“Ùi ôi.

Hôm nay sếp tan làm đúng giờ quá, lại không có lịch tập gym.

Chắc chắn là đi hẹn hò rồi.”
“Chứ còn gì nữa.

Nghe nói tiểu thư Chu Lâm Lan đã chờ dưới sảnh từ chiều rồi.

Tiểu thư đúng là si tình.

Biết chủ tịch nhà chúng ta đào hoa mà vẫn một lòng chờ đợi.”
“Chứ gì nữa.

Quả là trai tài gái sắc.

Tôi là tôi chấm cặp này đó.”
Lâm Tô Tô nghe mọi người bàn tán chuyện chủ tịch cũng vểnh tai lên nghe.

Vừa nghe cậu vừa bức xúc trong lòng.
Mình thì ở đây khó chịu mà anh ta còn có sức hẹn hò.

Đúng là người sếp vô nhân đạo.

Aaaaa… tức quá.

Có nên bôi ớt vào ghế ngồi của anh ta không nhỉ?
Nhã Đan nhìn thấy Lâm Tô Tô bốc lên một ngọn khói đen đầy đầu thì biết là đồng nghiệp của mình đang tức giận lắm rồi đây.

Nhìn đi, bàn phím thêm chút nữa thôi là nó sẽ rơi lả tả từng phím ra rồi đó.
“Nào… Tô Tô… đừng chấp nhặt với sếp làm gì? Sếp chúng ta thấy vậy thôi, chứ tính tình ngạo kiều lắm.”
“Hừ hừ….”

Không hiểu sao, Nhã Đan lại thấy bộ dáng tức giận này của Lâm Tô Tô có chút dễ thương.

Đặc biệt là mái tóc vểnh vểnh lên như giấu một đôi tai mèo đang dựng đứng dưới đó vậy.

Cô thiết nghĩ nếu Lâm Tô Tô là mèo thật, chắc bây giờ đang xù lông giận dỗi lên rồi.
...***...
An Kính ngồi trong xe liên tục cảm thấy ngứa mũi, muốn hắt xì.

Anh nhẩm đếm.

Từ ngày Lâm Tô Tô đi vào công ty bọn họ làm, tần suất anh ngứa mũi nhiều hơn cả.

Chín phần mười là Lâm Tô Tô lại nói xấu anh nữa rồi.
Tuy cậu ta có năng lực thật nhưng nếu giữ lại, chắc anh sẽ bị viêm mũi mất.
“Chủ tịch, Chu tiểu thư đã chờ ngài từ sớm rồi ạ?”
“Cái gì? Tôi đã bảo là chín giờ cơ mà?”
An Kính luôn phân biệt rạch ròi giữa tình nhân và hẹn hò chính thức.

Hắn hẹn chín giờ, chính là để lăn giường rồi thôi.

Nhưng Chu Lâm Lan lại chủ động đặt bàn ăn, còn ngồi chờ đó sẵn nữa.
Điều này làm An Kính có chút cụt hứng.

Hắn không thích người khác chủ động đưa hắn vào tròng chút nào.

Bất quá, tâm trạng hắn hôm nay có chút không ổn định cho nên….
“Được rồi, đến nhà hàng đó trước đi.”
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh đến nhà hàng A.

Theo sự hướng dẫn của lễ tân, An Kính và Trương Tuệ tiến thẳng vào sảnh 1 để lên lầu cao nhất.
Nhưng mà lại thêm lần nữa…..
“Kia có phải Lâm Tô Tô hay không?”
Giọng nói của An Kính có chút lớn làm thư kí Trương giật mình.

Theo hướng chỉ của chủ tịch, quả nhiên là Lâm Tô Tô thật.
Từ phía họ có thể thấy rõ, Lâm Tô Tô ăn mặc khác hẳn thường ngày đi làm.

Trang phục rộng rãi phóng khoáng, tóc tai cũng vuốt thẳng lên để lộ vầng trán cao.

Đặc biệt một bên tai sáng lấp lánh chiếc khuyên tai đắt tiền.

Quả thực là một người cực kì thu hút.
Trương Tuệ thầm lắc đầu.

Tên Trương Tất Phong đó quả nhiên có bảo vật mà không biết giữ gìn.

Thật là ngu ngốc mà.

Bỗng nhiên, Trương Tuệ cảm thấy lạnh sống lưng.
An Kính híp mắt lại nhìn Lâm Tô Tô đang tí ta tí tởn không chút đề phòng bên kia.

Cùng là nhà hàng A nhưng hướng Lâm Tô Tô đi là sảnh 2 - cũng chính là hướng về phòng khách sạn của nhà hàng.
Trong lòng An Kính tự dưng nhộn nhạo không yên, một cỗ lửa giận không hiểu từ đâu thổi bùng khiến đầu óc của hắn không cách nào khống chế được mà đi về hướng đó.
“Ể… chủ tịch… ngài đi đâu vậy? Chu tiểu thư đang đợi mà.”
“Huỷ hẹn đi.

Kêu cô ta sau này đừng tuỳ tiện sắp xếp các cuộc hẹn nữa….


Mà Trương Tuệ..

cậu nhìn người bên cạnh Lâm Tô Tô đi..

rất quen đúng không?”
“À vâng..

theo tôi biết đó là bạn đầu bếp cùng nhà với thư kí Lâm.

À… tất nhiên là… quan hệ bạn bè trong sáng rồi..

ha ha…”
Trương Tuệ nhìn sắc mặt ông chủ mình đen như đít nồi vội vàng chêm câu sau.

Đừng đùa..

Ông chủ bây giờ cứ như oán phụ đi ăn bắt gặp chồng và tình nhân đang tằng tịu vậy đó.

Sao không khí cứ kì kì vậy nhỉ?
Cuối cùng, An Kính cũng không kiềm được mà đi theo Lâm Tô Tô.

Tất nhiên là đi theo một cách lén lút rồi.
Trương Tuệ khóc không ra nước mắt.

Nhìn đi?! Nhìn có giống hiện trường đi đánh ghen không hả? Suýt chút nữa là hắn không nhận ra vị chủ tịch làm mưa làm gió trên thương trường rồi.
“Chủ tịch…”
“Suỵt… cậu ta phát hiện bây giờ!”
“Nhưng mà..

sao phải sợ thư kí Lâm phát hiện chứ? Chúng ta lên chào hỏi bình thường là được mà.”
Trong lúc Trương Tuệ khuyên nhủ ông chủ nhà mình nên dừng cái hành động này lại đi thì cuối cùng hành tung của bọn họ cũng bị phát hiện.
“Chủ tịch, thư kí Trương, hai ngươi đang làm cái gì ở đây vậy?”
Lâm Tô Tô kéo bạn mình tiến tới chào hỏi khiến An Kính và Trương Tuệ thật sự cực kì ngượng ngùng.

Đặc biệt là Trương Tuệ.

Hắn chỉ là người làm công ăn lương bình thường thôi.

Sao lại bị rơi vào cái hoàn cảnh éo le như thế này cơ chứ?
“Là thư kí Trương… Trương Tuệ thấy cậu nên muốn qua chào hỏi..


cho nên..

là vậy đó…”
An Kính không do dự đổ nồi lên đầu khiến Trương Tuệ mở mồm mắc quai.

Anh hai mắt mở to đầy ngạc nhiên không biết phải làm như thế nào? Anh có chủ ý đi rình trộm người ta bao giờ đâu?
“Ồ ra là thế… thế tối nay chủ tịch hẹn hò ở nhà hàng này sao? Thật là trùng hợp.”
“Không có..

làm gì mà hẹn hò.

Là tôi và Trươnh Tuệ đi khảo sát tình hình một chút.

Nhà hàng này là của tôi hùn vốn mà.”
Trương Tuệ lần này trực tiếp bị đánh cho bất tỉnh rồi.

Thân là thư kí thân cận của An Kính, anh tất nhiên biết nhà hàng này ông chủ không có hùn miếng vốn làm ăn nào vào đây rồi.

Mặc dù chủ nhà hàng đã tìm An Kính mấy lần nhưng đều bị từ chối.
Chủ tịch, ngài trợn mắt nói dối như thế thật sự không sợ sét đánh à?
Không sợ.

Thế cậu bảo tôi phải làm sao đây? Nói thẳng là tôi đi theo dõi cậu ta chắc.

Như thế mặt mũi của tôi để đâu hả?
Chủ tịch, ngài không còn mặt mũi nữa rồi.

Từ cái lúc mà ngài bắt đầu nói dối ấy.

Khổ thân tôi mà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện