộc, cho nên mới ở cùng Bạch Phương Phi.
Kỳ thật anh căn bản không thích cô, nhưng vì gia tộc không thể không như thế, thật sự đáng thương." Bùi Dĩnh Vũ vẻ mặt đau lòng.
Hạ Thừa Diệp vẻ mặt thâm tình chân thành nhìn Bùi Dĩnh Vũ, "Nếu anh có thể gặp em sớm hơn thì tốt rồi, vậy thì cũng đã không đến nỗi không thể ở cùng người mà mình thích."
"Cái gì? Anh Thừa Diệp, ý của anh là..." Bùi Dĩnh Vũ trừng lớn mắt không dám tin, vẻ mặt tràn đầy thẹn thùng, "Em...!Em là người mà anh thích?"
Hạ Thừa Diệp ánh mắt như đang viết lên dòng chữ "Anh thích em", nhưng lại cố ý lắc đầu, "Anh hiện tại đã đính hôn rồi, không có quyền thích người phụ nữ khác nữa, hiện tại nói gì thì cũng sẽ là vô trách nhiệm với người khác, cũng là vô trách nhiệm với Phương Phi.
Vì vậy, tha thứ cho anh, không thể nói được gì."
"Anh Thừa Diệp là một người đàn ông tốt!" Bùi Dĩnh Vũ chủ động nắm lấy tay của hắn, thành khẩn nhìn hắn, "Không cần anh Thừa Diệp phải nói gì cả, em đều hiểu hết.
Thế nhưng mà em, rất thích anh Thừa Diệp, anh Thừa Diệp sẽ không cảm thấy em là một người phụ nữ xấu chứ?"
Hạ Thừa Diệp biết rõ người phụ nữ trước mặt đã bị mình tóm được, nhưng mà trên mặt lại không tỏ ra điều gì, "Có thể được người mình thích thích mình, đã là chuyện mà em cảm thấy hạnh phúc nhất rồi.
Cho dù hôn nhân có không hạnh phúc, có câu này của anh, em cũng cảm thấy không còn gì hối tiếc nữa."
"Anh Thừa Diệp, anh đừng lấy cô ấy nữa!" Bùi Dĩnh Vũ rốt cuộc nhịn không được nói, "Em sẽ gả cho anh!"
Hạ Thừa Diệp trầm mặc một hồi nói, "Anh cần có thời gian để giải quyết, anh không thể để người khác nghĩ em là người thứ ba được."
"Em chờ anh! Vậy...!anh, đêm nay..."
Tô Tử Bảo nghe thế, lặng yên không một tiếng động xuống lầu.
Cô không thích Bùi Dĩnh Vũ cũng không thích Bạch Phương Phi, rất thích ý nhìn hai người bọn họ cắn xé nhau, nhưng mà Bùi Dĩnh Vũ là em gái của Bùi Dực.
Đổi lại là người phụ nữ khác, cô không sẽ để ý.
Là em của Bùi Dực, tốt xấu gì, cũng nên nhắc nhở một chút đi..
Vô lo vô nghĩ giống em rất tốt, có thể thích người mà mình thích, ở cùng với người mà mình muốn ở cùng, nhưng mà anh lại không được.
Anh phải lấy một thiên kim môn đăng hộ đối, giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể để cho hai gia tộc cùng đi xa hơn.
Phương Phi là do được người nhà sắp xếp, anh thân là người thừa kế của Hạ gia, anh nhất định phải kết hôn với cô ấy.
Không có lựa chọn nào khác."
Tô Tử Bảo ở ngoài cửa cười lạnh, lời này thật đúng là êm tai, giống như là bất đắc dĩ, chịu nhiều ủy khuất lắm vậy, vậy mà cũng không thèm nghĩ lại lúc anh đính hôn với Bạch Phương Phi, vậy mà lại hại chết cả một nhà ba người nhà cô.
Bây giờ nhìn thấy Bùi Dĩnh Vũ còn cao giá hơn này, lại có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.
Nói còn hay hơn hát.
"Em hiểu! Anh Thừa Diệp, đúng là khiến anh phải chịu ủy khuất rồi.
Xem anh hai anh ba, bao gồm cả bố của em, toàn bộ đều là quan hệ thông gia.
Em đương nhiên là hiểu, anh Thừa Diệp kết hôn cũng là vì gia tộc, cho nên mới ở cùng Bạch Phương Phi.
Kỳ thật anh căn bản không thích cô, nhưng vì gia tộc không thể không như thế, thật sự đáng thương." Bùi Dĩnh Vũ vẻ mặt đau lòng.
Hạ Thừa Diệp vẻ mặt thâm tình chân thành nhìn Bùi Dĩnh Vũ, "Nếu anh có thể gặp em sớm hơn thì tốt rồi, vậy thì cũng đã không đến nỗi không thể ở cùng người mà mình thích."
"Cái gì? Anh Thừa Diệp, ý của anh là..." Bùi Dĩnh Vũ trừng lớn mắt không dám tin, vẻ mặt tràn đầy thẹn thùng, "Em...!Em là người mà anh thích?"
Hạ Thừa Diệp ánh mắt như đang viết lên dòng chữ "Anh thích em", nhưng lại cố ý lắc đầu, "Anh hiện tại đã đính hôn rồi, không có quyền thích người phụ nữ khác nữa, hiện tại nói gì thì cũng sẽ là vô trách nhiệm với người khác, cũng là vô trách nhiệm với Phương Phi.
Vì vậy, tha thứ cho anh, không thể nói được gì."
"Anh Thừa Diệp là một người đàn ông tốt!" Bùi Dĩnh Vũ chủ động nắm lấy tay của hắn, thành khẩn nhìn hắn, "Không cần anh Thừa Diệp phải nói gì cả, em đều hiểu hết.
Thế nhưng mà em, rất thích anh Thừa Diệp, anh Thừa Diệp sẽ không cảm thấy em là một người phụ nữ xấu chứ?"
Hạ Thừa Diệp biết rõ người phụ nữ trước mặt đã bị mình tóm được, nhưng mà trên mặt lại không tỏ ra điều gì, "Có thể được người mình thích thích mình, đã là chuyện mà em cảm thấy hạnh phúc nhất rồi.
Cho dù hôn nhân có không hạnh phúc, có câu này của anh, em cũng cảm thấy không còn gì hối tiếc nữa."
"Anh Thừa Diệp, anh đừng lấy cô ấy nữa!" Bùi Dĩnh Vũ rốt cuộc nhịn không được nói, "Em sẽ gả cho anh!"
Hạ Thừa Diệp trầm mặc một hồi nói, "Anh cần có thời gian để giải quyết, anh không thể để người khác nghĩ em là người thứ ba được."
"Em chờ anh! Vậy...!anh, đêm nay..."
Tô Tử Bảo nghe thế, lặng yên không một tiếng động xuống lầu.
Cô không thích Bùi Dĩnh Vũ cũng không thích Bạch Phương Phi, rất thích ý nhìn hai người bọn họ cắn xé nhau, nhưng mà Bùi Dĩnh Vũ là em gái của Bùi Dực.
Đổi lại là người phụ nữ khác, cô không sẽ để ý.
Là em của Bùi Dực, tốt xấu gì, cũng nên nhắc nhở một chút đi..
Danh sách chương