Họng súng đen ngòm trước mắt khiến cho Ngu Tư Vũ quên mất cả câu mình muốn mắng. Bà ta dù có thế nào đi chăng nữa, khi đối diện với súng thì cũng không thể kiềm nén được run sợ.

Diễm Tinh nhìn dáng vẻ này của bà ta, nhếch môi khinh thường: “Không phải vừa định nói gì sao? Vì sao hiện tại lại yên lặng như vậy?”

“Nếu Tần Huy mà biết cô giết con trai ông ấy, tôi xem cô làm thế nào giải thích. Dù ông ấy yêu quý Tần Phong hơn, nhưng không đồng nghĩa với việc ông ấy để yên cho cô giết Tần Lâm đâu!” Ngu Tư Vũ cắn răng, hất mặt nói với Diễm Tinh.

“Cũng đúng.” Diễm Tinh gật gù.

“Có điều, giết tôi cũng đã giết. Hắn ta không thể sống lại được. Cho nên thêm một mạng của bà, hẳn là cũng không sao. Dì à, tôi đã lâu không bắn súng, tay có khả năng không được chuẩn đâu. Dì tuyệt đối đừng cử động, nếu bắn trật, trúng vào một số chỗ khác, dì không chết, nhưng sẽ đau lắm đấy.” Diễm Tinh cười nhẹ, nhắm thẳng tới tâm đỏ phía đằng sau Ngu Tư Vũ mà bắn.

Mà Ngu Tư Vũ khi thấy động tác này của Diễm Tinh, cả người cứng đờ, thật sự một cử động cũng không dám. Không biết lúc nãy người mở miệng liền đòi chết hiện tại đã chạy đi đâu mất rồi.

“Pằng”

“Á”

Tiếng súng và tiếng thét của người phụ nữ cùng nhau vang lên. Khi mọi người định thần lại, đã thấy bên tai trái của Ngu Tư Vũ chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Người bà ta cong như con tôm, nhưng vì bị trói, nên chỉ có thể la hét như vậy.

Mà sau khi nhìn thấy dòng máu kia, Tần Phong theo bản năng đem đầu Diễm Tinh quay lại, úp mặt cô vào ngực mình, không muốn để cô ngửi thấy mùi máu này.

Diễm Tinh bị hành động này của Tần Phong làm hơi sững người. Chút sau cô mới mỉm cười, chui đầu trong ngực hắn, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Đúng là đã lâu không cầm súng, nên có chút không quen tay.”

“Luyện thâm một chút, sẽ quen lại thôi.”

Diễm Tinh trong ngực hắn chui đầu ra, gật gật: “Vậy để em thử lại.”

“Không sao chứ?” Tần Phong thấy cô ngẩng đầu, sợ mùi máu kia lại ảnh hưởng tới cô nhíu mày hỏi.

“Em đã không còn sợ nó nữa.” Diễm Tinh cười cười, vẻ mặt thản nhiên, không có chút dấu hiệu khó chịu nào.

Cô cười nhẹ: “Dì à, dì mà không chịu ngẩng đầu lên, tôi cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào đâu đấy.”

Nói xong, cô khẽ nhìn sang hai người đang đứng đằng sau tấm bia. Ngay lập tức đi lên, đem người Ngu Tư Vũ kéo thẳng dậy.

“Dì nhớ ngồi yên đấy!” Nói xong, tay cầm súng của cô cũng bóp cò, tiếng hét thảm thiết lần nữa vang lên.

“Ai da, thật xin lỗi, tôi lại nhỡ tay.” Diễm Tinh nhún vai, cảm thấy không còn gì thú vị liền buông súng, quay đầu dựa vào người Tần Phong, dáng vẻ vô cùng nhu hòa, làm gì có bộ dáng hung tàn như vừa rồi.

Đây là lần đầu tiên họ thấy chủ mẫu chủ động xử lý người khác. Thủ đoạn này, thật không ai dám khinh thường, bảo sao lão đại có thể nhìn trúng cô ấy.

Ngu Tư Vũ hiện tại bị dọa cho ngất rồi. Bà ta ngồi gục trên ghế, hai bên cánh tai vẫn chảy máu, nhưng không một ai thèm để tâm.

“Phong, giao bà ta cho em được không?” Diễm Tinh liếc mắt tới Ngu Tư Vũ. Người này kiếp trước đã hại Phong bị tai nạn. Kiếp này lại tìm mọi cách hại hắn, còn kết hợp với Mục Đình Sâm muốn cướp Tần gia từ tay chồng cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua.

“Em còn đang mệt, không nên tốn sức trên người bà ta.” Tần Phong không đồng ý nói.

“Không sao đâu, đều là Tiểu Mỹ giúp em thực hiện, sẽ không mệt mỏi. Nếu anh lo em mệt, vậy để Jason một bên giúp em là được.” Nói xong cô đưa cho Jason một ánh mắt.

Jason nhìn thấy ánh mắt này của Diễm Tinh, ngay lập tức hiểu ý tiến lên: “Lão đại yên tâm, tôi sẽ giúp chủ mẫu chu toàn việc này.”

Tần Phong biết cô đã quyết vậy nên hắn chỉ có thể thỏa hiệp. Sau đó không nói hai lời ôm cô ra ngoài. Diễm Tinh nhảy cảm phát hiện ra cảm xúc của Tần Phong có một tia biến hóa, nhưng lại không rõ ràng vì sao, chỉ yên lặng để hắn ôm mình.

Tần Phong ôm Diễm Tinh một đường về phòng. Đặt cô xuống giường, cả người cũng thuận thế đè Diễm Tinh bên dưới nhưng sức nằng trên người hắn một chút cũng không dồn xuống Diễm Tinh. Môi mỏng mang theo chút hơi lạnh không báo trước áp xuống đôi môi non mềm của Diễm Tinh mà càn quấy. Diễm Tinh không biết vì sao Tần Phong đột nhiên như vậy, chỉ cảm thấy rằng hình như hắn đang vui. Ngay lúc này trên môi cô truyền đến một trận tê dại, đôi môi đang càn quấy khẽ tách ra: “Tinh Nhi! Tập trung.” Hơi thở Tần Phong nặng nề khàn giọng nói sau đó lại cúi đầu hôn Diễm Tinh. Tay như có như không lướt trên làn da mềm mại của cô. Diễm Tinh bị hắn làm cho đầu óc trống rỗng hơi thở hỗn loạn, mãi sau Tần Phong mới chịu buông tha cho cô, đáy mắt không giấu nổi vui vẻ. Ngón tay dài hơi thô ráp lướt trên da mặt Diễm Tinh: “Em lúc nãy là thay anh trút giận?”

Lúc này Diễm Tinh mới nhận ra hắn từ đâu mà vui vẻ. Hóa ra là vì chuyện này, má Diễm Tinh hơi ửng đỏ nhưng không từ chối, cô gật đầu.

Ý cười trong mắt Tần Phong lan ra, ôm Diễm Tinh chặt thêm một chút hận không thể cùng cô hòa tan làm một thể. Lúc hắn thấy cô có phản ứng kia đã đoán ra, cô là muốn thay hắn trút giận. Tinh Nhi tính tình rất lớn, phần tính tình này lại không phải cho bản thân cô. Hắn sao có thể không hiểu. Tinh Nhi sẽ không để ý tới chuyện Ngu Tư Vũ đâm cô hay làm gì, kể cả để ý cô cũng giải quyết rất nhanh rồi thôi, làm gì có chuyện tự mình động thủ hành hạ. Điều khiến cô tức giận, là vì người Ngu Tư Vũ nhằm xuống là hắn. Tần Phong khi biết cô làm như vậy là vì hắn, trong lòng không kiềm chế nổi vui vẻ. Cảm giác được cô bảo vệ thật sự không tồi.

Tần Phong nhìn đôi mắt sáng như sao của Diễm Tinh bật cười, nhớ tới Sở Tiêu từng nói hắn đã sớm bị cô nắm thóp, thần hồn cũng bị câu đi. Hắn thấy lời này không đúng, không phải chỉ hồn của hắn đi theo cô, mạng của hắn từ lâu đã nằm trong tay cô.

“Nhanh khỏe một chút!” Tần Phong nhìn cô một hồi, cả người Diễm Tinh lúc này đã mất tự nhiên, hắn cứ nhìn cô chằm chằm làm gì? Còn là ánh mắt kiềm chế kia. Cô không được tự nhiên hơi động người, ai ngờ Tần Phong trở tay ôm cô vào ngực, vùi đầu vào cổ cô, khàn giọng nói.

“Anh làm như muốn khỏi là khỏi được ấy.” Diễm Tinh lầm bầm trong miệng, nhưng cũng không dám nói to.

Vậy là Diễm Tinh ở lại New York thêm 1 tháng nữa. Kế hoạch ra mắt của cô ở Ellie đổ bể, căn bản không thể theo kế hoạch ban đầu. Cũng may ở nhà Vy Vân, Trình Tuyết và Vy Hân sắp xếp chu toàn. Lịch trình cũng được rời xuống mấy tháng. Lúc này Diễm Tinh đang làm đợt kiểm tra cuối cùng. Thật ra cô thấy đã tốt lắm rồi, nhưng anh cả và ai đó nhất nhất bắt cô làm kiểm tra, cô cũng chỉ đành nghe theo họ.

“Họ là lo lắng cho cô, sắp xong rồi, đợi một chút.” Cẩm Trúc đứng một bên nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Diễm Tinh thì bật cười.

“Tôi thấy anh cả và Phong chính là lo lắng thái quá mà thôi. Kết quả kiểm tra lần trước của tôi mới cách đây 1 tuần thôi đó, cũng rất tốt mà.” Diêm bĩu môi nói.

Cẩm Trúc cười nhẹ, không nói gì chuyên tâm kiểm tra cho Diễm Tinh. Tới khi xong xuôi mới nói: “Chỉ nốt lần này thôi. Sau này sẽ không phải kiểm tra nữa. Có điều cô cũng nên để ý, vết thương rất sâu, khiến cho phần ruột bị rách khá lớn, nên theo dõi nhiều hơn. Nếu ăn uống có tình trạng đau, cần ngay lập tức báo cho tôi đó.”

“Được, thật cảm ơn cô. Nếu không có cô và bác sĩ Cẩm sợ rằng tôi sẽ không được tốt như vậy.” Diễm Tinh gật đầu yên lặng nghe Cẩm Trúc dặn dò.

“Cái đó, A Tinh, tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Cẩm Trúc dặn dò Diễm Tinh một hồi xong, vừa cất dụng cụ y tế vừa cắn môi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm ngồi đối diện Diễm Tinh nói.

Thấy vẻ mặt của Cẩm Trúc có vẻ căng thẳng, trong lòng Diễm Tinh cũng bất giác căng thẳng theo, cô ngồi thẳng lưng: “Sao vậy?”

“Cũng không có gì lớn…chỉ là muốn nhờ cô một chuyện.” Cẩm Trúc hơi ngập ngừng, trên mặt hiện ra một rặng mây hồng.

“Cô nói đi.” Diễm Tinh gật đầu.

“Cô có thể giúp tôi thăm dò một chút…xem Hiên ca đối với tôi…có chút ừm…” Càng nói mặt Cẩm Trúc càng đỏ, giọng nói nhỏ dần, mắt cũng không dám nhìn Diễm Tinh nữa.

“Cô…cùng anh cả…!” Diễm Tinh vốn còn tưởng là chuyện rất nghiêm trọng, không ngờ là Cẩm Trúc nhờ cô chuyện này, cả người chưa kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi một câu.

Sau đó khi định thần lại liền bật cười: “Aida, còn tưởng chuyện gì, tôi sẽ giúp cô.”

“Vậy tôi cảm ơn cô trước. Về sau chắc chắn sẽ mời cô đi ăn để cảm tạ.” Cẩm Trúc thấy Diễm Tinh đáp ứng mình thì thở ra một hơi.

Diễm Tinh cười nhẹ lắc đầu: “Không có gì đâu. Tôi có chút bất ngờ, bình thường không thấy cô có biểu hiện gì cả.” Người biểu hiện giống như anh cả của cô thì đúng hơn. Có điều, câu sau Diễm Tinh không nói ra.

“Tôi biết anh ấy từ năm lên 9 tuổi. Khi đó anh ấy là một thiếu niên anh tuấn, luôn hướng về phía mặt trời. Phong thái nhu hòa chín chắn, nhưng sau đó tôi biết được, anh ấy không hoàn toàn giống như những gì mọi người vẫn thường thấy. Để tôi ấn tượng nhất, vẫn là lúc anh ấy giúp cô đòi lại công đạo từ Triệu Lâm Lam mới có 6 tuổi. Ngày đó tôi nghe nói, trong buổi tham quan ở trường, Triệu Lâm Lam không hiểu thế nào mà đi lạc, mãi sáng hôm sau mọi người mới tìm được về. Khi tìm được, cả người cô ta nhếch nhác, mặt mày trắng bệch run như cầy sấy, sau đó ốm liền 1 tháng trời, không thể rời giường. Mãi về sau tôi mới biết được, ngày đó Hiên ca cố tình tạo ra mấy thứ đáng sợ cho Triệu Lâm Lam nhìn thấy, còn ép cô ta chạy cả một đoạn đường dài. Khi đó tôi chỉ cảm thấy người này thật đáng sợ, so với Phong ca không hề thua kém, phải tránh thật xa, nhỡ một ngày đắc tội với anh ấy, không phải sẽ rất thảm sao.” Cẩm Trúc bật cười, ánh mắt mang theo hoài niệm.

“Nhưng sau này, tôi lại không tự chủ được hướng về phía anh ấy. Tôi là con một, trong nhà không có anh chị em, cha mẹ lại bận nhiều việc, dù họ yêu thương tôi nhưng thời gian bên tôi không nhiều. Vì vậy, khi đi học, tôi luôn bị các bạn trêu chọc rằng chưa một lần thấy tôi được cha mẹ đưa đón. Ngày đó, tôi cùng một bạn trong lớp đã đánh nhau vì cô ta nói tôi là đứa trẻ bị cha mẹ ghét bỏ, nếu không sao họ lại chưa bao giờ xuất hiện trong những hoạt động ở trường cùng tôi, thậm chí họp phụ huynh cũng là họp riêng với giáo viên. Tôi đã khóc rất nhiều, rồi Hiên ca nhìn thấy. Ngày hôm sau anh ấy đưa tôi tới trường, lại giúp tôi dằn mặt mấy người đó. Cô không biết đâu, bộ dáng anh ấy lúc đấy khác hẳn với bộ dáng nhu hòa thường ngày, nhưng lúc đó tôi lại cảm thấy anh ấy vô cùng tuyệt vời. Rồi dần dần tôi lại càng nhìn thấy những mặt khác của anh ấy, cứ như vậy nhìn theo anh ấy tới bây giờ. Chỉ là anh ấy lúc gần lúc xa, đôi khi tôi cảm thấy anh ấy có tình cảm với tôi, nhưng đôi khi lại không hề cảm nhận được nên tôi không dám thổ lộ. Lần này không phải nhờ cô giúp tôi có thể có được tình cảm của anh ấy, tôi chỉ muốn biết anh ấy có chút tình cảm nào với tôi hay không. Nếu có, vậy tôi sẽ mạnh dạn một lần, còn nếu không có thì cũng không ảnh hưởng tới tình bạn này. Tôi cũng nên biết rõ để còn biết tiếp theo nên buông hay tiếp tục nắm đúng không, và cũng biết để thử mở lòng với người khác.”

“Chuyện này giao cho tôi.” Diễm Tinh cười nhẹ, đáy mắt xoẹt qua tia giảo hoạt.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong Diễm Tinh ngồi trong phòng khách giơ tay mình lên nhìn một chút rồi cười nhẹ, giọng nói không kiềm chế được vui vẻ: “Anh cả, vết thương trên tay em thật đã không còn nhìn thấy nữa rồi này. Thuốc của Cẩm Trúc quả nhiên lợi hại đó.”

Hạo Hiên thấy em gái cao hứng cũng gật đầu mỉm cười: “Cô ấy là một bác sĩ rất giỏi.”

“Sau này ai lấy được cô ấy hẳn sẽ rất may mắn. À, mà cũng sắp rồi, em nghe nói lần này về nước cô ấy sẽ đi xem mắt, hình như cũng là một vị bác sĩ có tiếng trong nghề đó.” Diễm Tinh làm như vô tình nói ra, nhưng ánh mắt âm thầm theo dõi phản ứng của Hạo Hiên.

Quả nhiên nghe thấy lời này, gương mặt Hạo Hiên cứng lại, ngẩng đầu nhíu mày nói: “Cô ấy nói với em là sẽ đi xem mắt?”

“Vâng, sáng nay cô ấy nói với em đó. Mà theo em thấy hình như cô ấy cũng thích vị đó, nếu không sao vừa nói vừa cười như vậy chứ. Hẳn là em sắp được ăn tiệc rồi.” Diễm Tinh hai mắt phát sáng.

“Anh ra ngoài một chút.” Hạo Hiên thì không được vui vẻ như vậy, anh đứng dậy, gương mặt có chút lạnh nhạt nói sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Nhìn thấy dáng vẻ đi như chạy của anh cả mình, Diễm Tinh bĩu môi khinh bỉ: “Rõ ràng là để ý người ta như vậy, mà không chịu nói!”

“Giờ anh mới biết, thì ra em còn thích làm bà mai.” Không biết Tần Phong xuất hiện lúc nào, hắn từ đằng sau ôm Diễm Tinh vào ngực đạm cười.

“Nếu không làm như vậy, e rằng Cẩm Trúc phải đợi cả đời này anh cả mới chịu nói mất.” Diễm Tinh thở dài một hơi lắc đầu. Lại không tự chủ được liên tưởng đến cảnh anh cả cô biết cô lừa anh ấy, hẳn sẽ rất buồn cười. Truyện Bách Hợp

“Được rồi, chuyện còn lại để họ tự giải quyết với nhau, hiện tại là chuyện của chúng ta.” Tần Phong nói, trong giọng điệu còn chứa một chút thâm ý.

“Chuyện gì vậy ạ?”

“Anh đã xem kết quả kiểm tra, em hoàn toàn bình phục rồi?” Tần Phong hôn lên vành tai cô, cất giọng trầm trầm.

“Vâng.” Diễm Tinh lại không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Diễm Tinh. Tâm tình của cô lúc này vẫn là bay tới chỗ Hạo Hiên và Cẩm Trúc bên kia.

“Vậy rất tốt!” Diễm Tinh vừa dứt lời, cả người liền bị Tần Phong ôm ngang lên.

“Anh làm gì vậy!” Diễm Tinh bất ngờ, hai tay theo phản xạ ôm lấy cổ Tần Phong, âm lượng hơi cao hỏi.

“Cùng em nói chuyện của…chúng ta!” Tần Phong nhếch môi nở một nụ cười gian tà, không nói hai lời ôm Diễm Tinh đi lên trên phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện