Lạc U bị tai nạn gãy xương trong một thời gian dài cần phải ở bệnh viện. Ăn, mặc, ở, đi lại tự nhiên có người chăm sóc. Tuy rằng Diệp Vẫn Thần mặc cho đánh, mặc cho mắng, săn sóc tỉ mỉ nhưng cuối cùng hắn vẫn là đàn ông, rất nhiều chuyện vẫn là không tiện. Vì lẽ đó, vào buổi tối Lạc U liền gọi người hầu trong nhà là thím Ngọc tới chăm sóc. Thuận tiện mang một ít đồ vật cần dùng ngày thường.

Lạc U từ khi học cao trung liền chuyển ra khỏi Lạc gia. Mua một căn nhà gần trường học với ba phòng hai sảnh. Lạc gia cũng vì cô đưa đến hai người hầu, thím Ngọc chính là một trong những người đó. Đối với tính cách của Lạc U hiểu rất rõ. Cho nên, vào lúc bà nhìn thấy Diệp Vẫn Thần trong phòng bệnh cũng rất là kinh ngạc. May là bà không phải là người nhiều chuyện. Ngay lập tức đem Lạc U nhìn một lượt, còn giúp cô tắm rửa đơn giản. Tuy rằng Lạc U không thích người bên ngoài đụng chạm vào cô nhưng vào thời kì đặc biệt cũng không có cách nào.

Vào buổi tối, thím Ngọc nghĩ rằng mình nên ở lại chăm sóc, liền nói với Diệp Vẫn Thần rằng: “Diệp thiếu gia, trời cũng tối rồi, cậu mau mau về nhà đi. Tôi sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt. Cậu không cần lo lắng.”

Từ nhỏ đến lớn thím Ngọc đều chăm sóc Lạc U, đối với quan hệ của Lạc U và Diệp Vẫn Thần cũng biết một hai, cũng không tính là quá mức xa lạ.

Hiển nhiên Diệp Vẫn Thần muốn cự tuyệt nhưng không từ chối trước mà nhìn về phía Lạc U xin ý kiến. Nếu như Lạc U muốn hắn đi, hắn tự nhiên là không thể ở lại.

Lạc U nhận ra ý nghĩ của Diệp Vẫn Thần, suy nghĩ một chút mới quay lại nói với thím Ngọc rằng: “Thím Ngọc, thím trở về đi. Ngày mai đem bữa sáng tới đây cũng được.”

Thím Ngọc hơi kinh ngạc, nghi hoặc liếc mắt nhìn Diệp Vẫn Thần. Sau đó lại nhìn tiểu thư nhà mình, lập tức liền lộ ra vẻ mặt đã hiểu, có chút mập mờ nói rằng: “Vâng. Vậy tôi đi đây. Tiểu thư đúng là trưởng thành rồi.”

Ý riêng của thím Ngọc là để Diệp Vẫn Thần ở đây có chút không tiện. Lạc U nhíu mày, không thừa nhận cũng không từ chối.

Sau khi thím Ngọc rời đi, dường như bầu không khí trong phòng bệnh hơi lúng túng. Lạc U suy nghĩ một chút mới nói: “Mở ti vi đi, thời gian còn sớm, dù sao cũng ngủ không được.”

Hiển nhiên phòng bệnh cao cấp cái gì cũng không thiếu, Diệp Vẫn Thần sau khi mở ti vi liền đem đồ điều khiển đưa tới trong tay Lạc U. Sau đó trở lại ghế salon, trên ghế salon còn bày ra một bộ chăn gối. Đó là trước khi rời đi thím Ngọc yêu cầu y tá tìm. Sô pha cũng đủ lớn, Diệp Vẫn Thần nằm ở nơi này cũng không tính là khó chịu.

Lạc U ngắm nghía đồ điều khiển rồi nhấn một đài, tiếp tục mở qua đài khác. Sau đó dừng lại xem một cái kênh, sắc mặt liền trở nên phức tạp.

Lúc này trên ti vi đang chiếu hình quảng cáo, đây là lần đầu tiên chụp hình quảng cáo trong đời của cô. Kỳ thực, cô cũng không có ý nghĩ muốn bước vào thế giới giải trí, cũng chưa hề nghĩ tới chính mình sẽ chụp hình, quay quảng cáo gì đó. Có điều, cô út là chủ của công ty giải trí lớn, cậu út lại là tổng giám đốc của công ty điện tử. Công ty của cậu út mỗi lần có sản phẩm mới được ra mắt đều đưa cho cô dùng thử trước. Mà quảng cáo điện thoại di động đều do cô út tìm các đại minh tinh trong công ty giải trí của mình. Khi đó cô mới tốt nghiệp trung học sơ cấp tìm cô út đi chơi, đúng lúc gặp hai người đang bàn luận vấn đề này. Cũng không biết nói làm sao liền đem chuyển đến cô. Sau một hồi thảo luận, cô không hiểu ra sao liền trở thành người phát ngôn của công ty cậu út. Sau đó cùng cái điện thoại đó quảng cáo.

Quảng cáo điện thoại lấy bối cảnh ở trường học. Lạc U mặc một bộ đồng phục được làm riêng đi trên sân trường, tóc dài tung bay. Tiếng chuông lanh lảnh reo lên, điện thoại di động tao nhã màu trắng nhưng bên trong lại lộ ra vẻ đáng yêu. Lạc U hơi ngẩng đầu nghe điện thoại, không biết dưới ánh mặt trời nói cái gì. Sau đó, biểu lộ ra một nụ cười vui vẻ. Hình ảnh bị ngắt quãng nhưng lại hiện ra vô số liên tưởng. Lúc đó, điện thoại này cũng gây nên vô số sự truy đuổi của thiếu nam thiếu nữ, nhiệt tình một thời. Cũng bởi vậy Lạc U có tiếng tăm không nhỏ.

Quảng cáo này làm xong cho đến hiện tại cũng chỉ hơn có một tháng nhưng thực tế ở trong lòng Lạc U cũng đã là mười năm trước. Cái này cũng là một bước ngoặt vô cùng trọng yếu ở đời trước của cô. Có thể nói nếu như không có cái bất ngờ này, cô cũng sẽ không nhờ nó bước vào thế giới giải trí. Hiện tại cô sống lại, có muốn đi vào thế giới này hay không, chuyện này làm cho cô có chút do dự.

- Tiểu U, tôi nghe nói có mấy đạo diễn muốn mời em đóng phim, em sẽ đóng chứ? Diệp Vẫn Thần say mê nhìn Lạc U bên trong màn ảnh. Lạc U trong lòng hắn là một người con gái hoàn mỹ nhất, là cô công chúa mà hắn dùng tâm mình để bảo vệ, cũng là nữ hoàng mà hắn tôn sùng.

- Anh cảm thấy thế nào?

Lạc U có chút hiếu kì hỏi ngược lại. Mặc dù Lạc gia là gia đình giàu có, quân chính thương hắc đều có. Nhưng trên thực tế cũng không có tư tưởng bảo thủ, cứng ngắc. Những yêu cầu của họ đối với hậu bối cũng không tính là nghiêm ngặt, người trong gia đình cô phần lớn đều là thái độ ủng hộ. Nhưng vào lúc này Lạc U lại muốn biết thái độ của Diệp Vẫn Thần, hắn là ủng hộ hay phản đối đây?

Lạc U ở thế giới giải trí lăn lộn mười năm, bên trong thế giới đó nhìn qua những cảnh chia chia hợp hợp rất nhiều. Có nhiều cặp tình nhân không hiểu nguyên nhân ra sao liền chia tay. Rất nhiều người đàn ông thật tâm thật dạ không muốn bạn gái mình xen lẫn trong thế giới giải trí, bởi vì nó thật sự là quá phức tạp và hỗn loạn.

- Tôi đương nhiên là ủng hộ.

Diệp Vẫn Thần không chút do dự nói, giọng điệu vô cùng kiên định, ánh mắt đặc biệt sáng ngời.

Lạc U có chút kinh ngạc. Diệp Vẫn Thần phản ứng mãnh liệt như thế cũng là nằm ngoài dự liệu của cô.

- Tại sao?

Vốn tưởng rằng mình hiểu rất rõ người đàn ông này nhưng Lạc U phát hiện cũng có nhiều điều không hiểu về Diệp Vẫn Thần.

Ánh mắt Diệp Vẫn Thần vô cùng sâu sắc mà kiên định nhìn Lạc U, từng chữ từng câu vô cùng thật lòng nói: “Ở trong mắt tôi không ai có thể ưu tú hơn em. Những sân khấu này trời sinh vì em tạo ra, chỉ cần em đồng ý đứng trên đó, em có thể đem toàn thế giới này đạp dưới chân, làm cho tất cả mọi người đều tôn sùng em.”

Diệp Vẫn Thần nói tới đây liền chậm rãi đứng lên, bước chân kiên định đi tới trước giường Lạc U. Nhìn Lạc U kinh ngạc vì mình, chậm rãi quỳ một chân trên đất, nhẹ nhàng đặt những ngón tay của Lạc U trên tay của mình, khẽ ngẩng đầu nhìn Lạc U.

- Ở trong lòng tôi,em là một cô công chúa đẹp nhất,là nữ hoàng tôn quý, cũng là sự tín ngưỡng của tôi. Mà tôi cũng muốn cho người trên toàn thế giới này nhìn thấy sự rực rỡ và cao quý của em, đều làm cho họ giống như tôi tôn sùng em. Cho dù ở trong lòng tôi cảm thấy, bọn họ ngay cả tôn sùng cũng không có tư cách nhưng tôi vẫn đồng ý để em trở thành một nữ hoàng tôn quý nhất.

Mà hắn chính là kỵ sĩ bảo vệ nữ hoàng, là người hầu trung thành nhất. Vị trí mà hắn muốn, từ trước đến nay không phải được cô yêu mà hắn chỉ mong cô càng ngày càng rực rỡ, phong hoa tuyệt đại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện