Nhìn Hoàng hậu và Bình vương thay phiên nhau bị Hoàng thượng trách mắng, mỗi người ở đây ai cũng đều ôm một tâm tư khác nhau.

Người đứng gần bọn họ nhất chính là Bảo vương vừa đi cứu trợ trở về, hắn liếc nhìn Kiệt vương khẽ lên tiếng: “Có phải cảm thấy hả dạ lắm không?”

Tên này ngày thường cà lơ lất phất cũng chính là người thân thiết với chàng nhất. Trạch Hạo Hiên nhướng mày: “Sao hoàng huynh lại nói như vậy?"

“Ta nghe mẫu thân nói là Hoàng hậu hại mẫu thân của ngươi. Vả lại từ trước đến nay, bà ta gây không ít rắc rối cho ngươi và... vương phi.

Vừa nói hắn vừa liếc sang Thẩm Ngữ Yên đứng bên cạnh. Sau đó hắn lại nhíu mày nhích lại gần Kiệt vương: “Tứ đệ, thời gian cũng đã hơn một tháng. Hai người thật sự không có động tĩnh gì à?”

Trạch Hạo Hiên: “”

Không thấy chàng lên tiếng, hắn lại đặt ra thắc mắc: “Có phải đệ... không được?”

“Hoàng huynh”

Kiệt vương nghiến răng nghiến lợi: “Mới một tháng thôi.”

“Chậc, đệ thật sự không gấp à? Cỡ tuổi đệ ta đã có một nam một nữ rồi đấy.”

Cảm thấy nói chuyện với Trạch Hạo Hiên như nước đổ đầu vịt, Bảo vương liền quay sang Thẩm Ngữ Yên: “Này đệ phụ, ngươi không muốn sinh con à?”

“Sao hoàng huynh lại nói chuyện này?"

“Ta là đang lo cho hai người đấy. Kiệt vương là một hoàng tử, hắn lại phải thường xuyên ra trận, nếu ngươi không chịu sinh thì không sớm thì muộn các quan trọng triều cũng muốn hắn nạp thiếp thôi.”

Thẩm Ngữ Yên nhíu mày: “Đây là chuyện của Kiệt vương, liên quan gì đến bọn họ chứ?”“Sao lại không liên quan. Ngươi nghĩ thử xem, nếu nữ nhi của bọn họ được gả vào đây lại có thể may mắn được Kiệt vương sủng ái chẳng phải con đường thăng tiến càng tốt sao?”

Bảo vương bắt đầu thuyết phục: “Ngươi đó, mau sinh cho Kiệt vương vài đứa đi, vừa có thể giữ chân hắn vừa có thể giữ chặt vị trí vương phi của ngươi.”

“Nhưng mà...”

“Nhưng nhị cái gì? Ngươi nghĩ xem, hắn chẳng lẽ không muốn có con à? Nếu ngươi không sinh vậy chẳng khác nào cho hắn cơ hội đi tìm người khác?”

Thấy hắn rù rì to nhỏ với tiểu nương tử nhà mình, Trạch Hạo Hiên nhíu mày kéo nàng về phía mình: “Hoàng huynh, huynh lại muốn gieo rắc gì cho nàng ấy hå?"

Bảo vương nghe vậy liền trợn mắt: “Ta nào có chứ, chỉ là tâm sự một chút.”

“Giữ hoàng huynh và nàng ấy có điểm gì chung để tâm sự chứ?”

“Chẳng phải có đệ sao?”

Trạch Hạo Hiên: “..."

Được rồi, ta không cãi lại huynh.

Hôm nay, người vui nhất không phải là Kiệt vương mà chính là Thái tử. Vị trí thái tử này của hắn bao nhiêu năm nay bị Hoàng hậu và Bình vương nhăm nhe.

Không ngờ lại có ngày, hắn không cần suy nghĩ quá nhiều mà địa vị của hai người kia có thể bị phá hủy.

Trước sự tức giận của Hoàng thượng dành cho hai người kia, hắn liền ra sức thêm dầu vào lửa: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần điều tra hoạt động của các tửu lâu đã lâu, không ngờ lại điều tra được việc mua bán kỹ nữ. Sau thời gian dài tích cực điều tra, nhi thần đã tìm ra một số manh mối liên quan đến... nhị đệ”

Hoàng thượng: “Đưa bằng chứng lên đây.”

Đọc xong như sổ sách kia, Hoàng thượng tức giận mà đứng bật dậy: “Hàm hồ, bản thân là Hoàng tử mà dám tham gia vào những việc như thế này. Mặt mũi của Hoàng gia còn biết giấu vào đâu hả?”

“Hoàng thượng, chắc chắn là hắn muốn vu oan cho Bình nhi, người không thể tin tưởng một phía như vậy. Phải cho Bình nhi giải thích chứ?”

Hoàng hậu trừng mắt bò lại gần Hoàng thượng nhưng ông không nể tình mà đá ra.

Hoàng thượng cười lạnh: “Một người làm mẹ thì không tiếc thủ đoạn hại tỷ muội, người làm con như hắn có thể đàng hoàng sao?”

“Bình nhi cũng là con của người mà.”

“Vậy ngươi muốn nói trẫm tệ hại như nó sao?”

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoàng thượng, bà ta không thể làm gì được liền quay sang Thái tử: “Là ngươi, chính là ngươi đã hại Bình nhi”

Một tay cầm cây trâm sắc nhọn giấu trong tay áo mà không ai để ý, Hoàng hậu như phát điên lao về phía Thái tử.

Bị một ánh sắc lóe lên qua mắt, Thái tử phi hoảng sợ mở to mắt: “Điện hạ, cẩn thận.”

“Đình Đình”

Hoàng hậu bị Lý Uyển Đình xô ngã xuống đất nhưng nàng cũng bị cây trâm kia làm cho bị thương. Nhìn dòng máu đỏ chảy dọc xuống cánh tay, Thái tử nhanh chóng dùng khăn lau máu cho nàng.

“Sao lại đỡ chứ?”

Lý Uyển Đình ngẩn đầu nhìn hắn, cất giọng lí rí: “Nhưng điện hạ gặp nguy hiểm.

Ánh mắt của Thái tử dừng lại trên gương mặt nàng một lúc rồi lên tiếng: “Sau này không được như vậy nữa biết chưa?”

“Được.”

Sau khi Thái tử rời đi, Hoàng thượng lại nói: “Chiếu chỉ phế hậu đã có, về việc còn lại giao cho Kiệt vương”

“Nhi thần tuân mệnh

Nghe nhắc đến Kiệt vương, Hoàng hậu run lên: “Hoàng thượng không được, hắn ta chắc chắn sẽ muốn trả thù thần thiếp, không được..

"

Hoàng thượng cười cười, nhưng ánh mắt vô cùng thâm độc.

“Ngươi hại mẫu thân của hắn được nhưng lại sợ bị hắn trả thù sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện