Chiếc xe ô tô sang trọng dừng trước hẻm.

Người cao lớn trên xe đi xuống mở cửa cho người nhỏ gầy hơn.

Lâm Tô Tô chúi mặt vào chiếc áo, vẫy tay với người kia sau đó nhanh chóng chạy đi.

Cậu không phải là muốn cáu gắt gì với anh, chỉ là bây giờ cậu rất xấu hổ mà thôi, không muốn cho anh thấy gương mặt ửng đỏ như trái cà chua của cậu.
An Kính tựa vào cửa xe, nhìn người đang chạy như bay kia.

Cái bóng lưng nhỏ gầy cố tăng hết tốc lực thật sự quá đỗi buồn cười, làm anh muốn nâng niu trân trọng biết bao nhiêu.
Bỗng nhiên bóng lưng ấy dừng lại, sau đó không hiểu sao xoắn xuýt một hồi, cuối cùng lại chạy ngược về phía anh.
“An Kính, tôi ….

Tôi… có chuyện muốn nói với anh.

Tôi suy nghĩ điều này cả ngày rồi.”
“An Kính khoanh tay, ánh mắt cực kì dịu dàng mà nóng bỏng như lửa làm Lâm Tô Tô đỏ rực.

Sao trên đời lại tồn tại một người đàn ông quyến rũ đến nhường này cơ chứ?!
“Anh nghe.”
“Tôi vẫn chưa rõ câu trả lời của mình.

Anh… anh đừng đến đưa đón tôi đi chơi như vậy, tôi rất ngại..

lỡ như sau này tôi từ chối thì…”
“Lâm Tô Tô, em đừng nói nữa.”
An Kính tức giận bóp chặt lấy vai Lâm Tô Tô, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình.


Anh biết quá khứ để lại cho cậu nhiều nỗi đau cũng như sự tự ti vào tình yêu.

Nhưng anh không cho phép cậu lùi bước và coi anh thành gánh nặng.
Đôi mắt Lâm Tô Tô rưng rưng muốn khóc.

Cậu chỉ là một thằng nhóc mạnh mẽ về mặt thể xác mà thôi chứ tâm lý yếu đuối lắm.
An Kính thở dài, nhìn nước mắt của cậu hắn lại không nỡ mắng.

Lúc nãy vừa mới rưng rưng xíu thôi mà anh đã thấy tim mình đau muốn chết, nếu cậu mà khóc lóc sướt mướt chắc tim anh ngưng đập luôn quá.

Anh không nghĩ mình lại là con người dễ mềm lòng đến mức này.

Nhưng biết sao được, trước mắt anh là người anh thích, anh không thể cứng rắn với cậu như trong công việc được.

“Tôi xin lỗi.

Là anh to tiếng.

Nhưng mà Tô Tô, tôi có chuyện muốn nói với em.

Thích em là tôi tự nguyện.

Cưng chiều em là tôi tự nguyện.

Đưa đón em đi chơi đi ăn cũng là tôi tự nguyện.

Làm như thế không chỉ để theo đuổi em mà còn để thoả lòng tôi nữa.

Cho nên, nếu em phát hiện bản thân không thích tôi , hãy nói với tôi một tiếng.

Tôi sẽ dừng lại, cũng tuyệt đối không oán trách.

Đừng bao giờ đem hết trách nhiệm của người khác lên mình như thế.

Hiểu chưa?”
Lâm Tô Tô sững sờ, cậu cảm thấy mình sắp bị sự cảm động này làm cho chết tươi rồi.
Sao một người đàn ông vừa có thể quyến rũ, vừa có thể nhiệt thành như lửa như thế?
Sao ông trời lại khéo léo đắp nặn một người đàn ông tuyệt hảo như An tiên sinh đây nhỉ?
Cảm nhận được nước mũi mình sắp chảy ra, Lâm Tô Tô vội vàng gật đầu mấy cái như lời đồng ý với anh, sau đó bỏ chạy thật nhanh vào trong nhà.

Đủ mất mặt rồi.

Không muốn anh thấy bộ dáng chảy nước mũi mất mặt thêm nữa đâu.
...***...
Lâm Tô Tô vẫn có chút lo lắng.

Cậu thuộc tuýp người hay ngại ngùng nên không biết ở công ty, An tổng có tấn công dữ dội hay không.


Nếu có chắc cậu xấu hổ chết mất.

Bất quá, giống như đi guốc trong bụng của cậu, ở công ty, An Kính vẫn giữ nguyên một bộ dáng điềm đạm hoà nhã, lúc cần thì nghiêm mặt trách phạt giống như mọi lần trước.

Điều này làm Lâm Tô Tô cảm thấy như được thở ra một hơi nhẹ nhõm.
An Kính quả nhiên nói được làm được.

Công tư phân minh.
Lúc này đây trong phòng chủ tịch, An Kính đang nhìn qua tài liệu mà Trương Tuệ đã điều tra cho mình.

Hoá ra Chu Tiểu Tinh là chị họ của Trương Tất Phong, và có vẻ như hai người đó muốn bắt tay với nhau tách anh ra khỏi Lâm Tô Tô thì phải.
“Cậu nói Chu Tiểu Tinh dạo gần đây liên lạc qua nước B hay sao?”
“Dạ vâng.

Đúng vậy ạ.

Hơn nữa, tôi cũng đã điều tra ra địa chỉ IP đêm đó gửi mail cho ngài.

Tuy đã fake IP nhưng sau khi hoá giải thì nó nằm ở một nhà máy ngoại ô thành phố, thuộc quản lý nhà họ Chu.”
Không nằm ngoài dự đoán của An Kính, Chu Tiểu Tinh có nhúng tay vào chuyện này.

Cô ta là một trong những tình nhân không yên phận nhất của anh.

Hơn nữa lại còn mơ tưởng đến vị trí vợ của anh.

Chu Tiểu Tinh trong sáng ngoài tối động tay cản đường mấy cô tình nhân của An Kính.

Tất nhiên hắn cũng biết, nhưng chuyện này hắn cũng không quan tâm lắm.

Bất quá, lần này cô ta dám động vào Lâm Tô Tô.

An Kính không sao có thể bỏ qua cơ chứ?
Mở tấm rèm xếp ra, nhìn từ vị trí của An Kính có thể thấy Lâm Tô Tô đang hí hoáy gõ tài liệu.


Gương mặt của cậu cực kì chăm chú tập trung, thậm chí chóp mũi còn lấm tấm ít mồ hôi.
Lâm Tô Tô tất nhiên không biết sếp đang quan sát mình, bởi đây là kính một chiều.

Cậu đang cực kì vật vã với đống tài liệu tiếng Anh này đây.

Tuy Lâm Tô Tô có khả năng tiếng Anh khá giỏi, nhưng tài liệu này có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành mới lạ, người mới tiếp xúc như cậu quả thực là không quen.

Cho đến buổi chiều, trong khi mọi người tan ca, Lâm Tô Tô vẫn tiếp tục ở lại gõ gõ viết viết.

Cậu không muốn làm phiền ai cả.

Đây là công việc cậu đã nhận từ đầu, không thể khiến mọi người phiền lòng thêm được nữa.
“Chỗ này là gì ấy nhỉ? Động cơ..

động cơ gì cơ…”
“Động cơ gì thì em cũng nên ăn một chút hẵng làm.”
Lâm Tô Tô giật mình quay lại đã thấy An Kính tay cầm một túi đồ ăn nước uống đưa về phía mình, nét mặt nghiêm nghị, tuy có ý cười nhưng dường như anh đang không vui.

Cậu vội vàng nhấp nha nhấp nhổm nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào một hơi.
“Tôi sắp xong rồi.

Nhưng mà sếp đừng làm thế, lỡ có người thấy thì sao?”
“Tôi không sợ có người thấy, tôi chỉ sợ em đói rồi đau dạ dày mà thôi.”
Trên má Lâm Tô Tô lập tức xuất hiện một ráng mây hồng.

Người này sao giỏi nói vậy nhỉ?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện