Nghĩ lại chuyện cũ, Lăng Ngữ Yên vẫn cứ tức anh ách trong lòng. Nhưng nhất thời lại bị xóa sạch trong tức khắc. Nhìn binh khí tốt đang đợi, chuyện cũ kia hay là bỏ đi thôi.

Trạch Hạo Hiên liếc thấy niềm vui nho nhỏ dưới đáy mắt của nàng, chân mày lúc này hơi nhướng lên một chút. Những thứ này có thể dễ dàng dỗ vị phụ nhân kia như vậy sao? Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng đánh thức chàng khỏi dòng suy nghĩ: “Điện hạ, thiếp chọn cái này”

Hướng mắt chàng di chuyển đến thanh bảo kiếm mà nàng đang cầm trên tay. Hay thật, chọn ngay đồ tốt nhất. Lăng Ngữ Yên nhìn thứ mình cầm trên tay mà không nhịn được cảm thán, chậc đồ tốt như vậy sao? Không hổ là người của hoàng thất, lấy đại một thứ cũng là đồ tốt khó ai sánh bằng.

Đợi mãi không thấy người kia lên tiếng, nàng mới ngẩn đầu nhìn lên thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Trạch Hạo Hiên. Lăng Ngữ Yên mím môi: “Điện hạ, người không muốn thiếp lấy thanh kiếm này phải không?”

“Không phải, nếu nàng đã thích thì cứ lấy. Đồ của bổn vương cũng chính là đồ của nàng”

Nói xong, chàng cầm lên một thanh kiếm khác cạnh đó rồi ngẩn đầu nhìn nàng: “Vương phi, được rồi chứ?”

“Được”

Lăng Ngữ Yên nhanh chóng vào thế chuẩn bị, mặc dù trang phục trên người không mấy phù hợp nhưng cũng chẳng lấy làm trở ngại cho nàng. Không đợi Kiệt vương giành thế chủ động trước, nàng đã sớm tấn công.

Từng hành động của nàng thoạt nhìn là quá nhẹ nhàng nhưng lại đánh ngay vào những chỗ hiểm yếu của đối phương. Kiệt vương cảm thán, nếu không phải chàng từng đánh nhau với nhiều người, học nhiều thứ thì có lẽ khó mà tránh hết những đòn tấn công từ nàng.

“Keng”

Kiếm trên tay Lăng Ngữ Yên bị hắn làm cho hất văng, nhìn thanh kiếm cắm thẳng vào cột gỗ. Nàng khẽ cười, không dùng kiếm thì không dùng, ta còn nhiều chiêu lắm.

Nàng nhanh chóng bay về phía đối phương, nhanh như cắt, bàn tay mảnh khảnh của nàng chạm vào cổ tay hắn. Kiệt vương cũng không đơn giản như đối thủ bình thường của nàng, hắn xoay kiếm, gạt ngang về phía nàng.

Tưởng Lăng Ngữ Yên này là ai chứ? Nàng liếc mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, nhẹ nhàng lên tiếng: “Điện hạ, người trúng bẫy rồi”

Nói xong, Lăng Ngữ Yên liền ngã người né lưỡi kiếm đang đến. Sau đó, giành lại thanh kiếm áp vào cổ đối phương.

Kiệt vương nhất thời bị hành động của nàng làm cho ngây người. Tiếp theo, bên tai chàng vang lên giọng nói: “Điện hạ, khi đánh nhau không được phân tâm đâu”

Lúc này, Trạch Hạo Hiên mới biết “trúng bẫy” trong câu nói của nàng là giả nhưng cũng là thật.

Trận giao đấu của phu phụ nhà vương gia thu hút không ít người xem, tất cả đều là người hầu trong phủ. Nhìn thanh kiếm áp trên cổ vương gia, ai nấy đều há hốc cả mồm: “Vương gia bị vương phi đánh bại rồi”

Nghe lời bàn tán từ đám người hầu, Kiệt vương liền ném một ánh mắt về phía kia. Dù không có một câu nói nào phát ra, nhưng đám người kia lại nhanh chóng tản đi không đầy nửa ném nhang.

Lăng Ngữ Yên quan sát gương mặt không lạnh không nhạt của người kia, cắn môi nhỏ giọng lên tiếng thăm dò: “Điện hạ?”

Trạch Hạo Hiên rũ mắt nhìn nữ nhân với đôi mắt trong lanh trước ngực, thở hắc ra một hơi: “Nàng làm tốt lắm”

“Vậy thần thiếp có thể ra trận được không?”, nàng mở to mắt giải thích: “Thật ra, thiếp biết việc này trái với luân thường đạo lý nhưng mà lúc nhỏ, ông ngoại thiếp từng nói. Việc ra chiến trường không chỉ của nam nhân, nữ nhân cũng có thể”

Trạch Hạo Hiên nhướng mày hỏi: “Nàng cũng muốn ra chiến trường?”

“Đúng vậy nha, mẫu thân của thiếp, bà ngoại của thiếp cũng từng ra chiến trường. Bọn họ đều là nữ nhân, cũng có thể lập công. Tại sao thiếp không thể chứ?”

Nghe lời của nàng, Kiệt vương không nhịn được mà bật cười, chàng xoa xoa đầu nàng khẽ nói: “Đợi khi nào nàng lớn hơn một chút đi”

Nàng nhíu mày, cảm thấy nụ cười kia có chút chói mắt: “Điện hạ, thiếp đã 17 rồi”

“Vẫn còn rất nhỏ”

Ta không phục nha, điện hạ lớn hơn ta bao nhiêu đâu chứ? 4 tuổi, chỉ có 4 tuổi thôi.

[…]

“Bẩm Hoàng Thượng, phản quân nổi lên từ Hương Sơn càng ngày càng làm càng. Quan phụ mẫu nơi đó cũng thông đồng với giặc ức hiếp dân chúng. Khẩn xin Hoàng Thượng phát lệnh cử người đi trừ bạo giúp dân”

Nghe lời bẩm báo của quần thần, Hoàng Thượng ngồi trên ngai vàng hơi híp mắt lại, sắc mặt không rõ trạng thái: “Hương Sơn?”

“Ha, hắn ta cũng dám làm càng như vậy sao? Truyền chỉ của trẫm, giao việc này cho Kiệt vương”

“Kiệt vương chẳng phải vài tháng trước vừa từ chiến trường trở về sao?”

“Ngươi còn không nhìn ra Hoàng Thượng đang trọng dụng ngài ấy sao? Nói không chừng sau việc này vị thế ở triều đình lại thay đổi”

“Còn nghi ngờ cái gì chứ? Kiệt vương bây giờ chẳng phải là Kiệt vương ngày xưa đâu”

“Đúng đúng, chúng ta cũng nên lấy lòng ngài ấy một chút đi.”

Khương thừa tướng nghe những lời này, trong lòng không nhịn nổi nóng giận mà nghiến răng khen khét.

“Hoàng Thượng, hay là cứ để Kiệt vương điện hạ nghỉ ngơi thêm đi. Dù sao ngài ấy cũng vừa từ chiến trận quay về. Cũng phải để thời gian cho vương gia vương phi ở cùng nhau bồi đắp tình cảm chứ”

“Kiệt vương điện hạ rời đi ngay đêm tân hôn, khi trở về cũng chỉ vài ngày. Hai người họ thành hôn đã lâu cũng chưa có nổi bụng con… Hoàng Thượng hay là cứ để lại việc này cho ngũ hoàng tử- Định vương”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện