Về đến Kiệt vương phủ, Thẩm Ngữ Yên không nhịn được lại xổ một tràn cho Kiệt vương nghe.

“Người nhìn xem, đệ ấy tại sao không biết tốt xấu chứ? Tổ tiên Lăng gia đều là những tướng quân hy sinh vì nước vì dân, đến nó lại muốn trở thành một quan văn.”

“Đúng là tức chết thần thiếp rồi.”

Trạch Hạo Hiên nhìn người phụ nữ đi tới đi lui trước mặt, không nhịn được khế cười: “Đệ ấy làm vậy cũng tốt mà.”

“Tốt cái gì?”. Nàng quay đầu nhướng mày như muốn nói: Điện hạ cũng muốn bênh vực tên kia? Kiệt vương kéo nàng vào lòng lên tiếng: “Nếu đệ ấy trở thành quan văn, thì sau này nàng cũng không phải lo sợ đệ ấy ra trận có làm sao hay không? Cũng không cần sợ đệ ấy tuyệt tử tuyệt tôn, như vậy không tốt sao?”

“Nhưng mà... Nói chung thần thiếp vẫn không thể chấp nhận được. Phụ mẫu của thiếp sao dám gặp mặt tổ tiên hai nhà Lăng – Thẩm nữa đây.”

Nhìn tiểu nương tử lo lắng đến tức giận, Kiệt vương lại thấy có chút buồn cười. Nếu đổi lại sau này là con cái của chàng và nàng thì nàng còn lo lắng đến mức nào nữa đây?

“Được rồi, đệ ấy cũng đã lớn. Đâu thể để chúng ta sắp đặt mãi được, nếu vấp ngã cũng phải tự đứng lên chứ, đúng không?”

Nghe lời khuyên năng của Kiệt vương, Thẩm Ngữ Yên gật gù: “Được rồi, thần thiếp không quản nữa.”

“Nếu nàng không quản đệ ấy nữa, vậy có phải nên tính chuyện của chúng ta rồi không?”

Thẩm Ngữ Yên xoay người đối diện với ánh mắt của chàng: “Chuyện của chúng ta?”

Kiệt vương gật đầu: “Đúng vậy.”

Là chuyện gì chứ? Ngẫm nghĩ một chút, gương mặt của nàng liền trở nên ửng hồng: “Có phải sớm quá không?”

Nhìn má đỏ hây hây của nàng, Trạch Hạo Hiên khẽ cười: “Sao lại sớm? Các hoàng huynh đều nghĩ ta không được rồi đấy.

“Đâu phải như vậy, điện hạ... rất được đó.

Trạch Hạo Hiên tận hưởng lời khen của nàng mà không ngậm được miệng,

suýt chút banh lỗ mũi mất rồi. Chàng cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại kia, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ngữ Yên, sinh con cho ta có được không?”

Nàng ngẩn đầu, đối diện với ánh mắt chân thành của chàng. Ngay lúc nàng ngây người, Kiệt vương tiếp tục hành động.

“Điện hạ...

Trạch Hạo Hiên cắn môi: “Có được không?”

Thẩm Ngữ Yên mở to mắt, hình như cũng không có lý do nào để nàng từ chối. Nếu sinh ra một cục giống hệt Kiệt vương... tưởng tượng thôi mà tim nàng sắp tan chảy mất rồi.

Không thấy nàng lên tiếng, nhưng Trạch Hạo Hiên cũng đã biết đáp án.

Chàng nhanh chóng đem y phục của nàng cởi ra, nhìn thứ mềm mại trước mắt, hơi thở của chàng càng thấp xuống. Một tay đỡ nàng dựa vào người mình, một tay bắt đầu xoa nắn thứ bồng bềnh mềm mại kia.

Thân thể của Thẩm Ngữ Yên có chút mẫn cảm, khi người kia chạm vào liền muốn bỏ chạy: “Điện hạ...”

Tiếng cười trầm trầm của Kiệt vương vang lên bên tai: “Ngữ Yên, bao nhiêu lần rồi vẫn không thay đổi gì cả. Ngồi yên, ta làm nàng thoải mái”

Vừa nói, bàn tay của chàng vừa di chuyển xuống vùng bên dưới. Trạch Hạo Hiên không để nàng rảnh rỗi, đôi môi nhanh chóng áp xuống phủ lên môi nàng.

“Ưm... điện ..hạ.”

Lúc Thẩm Ngữ Yên tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng vừa định ngồi dậy thì ngay lập tức cơn đau nhức truyền đến. Nàng nhíu mày, than thầm: “Điện hạ thật là.”

“Ta làm sao?”

Nàng vừa dứt lời thì đã có giọng nói vọng đến, tiếp đó là sự xuất hiện của một thân ảnh to lớn. Kiệt vương híp đôi mắt cười cười bưng chậu nước đến gần nàng: “Có phải là ta rất được không?”

Đúng là nam nhân, điện hạ vừa được ăn một bữa ngon lành liền trở nên vui vẻ. Không giống ta, bị hành đến mức không bước xuống giường nổi.

Thẩm Ngữ Yên mở to mắt, tủi thân nhìn chàng: “Điện hạ, thần thiếp... thần thiếp không bước chân nổi nữa.”

“Ta biết rồi, ta biết rồi. Nàng cứ ngồi ở đây, để ta rửa mặt giúp nàng nhé?”

Kiệt vương hiếm khi được nàng kia ỷ lại vào mình, trong lòng liền trở nên vui sướng. Cười đến mức khóe môi sắp lên đến mang tại: “Ngữ Yên, có cầm ta tắm giúp nàng không?”

Thẩm Ngữ Yên: “...

[...]

Bụng của Thẩm Ngữ Yên vẫn tiếp tục yên ắng không có động tĩnh. Kiệt vương lúc này đã trở nên gấp gáp rồi, mỗi ngày trước kia ra cửa sẽ uống một chén thuốc, quay về cũng uống một chén thuốc, trước kia đi ngủ lại uống một chén.

Nhìn người trước mắt cứ ực ực chén thuốc bắc kia, Thẩm Ngữ Yên nhíu mày muốn ngăn lại: “Điện hạ, hay là đừng uống nữa. Uống nhiều như vậy cũng không phải cách.”

Dưới ánh mắt của Kiệt vương, nàng lại tiếp tục nói: “Có thể là do duyên chưa đến. Chẳng phải Triệu thái y nói thân thể của điện hạ và thần thiếp đều tốt sao?”

Nàng nói xong, cũng là lúc chén thuốc trên tay Kiệt vương đã cạn thấy đáy. Chàng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay nàng, ủ rũ lên tiếng: “Nhưng ta thật sự muốn cùng nàng sinh con.

“Thần thiếp biết, nhưng cứ như vậy sẽ có hại cho thân thể của người.”

Trạch Hạo Hiên ngẩn đầu: “Ta không sao.”

“Người còn nói không sao? Mỗi ngày công việc nhiều như vậy, còn cùng thiếp đến nửa đêm. Dù có là thần cũng không chịu nổi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện